Phần 5
Một tuần đầu bù tóc rối làm việc đã trôi qua, mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng trình tự của nó, không có nhiều suy nghĩ khiến Hạ Nghiên phải bận tâm thêm, người mà cô tưởng có chút thành ý cũng trôi dần theo mây gió.
Hạ Nghiên hôm nay không ở căn nhà riêng của mình, cô trở về nhà của bố mẹ để nghỉ cuối tuần. Mẹ cô đã rất vui mừng khi bình rượu quý của nhà nói sẽ ngủ lại một, hai ngày. Bố cô thì chăm hoa, tưới cây với dáng vẻ rạng rỡ, ông như được trẻ lại vài tuổi vậy.
– Bố mẹ, con về rồi đây.
Cửa nhà mở ra, mẹ cô đang rán vài chiếc nem ăn trưa, bố cô mải miết với bộ phim truyền hình dài tập. Nhìn thấy Hạ Nghiên, họ vội vàng ra xách bớt túi quà mà cô, Đam và Andy đã chuẩn bị.
– “Về nhà mà phải mua nhiều thứ vậy, bố mẹ vẫn nhiều đồ chưa dùng lắm.”. Bố cô lại than vãn về việc tiêu hoang của cô.
– Đâu phải mỗi mình con mua đâu, hai đứa con nuôi của bố mẹ nữa đấy.
– “Vậy hả, chút mẹ alo cho mấy đứa để cảm ơn chúng nó mới được.” Mẹ cô nói vọng ra.
Ngoài việc về nhà thăm bố mẹ thì lần này cô muốn tìm kiếm câu trả lời cho giấc mơ của mình. Việc thiếu ngủ ngày càng trầm trọng hơn đã khiến vài đêm nay cô gặp ác mộng, lúc thì cô thấy mình lạc ở Pháp, khi thì máu me chảy trên cơ thể hay tệ hơn nữa là Hạ Nghiên mơ thấy mình bị hiếp dâm. Có những lúc cô thấy mình rất thích đi Pháp hay nhìn thấy cảnh đẹp bỗng nhớ tới nơi đó. Nhưng từ sinh nhật 31 tuổi đến nay, hễ cô nói đến Pháp là mọi người đều cấm cửa, nói rằng bên đó không phù hợp với cô, đi công tác thì để cấp dưới đi thay là được, vv…
Mỗi lần cô về đây đều thấy rất an lòng, ở cạnh bố mẹ không sợ buồn nhưng đôi khi Hạ Nghiên cảm thấy mình có khi nào chưa làm trọn chữ hiếu cho bố mẹ hay không? Ôm lấy lưng mẹ mình, cô hạnh phúc khi có một gia đình luôn thông cảm và che chở cho nhau.
– Mày định xin mẹ tiền à?
– Sao mẹ không thể nghĩ con có thể biếu mẹ nhiều hơn? Haha.
– À vậy mày pha nước chấm đi rồi ăn cơm thôi. Ông nó ơiii, ăn thôi nào.
Cơm nước xong xuôi, bố mẹ đi nghỉ trưa còn cô vào căn phòng kho – nơi cất chứa mọi thứ trên đời của gia đình. Bố mẹ cô rất ít khi vứt đồ đạc nên ông bà thường cất đi, nếu có ai cần thì sẽ cho. Cô mải miết tìm được những bức ảnh thời còn là học sinh hay cuốn sổ tay lưu bút, chẳng là lâu lâu cô về lại lục tung cái kho rồi đọc lại từng đó. Ngó nghiêng một lúc cô thấy một chiếc thùng carton trong góc tường, nó được đè lên bởi vài chiếc thùng khác nên cô phải vất vả lắm mới kéo nó ra được.
– Sao tao lại không thấy mày ngày trước nhỉ?
Cô hỏi chiếc hộp được dán rất nhiều băng dính. Hầy… Nếu nó biết rằng ngày hôm nay nó đã gây ra một tội tày trời thì nó đã cố nép mình vào mấy cái thùng khác để cô lãng quên nó như bao lâu nay. Hạ Nghiên tìm kéo rạch chiếc thùng đã cũ, băng dính dán từng chồng từng chồng khiến cô vất vả lắm mới mở được cái nắp ra. Đống bụi bám lên chiếc áo phông trắng cô mặc nhưng khui được thêm thứ hay ho thì cũng xứng đáng.
– Gì vậy nhỉ… Không phải mấy đôi giày cũ của mình sao?
– Ơ mình có đôi giày này sao?
Hạ Nghiên cứ thế, độc thoại nội tâm với chính bản thân mình cho đến khi cô thấy chữ “BỆNH ÁN” to đùng đập vào mắt.
– Của bố hay mẹ đây, sao lại giấu mình để tận trong này sao.
Cô bàng hoàng, sửng sốt khi tên trong tập giấy trắng cũ này đều là tên của cô nhưng thời gian tính ngược lại đã là 5 năm. Khoảng thời gian cô bắt đầu lập nghiệp sao? Nhưng đã có chuyện gì xảy ra được trong khoảng thời gian đó. Cô chỉ nhớ cô lập công ty khá suôn sẻ, mọi người giúp đỡ và tin tưởng tài năng cũng như cách làm việc của Hạ Nghiên. Ngón tay bắt đầu run rẩy, mắt nhìn từng chữ trong tờ giấy ghi lại của bệnh viện.
– Võ Hạ Nghiên, 30 tuổi, mất trí nhớ do chấn thương vùng đầu, âm đạo tổn thương.
Những tờ giấy khác đều là pháp đồ điều trị, đơn thuốc. Hạ Nghiên tìm được một chiếc hộp nhỏ chứa một quyển album. Bên ngoài hộp chỉ ghi mỗi chữ ảnh, bên trong là hình cô và Đam đang đứng giữa đường lá phong tại Pháp, đang ngồi uống café tại một quán nào đó hay chỉ là bờ sông dọc con đường mùa thu đẹp đẽ. Nhưng tại sao, tại sao 5 năm qua cô không còn ký ức gì, vì sao chưa một lần ai nhắc tới việc cô bị bệnh. Vậy Hạ Nghiên của năm 30 tuổi đã gặp những điều gì?
Giấy tờ, toàn bộ bức ảnh hay cả đôi giày mà cô chưa bao giờ nhìn thấy bị vứt lộn xộn trên nền nhà. Hạ Nghiên lặng lẽ ra khỏi đó, cô tìm điện thoại bắt đầu bấm số, đầu dây kia vui vẻ bắt máy.
– “Chưa gì đã nhớ tao rồi à con ranh, mới về được có mấy tiếng.” Đam cười haha trêu chọc cô.
– “Mày đã đi Pháp cùng tao, phải không? Năm bọn mình 30 tuổi?” Hạ Nghiên gần như kìm nén mọi cảm xúc để chờ đợi câu trả lời.
– “Tao… Nghiên à, mày nằm mơ sao… Đi Pháp á, hồi nào”. Đam sợ hãi, cố giấu đi giọng lúng túng mà hỏi ngược lại Hạ Nghiên.
– “Vậy tại sao trong nhà tao lại có ảnh mày và tao đi Pháp. Mày nói dối, tại sao tao lại không nhớ gì, mày nói đi. Đến cả mày… cả mày, cũng nói dối tao. VÌ SAO? HẢ?”
Hạ Nghiên hét lên trong điện thoại, Đam nhanh chóng trấn an cô nhưng điện thoại đã bị văng ra rất xa rồi. Cô ngồi bịch xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy, Hạ Nghiên ôm chặt cơ thể mình bắt đầu khóc. Tiếng hét thất thanh cùng tiếng khóc đau thương khiến bố mẹ cô vô cùng hoảng sợ chạy ra, họ chết lặng khi tấm ảnh con gái mình đang cười tươi bị xé nát từng mảnh dưới sàn, đứa con gái được cưng chiều đang ngồi gục ở kia khóc như mưa. Hồi ức đau khổ của gia đình Hạ Nghiên dường như quay ngược trở lại năm năm trước, mẹ cô cũng ngồi đó ôm chiếc điện thoại mà khóc ngất đi, cuộc gọi lúc rạng sáng trong ngày mưa hôm ấy bà chưa bao giờ quên…
– Tại sao bố mẹ giấu con? Vì sao con bị bệnh lâu như vậy bố mẹ vẫn giấu con?
– Nghiên à, con bình tĩnh đã… Bố mẹ không muốn giấu con, việc con bị bệnh đã xảy ra lâu rồi, đã chữa trị xong rồi. Con hãy kệ nó mà sống vui vẻ như bây giờ được không?
– Bố mẹ bảo con phải vui vẻ như thế nào, trên giấy tờ còn viết con… Con không thể sinh con được nữa. Như thế đã chữa trị rồi sao, vì sao con bị thế này, con đã sống mà không thể nhớ nổi bản thân đã bị gì. Vậy bố mẹ bảo con phải sống thế nào nữa đây… AI ĐÓ TRẢ LỜI CON ĐI!
Trái tim Hạ Nghiên bị bóp nghẹn lại, mỗi lần cảm thấy âm đạo mình có vấn đề, cô cứ nghĩ do mình buông thả bản thân quá, sử dụng nhiều bao cao su quá nên việc màu sắc dịch Ɩồŋ có chuyển màu. Nhưng cô chỉ mua ít thuốc đặt cũng như rửa ráy sạch sẽ chứ chưa bao giờ biết rằng cổ tử cung của mình đã bị tổn thương nghiêm trọng như thế.
Không một ai cho cô biết mình bị vấn đề gì hay ai đã gây ra hậu quả trong cô như thế này. Cô muốn biết câu trả lời, cô ôm lấy đầu của mình.
– Đau quá… Con đau quá, MẸ ƠIIIII!
Hạ Nghiên ngất đi trong vòng tay của mẹ, bố cô nhanh chóng gọi xe cấp cứu, Andy và Đam cũng lái xe ngay tới đó. Họ luôn lo lắng việc cô sẽ phát hiện ra sự thật, mỗi ngày Hạ Nghiên thức dậy họ đều mong cô sẽ không nhớ tới bất cứ điều gì, chỉ cần cô sống tốt họ chấp nhận mang tội nói dối với cô cả đời nhưng ngày tháng đau buồn tiếp tục bắt đầu…
Ba ngày trôi qua…
Bố mẹ, Andy và Đam liên tục thay phiên nhau túc trực chăm sóc Hạ Nghiên. Dù cô chưa tỉnh lại, họ vẫn luôn kiên trì như vậy. Chưa biết cô sẽ hôn mê đến khi nào, điều này chỉ mình cô rõ, Hạ Nghiên đang chạy trốn đi đâu, cũng chỉ mình Hạ Nghiên biết…
– Nghiên à, là cậu phải không…
Hạ Nghiên đứng giữa một rừng hoa, ánh mặt trời lấp lánh chiếu sáng cả khu rừng đó. Ai đó đang gọi cô, người con gái ấy thật xinh đẹp. Cô lấy tay che ánh nắng trước mắt mình để nhìn rõ vẻ đẹp đó hơn.
– “Sao tôi lại là…”. Hạ Nghiên sửng sốt.
– Giống nhau quá phải không, tôi là cậu của quá khứ đó Nghiên à. Chờ cậu ở đây cũng lâu thật đấy, hoa nở hết cả rồi.
– Đợi tôi… Để làm gì…
– Để đưa chiếc chìa khóa này. Đáp án cậu muốn nằm ở sau cánh cửa kia. Đến đó và mở nó ra, quá khứ có những lúc ta muốn lãng quên nhưng càng quên càng đau. Vậy thì hãy can đảm mà bước đến nó, đối diện với nó. Nói với nó rằng: “Tao đã không còn sợ mày nữa”. Cậu làm được mà.
Hạ Nghiên rưng rưng đón lấy chiếc chìa khóa, cô ngoảnh đầu lại nhìn về phía cánh cửa. Đúng là cô đang muốn tìm câu trả lời cho mình nhưng tìm được rồi thì sao, cô có thể sống tiếp những ngày tháng bình thường hay nó sẽ mở ra một chương mới đầy đau khổ trong cuộc đời cô. Hạ Nghiên cứ thế đi tiếp, ấn chìa khóa vào lỗ rồi xoay ngang mở ra một thế giới mới đầy khác biệt. Ở đây rất nhiều đèn cao cấp rọi xuống những bàn ăn đang đầy ắp những món đắt tiền.
– Mình đang ở Pháp sao? Xin lỗi chỗ này cần đặt trước không vậy…
Hạ Nghiên vẫy tay với nhân viên nhưng có vẻ không một ai thấy bóng hình mình. Một bóng ma thì sao ai có thể thấy được cơ chứ. Xa xa, cô nhìn thấy một dáng vẻ ai đó rất giống bản thân, tiến tới gần thì cô đang nằm gục xuống bàn, người đàn ông kia lén lút giấu đi gói thuốc gì đó vào túi áo. Sau đó, ông ta và hai người đàn ông nữa dìu cô ra khỏi khu vực nhà hàng, Hạ Nghiên nhanh chóng đuổi theo, thang máy kịp đóng lại khi cô vừa chạy vào kịp, cô bất ngờ toàn phần khi đây chính là kẻ liên lạc muốn hợp tác với công ty cô, hắn mời Hạ Nghiên ký hợp đồng vào buổi tối ở nhà hàng này. Giờ nghĩ lại, cô chỉ muốn vả cho mình một cái cho tỉnh, đúng là tự dâng thịt cho hổ đói mà.
Quần áo của cô bắt đầu xộc xệch, khuy cổ đã mở thêm hai nấc để lộ phần áo lót cùng rãnh và bầu ngực trắng mịn. Hạ Nghiên sợ hãi đưa tay ra với lấy bàn tay mình đang buông thõng kia lay lay.
– Dậy đi, Hạ Nghiên mày mau tỉnh lại đi.
Cả thân thể cô bị bế xốc lên, chiếc váy ngắn bị kéo cao chạm đáy bờ mông tròn trịa, gã đàn ông mang vẻ mặt sung sướng như sói già lâu ngày bị bỏ đói giờ đã gặp được thỏ non ngọt xương.
TING! Cửa thang máy mở ra, người đứng chắn trước cửa không ai khác chính là Khang. Vì sao anh ấy có mặt ở đây cô cũng không biết nữa. Cô chỉ biết chạy theo bản thân mình đang bị bắt đi vừa ngoái đầu lại khi cặp mắt anh cũng rơi về phía Hạ Nghiên. Cửa phòng đóng sập lại, mùi ẩm quyện với mùi khói thuốc làm cô thấy buồn nôn, thân thể bị ném mạnh xuống giường lăn lộn đòi nước, đòi cởi quần áo.
– Nóng quá, ai đó cho tôi nước… Tôi muốn uống nước.
Cô thấy mình đang giật mạnh chiếc áo sơ mi, da thịt bắt đầu lộ ra từng mảng, tay Hạ Nghiên luồn vào trong váy, chân cùng tay ra sức lột bỏ đôi tất màu be, hở nguyên dây quần lót lọt khe màu đỏ chói lọi. Gã đàn ông ban nãy bước từ nhà về sinh đi vào, hắn đã tắm rửa sạch sẽ để chuẩn bị thưởng thức người phụ nữ đang giằng xé từng mảnh vải nằm trên giường. Hắn ngắm nhìn Hạ Nghiên say đắm, má cô đỏ hồng sau khi đã uống chút rượu, có vẻ liều thuốc kích dục hắn bỏ vào rượu cho cô đã có tác dụng. Lâu rồi hắn mới bắt được miếng mồi ngon thế này, không phải những em tây mùi vị quen thuộc, lần này hắn được nếm hương vị tươi mới của người đàn bà gốc Á này. Phải chăng sẽ ngọt hơn, sẽ khiến hắn xuất những dòng tinh trùng đậm đặc, nghĩ đến đây thôi đã làm cặċ hắn nứng lên rồi.
Hắn vuốt những sợi tóc đang che đậy khuôn mặt quyến rũ của Hạ Nghiên, hôn lên mái tóc hắn tấm tắc gật gù.
– Quả nhiên rất ngon, để ta xem em ngọt nước đến đâu.
Hắn cởi nốt vài chiếc khuy lúc nãy Hạ Nghiên còn vướng bận, chỉ để duy nhất chiếc áo lót nâng bầu vú của cô lên cao. Ngay cả khi nằm bầu vú vẫn căng tròn lên chứ không bè sang hai bên. Hắn đặt tay lên đó, cân chỉnh để nắm trọn cả quả mà bóp bóp. Đẩy hai dây áo lót xuống bên vai, hắn hôn lên phần lõm của xương quai xanh, liếm láp vùng cổ, lướt lên sau vành tai rồi lại trườn xuống khe ngực, luồn tay cởi tiếp chiếc áo lót để lộ bầu vú đang khoe mình trước mắt hắn. Đỉnh chóp vú tròn mọng như quả sơ ri, hắn há miệng ngậm chặt, dùng lưỡi và môi bú rồi liếm như thằng con háu sữa mẹ. Mút đến đâu, đầu vú càng căng tròn tới đó, cứ thế hắn mút chùn chụt đến khi đầu vú ướt át hết cả. Cơ thể người phụ nữ nằm dưới liên tục uốn cong càng kích thích con cặċ hắn muốn được động chạm, hắn quỳ qua người Hạ Nghiên, vươn con cặċ nằm chắn khe ngực, kẹp hai bầu vú ôm chặt lấy con cặċ mà dùng cơ hông đẩy đi lên đi xuống.
– Ơ… Hơ… Ưmmmmm…
Chưa gì hắn đã thấy phê rồi, bầu ngực ôm vừa khít con cặċ như không muốn nó thoát ra, hắn chỉ sợ mình sẽ bắn ra mất, có khác gì lỗ Ɩồŋ gái mới lớn đâu nhưng nhìn đôi môi hình trái tim kia xem, nếu đôi môi ấy há miệng mà bú lấy con cặċ này thì hắn hứa sẽ bắn tinh ngập miệng nàng. Dòng suy nghĩ khiến hắn cầm cặċ mà dí quanh đôi môi nàng, Hạ Nghiên hơi mở cặp môi rên nhẹ hắn đã ấn thêm chút con cặċ của mình vào, đầu cặċ được kích thích dù chỉ được hôn đôi môi kia một chút mà khiến toàn thân hắn nóng lên. Mồ hôi lấm tấm trên hai bên thái dương, cơ thể bắt đầu muốn phát tiết, hắn chọn tư thế xoay đầu ngược lại để ngắm nhìn trọn bộ vùng tam giác sạch sẽ không một sợi lông nào. Cặc hắn đang rong chơi trên mặt Hạ Nghiên, lúc chạm vào môi, phút chốc lại chạm vào mũi.
Điều hắn mong mỏi nhất là nếu hắn đang bú Ɩồŋ mà Hạ Nghiên mở miệng rên lên thì con cặċ cũng sẽ tiến thẳng vào bên trong miệng. Càng nghĩ hắn càng thể hiện sự dâm dục, ngắm nhìn khung xương chậu nhỏ nhắn của nàng nhô lên, mò tay xuống mu Ɩồŋ, sờ quanh hai đùi trắng ngần, tay hắn tách đôi chân thon ra làm hai phía, Ɩồŋ hở ra hai cánh hoa xinh xắn. Sờ lần quanh mép Ɩồŋ, rồi cứ thế hắn day đến khi miệng Ɩồŋ mở dần ra như câu thần chú mở cánh cửa thần kỳ.
Hắn suýt xoa khi thấy hang hốc nàng ẩm ướt, ngón tay giữa xung phong dẫn đường, luồn lách qua những ngõ ngách của Ɩồŋ mà chọc vào. Nước nhờn ào ạt ứa ra càng giúp ngón tay hắn vào một cách dễ dàng hơn, ngón tay đầy nước Ɩồŋ được hắn cho vào miệng mà mút đến giọt cuối cùng. Vị mằn mặn làm hắn liên tưởng đến một loại nước sốt đặc biệt, mút ngón tay thôi chưa đủ, hắn thọc luôn lưỡi vào để cảm nhận vị rõ hơn, cứ thế lưỡi di chuyển từ trong ra ngoài, từ hột le tới hai mép Ɩồŋ rồi lại thọc vào cửa Ɩồŋ mà đụ. Hắn tìm lấy con cặċ mình mà sóc nhẹ, lưỡi đụ Ɩồŋ, tay hắn sóc sóc con cặċ chạm vào môi Hạ Nghiên, hắn hơi rùng mình vì sướng nhưng sợ rằng thuốc sẽ hết tác dụng trước khi con cặċ được vào trận và nàng sẽ không ngoan ngoãn như lúc này nữa. Hắn lại quay người, vuốt ve khuôn mặt nóng bừng bừng của Hạ Nghiên, âu yếm mà ngấu nghiến lấy đôi môi dâm đãng ấy. Con cặċ nhanh chóng ngửi thấy mùi dâm đãng, dí đầu cặċ gõ gõ vào quanh mép Ɩồŋ như xin phép được vào, nước nhờn đã có từ trước nhờ hỗ trợ của ngón tay đã giúp con cặċ chui tọt vào nhanh chóng.
– Khít quáaa… Trêu em vậy rồi mà Ɩồŋ vẫn khít thế này.
Con quỷ nằm trên người Hạ Nghiên âu yếm thì thầm vào tai nàng, nhìn nàng vặn vẹo người mà hắn càng muốn đẩy mông mạnh hơn để cặċ tiến sâu thẳng vào bên trong. Sự lão luyện của hắn thể hiện bằng những cú nắc nhẹ rồi mạnh mẽ, cơ thể nàng đang phản ứng lại với những gì hắn làm, Ɩồŋ nàng co bóp, thít chặt lấy con cặċ làm hắn thở mạnh. Hắn kìm nén từng cơn, con cặċ rút ra, lại tiến vào liên tục mà Ɩồŋ nàng vẫn khít và bóp chặt lấy, hắn đang làm nàng sướng phải không, nếu nàng rên lên trả lời chắc cặċ hắn còn căng ra thêm vài phân nữa. Hắn ôm nàng hôn say đắm nhưng không quên điều khiển con cặċ địŧ nàng thật mạnh. Dâm thủy cứ thế mà chảy xuống ướt lỗ đít nàng, cơ thể nàng quằn quại theo nhịp tiết tấu, bầu vú nhảy tưng tửng trước mắt khiến hắn phải ưỡn người lên mà bóp mạnh, rồi giữ chặt để thân dưới tiếp tục công việc của nó, hắn dồn hết sức vào hông mà đưa đẩy con cặċ ra vào, mặc dù trơn tuột nhưng Ɩồŋ nàng làm hắn không khỏi ngạc nhiên vì cứ ôm chặt lấy hắn. Chưa một cái Ɩồŋ nào khiến hắn mê đắm đến thế, mồ hôi bắt đầu lộ ra trên lưng hắn, hơi thở dồn dập hơn, tốc độ dập được tăng lên làm hắn giật giật.
– Rên lên đi em…
Hắn nhắm mắt thì thầm với nàng, tưởng tượng nàng đang cầu xin hắn địŧ mạnh lên hay nàng đang dùng ánh mắt đĩ thõa và liếm môi mời mọc. Còn gì tuyệt vời hơn nữa, hắn đã quá chán với việc cưỡng ép mất thời gian, nền lần này chỉ cần một chút thuốc mà được sung sướng lên nóc rồi. Hắn đổi sang quỳ thẳng người, cầm hai chân nàng đặt lên vai ép vào, tư thế này càng giúp Ɩồŋ co bóp tốt hơn. Cặc nhấp mạnh bạo vào Ɩồŋ tạo nên âm hưởng rất đặc sắc, nước Ɩồŋ dần chuyển màu trắng đục bám quanh con cặċ. Bàn chân được áp sát vào mặt hắn, hắn đưa miệng mút lấy từng ngón chân nhỏ của Hạ Nghiên, rồi liếm lòng bàn chân nàng. Nhìn từ trên thế này mới thấy nàng thật yếu đuối, cơ thể trần trụi mê đắm, bàn tay nàng tìm kiếm lấy đầu vú vê vê, bàn tay còn lại đang tiến từ bụng đi xuống mu Ɩồŋ sờ soạng.
– Ôi chao! Em làm anh nứng quá.
Tay hắn đặt lên bàn tay nàng như chỉ nàng cách chạm vào mu Ɩồŋ sao cho sướng nhất, rồi cứ thế tay áp tay day lên hột le, dâm thủy một lần nữa nổi sóng, con cặċ được tắm trong dòng nước ấm nóng mà ngày càng căng ra chật cả lỗ Ɩồŋ. Hông hắn uốn cong, mông đưa ra rồi dồn hết sức lấy đà đưa con cặċ sâu đến màng tử cung, con cặċ theo nhịp day bàn tay khiến cơn khoái cảm tăng đột ngột, sung sướng di chuyển càng mạnh bạo trong Ɩồŋ.
Hắn nghĩ chắc chỉ có chiếc Ɩồŋ của nàng mới khiến hắn phê tột độ thế này, ôm chặt chân nàng, dập những phát lút cán cuối cùng trước khi bắn tinh đầy Ɩồŋ Hạ Nghiên. Con cặċ giật đùng đùng, không biết đã phóng bao nhiêu lượng tinh trùng vào chiếc Ɩồŋ của Hạ Nghiên.
– Haaaaa… Ơhaa. Hựm hựm. Pheeê quáaa…
Mặt hắn thỏa mãn rên lên, con cặċ được rút ra vẫn cử động mạnh mẽ nhưng sức lực của hắn đã không còn đủ để tiếp tục cuộc chơi. Ngắm nghía tinh trùng đang chảy ra từ khe Ɩồŋ Hạ Nghiên mà hắn càng thèm muốn nàng hơn nhưng đêm nay, hắn còn giải quyết không ít việc trước khi thỏa thuận tiền bán Hạ Nghiên cho một nhà đầu tư khác. Vừa được ăn no, vừa có tiền tội gì không thỏa mãn hết cơn thú tính rồi cầm số tiền lớn đi tìm con cá mới ngon bổ hơn. Tên biến thái hôn lên má nàng âu yếm, bỏ mặc cơ thể trần như nhộng của nàng trên giường mà vào phòng tắm sửa soạn ra ngoài… Trước khi đi, hắn không quên nhắn vài tên thuộc hạ của mình trông chừng cô, đến giờ hắn gọi thì chúng sẽ mang cô đến điểm hẹn.
Nói đến Hạ Nghiên, từ lúc cô đi vào rồi chứng kiến khoảng thời gian tên cầm đầu hãm hiếp thân thể mình, cô lao tới cấu xé nhưng lại xuyên thẳng qua người hắn mà chẳng thể làm gì. Cô chỉ biết quỳ bên giường khóc lóc van xin chính mình mau tỉnh lại, khi nhìn thấy bản thân mình đang bị thuốc kích dục làm cho mất lý trí cô mới hiểu nỗi nhục nhã của đời người con gái một khi sa chân là sẽ ngã xuống vực thẳm… Tấm thân bố mẹ sinh ra bị vứt bỏ ngay trên giường không một mảnh áo, nhìn lại sao mà chua xót đến thế. Cô tưởng rằng khi tiếng cửa mở ra, sẽ có người cứu giúp nhưng không, cuộc chơi của những thằng đàn ông bệnh hoạn lại tiếp tục, không phải là một mà là hai thằng cùng tiến tới giường của Hạ Nghiên, cô hét lên trong tiềm thức…
Không hiểu mấy thằng vệ sĩ nghe ngóng ở đâu con mồi mới của sếp ngon nghẻ lắm nên ngoài cửa lúc nãy chỉ có hai mà giờ sáu tên đang đứng rồi, duy chỉ có hai tên số đen phải đi theo hắn đến chỗ khách hàng. Còn bốn tên trông chừng ở trong và ngoài cửa, tên một, hai đứng trong liếc nhìn tấm thân trắng nõn đang nằm trần như nhộng trên giường mà nuốt nước miếng cái “ỰC…”. Tên thứ hai tiến đến nhặt bộ quần áo của Hạ Nghiên lên tính mặc cho cô để chuẩn bị dẫn cô đi tiếp nhưng với vẻ đẹp như tiên giáng trần thế này, có nằm mơ hắn cũng không có cơ hội được sờ vào. Ấy thế mà, bộ ngực nhấp nhô kia đang phơi bày trước mặt hắn, bốn con mắt không hẹn mà nhìn nhau rồi quay sang Hạ Nghiên. Sau lớp quần kaki của bọn chúng con cặċ bắt đầu cương lên, chiếc thắt lưng đang khiến hạ bộ của chúng chật chội không thoải mái. Hai tên không nói với nhau câu nào tiến thẳng lên giường, thằng ôm mặt Hạ Nghiên hôn lấy hôn để, thằng còn lại sờ mó Ɩồŋ ướt của nàng…
Bất chợt, Hạ Nghiên cử động, mắt cô mở ra, thứ ánh sáng mập mờ khiến mắt cô rất khó chịu, chớp chớp vài lần hình ảnh hai thằng đàn ông đang kìm hãm mình hiện rõ trước mắt. Chúng nhìn cô sợ hãi vội dừng lại mọi động tác, cô nhấc tay định vùng vẫy nhưng cơ thể rất nhức, hai bên đùi mỏi nhừ như vừa hoạt động quá sức. Định lại thần hồn, cô mới nhận ra mình đang bị bắt cóc và hiếp dâm, não cô bật công tắc hoạt động, quan sát một vòng. Cố hết sức rút mạnh tay chân trườn lên đầu giường, với lấy tất cả mọi thứ trong tầm tay ném mạnh vào phía hai tên khốn khiếp. Cô hét loạn lên, với lực hét có thể trấn động được các phòng xung quanh nhưng cô không biết rằng, tầng VIP của khu vực này rất vắng khách, nếu có người nghe thấy thì số cô may mắn gặp quý nhân không số đen thì kiếp này coi như bỏ.
Hai tên đứng ngoài nghe thấy tiếng hét, tiếng đồ đạc đổ vỡ liền chạy vào, Hạ Nghiên càng hét mạnh hơn vì lúc này có thể gọi là thiên thời địa lợi khi giọng cô có thể vang rõ hơn ra bên ngoài. Chỉ vài phút tỉnh lại mà cô đã bị bao vây bởi bốn thằng khốn nạn này, cô chửi rủa chúng, hét vào mặt chúng mà chúng thì càng tiến đến gần cô. Bốn phía tay chân cô bị bốn thằng giam giữ lại, thằng thứ ba vừa bước vào giáng cho cô cái tát mạnh vào mặt, đầu cô đập thẳng thành giường mà choáng váng. Thằng một và hai cầm chân cô kéo thẳng xuống giữa giường, khe Ɩồŋ tơ hơ bày ra trước mắt bốn thằng động đực. Hạ Nghiên bị chúng giữ chặt nên mọi ngóc ngách trên cơ thể đều bị chúng nhìn trọn không bỏ sót một chi tiết nào. Bốn tên tranh thủ bước vào cuộc chinh chiến, chúng không quan tâm con mồi này sẽ bị bán đi đâu hay sếp của chúng đã ăn no thế nào.
Hiện tại đây, chúng muốn chia nhau mà thưởng thức tấm thân ngọc ngà này, dù chỉ còn chút thời gian, con cặċ của chúng cũng muốn thi nhau mà đút vào nơi đã ngập mùi tinh trùng cùng mùi dâm dục của Hạ Nghiên…
Để lại một bình luận