Phần 54
Khuya… khoảng 2h sáng mình định đi ngủ thì nghe tiếng bước chân ai đó nhè nhẹ xuống cầu thang. Lòng có hơi tò mò, mình mở nhẹ cửa bước ra, chỉ kịp thấy bóng người thấp thoáng phía dưới, liền đi theo.
Lúc mình xuống tới nơi, đứng lấp ló ngay cầu thang thì thấy em Uyên đang loay hoay mở cửa, đẩy xe ra. Khuya quá rồi, ẻm còn tính đi đâu đây? Không lẽ ẻm định ra cây cầu hồi tối mình chỉ, muốn nhảy cầu tự tử sao??
Ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến mình lạnh gáy, lật đật chạy ra trước sân. Em Uyên muốn làm gì mình chẳng cần biết, nhưng giờ này thân con gái một mình ra đường, lại ăn mặc phong phanh thế kia, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Dù gì ẻm cũng ở trong nhà mình, không thể bỏ mặc được. Hơn nữa khi tối mình có phần nặng lời, rủi ẻm nổi điên vì câu nói đó rồi làm bậy, mình khó tránh khỏi vạ lây.
May sao mình chạy ra vẫn kịp lúc em Uyên vừa leo lên xe, chưa kịp đề máy.
– Giờ này còn đi đâu đó??
Mình nắm chặt cái cản sau xe hỏi.
– Đi đâu kệ Uyên, T quan tâm làm gì? Buông ra!!
Em Uyên hơi bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của mình, trừng mắt lên.
– Không phải ra cây cầu… đó chứ?
Mình nhăn mặt.
– Ừ đó. Rồi sao???
Ẻm nhìn mình bằng ánh mắt khiêu khích rực lửa.
– Giờ này ra đó làm gì?
Mình hỏi, tay vẫn không buông cản xe ra.
– T lạ thật! Làm gì đó là việc của Uyên. Ok? Buông ra đi!
Em Uyên quay người lại, cố vươn tay gạt tay mình ra khỏi xe.
Mặc ẻm ra sức đẩy, thậm chí cào mạnh vào tay mình đau nhói, mình vẫn nắm chặt cản xe không buông.
– Vô nhà đi!! Mai sáng muốn đi đâu tha hồ mà đi, không ai cản đâu.
Mình trợn mắt nhìn ẻm, cố hù dọa.
– Không buông ra té ráng chịu!
Ẻm hậm hực không thèm đẩy mình ra nữa, mà xoay lại cầm tay lái, đề máy muốn chạy đi.
Mình không nói gì, chồm lên trước chụp lẹ vào chìa khóa xe, tắt máy rút ra bỏ luôn vô túi quần. Thế là xong, để xem còn đòi đi được nữa không?!
– Muốn gì hả?
Em Uyên nghiến răng, bước xuống xe sáp lại gần mình.
– Muốn Uyên vô nhà ngủ giùm cái! T đẩy xe vào cho.
Nhớ tới cú ra chân hồi tối của ẻm, mình hoảng hồn vội lùi lại đề phòng, kẻo ẻm cho một phát vào ngay hạ bộ thì có mà nằm luôn.
Em Uyên lao vào, hai tay cố chụp vô quần mình để lấy chìa khóa xe. Mình trên người lúc này chỉ có mỗi cái quần đùi, không mặc áo vì khi nãy cởi ra tính đi ngủ, vừa né tay mình vừa nắm chặt quần, kẻo bị tuột ra thì khốn.
– Tuột quần bây giờ..
Mình la nhỏ, không dám kêu lớn sợ hàng xóm nghe, lại nghĩ hai đứa này đêm khuya ra sân chơi trò bịt mắt bắt dê, méc ba mẹ chắc tiêu quá.
– Sợ thì đưa đây, không thôi Uyên tuột thật đó!
Thấy mình hốt hoảng, ẻm hù dọa. Tay vẫn nắm chặt một bên quần mình.
Ai chứ em Uyên dám làm thật chứ chẳng chơi, mình không dám thách thức.
– Buông ra đi, rồi T đưa.
– Không. Đưa đi rồi buông!!
– Buông ra đi, rách quần bây giờ! T nói thiệt, đưa cho Uyên liền.
– Đưa lẹ lên, đếm đến 3 không đưa đừng trách!
Mình định dụ ẻm buông tay ra sẽ vùng chạy vào nhà. Nhưng ẻm già đời quá, không trúng kế, tay vẫn giữ chặt gần túi quần mình, vừa cố kéo tay mình đang thọt trong túi quần ra vừa đếm.
Cực chẳng đã, mình đành ỷ sức trâu nắm mạnh tay em Uyên vung ra làm ẻm loạng choạng suýt té xuống đất, sau đó mình chạy vào nhà.
– Vô nhà ngủ đi! Giờ này ra đường không tốt đâu!
Mình đứng lấp ló ngay cửa, nói nhỏ.
– Quan tâm làm gì? Không phải khi nãy kêu Uyên đi chết đi sao?
Em Uyên cười khẩy.
– Giận nói vậy thôi. Dù sao Uyên cũng ở nhà T, có gì xảy ra không hay cho lắm!
– Nói đi nói lại cũng vì lo sợ nhà T mang tiếng thôi! Không cần tỏ ra tốt bụng đạo đức giả nữa!
Lạnh lẽo lườm mình một cái, em Uyên quay người bỏ xe đi ra ngoài luôn. Thật là bướng hết chỗ nói, không cho đi xe thì đi bộ cơ đấy!
Mình thèm bỏ mặc ẻm luôn cho rồi, được nước làm tới. Nhưng lương tâm mình lại không cho phép, tinh thần ẻm đang không ổn định, mình bỏ mặc khác nào sống quá vô tình. Có chuyện gì xảy ra, mình cũng khó tránh bị cắn rứt.
Thôi lỡ “đưa phật phải đưa đến Tây Thiên” vậy, mình đành lót tót chạy ra, khuya gió lạnh muốn cắt da, đã vậy trời còn mưa lâm râm, người nổi hết gai ốc lên.
Thấy mình chạy theo, em Uyên cũng vội chạy đi, nhưng ẻm chân mang giày cao gót, sao nhanh bằng mình. Chưa được vài giây mình đã đuổi kịp, tóm gọn ẻm từ phía sau, bế thốc lên vác luôn vào nhà, khỏi chạy đường nào nữa.
– Buông ra!! Ai cho ôm hả??!
Ẻm giãy nãy la lớn.
– Để chạy nữa hả? Khuya rồi ngon thì la làng đi, ba mẹ T nghe coi mai ai bị tống ra đường cho biết.
Ẻm đã nặng lại còn giãy dụa làm cả hai suýt té. Mình gầm nhẹ, hai mắt trợn lên hết mức có thể, mình cũng nổi điên với ẻm rồi.
Chẳng biết do nghe mình dọa ba mẹ đuổi đi, hay thấy mặt mình ghê quá, mà em Uyên bỗng im re, ngoan ngoãn để mình vác tới cầu thang, không phản ứng gì nữa.
– Lên lầu ngủ giùm cái đi chị hai, em lạy chị đó! Mai em còn đi học nữa.
Mình thiếu điều muốn quỳ lạy ẻm thật, điên quá cỡ thợ mộc.
Em Uyên không nói gì, nhìn mình một lúc rồi bước lên lầu. Mình thở phào trút được gánh nặng nghìn cân, lại loay hoay chạy ra sân đẩy xe ẻm vào. Chiếc Vespa nặng kinh khủng, khuya chẳng dám nổ máy xe chạy sợ đánh thức ba mẹ, mình đẩy muốn xịt khói mới lên được cái thềm vào nhà. Đóng cửa nẻo xong xuôi, mình lên phòng nằm thở hồng hộc. Đêm nào cũng thế này chắc chết sớm mất thôi.
Để lại một bình luận