Phần 17
Ánh nắng le lói mờ mờ sau ngọn đồi, từng mảng mây đen vần vũ ùn ùn kéo đến che khuất ánh trăng, không gian nặng nề báo hiệu cơn mưa cuối hạ đang ập đến.
Cởi mũ cất lên giá treo đồ, tôi ùa vào nhà sau trận bóng chiều căng đét. Mùi thơm mâm cơm mẹ nấu khiến tôi như hồi sức, chào mẹ rồi nhoáng nhoàng nhảy vào phòng tắm, nước mát đúng là số dzách, tôi như được gột rửa hết mọi tội lỗi trên đời khi tắm nước lạnh vào mùa hè, gột rửa cả cái vú bự xinh xinh của bà Q lẫn con cu đen thùi lùi của ông Long Bi…
Đang đánh chén bát cơm ngon lành thì mẹ bỗng báo tin buồn:
– Ngày kia là lên trường tập chung nhé con, lên tập dượt khai giảng đấy!
– Nhanh nhỉ, thế mà thằng cu sắp vào lớp 1 rồi, cố lên zai nhé! – Bố tôi rung đùi nói, tiện thể gắp thêm thịt vào cái bát tô ú ụ của tôi.
Tôi ỉu xìu, hè sao trôi nhanh thế. Vào cấp 1 chắc sẽ bị véo tai, bạt tai rồi mạt sát như mẹ tôi hay chửi mắng anh chị mỗi khi làm bài sai. Tôi ngập ngừng hỏi:
– Con chưa muốn đi học đâu, mẹ cho con chơi nốt tuần sau nhé?
Mẹ tôi lừ mắt khiến tôi hết đường lui, haizz đành gác lại những ngày nhuộm da nâu vậy @@
Ngày tập chung, mẹ mặc cho tôi bộ vest chật chội khó chịu kèm đôi giày da bóng loáng như gương, tóc tai vuốt gọn gàng rồi lên xe mẹ đèo qua trường. Vẫn ngái ngủ ngắm nhìn dòng người hối hả đi làm trong cơn mưa, từng giọt mưa rào rào xuyên qua kẽ lá, tìm đến bờ má tôi mà khẽ vả. Trường hôm nay đông đúc học sinh lắm, mẹ tôi cũng dạy ở trường nên tôi oai hẳn với đám bạn ở lớp, bọn này cũng chả lạ gì, toàn mấy đứa chung chạ ở lớp mầm non. Tuy nhiên nổi bật nhất vẫn là Ánh, tôi chỉnh tề lại trang phục rồi tiến đến chào hỏi Ánh. Ánh vẫn xinh đẹp trong bộ váy công chúa mọi khi, hấp háy đôi mắt với đôi môi quả trứng mà cười với tôi (tôi hay gọi môi Ánh là quả trứng vì khi để im thì môi hở hở ra đúng hình quả trứng luôn,))) hài vcl nhưng mà xinh!)
– Hôm nay M xinh trai khác mọi khi ha!
Tôi nhìn xuống bộ vest bé bé gò bó mà mẹ đặt may từ tiệm may trong xóm rồi thở than:
– Cái giống này tớ chả thích tí nào, nó siết tớ sắp tắt thở rồi, cậu đổi cho tớ bộ váy nhé, nom tớ hợp hơn đấy!
Ánh bụm miệng cười mà nói:
– Hihi cậu ngốc thật, đây là quần áo chú rể đó! Đâu phải lúc nào cũng mặc được, cậu nhìn xem lớp có ai làm chú rể ngoài M đâu?
– Ừ ha? Thế thì cậu mặc váy cô dâu rồi! Tớ là chú rể cậu là cô dâu nhé?
Ánh đỏ mặt lên mà thẹn thùng, đôi môi chúm chím lại trả lời:
– Đâu phải mỗi tớ là cô dâu đâu? MP với ML cũng mặc váy cô dâu mà?
Chả hiểu sao tôi ngáo ngáo mà nói hơi to:
– Tớ chỉ thích Ánh làm cô dâu thôi!!
Thế rồi bọn con trai con gái trong lớp bỗng ồ ồ lên như chợ vỡ, chúng xúm lại thành bầy quanh tôi với Ánh mà gán ghép, mà hô hào “cô dâu chú rể đội dế lên đầu đi qua cầu đánh rơi mất dế”… Thế rồi hai đứa mặt đỏ phừng phừng về thẳng chỗ ngồi, bọn ml cứ rền vang cái bài ca dâu rể đấy cho đến khi cô vào lớp mới vặn cái loa rè xuống được.
Để lại một bình luận