Phần 53
Một thời gian sau…
Đang ngồi làm việc thì vợ gọi, chả biết có việc gì, giờ này đáng lý đang đi chợ nấu cơm rồi chứ nhỉ?
– Anh nghe này Vy.
– Lát tan ca anh qua nhà bố mẹ luôn nhé?
– Có chuyện gì sao? – Hôm nay là ngày gì tự nhiên lại qua bố mẹ nhỉ?
– Mẹ gọi hai vợ chồng mình qua ăn tối, hôm nay mẹ đãi món ngon.
– Được rồi, tan giờ làm anh qua liền.
Chả là sau cái đợt đi tuần trăng mật về. Vào một buổi tối mùa xuân đẹp trời vừa cơm nước xong tự nhiên bố mẹ gọi cả hai vợ chồng lại nói chuyện nghiêm túc.
Cái chuyện nghiêm túc của bố mẹ là quyết định cho hai vợ chồng tôi ra ở riêng, vì theo như suy nghĩ của lớp trẻ hiện nay, cứ lấy vợ về là muốn ra ở riêng cho thoải mái. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng đỡ căng thẳng. Bố mẹ là lớp người cũ nhưng suy nghĩ thì của người mới, nên không nhất thiết là con cái cứ phải ở với bố mẹ mới được. Chỉ cần làm sao mà bên nào cũng cảm thấy thoải mái, vui vẻ và luôn hòa thuận là được.
Nghĩ rằng bọn tôi cũng không muốn sống chung, nên mua cho bọn tôi một căn hộ chung cư rộng rãi, tiện nghi và lý tưởng, tuy rằng đến bản thân tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ ra ở riêng khi cưới vợ. Sau này có điều kiện thì tự xây nhà riêng. Tuy rằng Vy là một cô gái biết cách đối nhân xử thế, rành việc nhà, bếp núc, biết ăn biết ở, bố mẹ tôi đều ưng ý chưa có ý kiến gì ra vào nhưng tránh đêm dài lắm mộng, ai biết sau này nó như thế nào? Đấy, như vợ tôi chưa lấy về thì cứ nghĩ ngoan hiền lắm, ai dè cũng dữ dằn lắm chứ bộ… nên tôi mừng húm gật gù ngay tức khắc. Ủng hộ hai tay hai chân không chút đắn đo. Nói gì thì nói chứ không có gì quý hơn độc lập tự do. Dù bây giờ bố mẹ chưa có ý kiến gì về cuộc sống vợ chồng của bọn tôi, nhưng ai biết sau này như thế nào? Ăn đời ở kiếp với nhau chứ có phải ngày một ngày hai đâu. Vậy mà không biết trong cái đầu thông minh xinh đẹp của em nó nghĩ gì mà lắc đầu nguầy nguậy. Một hai không chịu riêng ra. Đến là tức. Lý do đơn giản chỉ là:
– Anh Khánh đi làm suốt ngày, con đi học một buổi, còn một buổi ở nhà có mình buồn lắm.
Phải thuyết phục vợ hai ngày hai đêm ròng rã, tối nào cũng ri rỉ vào tai vợ cái chuyện ra ở riêng, nào là ở với bố mẹ thì ngày nào cũng phải lo nội trợ bếp núc, nhà cửa lúc nào cũng phải gọn gàng sạch sẽ. Thức khuya dậy sớm không được ngủ nướng, rồi là đi chơi về khuya thì bị mắng, hôm nào lười nấu nướng mà muốn đi ăn ngoài cũng ngại… còn ra ở riêng thì muốn ăn ăn, muốn ngủ thì ngủ, muốn đi chơi thì đi, muốn làm gì thì làm bởi vì đó là lãnh địa của mình. Nghĩ sao cuối cùng cũng gật đầu đồng ý chuyển ra ở riêng.
Đời đúng là đang đảo ngược rồi. Đúng theo như cái nguyên lý của nó thì vợ tôi mới là người năn nỉ chuyển ra ở riêng mới đúng chứ nhỉ? Làm gì có cái chuyện thằng con trai dứt ruột đẻ ra giờ lại đi năn nỉ vợ mình đừng có ở với bố mẹ mà… khổ thân. Bất hiếu nó đè lên trên đầu rồi đấy!
Thế là hai vợ chồng dọn ra ngoài cũng được gần hai tháng rồi, vậy mà cứ xoen xoét hôm nào cũng chạy về nhà bố mẹ ăn cơm, vậy nên ông bà già càng ngày càng quý cô con dâu sống có tình có nghĩa. Thương yêu, quý trọng bố mẹ chồng như trời như biển. Âu cũng là cái phúc do mình ăn ở mà ra cả thôi.
Tôi về tới nhà trời đã nhá nhem tối. Mẹ với vợ đang cặm cụi nấu nướng trong nhà bếp. Bố tôi ngồi đọc báo ở nhà ngoài, thấy tôi ông giãn nét mặt, ngước lên nhìn tôi một chút rồi nhìn xuống tờ báo đang đọc dở. Tôi chạy vào bếp nghía qua một chút rồi đi tắm. Cả ngày làm việc mệt nhoài.
Bữa tối dọn ra, cả nhà quây quần bên mâm cơm. Hôm nay em khang khác thế nào đó, bình thường cứ ríu ra ríu rít với mẹ cả buổi như con chim chích vậy, nay chỉ cười tủm tỉm cả bữa cơm, hỏi gì cũng cười không nói, mẹ tôi cũng lâu lâu cứ nhìn tôi cười i như cái mặt tôi hài lắm mà cứ nhìn cái là cười được.
Chả hiểu có chuyện gì đang xảy ra nữa. Có nhất thiết là phải bí mật như thế không nhỉ? Khó hiểu dã man.
Trong lúc đợi vợ dọn chén bát, tôi trèo lên phòng nằm nghỉ ngơi chút. Hôm nay phải đi qua đi lại ngoài công trường nhiều nên mệt bơ phờ cả người. Cứ ước ao đi làm đi rồi mới thấm thía được cái quãng đời học sinh sinh viên nó tuyệt vời như thế nào. Áp lực công việc rồi bao nhiêu là thứ đổ dồn lên đầu, nếu mà không làm chủ tốt bản thân dễ bị khủng hoảng tinh thần như chơi. May mà mình giỏi!
Tính nằm chút đợi vợ lên rồi hỏi chuyện vậy mà nằm ngủ li bì chả biết trời ơi đất hỡi gì nữa.
Đang mộng mị, đến cái đoạn gay cấn nhất thì bị ai chọc vào lưng khều khều mãi. Mắt nhắm mắt mở ngóc đầu dậy thấy vợ đang ngồi bên cạnh nhìn mình. Tôi dụi mắt ngồi dậy ngáp dài ngáp ngắn:
– Về nhà hả vợ? Anh mệt quá ngủ lúc nào chẳng hay.
– Về gì giờ này nữa? Chồng ngủ hơn 6 tiếng đồng hồ rồi đó.
– Ớ – tôi quay sang nhìn đồng hồ, gần 2h sáng rồi à? – Sao không thức anh dậy về?
– Thì ngủ lại đây cũng được mà, có làm sao đâu?
– Ừ, nhưng tự nhiên giờ thức chồng dậy làm cái gì vậy?
Tự nhiên vợ lại cười tủm tỉm. Ặc, đừng có nói là thức tôi dậy để sex nha! Hơ hơ… Nhìn cái mặt vợ tôi cứ cười thẹn thùng ứ chịu được. Tôi cười xoa đầu vợ:
– Thôi để tối mai chồng bù, nay chồng mệt quá ứ chiều nổi vợ đâu.
Dứt câu bị ăn nguyên một cái cốc vào đầu đau muốn lủng sọ.
– Cái gì vậy? Sao tự nhiên đánh anh?
– Ai bảo anh nghĩ đen tối.
– Chứ em muốn cái gì? Tự nhiên 2h sáng không ngủ lại dựng người ta dậy, chẳng nói chẳng rằng cứ cười cười thế ai biết gì đâu?
– Vợ, thèm dưa muối chua.
– Trời ơi! – nghe vợ nói tôi muốn xỉu quá – Tự nhiên 2h sáng dựng anh dậy bảo thèm dưa muối chua, vợ ơi là vợ, có làm sao không vậy? Bộ em muốn trêu anh thì cũng phải có lúc có thì chứ, tự nhiên… em làm anh muốn điên quá đi. Anh chết cho em sống đó.
– Nhưng mà em thèm.
– Thèm thì mai mua về mà ăn. Thật hết biết với em đó. Thôi nha, đừng có zỡn mặt với anh nha, anh ngủ à nha – tôi hứ một tiếng rồi nằm xuống giường, chưa kịp để đầu chạm gối vợ tôi đã lôi dậy.
– Không được.
– Trời ơi, em có làm sao không hả Vy?
– Có.
– Làm sao?
– Bị… nghén rồi!
– Cái gì? – mắt tôi tròn như hai hòn bi ve. Có phải là vừa nghe nhầm không nhỉ?
– Vợ nghén rồi?
– Vợ đùa à?
– Không đùa, lúc chiều vợ đi khám với mẹ rồi. Vợ có thai được tháng rồi.
– AAA
Tôi hét lên như vừa đào được cả mỏ kim cương. Volume lớn hơn mức bình thường khiến bố mẹ tôi phải lật đật chạy sang. Tôi ôm vợ nhảy cẩng lên, bố mẹ tôi hoảng hốt không biết đêm khuya thanh vắng tự nhiên nghe tiếng con trai mình la hét thất thanh khiến họ tim muốn đứng lên đứng xuống.
– Mày làm cái gì đấy hả con? – mẹ tôi hét vào cái bản mặt đang phởn level cao của tôi. Thả vợ xuống giường một cách cẩn thận (vì do vợ cấu đau quá) tôi xoa xoa tay vào bụng vợ nghênh mặt lên thông báo với bố mẹ.
– Bố mẹ sắp được lên chức rồi, vợ con có em bé rồi!
Mẹ tôi tát cho tôi một cái bốp lên đầu:
– Biết rồi ông tướng, 2h sáng rồi đấy! Thằng này đầu óc có vấn đề rồi mà.
– Không ra làm sao cả – bố tôi mắng nhưng không nhăn nhó nét mặt như bình thường.
Ờ nhỉ? Rõ ràng là lúc nãy vợ bảo lúc chiều đi khám với mẹ tôi rồi. Cả buổi tối ngồi ăn cơm chả phải cái thái độ rất lạ lùng hay sao? Mình chính là người biết muộn nhất chứ con gì?
– Thôi đừng có làm loạn nữa, đi ngủ đi mai còn phải đi làm nữa.
– Dạ vâng, chúc bố mẹ ngày mới vui vẻ.
Tôi cười toe toét, mẹ tôi nguýt dài tôi một phát rồi đi về phòng, cả bố tôi nữa.
– Sao vợ không nói cho anh sớm hơn, giờ mới nói hả? – Tôi quay sang âu yếm, ôm vợ vào lòng.
– Chứ ăn xong anh đi ngủ, em nói vào thời gian nào?
– Thì biết tin liền gọi cho anh liền chứ sao nữa?
– Thích gây bất ngờ vậy mới hay đó.
– Bất ngờ quá! Anh vui quá! Trời ơi ta sắp được làm bố rồi
Đây mới gọi là hạnh phúc chứ. Một đứa bé, sản phẩm do chính mình tạo ra. Mang dòng máu của mình, và cả người mình yêu thương. Nó kỳ lạ lắm! Không giống như những niềm hạnh phúc mình đã từng trải qua, ừ thì có hạnh phúc nào giống nhau đâu. Nhưng đó là cảm giác rất thiêng liêng và thật nhiều hi vọng. Giống như cả tương lai đang bừng sáng ngay trước mắt mình. Phen này phải cảm ơn bọn Đức vẹm mới được. Chính tụi nó là người gián tiếp giúp đỡ tạo ra sinh linh bé bỏng này.
Nhớ lại cái hôm lên trường làm mấy cái thủ tục để lên công ty nhận việc. Gặp lại hội thằng Đức vẹm, tụi nó hỏi thăm về chuyện hôn nhân, gia đình. Chả nhẽ lại bảo là đến bây giờ vẫn chưa động được vào người vợ? Ai chứ bọn này nó cười thối mặt, thối mũi. Dân chơi là thế! Đúng là có tiếng mà không có miếng.
Nhưng nhờ có bữa nhậu hôm đấy cộng thêm sự khiêu khích của lũ bạn chê yếu… sinh lý, đến giờ mà vẫn chưa có thằng cu ẵm, về nhà nữa đêm thế nào nóng người lên một hai đòi vợ… sinh em bé! Cái đêm kinh hoàng giữa hai vợ chồng chiến đấu để đòi bình quyền bình đẳng.
Vợ tôi nhất quyết đang đi học không thể có em bé, tôi nhất định một hai ngay bây giờ phải cùng nhau sinh thằng cu tí. Cuối cùng thì tình yêu của tôi chiến thắng! Sự nghiệp học hành của vợ thua. Long đong lận đận gần 2 tháng trời cuối cùng thì tình yêu cũng đến lúc đơm hoa kết trái rồi. Ten tèn tèn.
Đang hứng khởi nghĩ vu vơ lại những ngày tháng đã qua vợ đập vai kêu:
– Chồng ơi!
– Sao vợ?
– Thèm lắm í!
– Thèm gì cơ?
– Dưa muối chua.
– Vợ ráng nhịn tới mai đi, mai chồng mua cả chợ về cho vợ ăn, vợ thích ăn thịt voi chồng cũng mua vợ ăn luôn.
– Nhưng thèm lắm ấy. Không nhịn được đâu.
– Nhưng 2h sáng rồi, chồng chạy đi đâu kiếm dưa chua cho vợ bây giờ?
– Vợ không biết. Vợ thèm không ngủ nổi đâu. Chồng không biết đâu. Như bị nghiện hút mà không có thuốc ấy.
– Vợ làm khó chồng quá. Hic
– Làm sao giờ chồng?
Có cái thể loại gì mà tự nhiên nghén lại cứ đòi ăn vào nữa đêm thế này thì ai mà chiều nổi hả trời? 2h sáng biết tìm đâu ra cái món dưa chua vợ thích đây? Thích cái gì không thích lại đi thích mấy cái đồ trong nhà không có sẵn. Vợ ơi là vợ, con ơi là con!
Tôi lại chạy sang đập cửa phòng bố mẹ. Mẹ tôi ra mở cửa với một sự bực tức lên tới đỉnh điểm.
– Khánh ơi là Khánh!
– Xin lỗi bố mẹ, nhưng vợ con thèm dưa muối chua, làm thế nào bây giờ hả mẹ? Không có là không cho con ngủ.
– Haizzz – mẹ tôi chậc lưỡi lắc đầu – Con đi đâu kiếm về cho nó chứ phụ nữ nghén nó như vậy đó, không trách được nó đâu.
– Nhưng con kiếm đâu bây giờ?
– Cái đó mẹ cũng không biết nữa. Thôi bảo nó ráng nhịn đi, sắp sáng rồi.
Tôi xịu mặt quay về phòng. Nhìn cái mặt vợ phụng phịu không chịu ngủ tôi muốn phát điên quá chừng.
Thôi thì thử vận mệnh hên xui của mình tôi dắt xe ra khỏi nhà với một hi vọng mong manh là có cái quán ăn khuya nào đấy còn mở. Vòng xe mấy vòng lượn quanh thành phố chả có cái quán nào mở chừng này nữa. Tìm kiếm trong vô vọng, nhìn đồng hồ đã hơn 3h sáng rồi, tôi lắc đầu chạy xe về nhà. Lang thang thêm chút nữa không khéo nghiện nó chặn đường nó xin cái xe, xin luôn cái mạng nữa thì thôi về với ông bà tổ tiên sớm.
Vợ tôi vẫn còn thức đợi tôi về. Tay không đi vào phòng nhìn nét mặt em thất vọng thấy rõ. Chả nhẽ đến mức như thế cơ à? Chẳng nói chẳng rằng tôi thở dài trèo lên giường ôm vợ vào lòng đi ngủ. Ôi đứa con bé bỏng của bố, vì con bố sẽ còn phải khổ dài dài. Ngày hôm nay chỉ mới là sự khởi đầu mà thôi! 9 tháng 10 ngày, đâu phải mỗi mình mẹ con mang nặng đẻ đau đâu? Sau này nhớ công của bố nữa đó. Giờ mới thấu phần nào cho cái vất vả của chính bố mẹ mình. Haizzz
Để lại một bình luận