Phần 45
Hôm nay là ngày đầu tiên mình chính thức nếm trải mùi vị cuộc sống bị người thứ ba xen vào. 6h30 sáng, như thường lệ mình thức dậy, bước ra ban công vươn vai hít thở không khí trong lành, thấy bình minh thật đẹp! Quên khuấy đi mất sự hiện diện của con bé phá bĩnh kia trong chính ngôi nhà của mình. Mình chỉ thực sự nhớ ra khi đi vào toilet.
Nhà có hai toilet, một trên lầu và một ở tầng trệt, phân chia rõ ràng. Toilet trên lầu dành cho mình và chị, toilet còn lại dưới nhà thuộc về ba mẹ sử dụng. Thường ngày chị đều dậy rất sớm, nên khi mình thức chị đã vệ sinh cá nhân xong cả rồi, toilet chẳng bao giờ bị kẹt. Hôm nay lại khác hẳn.
Cửa toilet đóng kín, tiếng nước chảy ào ào phía trong, hôm nay sao chị dậy muộn thế nhỉ?
– Chị sắp xong chưa vậy?
Mình gõ nhẹ cửa.
Không nghe ai trả lời, mình gõ cửa tiếp một lần nữa, đáp lại vẫn là sự im lặng cùng tiếng nước chảy. Hôm nay tiết đầu của ông thầy rất khó tính, vào lớp trễ xem như bị điểm danh vắng mặt, mình nghỉ nhiều rồi, thiếu lần nữa có khi sẽ bị cấm thi.
Chờ thêm khoảng 10p nữa chẳng thấy chị ra, sợ trễ giờ, mình cuống cuồng chạy xuống dưới nhà. Phù… may quá, toilet dưới này trống, mình phóng vào ngay. Nhưng bỗng nhớ ra bàn chải đánh răng mình để trên lầu, giờ có toilet mà chẳng có bàn chải cũng như không, đành bực dọc đi ra. Nhìn qua bếp chợt thấy chị đang làm món trứng ốpla cho cả nhà ăn sáng.
– Ủa, em tưởng chị đang sử dụng toilet trên lầu chứ?
Mình ngạc nhiên hỏi.
– Chị xong từ sớm rồi mà, chắc bé Uyên đó.
Chị cười tủm tỉm.
Lúc này mình mới chợt nhớ ra nhà mình vừa có thêm một nhân khẩu, cơn bực bội bắt đầu dâng lên. Nãy giờ nghĩ là chị nên mình nhường, giờ nghe ra chính con nhỏ đó đang chiếm giữ toilet, mình kêu lại chẳng thèm trả lời, máu nóng dâng lên não, đùng đùng leo lên lầu.
Toilet vẫn còn đóng im ỉm.
“Rầm… rầm”
– Đưa giùm cái bàn chải đánh răng coi.
Chân mình đá mấy cái vào cửa, miệng gầm gừ.
– Lẹ, trễ giờ rồi.
Không thấy cửa mở, mình đá tiếp.
“Kéttt..”
Em Uyên bước ra, đầu vẫn còn ướt, trên người chỉ quấn cái khăn lông.
– Làm gì kêu thấy ghê vậy? Biết phép lịch sự tối thiểu không?
Ẻm trừng mắt với mình.
– Biết mấy giờ chưa hả? Trễ giờ học của T rồi, mốt Uyên dậy sớm giùm cái đi!
Mình độp lại. Đang bực bội, đừng nói là chỉ quấn khăn, cho dù khỏa thân cũng chả xi nhê gì với mình.
– Trễ học là chuyện của T, liên quan gì đến Uyên? Sợ trễ thì mai mốt ráng mà dậy sớm đi.
Ẻm ném vào mặt mình một câu, rồi thản nhiên vào phòng đóng cửa lại.
“Chả hiểu loại người gì thế này??”
Mình lầm bầm, cố nén cục tức trong lòng, tranh thủ súc miệng rửa ráy.
Thay đồ xong, mình xuống nhà đẩy xe đi học ngay, chẳng kịp ăn sáng. Trễ giờ rồi, đành nhịn vậy.
– T ăn sáng rồi hãy đi, đói sao học nổi?
Chị chạy theo kêu mình.
– Em trễ giờ rồi, chị ăn đi.
Mình đáp.
– Đi lẹ đi, than trễ giờ còn đứng đó. Mai nhớ dậy sớm nha!!
Em Uyên tay cầm miếng bánh mì quệt trứng bỏ vào miệng nhai nhóp nhép, vẫn cố đá đểu mình. Miệng ẻm cười tươi, nên cả nhà ai cũng tưởng ẻm quan tâm mình mới nói vậy, đâu ai hiểu được nỗi khổ của mình.
– Thôi em đi học nhen, trưa gặp.
Mình giận lắm nhưng vờ làm lơ không thèm để ý, nói nhỏ với chị một câu rồi phóng xe đi.
Cả buổi sáng ngồi học chả vô đầu được chữ nào, nghĩ đến ẻm là mình sôi tiết. Thật sự mình chẳng phải là thằng cổ hủ, ngoại hình cá tính kiểu như em Uyên mình cũng đã gặp qua rồi, cá nhân mình thấy bình thường, mỗi người một style riêng, chẳng có gì để phàn nàn.
Nhưng do ẻm đến nhà mình ngay lúc đầu sôi lửa bỏng, khi tình cảm mình và chị đang mặn nồng, khác nào kỳ đà cản mũi, vì vậy mà mình có ấn tượng xấu về ẻm. Cái ấn tượng xấu do xuất hiện không đúng thời điểm, chứ chẳng phải vì phong cách của ẻm. Mà một khi đã ghét rồi, thì cái gì chả thấy xấu, các cụ có câu “ghét nhau ghét cả đường đi lối về” cơ mà. Mình đã không ưa em Uyên rồi, giờ ẻm còn công khai chống đối với mình, ấn tượng đã không tốt về ẻm giờ lại càng xấu thêm.
Trưa về nhà ăn cơm xong, để mặc chị và em Uyên dọn dẹp, mình lên phòng gọi cho Thanh sida. Giờ ẻm lù lù một đống đó, có muốn nói chuyện riêng tư với chị cũng không được, lo giải quyết cho xong con kỳ đà khó ưa này cái đã.
– Sao ku? Có gì hot à?
Thanh sida cười khà khà.
– Mày sắp xếp được chưa? Tối qua tao nhen!!
Mình vào đề ngay.
– Ok con dê. Khoảng mấy giờ qua được mày?
– Tầm 7h tối đi, có gì tao đt cho.
– Ờ, mà chắc em nó đẹp không đó? Móa, xấu tao giết mày…
– Yên tâm, nhớ đem theo ly tách hay gì đó để hứng nước dãi đi.
– Phê vậy? Tao đem cái thau luôn hơ hơ… vì mày mà tối nay tao dẹp kèo em lớp 11 đó, xấu đừng trách..
– Biết rồi. Không phải vì có chị Diễm rồi, thì em này chẳng tới lượt mày đâu ku.
– Nghe mày nói tao nôn vãi!! Để tối lên đồ vip chạy qua he he..
– Ờ, vậy nhen. Giờ tao đi học.
– Bb người anh em Namếc.
Còn sớm, mình ngồi lên mạng đọc truyện một chút chờ đến giờ đi học thì chị bước vào.
– Ăn táo đi T.
Chị cầm lên một dĩa táo gọt sẵn, đút cho mình.
– Ngọt không?
Chị nheo mắt.
– Ngọt! Nhỏ kia đâu rồi, sao để yên cho chị vậy?
Mình nhai nhóp nhép, hỏi.
– Nó đây. Kiếm chi vậy? Nhớ Uyên hả?
Vừa nhắc Tào Tháo đã thấy xuất hiện liền. Em Uyên đứng tựa ngay cửa phòng mình, tay cầm trái táo cắn rôm rốp.
Mình biết nếu chị còn ở bên đây, ẻm sẽ không buông tha cho mình. Đành nói sắp đến giờ học rồi, phải thay đồ đi, kêu chị về phòng ngủ sẵn tiện đuổi khéo luôn em Uyên.
Đang loay hoay mặc đồ thì chị nt.
“T giận chị hả?”
Mình vội reply.
“Đâu có. Tại có con nhỏ đó em không thoải mái, với lại đến giờ học rồi.”
“Ừm… Bé Uyên thích chọc T cho vui vậy thôi, chứ không có gì đâu. T đừng ghét bé tội nghiệp!!!”
“Ok. Thôi em đi học nhen!”
Mình không biết nói gì, hơn nữa cũng sợ em Uyên xem được tn mình gửi cho chị nên thôi, chờ gặp riêng chị sẽ nói sau.
Để lại một bình luận