Phần 3
Tiếng hét từ căn phòng cuối dãy tầng bốn vang khắp hành lang.
– “Nữa đi, em xinnn… anhhh… Aaaaa”
Âm thanh của cặp mông bị tét bôm bốp rộn ràng cả căn phòng, con cặċ sung sức tiến thẳng vào trong, cơ thể người phụ nữ vểnh mông lên đang quằn quại, nghiến răng rên rỉ. Dường như gã đàn ông chẳng để tâm tới, con cặċ bức bối, hắn muốn phóng ngay tinh trùng ra ngoài để giảm bớt cơn ngứa ngáy khó chịu nãy giờ.
RENG! RENG…
Tiếng kêu inh ỏi càng tăng thêm ngọn lửa bực tức, cặċ hắn vẫn căng cứng, hắn đạp thẳng chiếc điện thoại xuống đất, đẩy nhanh tốc độ.
– “Mẹ kiếp…”, Andy chửi thề.
Con cặċ tiến sâu đâm thẳng qua mạch nước ngầm của hang Ɩồŋ đang tuôn trào. Tay hắn bóp vú như thêm liều thuốc cho con cặċ dập mạnh hơn. Màn lút cán đẳng cấp khi hắn ưỡn thẳng người, dập từng tiếng “phạch phạch”, cặp mông cong ma sát với da thịt đùi khiến con cặċ càng sung mãn. Được uống no nước Ɩồŋ ấm nóng, con cặċ thừa thắng xông lên, dập liên hồi. Nàng ta ngửa đầu lên, tìm kiếm không khí cho bản thân, đầu óc chao đảo, từng thớ thịt trên cơ thể căng cứng. Cơ mông siết chặt, Ɩồŋ co thắt khi con cặċ rút ra rồi đâm thật mạnh bạo.
– “AAA… em không chịu nổi nữa! Sâu quá!”
Andy luồn tay qua đùi, ngả người về trước, bụng dính chặt vào cơ thể đang uốn éo kia. Ngón trỏ và ngón áp út kích thích hai mép Ɩồŋ, ngón giữa hắn ấn vào hột le. Màn xoay chuyển của những ngón tay như DJ đánh nhạc càng khiến dâm thủy tuôn ra ngày một nhiều. Hắn cảm nhận cơ thể người đàn bà kia run lên, lưỡi hắn liếm dọc sống lưng.
– “Humm… Mmm”
– “Con đĩ, như thế này có khiến em sướng không… hhaha” Hắn cười lớn…
Hắn bóp mông, kéo đẩy theo nhịp của con cặċ di chuyển, ngón tay cô ta nhanh nhẹn đặt lại vào hột le như sợ mất đi chất xúc tác vừa rồi. Hiểu được con cặċ đang gần về đích, tay hắn ôm lấy con cặċ đứng lên, kéo lật ngửa cô ra. Dòng tinh trùng trắng đục bắn thẳng lên khuôn mặt, cô ta há miệng như cầu xin được hưởng hết tinh hoa của người đàn ông có tiền. Con cặċ được nhét vào sâu cổ họng, mùi tinh trùng nồng nặc xộc thẳng vào mũi, cô ta lắc lắc nhưng hắn càng ấn vào sâu hơn. Cơ thể hắn ưỡn lên, đầu gối trùng xuống giật giật, đầu cặċ tiết nốt những giọt tinh trùng vào đầu lưỡi người đàn bà kia. Hắn đẩy cô ra, nằm xuống thở hổn hển.
Đầu óc Andy hiện lên hình ảnh Hạ Nghiên đang cười đùa. Anh luôn cảm thấy cô đẹp, dáng người cô thật quyến rũ. Cũng có lần anh tưởng tượng cô đang nằm dưới cơ thể anh như những người con gái khác, ngay hôm nay cũng vậy. Nhìn từ ban công xuống dưới, đập vào mắt anh là cơ thể cô đang uyển chuyển, trán hơi nhăn lại nhưng toàn bộ cơ mặt phê pha của Hạ Nghiên anh đều nhìn thấy trọn vẹn. Suy nghĩ ấy khiến cơ thể anh muốn phát tiết, anh chỉ muốn cô là của riêng mình.
RENG! RENG…
– “Con mẹ nó…”. Hắn quát lên.
Đầu dây bên kia run rẩy, nói không thành tiếng:
– “Anh… chị Nghiê… nnnn”.
– “NÓI…”.
Tiếng gầm vang lên khiến điện thoại của anh quản gia suýt rơi xuống, anh cố gắng tường thuật vấn đề một cách ngắn gọn nhất.
– “Đang ở đâu??”. Andy bật dậy với lấy cái áo, tức tốc hỏi.
– “Dạ đã được đưa lên phòng nghỉ rồi ạ”.
Đi đi lại lại trong phòng, Andy sốt ruột hỏi bác sĩ:
– “Cô ấy gặp vấn đề gì vậy?”
– “Hiện tại tôi chỉ mới kiểm tra được cô ấy có thể bị thiếu máu dẫn đến tụt huyết áp. Cô ấy dạo này ăn uống hay làm việc có điều độ không? Cơ thể cô ấy rất yếu cần nghỉ ngơi nhiều hơn, tôi đã truyền dịch rồi nên cậu không cần quá lo lắng, để cô ấy ngủ một giấc chắc không vấn đề gì. Tôi xin phép, nếu có vấn đề tôi sẽ lại chạy qua.”
Andy cảm ơn vị bác sĩ rồi ra lệnh:
– “Tiễn khách về cẩn thận”.
Cánh cửa phòng đóng lại, màn đêm bao trùm căn biệt thự yên ắng, không còn tiếng nhạc xập xình, tiếng cổ vũ hò reo, tiếng rên ư ử của những cô nàng dâm đãng. Giờ phút này, chỉ còn anh và Hạ Nghiên, đèn ngủ đã được giảm ánh sáng tránh làm chói mắt cô, anh nhìn cô thở dài, vuốt ve mái tóc xoăn nhẹ.
Thời gian anh không ở đây, Hạ Nghiên gầy và nhợt nhạt hơn. Nghe tin cô ngất xỉu trong nhà vệ sinh, anh hoảng sợ chạy đi, lo lắng không biết cô thế nào. Cô rất quan trọng với anh, người con gái đầu tiên anh muốn cưng chiều, bảo vệ cả đời.
Anh gặp Hạ Nghiên vài lần ở quán bar nơi anh và bạn chung vốn mở, anh ấn tượng vì phong cách đi bar của cô đơn giản nhưng luôn khiến các con cặċ xung quanh căng lên. Kha khá con cặċ nhìn thấy cô muốn đâm thủng lớp quần để chui ra ngoài. Anh nhớ môi cô luôn đánh son đỏ, cặp môi hình tim quyến rũ, cô không trang điểm cầu kỳ nhưng khuôn mặt luôn sáng chói như chính tên gọi của cô. Hạ là mùa hè, Nghiên thể hiện sự xinh đẹp, mẹ cô rất thích ánh mặt trời nên chọn cái tên như vậy, mỗi lần nhắc đến tên mình cô lại nở nụ cười tỏa nắng.
Andy vốn hơn cô một tuổi nhưng cô nhất quyết không gọi một tiếng “Anh”. Rất nhiều lần anh nói vấn đề nhân xưng, cô đều kiên quyết từ chối. Đến một ngày cô phân tích:
– “Tao không thích, mày không thấy mặt mày trẻ ranh à, mày có làm giả chứng minh thư không, việc mày hơn tuổi tao là không thể. Đáng lẽ mày nên gọi tao là chị mới đúng, em trai Andy à, phải vậy không… Aahahaha”.
– “Ngang ngược, làm em không thích hơn à. Chẳng đứa con gái nào thích làm chị hết.”
– “Có tao đây, hiện tại, ở đây, đang ngồi cạnh mày. OK?” Hạ Nghiên ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Trong hoàn cảnh này, anh xin phép được đầu hàng. Anh thà nói chuyện với đầu gối còn hơn phải tranh cãi với bậc thầy ngang ngược khùng dở này. Chưa dừng ở đó, cô lại nêu thêm vấn đề:
– “Nếu ngày nào đó tao không thích hàng lạ nữa, thì… có thể cho mi một cơ hội lái máy bay, hahaa”.
– “Vậy anh sẽ diệt hết những thằng đàn ông bám theo em, em sẽ sớm phải đưa tấm bằng cơ trưởng ấy cho anh”. Anh nửa đùa nửa thật đáp lại lời cô.
– “Thôi mày câm đi, cái miệng đẹp không biết để làm gì nữa, toàn tào lao không à”.
Đầu hàng, kiếp này anh xin được cúi đầu. Anh thua rồi, Andy ấm ức không nói thành lời.
Nhìn cô nằm trên giường, anh bất giác mỉm cười khi nhớ về những kỷ niệm đẹp đó, nắm lấy bàn tay còn lại không bị kim tiêm truyền dịch cắm vào vuốt ve, vẻ mặt anh đầy sự xót xa cho người phụ nữ của mình.
Cầm bàn tay Hạ Nghiên đặt lên má, anh cử động nhẹ đầu để bàn tay cô như đang xoa dịu nội tâm của anh. Anh hôn vào lòng bàn tay ấy một cách nâng niu và trân trọng, anh tự giận bản thân mình khi luôn chiều theo mọi ý muốn của cô. Cô thế này, một phần cũng là lỗi ở anh, anh giận không thể ôm cô thật chặt vào lòng.
Điện thoại Hạ Nghiên kêu lên, nhân viên dọn dẹp đã kịp đưa cho Andy khi anh chuẩn bị bước vào phòng trước đó. Anh nhìn chữ “Khang” trên màn hình điện thoại, lông mày nhăn lại, bắt máy:
– “Alo…”
Đầu dây bên kia im lặng, anh tiếp tục hỏi:
– “Alo có chuyện gì vậy?”
Khang im lặng một phút rồi trả lời:
– “Số chị Nghiên phải không ạ, cho hỏi chị Nghiên có ở đó không?”
– “Cô ấy ngủ rồi, cậu là?”
Nhớ lời sáng nay Hạ Nghiên dặn, Khang không dám trái ý:
– “Em là nhân viên của chị Nghiên, em đang muốn hỏi về lịch trình ngày mai. Vậy thôi, em xin phép.”
– “Được, chào cậu” Andy đáp lại.
Hai bên đầu dây điện thoại rơi vào trạng thái trầm ngâm, Andy không biết từ khi nào, cô lưu tên một người đàn ông vào điện thoại cá nhân. Ngoài bố và anh ra, cô chưa từng thêm số điện thoại của đàn ông khác. Anh rút điếu thuốc duy nhất còn trong bao châm lửa, nhìn xa xăm suy nghĩ hồi lâu…
Ở bên kia, Khang cũng rơi vào trạng thái không cảm xúc, cả ngày anh nhắn tin cô không trả lời, gọi điện hàng chục cuộc cũng không nhấc máy. Nhìn đồng hồ đã 3 rưỡi sáng, anh thử gọi lại cho cô một lần nữa mong rằng có thể nghe được giọng nói ấy nhưng…
Anh bước đến bàn làm việc, mở ngăn kéo cuối cùng, chiếc hộp màu đen vỏ nhung nằm gọn trong đó. Cầm nó lên vuốt ve, Khang lật khóa, tìm vài bức ảnh đã cũ. Anh dừng lại ở tấm ảnh một người con gái đang cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Mái tóc dài ẩn náu sau chiếc mũ nồi màu đen, bờ môi đang chạm vào miệng ly café nhấp một hụm. Ngón tay bất giác chạm vào đôi môi, bàn tay, sờ sờ phần má trắng hồng. Hạ Nghiên trong lòng anh bao năm nay vẫn đẹp như thế nhưng sao cô có thể giày vò tâm trí anh đến vậy…
Cơn nhức đầu ập đến, tay chân cứng đờ như có lực đè nào đó khiến toàn thân của cô trở nên đau nhức. Hạ Nghiên dần mở mắt nhăn nhó.
– “Nước… Nướccccc…”
Cố nói ra mong muốn của mình nhưng đến há miệng và thở thôi cô cũng thấy quá khó khăn. Hạ Nghiên rướn người, cơ thể lại ép cô trượt xuống, cô bất lực quay đầu nhìn ngó xung quanh. Bắt gặp khuôn mặt đang bị ánh sáng làm cho lóa mắt, Andy dụi dụi để cảm thấy khung cảnh được chân thực nhất. Mắt hắn mở to hơn nhìn người con gái đang cố gắng nói từ gì đó mà tai hắn ù ù chẳng nghe nổi chữ nào.
– “Nghiênnnnn, em tỉnh rồi sao…”
– “Thấy người thế nào, có đau ở đâu không…”
– “Chân tay cử động được không…”
– “Để anh gọi bác sĩ đến kiểm tra nhé, hay em ăn gì để anh bảo người nấu…”
Hạ Nghiên trợn mắt nhìn Andy đang dồn dập hỏi ba cái thứ lăng nhăng, tức không thể bịt mồm hắn lại. Cô hất hất cằm ra phía chai nước gần đó, Andy quay đầu nhìn cùng hướng cằm cô, hiểu được cô đang cần gì. Nhanh tay cầm lấy mở nắp, đỡ đầu cô dậy để cô chầm chậm uống.
“Đúng là chết gì không sợ, chỉ sợ chết khát” – Suy nghĩ vụt sáng khi nhìn thấy chai nước đang hướng về mình. Dòng nước truyền vào miệng, trôi đến cổ họng xoa dịu được cơ thể đang bị bỏng rát của cô.
– “Ực… Ực…”. Cổ họng cô phát ra thành tiếng…
– “Em uống từ từ thôi, gì mà như sắp chết khát vậy.” Andy sốt ruột mắng nhẹ.
Thật muốn xẻo luôn cái miệng của tên này đi, cô lườm hắn rồi tiếp tục uống hết hai phần ba chai nước suối. Mắt cô nhắm lại, đẩy miệng ra khỏi chai mà tận hưởng cảm giác thăng hoa này.
– “Có chai nước thôi mà làm như đang lên đỉnh, em đừng khiến con cặċ anh phải xao xuyến vì em.”. Andy trêu chọc Hạ Nghiên.
– “Tức quá mà, thằng này muốn chết đây, bà mà hoạt động trở lại sẽ vả vỡ mồm mi, cứ chờ đấy”. Cô cắn môi nén cơn tức vào bụng.
Hạ Nghiên quay đi không thèm để ý đến hắn. Mắt cô nhìn ra phía cửa sổ nặng trĩu mà cụp xuống, cô nghe được tiếng điều hòa đang chạy, ngoài kia mọi người đang cùng nhau nói chuyện, tiếng lá xào xạc khi cây chổi đi từng đường, máy cắt cỏ rung lòng đất chạy bạch bạch. Cô cảm thấy cuộc sống này không còn gì quý hơn việc nằm trên giường hưởng thụ, có một điểm cô thấy rất lạ, chiếc giường này không có mùi nước hoa cô dùng, tại sao Andy lại ở đây luyên thuyên bên tai, hôm nay là cuối tuần sao…
– “Đêm qua, anh gọi cho trợ lý của em rồi, hôm nay em chỉ cần nghỉ ngơi là được. Cuộc họp cũng sẽ hủy, nếu được anh sẽ qua công ty kiểm tra giúp em”. Andy mở tủ lạnh cất vài chai nước vào trong rồi nói.
Không thấy cô trả lời, anh quay người định hỏi thì thấy Hạ Nghiên đã ngủ ngon lành. Anh lắc đầu mỉm cười nhưng trong lòng lại trầm xuống, anh vốn định khi cô dậy hỏi rằng người đàn ông tên Khang kia là ai…
Trong giấc mơ Hạ Nghiên thấy mình đang nằm trên một người đàn ông, đằng sau cũng có người đàn ông khác đâm chọc con cặċ vào lỗ đít khiến cô ngứa ngáy. Cô cựa quậy muốn dừng lại nhưng hắn càng đâm sâu hơn, mỗi lần hắn thụt ra rồi đâm vào, Ɩồŋ cô tuôn ra những dòng dâm thủy ướt nhẹp.
– “Ư… Ưu… Lồŋ em căng quá… Nữa đi!”.
Hai người đàn ông cùng con cặċ to khỏe dập thật mạnh vào Ɩồŋ, vào đít khiến cô đê mê, cô thèm được thêm ai đó nữa bú liếm cơ thể, mút đầu vú căng tròn đang nhảy theo nhịp của điệu nhạc lửa tình.
– “Khang, em nứng quá… Giúpppp emmm… Làm ơn!”
Không người đàn ông nào trả lời cô, tiếng thở gấp mạnh mẽ, hai con cặċ phang ngày một mạnh hơn, Hạ Nghiên chỉ nhớ người đàn ông tên Khang đã dịu dàng âu yếm cô như nào.
– “Sướng không… Rên đi em! Rên lên cho anh nghe.”
Nhiệt độ cơ thể cô nóng quá, người cô di chuyển theo nhịp nhấp của hai con cặċ kia, Hạ Nghiên ưỡn người, đẩy mông uyển chuyển khiến hai con cặċ chạm sâu vào điểm G giúp cô lên đỉnh. Mồ hôi lấm tấm trên trán, khe ngực, cô lúc này thật quyến rũ. Hình ảnh nhập nhằng như chiếc tivi mất ăngten, cô tìm kiếm trong nỗi thất vọng khi cơn khoái cảm của cô đang đến dần…
– “Cứu, có ai không, có người bị ngất ở đây…”
Tiếng nước đang chảy, âm thanh bước chân nhiều người chạy náo loạn, tiếng gọi nhau, la hét dọc hành lang. Cô chớp mắt thấy bản thân mình nằm gục ở đó.
– “Cô gái, tỉnh lại đi… Cô tên gì? Có nghe thấy gì không?”.
– “Gọi bác sĩ nhanh lên…”. Ai đó đang hét lên bên tai Hạ Nghiên.
Rất nhiều người mặc áo đồng phục giống nhau, cô đoán là nhân viên khi nhìn thấy bảng tên mờ ảo không rõ chữ gì. Cơ thể Hạ Nghiên được bao bọc bởi chiếc khăn lớn, ai đó đã nhấc bổng cô lên, vừa bế vừa chạy… Mọi thứ ngày càng mờ đi, cô không nghe được âm thanh nào nữa. Bóng tối lại bao trùm, Hạ Nghiên chỉ thấy mình đang bước lên từng bậc thang lạnh lẽo, cô đứng trên bậc cao nhất nhìn xuống, chân cô run sợ, nước mắt rơi xuống. Ai đó đang gọi tên cô, cô nghe được tiếng nói quen thuộc nào gần đó. Hạ Nghiên hét lên:
– “Có ai không… Cứu tôi với!”.
Tiếng cô vọng ra xa rồi vang lại, chân lùi về một bước không giữ được thăng bằng, cơ thể cô ngã ngửa về sau, rơi thẳng xuống hố sâu đen tối nhất.
Cô giật mình hét lên:
– “AAAAA”. Cổ họng cô bùng nổ thành tiếng.
Andy sợ hãi chạy tới, nhanh chóng đỡ cô dậy, ôm cô vào lòng.
– “Có anh ở đây… Hạ Nghiên, em đừng sợ, có anh đây…”
Hạ Nghiên gục đầu vào lòng Andy khóc nức nở, cô bám víu cánh tay anh sợ mọi thứ hiện tại cũng chỉ là giấc mơ, mọi người cũng sẽ rời đi, bỏ cô ở lại với khoảng không u tối…
CỐC… CỐC…
Tiếng gõ cửa từ phía ngoài vọng vào, Andy cất tiếng:
– “Mang vào đi”.
Nhân viên nhanh chóng bưng đồ ăn sáng vào cho hai người, một bát cháo nóng hổi, mùi thơm của tách trà hoa cúc xoa dịu tâm hồn Hạ Nghiên, bụng cô reo lên. Andy âu yếm dỗ dành:
– “Ăn chút cháo nhé, bụng em kêu gào rồi kìa, ngoan…”
Cô gật đầu, thú thực cô cũng đói mềm người rồi. Bao nhiêu sức lực còn lại của cô sau khi tỉnh giấc lần thứ nhất đã bị giấc mơ khốn khiếp kia hút cạn. Cô ngồi ngoan ngoãn để Andy đưa những thìa cháo thịt nóng hổi vào miệng cô. Hạ Nghiên nhìn anh lặng lẽ không nói lời nào, Andy cũng hiểu được ánh mắt cô mỉm cười:
– “Em bị ngất đi ở phòng vệ sinh, nhân viên thấy rồi đưa em lên đây. Đã truyền dịch nên tay có thể sẽ nhức. Việc ở công ty anh cũng lo chu toàn rồi, em không cần đi làm hôm nay cũng được.”
– “Cuộc họp thì sao…” Cô tìm kiếm điện thoại của mình hỏi anh.
– “Hủy rồi, giờ mà em vẫn còn nghĩ họp hành… Anh thật không hiểu nổi em”. Andy gắt gỏng…
Cô hừ nhẹ một tiếng, không thèm đôi co với anh, mở điện thoại xem.
– “Nhiều tin nhắn quá, hoa cả mắt rồi…” Cô đưa điện thoại xa mắt mình, chớp chớp vài cái mà vẫn thấy chữ nghĩa quá mờ mịt.
Andy giật lấy điện thoại, đưa tách trà cho cô.
– “Đừng để anh vứt nó đi, em nghỉ ngơi một ngày không được sao?”
– “Cuối tuần nghỉ rồi, sang tuần mới phải làm việc chứ sao… Nghỉ ngơi làm sao ra tiền được.”
– “Con người em, ngoài việc yêu tiền thì em không nghĩ nổi thứ khác à?” Andy bắt đầu cảm thấy đầu mình nóng lên.
– “Bản thân đấy thôi…” Hạ Nghiên trả lời chống đối.
– “Vậy sao còn để bị ngất, thế là yêu bản thân à…”
– “Khùng điên, không nói chuyện nữa…” Cô lườm Andy.
Trong lúc Andy có cuộc điện thoại đi ra ngoài, cô đã thay xong quần áo, anh bước vào thấy cô đã chuẩn bị đồ đạc xong xuôi vội hỏi:
– “Em tính đi đâu?”
– “Về nhà, nằm ở đây không quen.”
– “Để anh đưa em về.”
– “Ừ, đi thôi…”
Hôm nay gió trời rất mát, mùa thu đến cùng ánh nắng mang lại cho người ta cảm giác yêu đời, cô chọn một bản nhạc quốc tế, ngả ghế xuống bắt đầu tận hưởng giây phút chill. Andy nhìn cô rồi lại tập trung lái xe, cứ liếc rồi lại nhìn gương, liếc rồi nhìn đường. Đến khi xe dừng ở đèn đỏ, anh quay sang thì thấy ánh mắt Hạ Nghiên bắt đầu dò xét mình. Giật mình làm bộ mặt ngơ ngác vô tội.
– “Có chuyện gì, nói đi… 1… 2…”
– “Khang… là ai?” Andy thiếu kiên nhẫn mà đặt vấn đề.
– “Cấp dưới… Nhân viên công ty”.
– “Sao em lưu số cậu ta vào điện thoại cá nhân, đêm qua cậu ta gọi nên anh có nghe máy.”
– “Đã ngủ với nhau rồi…” Cô lưỡng lự nói tiếp.
– “Cảm giác khá thân thuộc, không biết trước khi cậu ta làm việc ở công ty, có phải đã gặp ở đâu chưa. Hiện tại vẫn chưa có câu trả lời… Nhưng muốn để ý một chút.”
Cô nhìn ra phía cửa xe, hình ảnh mùa thu Paris hiện lên trong đầu cô. Hạ Nghiên nói tiếp:
– “Thời tiết thật đẹp… Phải không?”
Hạ Nghiên không biết rằng, người ngồi cạnh cô đang suy nghĩ những gì, chỉ biết anh đã im lặng hồi lâu. Cô không hỏi, anh cũng không trả lời, cứ như vậy cho đến khi chiếc xe dừng lại tại cửa nhà cô. Hạ Nghiên cầm túi xách mở cửa đi xuống, không quên chào Andy:
– “Về nhé, lúc khác lại gặp…”
Andy mỉm cười, nhấn ga tiến thẳng về phía trước…
Đằng xa, Khang đang đứng ở đó nhìn toàn bộ khung cảnh trước mắt. Anh thấy người con gái mình nhớ nhung cả đêm đang bước xuống từ xe khác. Họ chào nhau, người đàn ông đó lái xe đi, có vẻ như là người đàn ông hôm qua nghe điện đưa cô về. Hạ Nghiên quay bước vào trong, tay cô bị giữ lại bởi một bàn tay ai đó. Cô giật mình quay đầu, vẻ mặt mệt mỏi của người đối diện khiến tim cô đập mạnh. Ánh mắt nhìn nhau trong im lặng hồi lâu, Khang mở lời:
– “Tại sao không nghe điện thoại của anh”…
Để lại một bình luận