Phần 20
Có lần tôi ngồi với Tầm ở ghế đá ở trường, buôn mây bán gió cho vui vẻ. Lũ bạn nhóm tôi đi ngang gặp phải hai đứa liền cười cười kiểu “có bồ bỏ bạn”. Khoảnh khắc đi ngang qua là vậy thôi, sau đó gặp bọn bạn chúng cười chế giễu.
– Đu có con bồ ngon mày! – Thằng Việt Trường lên tiếng.
– Gái chứ có phải đồ ăn đâu mà ngon. – Tôi chống trả.
– Có bạn gái mà chớ hề nói anh em tiếng nào nha! – Vũ lên tiếng hùa theo.
– Vậy để mai tao dán decal ngoài ngã tư nhen! Lít đã có bạn gái, mại dô mại dô. – Tôi bông đùa.
– Mà mặt nhỏ hơi mụn đó nhen! – Thằng Thâu lên tiếng.
– Chuyện đó có gì quan trọng không? – Tôi hỏi ngược.
– Thì tao thấy sao nói vậy thôi. – Thâu tính thẳng thắn sẵn.
– Mày đừng đi xa là được. – Tôi nói bâng quơ.
– Thôi, thôi. Người ta yêu bằng tâm hồn mà cái thằng này. – Vũ chen ngang can thiệp nói với Thâu.
Tuy câu nói đó chẳng nặng nề gì, nhưng cũng đọng lại phần nào đó trong tôi. Nghĩ thấy nó như trách cứ một điều gì đó, trước giờ tôi có quan trọng nhan sắc của Tầm đâu. Bởi đơn giản là tôi không có bạn gái, thì sao mà chả được. Huống gì Tầm là người thấu cảm tâm tư tôi bấy lâu nay.
Tôi đã quen hình ảnh cô nàng vài nốt mụn trên mặt bên cạnh bầu bạn, tự dưng đùng một cái làm người quen. Dẫu bề ngoài tôi chẳng thể hiện gì, nhưng bên trong là một con người còn bỡ ngỡ mối quan hệ mới này. Thích nghi là một việc cần sự lâu dài.
Cũng sắp cuối kì, các lịch học thưa dần, bởi lẽ kiến thức học đã gần hết. Chập chiều tan học, Tầm có hẹn cô bạn thân ra quán trà sữa. Tôi cũng là một phần trong câu chuyện ấy, có lẽ là Tầm muốn cho tôi làm quen với bạn của em. Cuộc yêu sau đã đi qua, những con người cũ đã sang một trang mới. Tôi biết Tầm hiểu tôi như thế nào, rồi một ngày trôi xa, tôi lại về với Linh lần nữa.
Chiều ngồi quán thong thả, gặp nhỏ bạn của Tầm khiến tôi ngượng ngùng nửa phần. Cứ tưởng chừng như lễ ra mắt không bằng, vài câu chào xã giao như thường lệ. Tôi vốn tự tin trước đám bạn, ba hoa khoác lác đủ điều. Nhưng đó là với người quen, còn với người lạ, tôi rụt rè khó hiểu.
Tầm và nhỏ bạn cứ ngồi luyên thuyên tâm sự, cứ ngỡ như tâm giao lâu ngày gặp lại, trong khi đó là bạn cùng lớp mới ghê chứ. Lâu lâu cả hai lại quay sang cười tôi, ví như xem tôi có để tâm đến cuộc đối thoại hay không. Cuộc nói chuyện chán phèo, hẹn tôi ra mà như kỳ đà cản mũi. Thế nên đành kiếm cớ đi toilet để khỏi phải lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Dù đã cố gắng né tránh đôi bạn tri kỷ kia, nhưng không thể ở lâu trong cái toilet phát nôn như thế này được. Mấy gã nào vô ý thức không chịu xả nước, hôi cả một vùng trời. Nếu ở trong đó lâu hơn có khi tôi “đi Quy Nhơn” luôn chứ bất tỉnh. Bước ra gần tới bàn có hai cô gái, tôi thấy Tầm cầm điện thoại tôi đang nói chuyện với ai đó. Rồi nhìn tôi mặt nhăn nhó hóa bất ngờ.
– Ai gọi vậy Tầm? – Tôi hỏi khi vừa trờ tới.
– À… ừ… Ánh gì đó. – Tầm ngập ngừng đáp.
– Ánh hả. Nó nói gì vậy? – Tôi ngồi xuống hỏi tế nhị.
– Ờ… Hỏi thăm Lít thôi mà. – Tầm lại ngần ngừ.
– Thiệt hông đó. Đưa đây. – Tôi nửa giả nửa tin mà vẫn cười cười. – Hi, Ánh thiệt.
– Hì. – Tầm mặt cười nhưng có vẻ biến sắc phần nào.
– Hì. – Tầm mặt cười nhưng có vẻ biến sắc phần nào.
Tôi nhấc máy gọi lại Ánh xem thử có việc gì.
– A lô, Ánh hả!
– A lô, Lít hả? – Giọng nhỏ Ánh vang lên đầu kia.
– Ừm, gọi tui chi vậy? – Tôi thắc mắc hỏi.
– Ông đang ở đâu vậy? – Ánh hỏi nhanh với vẻ hốt hoảng.
– Ờ… Đang ở gần trường nè. Sao vậy? – Tôi thắc mắc.
– Linh bị té gãy chân, giờ tui đang ở bệnh viện với nó nè. Ông tới đây được không? – Ánh nói mà tôi lạnh sống lưng, nhìn sang Tầm thì em đang ngượng.
– À, ừ. Tui tới liền á. – Nói rồi tôi tắt máy và cố bình tĩnh dù nóng mặt nhìn sang Tầm. – Sao vậy hả!
– Thì… – Tầm ấp úng không ra lời, nhỏ bạn vẫn cười chưa biết gì.
– Giờ anh đi qua Linh, tí em về xe buýt nhen! – Tôi nhỏ nhẹ nói.
– Anh… Đừng đi được không? – Tầm chạm lấy tay tôi, khuôn mặt níu kéo.
– Linh bệnh mà em, anh qua rồi về. – Tôi từ tốn nói.
– Nhưng mà anh hứa với em rồi. – Tầm nhăn mặt nói gằn giọng.
– Ờ… Nhưng mà bạn anh bị bệnh, tới thăm nó không được à. – Tôi cũng cự nự mạnh mẽ hơn, dường như cô bạn của Tầm cũng biến sắc theo.
– Ừ. Vậy đi đi, bạn anh mà. – Tầm nhìn tôi ánh mắt nửa vời rồi quay lại ngồi với nhỏ bạn.
Tôi chết trân nhìn theo một hồi, đấu tranh tư tưởng dữ dội, hẳn là sắc mặt của tôi bây giờ trông khó coi lắm. Nhưng mà, tôi nhìn Tầm và quyết định đi thăm Linh. Dù gì Linh vào bệnh viện, đâu thể từ chối tới được.
Chả là tối nay tôi có hẹn với Tầm đi ăn lẩu ở chợ Đêm rồi tính đi xem phim chiếu rạp. Họa hoằn thế nào Linh lại bị chấn thương, mang danh một người bạn làm sao nỡ không tới thăm được chứ. Huống chi tôi còn là bạn thân của Linh, huống chi tôi đã từng có những tình cảm với Linh.
Ngặt nỗi Tầm lại hiểu rõ mọi chuyện, Tầm ngại tôi tiếp xúc với Linh. Gặp mặt bình thường đã đành, đằng này còn bỏ Tầm bơ vơ thế kia. Cộng thêm việc nhỏ bạn của Tầm ngồi đó, dễ lắm em bị bẽ mặt, để rồi giận hờn tôi cho xem. Chặng đường tới bệnh viện tôi bứt rứt vô cùng, cảm thấy lo cho Linh, lại nghĩ đến Tầm nữa. Nhưng dù gì cũng đành thôi, việc gì cũng có cách giải quyết.
Tôi đến bệnh viện, lên phòng, thấy nhỏ Ánh ngồi ở ngoài sắc mặt có vẻ như không âu lo muộn phiền, tôi cũng cảm thấy nhẹ người theo.
– Hey Ánh. Linh đâu rồi? – Tôi bắt chuyện khi vừa trờ tới.
– Á, Lít. Linh trong phòng á. – Ánh vẫn hồn nhiên như thường lệ.
– Ừm, để tui vô thử.
– À, từ từ đã. – Nhỏ Ánh kéo tay tôi lại khi tôi vừa nghiêng người định bước vào.
– Ủa! Sao vậy?
– Hì, có Nam ở trong đó. Nên tui mới ở ngoài đây nè. – Ánh nói thỏ thẻ.
– Ừ, vậy Linh sao rồi? – Tôi ngắc ngứ hỏi.
– Chỉ bị trật khớp mắt cá thôi. Cũng không nặng lắm. – Ánh nhún vai đáp.
– Uầy, vậy mà kêu gãy chân. Làm tui sợ hết hồn. – Tôi thở phào cũng để trách cứ nhỏ Ánh.
– Hi, tui cũng lo quá chứ bộ.
– Ừ. Không sao là tốt rồi.
Nói đoạn Nam bước ra, khoảnh khắc chạm mặt tôi và Nam ngượng ngùng. Thằng này vẫn hiền như cục đất, muốn ghét nó cũng khó thật ấy chứ.
– Trường, vô đi, sao ở ngoài đây? – Nam mở lời.
– À, ừ, quên. – Tôi gãi đầu bối rối rồi bước vào trong, Linh nằm đó chân bó bột. Em nở một nụ cười nhẹ, tôi bắt gặp nó đã bao nhiêu lần.
– Hey, Lít. – Linh chào tôi.
– Hì. Có sao không? – Tôi hỏi chuyện phong long.
– Bị trượt chân xíu thôi. Băng cỡ nửa tháng là lành. – Linh nói.
– À, ừ. – Tôi nhất thời không biết phải nói gì, cảm giác sao khác lạ. Tôi lại nhớ đến Tầm, nghĩ rằng chuyện chẳng đến nỗi gì đâu.
– Quà thăm bệnh của tui đâu? – Linh hỏi ngang, nhưng tôi im lặng vì dòng suy nghĩ khiến tôi lơ đi. – Hey Lít, đâu?
– Hở! Đâu gì? – Tôi bất thần khi Linh nói to hơn.
– Ui cha, Lít nay chảnh dữ hè. Không thèm quan tâm tui nói gì luôn. – Linh bĩu môi chế giễu.
– Đâu có, tại đang nghĩ vu vơ nên vậy. – Sao hôm nay tôi lạ quá, nói cứ ngượng nghịu làm sao ấy.
– Sao hôm nay tui ít thấy ông dữ.
– Thì tại không có duyên. Hi. – Tôi gãi đầu cười xòa.
– Hừ, vậy giờ gặp là có duyên à! – Linh bắt bẻ.
– Ừ… Thì tùy duyên. – Tôi lại bông đùa.
– Duyên hoài, ông ở đó mà chờ duyên có ngày điên cho xem. – Linh nheo mắt phán.
Nói đoạn nhỏ Ánh với Nam vào, ba đứa đi Grab tới bệnh viện. Nên giờ đây tôi có nhiệm vụ chở Linh về, cũng nhờ có cái mũ bảo hiểm của Tầm để lại.
Rồi ngày vu vơ hết hạn gió bay, tôi cứ ngỡ rằng Tầm sẽ giận tôi lắm. Em sẽ bẽ mặt trước bạn bè, hờn tôi bỏ em bơ vơ để theo crush cũ, giận tôi thất hứa với em. Nhưng không, cô gái ngày nào dịu dàng vẫn còn đó. Không giận hờn vu vơ như tôi tưởng.
– Tầm em. – Tôi khều vai Tầm khi chuẩn bị đi ăn cơm với khuôn mặt bông đùa.
– Hứ! Nói ngọt ghê ha! – Tầm bĩu môi.
– Hì, lâu lâu thay đổi tâm trạng xíu chứ. – Tôi hếch mắt nói càng.
– Mắc gì thay đổi tâm trạng? – Tầm hỏi.
– Thì em giận anh mà. – Tôi rào trước.
– Ai thèm. – Tầm hếch nhẹ một cái mà đáng yêu quá thể, nhất thời tôi thấy vui sướng. Bởi Tầm không hề giận tôi, hóa ra con gái đâu phải ai cũng như nhau. Đâu phải ai cũng có thể giận hờn vô cớ, chỉ là họ có thể kìm hãm được hay không thôi.
À khoan đã, tôi còn chưa bảo là giận vụ gì mà, sao Tầm lại trực sẵn “ai thèm” trong đó. Nhất thời tôi đã bỏ lơ đi, nhất thời tôi mê mụi.
Từ ngày Tầm đến, ngày mới của tôi thay áo đều đặn. Tôi dần quên các khoảng cách mang danh bạn bè giữa hai đứa. Mà xen vào đó cảm giác lâu lâu lại vui, lâu lâu lại ngượng ngùng. Để rồi chẳng biết tự khi nào nữa, trong đầu tôi nảy sinh một so sánh giữa Tầm và Linh. Hay họa lắm là tôi cho Linh là một yếu tố mục tiêu, còn Tầm là quá trình.
Dù gì từ khi quen Tầm, nói chính xác hơn thì từ khi quen biết Tầm đến nay. Tôi chưa cho Tầm điều, dù trong thâm tâm hai bên đã hiểu mọi chuyện. Một lời tình cảm tôi còn chưa thốt lên, hay những món quà tôi còn chưa trao em. Cũng gần cuối năm học, tôi quyết định tặng Tầm một hộp chim Hạc được xếp bằng giấy màu, cộng vào đó vỏ ốc màu trắng tôi mang tự tay tôi phơi khô lâu nay bụi bặm.
Bỏ thời gian thầm lặng, khoảng một trăm con Hạc giấy xếp vào bên trong, chỉ toàn là giấy trắng. Bởi tôi vốn thích sự tinh khiết, nó là định hình cho mong muốn lối sống của tôi. Hạc giấy gấp theo nghệ thuật Origami không cầu kì, nhưng cân đối mọi phía. Hạc giấy tượng trưng cho hy vọng, ý đồ của tôi không phải bảo rằng “Tầm hãy hy vọng”, mà chỉ tại vì tôi chỉ biết gấp mỗi con Hạc giấy thôi. Trước kia có gấp trái tim với ngôi sao thời cấp ba, nhưng quá khứ đó đã để lại cho tình đầu, tôi không muốn mọi thứ đi theo vết nứt đó.
Mà cũng họa hoằn thế nào, suy nghĩ so sánh của tôi giữa Tầm với Linh lại ứng nghiệm. Chỉ là những dòng suy nghĩ vu vơ của riêng tôi, tôi vốn để ý Linh trước. Linh luôn là một tượng trưng cho mong muốn của tôi, tinh khiến nhẹ nhàng. Tầm không phải vậy, Tầm có thể là đến trước đó, nhưng tôi không để ý. Linh từng là thứ tôi muốn đạt được, nhưng tôi đâu biết rằng, thứ mình muốn khác thứ mình cần.
Thứ mình muốn luôn là thứ ngoài tầm với ở thực tại, bởi chúng ta chưa có được thì mới muốn nó. Còn thứ mình cần, thường sẽ nằm gần chúng ta, đôi khi ta có thể dang tay ra mà đón nhận, đôi khi lại không tìm thấy được dù cận kề, hay đôi khi nó xa tít mà ta chẳng quan tâm. Nhưng quan trọng hơn hết, điều mình cần luôn làm cuộc sống của mình thiết thực hơn. Điều mình muốn, đôi khi làm con người có quyết tâm phát triển hơn, nhưng cũng có thể khiến con người mụ mị hóa ảo tưởng rồi lao vào sai lệch.
Mối quan hệ với Tầm có thể gọi là “tình hai” trong đời, Tầm không tinh khiết như Linh, nhưng có nét hơn. Tầm không phải giọng Huế thơ mộng, nhưng là giọng Bình Định thân thuộc. Tầm không phải hình mẫu của tôi, nhưng có được tâm hồn đáng trân trọng. Vậy có cần thiết không giữa muốn và cần, tôi cũng không biết nữa, tôi chỉ mới là thằng nhóc năm nhất bước chân vào Sài Gòn.
Để lại một bình luận