Phần 37
8h sáng… chuông điện thoại reo… thằng C gọi…
C: Alo… sao giờ chưa dậy nữa ba.
K: Dậy chi ông nội… đang ngủ.
C: 9h con Na lên máy bay, Đm mày giờ còn ngủ, không ra đưa nó đi hả.
K: Sặc… tao đâu biết 9h đâu.
C: Đm nhanh.
Mình quýnh quáng mặc đồ vào… chạy xe ngay ra sân bay Tân sơn nhất… trên đường mình gọi cho Na…
Na: Alo…
K: 9h em lên máy bay hả.
Na: Ừ… anh tới chưa.
K: Anh đang trên đường đi…
Na: Kịp không anh???
K: Kịp mà…
Cúp máy mình vặn ga hết tốc độ… chạy như ăn cướp… trong đầu lại hoang tưởng về những bộ phim Hàn Xẻng… đến ngã 4 bảy hiền thì vượt luôn đèn đỏ… anh áo vàng chạy ra chỉ vào xe mình thổi còi… mình kệ mẹ nó vẫn cứ chạy…
8h40: Đến sân bay… may mà còn chạy ra kịp, thằng C không gọi chắc bỏ mẹ…
Gửi xe… chạy thục mạng ngay vào trong chỉ mong em chưa lên máy bay… cắm đầu cắm cổ chạy… gọi điện thoại cho em…
K: Em đang ở đâu???
Na: Đứng sau lưng anh nè…
Quay lại nhìn từ xa… mình thấy bóng dáng em đang đứng quắc quắc tay… mình chạy lại… ôi đm… 1 đám bạn nó, có thằng C, và cả thằng hôm bị mình đạp lọt xe.
K: Xin lỗi… anh không biết 9h em bay.
Na: Anh ra kịp là được rồi… đổ mồ hôi quá trời kìa.
Em móc trong túi ra bịch khăn giấy lau cho mình…
Na: Em có cái này muốn gửi cho anh nè…
Em móc trong valy ra… hộp quà nhỏ… hình trái tim.
K: Cảm ơn em… gấp quá anh không biết tặng gì cho em nữa…
Na: Thôi… anh ra là em vui rồi…
K: Có gì đâu em…
Mình thấy trên tay em có gì màu xanh xanh… mình giở áo em lên thì hoảng hồn… em xăm hình cô gái y chang mình… vẫn còn những vết mẩn đỏ đỏ.
K: Em xăm làm gì vậy.
Bắt đầu nước mắt em rưng rưng.
Na: Em nhớ anh lắm… em muốn xăm hình này để mỗi lần nhìn vào em như được bên cạnh anh vậy.
K: Em ơi… sao em làm vậy…
Na: Không sao đâu anh… anh ở lại vui vẻ nhé, phải sống thật tốt nha anh.
Nước mắt mình củng rớt theo em…
K: Ừ… em củng vậy nha.
Na: Em yêu anh…
K: Sao em đi vội vậy… em không ở lại thời gian nữa.
Na: Hì… em củng muốn ở lại lắm… nhưng thôi.
K: Tại sao vậy…
Nước mắt em mỗi lúc mỗi rớt càng nhiều… mình hỏi sao thì em cứ ấp úng mãi… mình năn nỉ lắm em mới chịu trả lời.
Na: Vì anh đó… đáng lẽ em về Việt Nam sống cùng chị em, nhưng khi gặp anh, em yêu anh từ khi nào em củng không rõ nữa, sau ngày không gặp anh, em nhớ anh lắm, trong đầu em cứ nghĩ về anh… không sao quên anh được… khi nghe tin anh có bạn gái… em rất buồn rất đau…
Mình như rớt xuống vực thẩm khi nghe em nói… Vâng nước mắt mình đã tiếp tục rơi nhiều hơn, và bắt đầu mếu máo.
K: Anh xin lỗi em nhiều lắm.
Na: Không… không cần xin lỗi em… em phải cảm ơn anh… vì khi bên anh, em rất vui em có cảm giác như được che chở bảo vệ…
Mình vẫn tiếp tục khóc.
Na: Em biết em không phải con gái còn trong trắng, em sống bên cali từng quen rất nhiều người, nhưng chỉ vài ngày, vài tháng, thoáng qua rồi thôi, em chưa thật sự biết cảm giác yêu ai là thế nào… nhưng khi gặp được anh thì khác hẳn.
K: Vì anh… mà em phải như thế… anh có lỗi lắm… anh có lỗi lắm…
Na: Nín đi anh… để mình em đau thôi… em không muốn anh phải đau như em…
K: Em đi rồi sẽ về chứ.
Na: Em sẽ về mà… khi nào quên được anh, em sẽ về…
Mình trở nên khó thở hơn… và dần mơ hồ… mình đã chạm vào trái tim em, rồi lại mang đến cho em nhiều đau đớn, phải chi mình chưa từng gặp nhau, chắc giờ em đã không đau thế này.
K: Cố lên em nhé…
Em ôm lấy mình… cả 2 khóc thật to… khiến xung quanh ai củng nhìn và mọi ánh mắt ấy có vẻ luyến tiếc một điều gì đó…
Na: Giữ gìn sức khỏe nha anh, anh phải nhớ có một người luôn yêu anh, có một người luôn âm thầm nguyện cho anh được hạnh phúc với những gì anh đã chọn… mãi mãi là như vậy nhé…
Chào tạm biệt bạn bè… những cái ôm chắc nịch và kèm theo đó là nước mắt.
Em hôn lên má mình thật nhẹ nhàng… và dính theo những làn nước mắt.
Em buông tay ra… tiếng loa bắt đầu vang lên… đã đến lúc em phải đi… em phải đi về một nơi thật xa cách nữa vòng trái đất này… nơi đất khách quê người và mang theo một nỗi đau… một nỗi đau khó có thể phai mờ…
Xách valy… em bước thật nhẹ nhàng vào trong… mình như chết đứng trước cảnh tượng ấy…
Nhìn thấy em đi trong nước mắt… có vẻ rất nặng nề và đau đớn…
Em đã bước vào trong… và sau lớp kính ấy… là một chiếc máy bay đang chờ đón đưa em đi thật xa anh… có lẽ mình sẽ không gặp nhau nữa… nhưng anh vẫn đợi… anh vẫn mong… sẽ có một ngày em lại quay về VN… vì khi em về… lúc đó em đã quên được anh… em sẽ không phải đau và khóc như thế này nữa…
“Gửi muôn ngàn yêu thương đến cho em… lúc em đi, anh vẫn chưa kịp nói với em… Nhưng hôm nay… giờ này… tâm trạng này, với trái tim anh… anh muốn nói với em Anh Yêu Em… Bên ấy… em giữ gìn sức khỏe, tập trung vào lo học, quen bạn trai mới quên anh đi nhé… Chúc em luôn vui vẻ”.
Chiếc nhẫn bạch kim em tặng anh, anh sẽ luôn mang trên tay, và xem nó như một kỷ niệm… một tình yêu thật đẹp thoáng qua em nhé…
Mình bước ra khỏi sân bay trên đôi vai nặng trĩu… nhìn chiếc máy bay bay qua… trong ánh mắt là cái gì đó như mơ hồ…
Để lại một bình luận