Phần 3
Sáng thức giấc, hôm nay tôi tỉnh giấc sớm hơn ngày thường. Cảm giác tận hưởng chút sương mơ trong khi mọi người còn đang ngủ thật thích thú, y như mình là người đầu tiên bước vào cõi mới vậy. Thế nhưng hôm nay lại là tiết học trễ, dậy sớm với tôi chỉ để tận hưởng khí trời thôi. Tầm 8 giờ, tôi tới trường bằng xe buýt. Đang gục đầu vì sáng nay tôi thức sớm bỗng có một cái gì đó đè nặng lên vai, hóa ra là một bạn nữ tựa vai mình ngủ. Cũng lạ thật, đây là lần thứ 3 rồi đó. Lần này đến trạm kí túc xá khu A thì nhỏ này rời xe buýt. Tôi cũng lật đật chuẩn bị đi xuống trạm trường mình thì nhận ra có gì rơi trên ghế bên cạnh, chỗ nhỏ kia vừa ngồi.
Là một thẻ sinh viên, đặc biệt đập vào mắt tôi là thẻ sinh viên trường Khoa học tự nhiên, chính là trường tôi. Một hình của nữ sinh, ở đây xin không bàn về nhan sắc trong hình. Vì tôi đồ rằng thẻ sinh viên là tấm thẻ có hình xấu thứ 2 sau thẻ chứng minh nhân dân. Có lẽ đây là tấm thẻ của nhỏ hồi nãy ngồi rồi, mà tại sao nhỏ đó lại xuống tại trạm kí túc xá chứ không phải là trường tôi nhỉ!
Thôi bỏ đi, cơ duyên xảo hợp. Biết đâu nhỏ ở kí túc xá, mới từ quê lên cũng nên. Tôi phải đăng lên trang trường để trả đồ về khổ chủ.
Chuyện trước mắt quan trọng hơn, hôm nay tôi hẹn Linh đi ăn cơm trưa, có cả nhỏ Ánh nữa. Chờ từ tối giờ chỉ mong nhìn thấy gương mặt của em thôi. Tôi đã nghiên cứu về việc mua ba lô hộ em rồi.
– À Linh, bạn chị tui có bán ba lô, có cái hình như giống Linh thích đó. – Vào quán ăn tôi gợi chuyện.
– Hở! Ờ. Có gì mua dùm tui nhen! – Em vẫn bình thường như bao ngày.
– Ánh có mua ba lô không? – Tui hỏi nhỏ Ánh cho tiện bề kẻo bị kêu thiên vị.
– À không đâu, balo tui còn ngon mà. Hi. – Nhỏ Ánh cười rồi quay sang Linh. – Tối nay đi dạo coi mấy bạn đánh đàn hát không Linh?
– Hở? Tối nay có nữa hả? Đi thì đi, hi hi. – Linh cười khoái chí, có vẻ như thích đàn lắm.
Chiều nay thứ 6, tôi phải lặn lội lên quận Tân Bình để tìm ra cái shop có bán ba lô mà Linh thích. Rõ ràng vẫn địa chỉ này, chỗ này vậy mà vẫn không thấy mở cửa. Tôi loay hoay một hồi thì thấy dòng chữ bên góc trái cánh cửa: “Đi ra cửa sau”. Chẳng hiểu việc gì mà ở trước không mở mà phải mở cửa sau, cái cửa hàng quái lạ.
Vòng ra cửa sau rồi bước vào cửa, đây là một cửa hàng bán đủ thứ loại đồ. Từ giày, dép, quần, áo tới túi xách, vòng cổ, ba lô…
– Ủa chị, sao không mở cửa trước mà phải ra cửa sau vậy chị? – Tôi thắc mắc hỏi chị chủ tiệm.
– À, sáng chị mới mở cửa trước. Chiều nắng rọi vào đây chịu không nổi, tại cửa kính trong suốt em ơi. Hi. – Chị vừa nói vừa cười làm tôi ngộ ra, hôm bữa chắc tại tôi và Linh tới đây mà không dòm kỹ càng nên đâm ra bị hố. Chắc Linh biết về vụ này sẽ uất ức lắm, à mà làm sao em biết được, mình không thể nói ra.
Chọn một hồi mới thấy ba lô mà Linh thích, nó y như trong hình không khác tí nào. Thế nhưng có khác biệt lớn, đó là hết thời hạn giảm giá 50 phần trăm được 2 ngày rồi. Thật là éo le, nếu hai hôm trước tìm ra thì vẫn còn giảm giá rồi. Đành vậy, tôi chịu 50 phần trăm, còn Linh chỉ biết với giá như em đã từng biết thôi.
Sáng thứ 7 là ngày có hai công việc, đầu tiên là giao ba lô cho Linh, tiếp theo là trả đồ thất lạc. Đương nhiên với Linh thì chiếc ba lô đó tuyệt vời rồi, em cứ cười suốt và cảm ơn tôi hoài luôn.
– Ô Lít, cảm ơn nhen! Kiếm ra hay vậy? Bao nhiêu tiền vậy?
– À, như giá cũ hôm bữa đó. – Tui gãi đầu vờ ngượng.
– Hi, cảm ơn nhen! Đúng là bạn tốt! – Em chốt câu nghe mà tôi ngẩn ngơ, bạn tốt hả, biết bao giờ tôi mới hết tốt với Linh đây. Hay em nói vậy trước nhỏ Ánh thôi!
Việc thứ hai, trao trả thẻ sinh viên cho khổ chủ. Sau khi tìm được chủ thẻ thông qua trang trường mình, nhỏ ấy hẹn tôi trưa nay gặp tại quán trà sữa Bobapop gần trường. Khi tôi bước vào quán, gọi ly trà sữa để ngồi đợi. Đợi cả 15 phút dài không thấy nhỏ nào tới nhận hay một cuộc gọi vào máy. Tôi tính lên facebook xem nhỏ có online không để hỏi chuyện có khi nhỏ quên cuộc hẹn. Chỉ mới nghĩ thôi là có ai đó từ trong quán đi tới chỗ tôi.
– Bạn là Trường phải không? – Nhỏ này giọng nói ngọt như mía lùi, mà có hơi hưởng của miền Trung quê tôi.
– Ừ ờ. Sao vậy bạn? – Tôi quay sang nhận ra ánh mắt hơi quen quen, hình như gặp đâu đó rồi. Nhưng tại nhỏ đeo khẩu trang nên khó mà biết được, với lại khẩu trang tầm 10 đứa con gái đã 7, 8 đeo rồi.
– À, mình tên Tầm. Bạn cho mình nhận lại thẻ sinh viên nha, hôm bữa mình đánh rơi. Hi. – Nhỏ nói năng nhỏ nhẹ với đôi mắt biếc, khi nhìn kỹ mới thấy có nốt ruồi son bên trong.
– À, đúng rồi. Tô Tiểu Tầm phải không bạn? Đây nè bạn. – Tôi chìa thẻ sinh viên ra cho nhỏ.
– Hi. Cảm ơn bạn nhiều nha! Thôi mình về trước nhen. Có gì gặp lại. – Nhỏ này vừa nói xong tuôn chạy luôn. Quái lạ, “có gì gặp lại” là sao? Còn cơ hội nào gặp lại nữa ư! Chuyện cũng đã xong, ra quầy tính tiền.
– Dạ, tính tiền cho em chị ơi! – Tôi nói với chị bán hàng.
– Ủa, của anh chị hồi nãy tính rồi anh ơi. Hi. – Chị bán hàng cười cũng dễ thương chết đi được. Nhỏ Tầm này cũng chu đáo đó chứ, có qua phải có lại. Được, mong sau này có khi gặp lại. Mà tôi cũng không nhớ nhỏ ra sao, thân hình chưa để ý còn mặt thì đeo khẩu trang nên đành chịu. Chỉ thoang thoáng đâu đó cái tên Tiểu Tầm nghe quen quen.
Tháng 10 có những cơn mưa bất chợt về chiều, dường như Thủ Đức là nơi đón đầu những cơn mưa ấy. Hôm nay thầy cho nghỉ hai tiết đầu nên tôi đi trễ tí, không hiểu sao chứ bữa nay xe khá đông khác mọi hôm trước cùng giờ này. Đến trạm trường tôi bước xuống xe thì lại thấy một cây dù của ai đó đánh rơi lại ở ghế bên trái của tôi. Đành cầm lấy luôn chứ để lại cũng mất vào tay tài xế.
Trước kia khi còn ở quê, tôi thích những cơn mưa vội, đắm mình trong nó thật không dễ dàng tí nào. Bởi có ai muốn chạy giữa trời mưa đâu, chỉ khi nó bất chợt đồng nghĩa việc ta bất khả kháng dầm mình vào đó mới cảm thấy mưa đâu đáng ghét đến vậy.
Một buổi chiều lớp tôi về trễ, đã thế còn phải ở lại họp cán bộ Đoàn – Hội tôi còn về trễ hơn mấy đứa bạn. Cũng tầm 5 giờ chiều, mây đen sắp nuốt trọn làng Đại học nhỏ bé này. “Hắc điếm”(Tòa nhà trụ sở ở cơ sở 2 Khoa học tự nhiên) trường tôi dường như phải ngã mình để chuẩn bị nhận lấy những cơn mưa trút xuống đầu. Từng hạt mưa rơi tí tách bắt đầu, tôi cũng đã kết thúc cuộc họp và bắt đầu về.
Trường giờ đây vắng vẻ, bởi giờ tan tầm đã khỏi điểm từ lâu. Không biết giờ này Linh làm gì? Có còn vui vẻ tới balo, tức là hiện thân của tôi không?
Cái gì không may có xu hướng xảy ra thì nó sẽ xảy ra. Tôi gặp Linh đang chạy vào “Hắc Điếm” bởi cơn mưa bỗng nặng hạt. Không biết em như thế nào khi gặp tôi trong trường hợp này nhỉ! Đúng là một khung cảnh lãng mạn, con đường lác đác vài người chạy xe máy hay đi bộ dưới mưa. Bầu trời là một màu trắng xóa mưa rơi. Tôi từ từ dần tới chỗ Linh đứng.
– E hèm, tại sao con khóc? – Tôi bất chợt lên tiếng đằng sau lưng em.
– Ủa! Lít, ông làm gì ở đây vậy? – Linh ngạc nhiên hỏi.
– Hi, ta đi ngang qua thấy con đang trú mưa nơi ghé lại hỏi thăm thôi. – Tôi vẫn cà lắc.
– Hi hi, trùng hợp quá. Tự nhiên mưa lớn mà không đem dù mới ghê chứ. – Em cười mà có vẻ khổ sở quá.
– Tui có dù nè, tui đi xe buýt nên không cần dù đâu. Cầm về đi chứ không mưa to hơn bây giờ. – Nói rồi tôi chẳng để Linh suy nghĩ hay đáp lại gì, nhanh chóng tui chạy ra trạm xe buýt vọt về. Thâm tâm tôi giờ đây hả hê vô cùng, cứ như ông Bụt đến kịp lúc em nguy nan vậy.
Bây giờ tới đây có lẽ các bạn quên mất rằng ở trên có sự không may. Tức là sau một hồi đợi xe buýt đã có, tôi ngồi hàng ghế quen thuộc như mọi khi mà vô tình bắt gặp một cảnh lãng mạn không kém những gì tôi thấy ở “Hắc Điếm” với Linh. Đó là Linh và Nam đang che dù chung đi dưới mưa, hai người họ còn kè sát bên nhau để tránh hạt mưa thấm ướt quần áo. Tôi ngồi trong xe không hề ướt đồ, mà đâu đó tâm can rỉ nước mất rồi. Cũng phải, cái dù đâu là của tôi nên nó sẽ không đi theo hướng mà tôi muốn.
Chẳng hiểu sao mỗi lần tôi giúp em lại có mặt thằng này hiện hữu nhỉ! Nó như khắc tinh một cách hợp pháp vậy. Một lần nữa, tôi nuốt cục đắng ngược vào trong.
Ước chi người đứng cạnh em bây giờ là anh, dù có ướt mưa hay không cũng được.
Nhiều khi anh không hiểu tại sao say mê em? Không biết tình cảm dành cho em nhiều như thế nào, mà mỗi lần em đi bên người ta là anh lại nhói đau.
Linh từng nói em thích ngắm Sài Gòn lên đèn, tôi đã cho em thấy. Ba lô tôi cố gắng để mua cho em, hay việc tập đàn tôi cũng đã mượn đàn về đánh được mấy hôm cho dù không biết một chút gì về âm giai, nhạc lý và quan trọng hơn là không có hứng thú với nó.
Nói đi cũng phải nói lại, những lần khuất mắt của tôi biết đâu chỉ là sự tình cờ thôi. Đâu biết chắc rằng Linh với Nam đang có tiến triển gì. Mọi sự chỉ đi từ một phía là suy nghĩ vu vơ của tôi.
Để lại một bình luận