Phần 17
– Dạo này em với anh Lâm thế nào? Ở công ty có nói chuyện với nhau câu nào không? – Tôi hỏi vợ khi cả nhà đang ngồi ăn tối.
– Không. Có mấy khi gặp đâu. Ông ấy toàn tránh mặt em. Hình như ông ấy ghét em rồi hay sao ý. Hôm qua em vào phòng đưa tiền trả dần cho ông ấy thì ông chỉ nói cụt ngủn mỗi câu “cứ để trên bàn!”
– Vậy à! Không thích nữa thì thôi. Thế cũng được. Đỡ lắm chuyện. Công ty ai mà biết được thì cũng toi.
– Không ai biết được đâu. Vì ở công ty lúc làm việc ông ấy có cái tính mặt lúc nào cũng lạnh tanh, chẳng ai biết được ông ấy đang nghĩ gì, thích ai hay ghét ai cả. Khi làm việc thì chẳng bao giờ ông ấy đem chuyện tình cảm vào đâu. Chiều qua công ty họp em còn bị ông ấy khiển trách trước mặt các ban lãnh đạo kia kìa, tức ơi là tức. Họp xong mặt lạnh tanh đi qua em như không có chuyện gì, nhìn chỉ muốn đá cho một phát bay xa mấy mét.
– Hehe… Tính ông ấy thế có khi lại hút hồn nhiều chị em. Và vợ anh yêu chắc cũng bởi cái tính hâm hâm dở dở đó phải không?
– Hihi… chồng lại nhắc rồi. Nhưng trông mặt lạnh thế thôi, trên giường lại tình cảm lắm. Nói chung lúc chỉ có hai người với nhau thì mới thấy được bộ mặt thật của ông ấy.
– Thảo nào vợ anh không quên được là phải. Ông ấy khỏe vậy mà chị Dung lại 45t rồi thì làm sao mà chiều được.
– Thì ông ấy cũng tâm sự là biết làm sao được khi đã là vợ chồng. Ông cũng bảo vẫn yêu vợ nhiều và không bao giờ bỏ vợ con đâu. Anh xem mà học tập nhé, để mai này nếu em già rồi mà nỡ có thích con khác thì cũng đừng bao giờ có ý định bỏ vợ bỏ con.
– Làm gì có chuyện đó. Chỉ sợ em bỏ anh thôi. Mai sinh nhật có mời ai không em?
– Mai em mang ít bánh kẹo đến cty mời mọi người. Năm nay bạn bè bỏ qua, tối em về sớm nấu món gì ngon ngon rồi cả nhà mình ăn. Anh gọi điện bảo anh chị tối đến uống rượu cho vui. Năm nay chỉ trong gia đình nhà mình thôi, chị gái em thì bận không đến được nên anh bảo hai bác tối mai đến nhé.
– Uh, thế cũng được. Cũng lâu rồi chưa uống rượu với ông anh.
Sáng ngày hôm sau khi Yến đang ngồi bàn trang điểm, tôi nhẹ nhàng cúi xuống ôm lấy nàng và hôn lên gáy như muốn chúc mừng sinh nhật vợ. Yến hôm nay mặc chiếc váy đen rất đẹp, vì hơi ngắn nên khi nàng ngồi tôi thấy nó co lên cao nhìn rõ cả cái khe huyền bí. Yến tủm tỉm cười hỏi tôi:
– Hôm nay chồng tặng vợ cái gì ấy nhỉ?
– Hehe… có cái gì giá trị bằng hoa súng đâu.
– Ứ… hoa súng thì đêm nào chẳng được ăn.
– Yên tâm chồng mua rồi. Để đến khi lên giường chồng sẽ tặng và mở ra xem luôn.
– Bật mí luôn được không? Vợ tò mò suốt mấy ngày hôm nay rồi đấy.
– Không được. Để đến tối là để đến tối. Nói ra mất hay. Hôm nay vợ mặc bộ này đến cty chắc mọi người lác mắt.
– Đẹp hả chồng?
– Uh, quá đẹp luôn ấy chứ. Đẹp thế này mà ông Lâm nhìn thấy mà mặt vẫn lạnh tanh thì đúng là bó tay.
– Đừng nhắc đến ông ấy nữa. Em đang ghét. Lão ấy dạo này hâm hâm dở dở lắm, suốt ngày cáu ghắt với mọi người. Mấy hôm trước không biết ốm đau sao mà thấy nghỉ hai hôm. Đợt này mặt lão cũng hốc hác, râu ria lởm xởm không cạo, nhìn chẳng có cảm tình gì.
– Ghét thật không hay là thấy thương? Gớm, vợ anh mà anh còn không biết nữa à! Chắc lão ấy cũng yêu em nên mới buồn chán vậy.
– Em chẳng quan tâm. Lão ấy làm sao em cũng mặc kệ, hơi đâu mà đi lo cho người khác. Em bây giờ chỉ lo cho chồng và cho con của mình thôi.
– Nghe vợ nói mà sướng quá. Thôi anh đưa con đến trường trước đây, em đi sau nhé.
– Vâng. Chiều em sẽ xin về sớm đi chợ.
– Ok. Thôi bye vợ nha, chúc vợ một ngày vui vẻ… chụt… chut…
Yến đến công ty với tâm trạng vui vẻ vì hôm nay là ngày sinh nhật của mình, cô mong đợi những bó hoa và những lời chúc của các đồng nghiệp. Tất nhiên khi cô xuất hiện thì cô là trung tâm của mọi sự chú ý, đàn ông hay đàn bà cũng chúc mừng cô và họ bị mê mẩn bởi sắc đẹp của bà mẹ một con, sắc đẹp của một người phụ nữ thông minh. Sau gần nửa tiếng sống trong không khí của những bó hoa, những lời khen tặng thì tất cả lại bước vào một ngày làm việc bình thường như bao ngày khác.
Đến giờ ăn trưa, Yến đang chuẩn bị đi cùng các chị em thì bất ngờ cô nhận được tin nhắn từ Lâm: “Qua phòng anh có chút việc.”Vẫn là những câu cụt ngủn như ra lệnh thường thấy từ Lâm, nhưng không hiểu sao nó có sức hút mãnh liệt khiến Yến lần nào cũng như kẻ bị bỏ bùa mê rồi răm rắp nghe theo.
– Các anh chị đi trước đi nhé. Em có chút việc riêng nên đến sau. – Yến nói với các đồng nghiệp khi từ chối đi ăn cùng.
– Nhanh nhanh lên nhé. Vắng chủ xị là không được đâu đấy. Một chị lên tiếng ý là sẽ chờ ở quán ăn.
– Vâng, em sẽ đến mà. Anh chị cứ đi trước đi.
Sau khi trong phòng mọi người lũ lượt đi hết thì Yến mới bắt đầu ra khỏi phòng lên tầng ba, phòng của giám đốc Lâm. Mở cửa bước vào, Yến thấy Lâm đang chăm chú làm cái gì đó trên máy tính, anh không thèm ngước mắt nhìn cô, miệng anh nói nhưng mắt vẫn dính vào màn hình vi tính:
– Em ngồi xuống đi. Chờ anh chút.
Yến lặng lẽ ra chiếc ghế salon dùng để tiếp khách ngồi xuống, cô chẳng biết nói gì, chỉ ngắm nhìn căn phòng rồi cũng đưa mắt về hướng bàn làm việc. “Hôm nay cũng cạo râu rồi cơ đấy…”Yến mỉm cười nhủ thầm.
Một lúc sau Lâm đứng dậy đi về phía Yến đang ngồi, anh biết là cô hôm nay rất xinh đẹp khi diện cái váy ngắn này, cái dáng ngồi khép nép hai đùi dính chặt vào nhau như kiểu đang đi phỏng vấn và tâm trạng lo lắng. Lâm mỉm cười để Yến bớt sợ, vì anh biết mấy ngày hôm nay anh tỏ ra lạnh nhạt khiến cô nhìn anh bằng ánh mắt căm ghét. Nhưng biết làm sao được, anh có muốn thế đâu, anh cũng đau khổ lắm chứ, vì hạnh phúc của cả hai gia đình nên anh buộc phải làm vậy. Đã quyết định từ nay không bao giờ gặp riêng nói chuyện với nhau nữa, nhưng chiều hôm qua đi về anh không hiểu tại sao cứ lòng vòng các con phố để mua tặng quà sinh nhật cho cô.
Yến ngước mắt nhìn Lâm đang mở hộp quà ra, muốn cười lắm nhưng cô cố nhịn. “Tưởng vẫn lạnh lùng…”Là con gái ai chẳng thích khi được người khác quan tâm đến mình, đặc biệt là Yến trong hoàn cảnh này. Bởi vì hai tuần nay cứ nghĩ Lâm đã thờ ơ với mình rồi, nhưng hóa ra không phải vậy, anh vẫn nhớ ngày sinh nhật của cô, vẫn mua quà tặng cô thì làm sao cô không rung động được cơ chứ. Yến thấy anh chẳng nói gì, chẳng một câu chúc mừng như mọi người, cũng không một từ khen hôm nay cô xinh đẹp như mấy lão đồng nghiệp cty, anh chỉ lặng lẽ mở hộp quà và cô thấy đó là một dây chuyền rất đẹp. Yến nhìn chiếc dây chuyền thích lắm, nhưng cô cũng giả vờ thờ ơ, cô đợi anh nói điều gì đó.
Lâm chẳng nói câu nào, anh cầm chiếc dây chuyền lên và như thể Yến là của riêng anh, anh từ từ bước lại gần gạt mái tóc cô sang một bên rồi đeo chiếc dây chuyền vào cổ. Một câu chúc cũng không có, cứ thế đeo lên người cho cô mà Yến vẫn ngồi yên, không một phản ứng. Miệng hơi mỉm cười, Yến ngước mắt lên hỏi:
– Sao tự nhiên đeo lên người chiếc dây chuyền này làm gì vậy anh?
– Thấy đẹp thì mua. Lâm trả lời ngắn gọn.
– Lý do mua cho em? – Yến cố tình hỏi để Lâm phải mở miệng.
– Thấy đẹp nên mua thôi, chẳng có lý do gì cả. – Lâm vẫn dứt khoát không mở lòng.
Lâm ngồi xuống bên cạnh Yến, vẫn im lặng, hai người chẳng biết nói gì vì ai cũng đã giữ lời hứa từ nay không gần nhau nói chuyện riêng tư nữa. Mãi phải một phút sau Lâm mới quay sang hỏi Yến:
– Vợ chồng em đã ổn chưa? Hy vọng là Dũng đã tha thứ cho em.
– Vâng, anh ấy đã tha thứ và bây giờ chúng em bình thường với nhau rồi.
– Vậy là tốt rồi. Thế thì anh yên tâm để đi khỏi nơi này.
– Sao? Anh đi đâu? Anh đùa em đấy à? – Yến quay sang với khuôn mặt ngạc nhiên vì lời Lâm vừa thốt ra.
– Anh sẽ đi làm chỗ khác. – Lâm vừa nói vừa quay sang nhìn thẳng vào mắt Yến thật trìu mến.
– Anh hâm à? Có phải vì em mà anh phải làm như vậy?
– Anh không biết vì ai. Nhưng như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta.
– Anh không phải làm vậy đâu. Anh đi thì càng làm em áy náy hơn. Đâu phải chỗ nào cũng được làm sếp đâu.
– Em yên tâm. Anh cũng chẳng thích thú gì cái chức giám đốc quèn này. Lương mấy chục triệu 1 tháng thì anh làm đâu chẳng được như thế, cần gì phải là giám đốc hư danh.
– Nhưng…
– Không nhưng gì hết, anh đã quyết định rồi. Lâm trả lời dứt khoát và đứng lên quyết định kết thúc cuộc nói chuyện.
– Đồ ngốc!
Yến bực thốt lên câu đó, nhưng không hiểu sao tay cô lại đưa ra kéo nhanh tay Lâm ngồi xuống không cho đứng lên. Lâm quay sang nhìn Yến nói đầy vẻ tự kỷ:
– Uh, anh biết anh là thằng ngốc nên mới yêu một người phụ nữ đã có chồng.
Yến chẳng thèm trả lời, cô kéo đầu Lâm lại gần rồi chồm hẳn sang người anh để hôn. Hai cái môi thèm khát dính chặt lấy nhau, họ hôn vội vã, hôn một cách cuồng nhiệt, vì họ đã phải nhịn quá lâu rồi.
– Ưm… chụt… ưm… yêu em đi anh… ưm… em không muốn kìm nén lòng mình nữa… chụt… chụt…
– Nhưng anh không muốn…
– Không nhưng gì nữa… em yêu anh… ưm… hôn em đi… ưm…
Đã cố gắng kìm chế từ Lúc Yến bước vào phòng, nhưng giờ với đôi môi ngọt ngào của cô trên môi mình, mùi nước hoa, mùi cơ thể quyến rũ của cô tỏa ra thì Lâm làm sao chịu nổi. Thấy Yến thốt lên những từ yêu đương, Lâm vứt hết tất cả mọi thứ để lao vào vòng tay tình yêu, anh cũng bắt đầu ôm chặt lấy cô để hôn, lưỡi anh lùa vào trong miệng tìm lưỡi cô…
– Anh yêu em!
Lâm thốt lên rồi lại gắn chặt môi mình vào môi Yến, tay anh vừa đặt vào đùi thì Yến đã tự động dạng ra để bàn tay anh lùa vào bên trong vùng tam giác. Nụ hôn của hai người trở nên gợi dục hơn, nhanh hơn khi tay Lâm đã miết lên miết xuống cái mu lồn bên ngoài chiếc quần lót mỏng. Đang say sưa thì cả hai chợt dừng lại vì đt của Yến có cuộc gọi. Yến thấy chị Lan cùng phòng làm việc gọi nên cô bấm máy nghe:
– Alo…
– Lô lô cái gì con ranh kia! Có nhanh lên không? Mọi người đang chờ em đấy.
– Chết… em quên mất… em xin lỗi… em tự dưng đau bụng nên vừa xin nghỉ về nhà rồi. Mọi người cứ đánh chén thoải mái đi rồi mai em sẽ đến thanh toán. Yến nói xong lại quay sang đưa môi để Lâm hôn, tay cô đưa xuống ấn bàn tay anh vào bướm như bảo anh tiếp tục đi.
– Nói thế thì nói làm gì. Đã thế tụi này sẽ đánh chén thật no cho bõ ghét.
– Hihi… vâng, mọi người cứ tự nhiên, em lo tất. Yến đang sướng thì lúc này có ăn hết cả quán cô cũng chiều.
– Đùa chứ, không có em mất cả vui. Thôi để trưa mai vậy nhé. Đau bụng thì nghỉ ngơi đi.
– Vâng, thế cũng được.
Yến tắt đt xong liền ưỡn mông lên để bàn tay của Lâm day mạnh hơn, cô quay sang lại tìm lưỡi anh để mút. Day mãi bên ngoài, Lâm tụt hẳn chiếc quần lót của Yến ra để miết dọc cái khe thịt mềm mại nhưng đã nhầy nhụa dâm thủy.
– Ư… ư… ui… thích thế… anh lại làm em nứng rồi… anh… em bảo mọi người là về nhà rồi… bây giờ làm thế nào đây?
– Thì anh đưa em về. – Lâm vừa trả lời vừa chọc ngón tay vào lồn Yến.
– Ứ… em không muốn về.
– Nhưng ở đây sao được?
– Thì anh đưa em đi đâu đi… nơi nào cũng được miễn chỉ có anh và em thôi.
– Làm thế sao được. Lại có lỗi với chồng em lắm. Thôi để anh đưa em về nhà nhé.
Yến không muốn nói cho Lâm biết là Dũng đã đồng ý cho cô quan hệ với anh nếu như cô muốn, cô sợ nói ra anh nghĩ chồng cô bị làm sao, không bình thường nên cô đành phải dấu:
– Không sao đâu. Tại lần trước em tự khai ra thì anh ấy mới biết. Lần này em sẽ không nói ra đâu, anh yên tâm… chỉ hai ta biết thôi.
– Nhưng…
– Không nhưng gì hết. Anh làm em ướt hết quần rồi định bỏ em sao? Em ra trước nhé. Em đứng đợi anh ở chỗ xyz…
– Uh em đi trước đi, anh ra sau. Nhưng không mặc quần lót vào hả em?
– Không cần. Để vậy cho mát… hihi… – Yến nói xong nhoẻn miệng cười lẳng lơ rồi đi ra ngoài thật nhanh.
Để lại một bình luận