Phần 36
Năm Khùng nghe vậy thì cười. Gã leo lên sau xe máy của Phương. Chiếc xe và cả Phương nữa đều khá nhỏ so với vóc dáng của gã nên khi gã lao lên phía sau xe làm Phương loạng choạng suýt ngã luôn. May mà cô cũng vững tay, cô cân bằng chút rồi cũng đề máy chạy theo sự chỉ dẫn của gã khùng. Trời mưa nhẹ, đường tối thui lầy lội làm nhiều phen cô khốn đốn. Con đường bờ bao đã nhỏ, lát sau gã chỉ Phương chạy xe và một con đường mòn còn nhỏ hơn, lối đi chắc chỉ vừa đủ cho chiếc xe của cô chạy mà thôi. Chạy trên đường mòn một đoạn lắc léo một lát sau thì xe của Phương dừng lại bên một đoạn rạch nhỏ. Thấy không còn đường đi tiếp, Phương hỏi gã:
– Anh có lộn không đó… giờ đi đường nào?
Năm Khùng ra vẻ rất chắc chắn, gã nói:
– Đúng mà… nhưng mà giờ… đi xe này không được nữa đâu… phải đi bộ thôi…
Phương thở dài, người cô ướt nhem, lạnh run mà thực sự lại không biết sao tự dưng lại đi nghe lời gã khùng này vậy có đúng không nữa. Cô hỏi gã:
– Còn xa nữa không?
– … không… từ đây đi bộ xíu là tới hà…
Chả biết nghe theo lời gã thế này, lát nữa gã dẫn cô đi đến đâu đây. Cô nói:
– Được rồi… vậy dấu tạm trong bụi cây kia đi… từ đây tui đi bộ theo anh nhé…
Gã bước xuống xe cho Phương đẩy chiếc xe vào một bụi rậm um tùm. Mà nghĩ lại Phương thấy mình làm vậy cũng bằng thừa. Khu này vắng thấy mồ, hết đồng không mông quạnh rồi đến rừng rậm um tùm chứ có bóng người nào đâu mà sợ người ta lấy chiếc xe máy này của cô cơ chứ. Phương cất xe máy, quay sang thì thấy Năm Khùng đã lội xuống rạch luôn rồi, gã quay lại giơ giơ tay như khuyến khích cô:
– Xuống đây… lẹ… đi theo tui…
Cái gã này đúng là khùng thiệt chứ, gã không để ý là Phương đang mặc quần áo như thế này thì làm sao mà lội xuống con rạch kia được chứ. Chưa kể bữa nay để chắc ăn Phương cũng mang điện thoại theo bên người, giờ lội xuống thế này thì có mà hư hết. Lúc đầu Phương có phần ngần ngại, nhưng nhìn xung quanh, rồi coi lại giờ giấc này nữa, cô cắn môi mình suy tư rồi nhanh chóng đưa ra một quyết định. Gã Năm Khùng cứ ở dưới rạch hối Phương:
– Lẹ đi… cô đứng đó làm gì nữa?
Cô thừ người ra mãi một lúc, nhưng sau đó mỉm cười, nhìn gã rồi nói:
– Chờ tui chút!
Nói xong, Phương đi ngược lại chỗ bụi rậm. Gã khùng ở dưới rạch chờ một lúc lâu thật lâu, đến khi gã ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một cảnh quan hùng vĩ. Lúc từ bụi rậm chỗ dấu chiếc xe đi ra, Phương đã khoả thân hoàn toàn, khoe trọn thân hình trắng trẻo, nảy nở của mình. Giữa đêm tối trời của rừng U Minh, ánh sáng mờ ảo nhưng ở góc độ đó cũng đủ cho gã khùng thấy trọn vẹn hình hài nguyên sơ hấp dẫn của người con gái. Thấy Phương ở truồng từ bụi rậm đi ra, gã khùng ngó chết trân, miệng ú ớ không thành lời luôn. Phương nhìn thấy thì thích thú lắm, chứng tỏ cô vẫn có chút gì đó hấp dẫn ngay cả đối với gã khùng này. Mãi đến khi Phương lội xuống rạch, đến gần gã khùng mà mặt gã vẫn ngây ra. Cô cười nói:
– Đi thôi…
Nghe Phương nói, gã mới sực tỉnh, gã nói: “Ờ ờ” rồi cùng Phương bơi băng ngang con rạch nhỏ. Qua đến bờ bên kia, Phương chủ động lên bờ trước. Nước ở dưới lúc trầm mình thì rất ấm, nhưng đến khi lên bờ thì gió thổi lạnh run. Da gà Phương nổi khắp cơ thể làm săn thít lại, kể cả hai bầu vú của Phương, giờ nhọn hoắt luôn. Gã khùng rời khỏi mặt nước thì Phương phải phì cười. Cái quần cụt của gã ướt nhem, bó sát cơ thể nhưng ở giữa con cu gã dựng ngược, chống lên nhọn hoắt. Mặt gã bình thường đã khờ khờ rồi, giờ ngắm Phương khoả thân thì nhìn còn ngu hơn nữa. Phương lấy làm thích thú lắm, nhưng phải giục gã:
– Đi thôi… bộ lạ lắm sao mà nhìn trân trân vậy…
Gã khùng không nói được lời nào, tiếp tục dẫn đường cho Phương đi tiếp. Đoạn đi bộ tiếp theo của hai người không gian xung quanh còn vắng hơn. Chỗ này không còn con đường mòn nào nữa, cả hai phải đi trên cả những đoạn khá lấy lội. Mưa giờ cũng gần như tạnh, gió thổi nhẹ rung rinh, những hàng cây xào xạc. Phương giờ cảm thấy tự tin với không gian vắng vẻ xung quanh, cô không còn sợ nữa, thoải mái khoe cơ thể nuột nà giữa thiên nhiên hoang dã.
Nghĩ lại sợ thì có sợ, nhưng nhiều lúc Phương cũng thấy mình phát ghiền với cái miệt này. Ở đây, chỉ có ở đây mới cho Phương những giây phút thoải mái, khoe trọn cơ thể ngọt ngào của mình với thiên nhiên. Tính ra thì Phương ở truồng đi như vậy cũng mấy lần quanh miệt này rồi đó chứ, một lần đi với Hùng Xù lúc gần sáng, rồi hôm qua lại đi với Thắng và Thu lúc khuya, giờ thì đi với Năm Khùng nữa.
Bình thường ở Thứ Mười Một, Phương cùng lắm là khoả thân trong phòng chứ nào dám cả gan ở trần ở truồng đi giữa ruộng thế này đâu. Cảm giác thực sự hòa mình với thiên nhiên lúc này thật là thích thú, không ngại ngùng, không sợ hãi gì hết. Năm Khùng nói đúng, từ chỗ con rạch cả hai đi bộ thêm tí xíu nữa là thấy một căn nhà nhỏ. Lúc cả hai lại gần, Phương thấy căn nhà tối thui tối thui. Cô hỏi gã với vẻ ái ngại:
– Ở đây hả anh Năm?
Năm Khùng gật gật đầu, nói:
– Đúng rồi… vào đi…
Trái với vẻ ngại ngùng của cô, Năm Khùng khá tự tin và dạng dĩ, gã xồng xộc bước đi. Cả hai vào nhà từ phía sân sau. Phương vừa đi theo gã ra nhà trước thì giật mình khi Năm Khùng với tay bật đèn. Căn nhà nhỏ chỉ có mỗi bóng đèn vàng thôi, nhưng cũng đủ thắp sáng xung quanh rồi. Trong nhà sạch sẽ, ngăn nắp, không có đồ đạc gì hết nhưng nhìn thấy rõ ràng là ở đây có người thường xuyên ở. Phương hơi ngại, lấy tay che đi mấy chỗ nhạy cảm trên thân hình ướt nhẹp của mình. Cô nhìn quanh rồi hỏi gã:
– Bộ… đây là nhà anh hả?
Năm Khùng lắc đầu. Phương trợn mắt định hỏi gã thì chợt nhớ cái tật của Năm Khùng là hay đi lang thang, chắc căn nhà này cũng do gã tìm được thôi. Quả nhiên, Phương chưa kịp nói gì thì gã đã liên tu giải thích cho cô nghe:
– Hồi bữa… ở căn nhà có mấy con chó đó… cô nhớ không… bữa chơi với cô xong… lúc sáng tự dưng có mấy người… đông lắm… lại dở nhà… họ chọc… họ đuổi tui và bắt mấy con chó đi… tui sợ quá… tui chạy… đi lang thang tiếp… rồi tìm thấy chỗ này…
Phương vừa nghe gã nói vừa nhìn quanh. Năm Khùng nói vậy thôi chứ cô thấy nhà này ngăn nắp gọn gàng không phải cái kiểu nhà hoang vô chủ không có ai mà cho gã ta tự tiện vào ở được. Cô tính quay sang hỏi gã nữa nhưng chợt nhìn lại thấy Năm Khùng cứ nhìn thân hình cô lăm lăm, hai mắt gã ta sáng rỡ. Giữa căn nhà nhỏ không gian ấm cúng dưới ánh đèn tròn vàng vọt, thân hình Phương trần truồng ướt nhẹp, ánh lên những đường cong cực kỳ quyến rũ.
Gã khùng nói láp dáp mấy câu xong thì mặt đỏ ke, đứng lặng nhìn Phương. Dương vật của gã thì từ lúc ở chỗ con rạch cho tới giờ đều đội cái quần cụt lên, lúc la lúc lắc mỗi khi gã bước đi. Phương cũng muốn tìm hiểu sơ sơ về căn nhà này nữa lắm, nhưng sức quyến rũ từ khúc dương vật của Năm Khùng nằm sau cái quần đùi làm mọi tâm trí của Phương giờ đều loạn lên hết cả.
Phương đã quá biết gã khùng này rồi, không gian xung quanh cũng có thể nói là kín đáo nên giờ Phương không còn ngại ngùng gì nữa. Cô tiến lại gần chỗ gã khùng đứng. Hai mắt gã vẫn mải miết ngắm cô như người đang bị thôi miên vậy. Gã này khờ khạo, khùng điên nên tính ra không biết cách dấu diếm cảm xúc của mình. Cái cách gã thèm thuồng Phương luôn làm cô thấy thật tự hào biết bao.
Cô đưa tay lên ve vuốt một bên bắp tay của gã. Người gã cũng ướt nhẹp như cô nãy giờ. Những giọt nước mưa làm cho những ve vuốt của bàn tay Phương trên cơ thể gã được trơn tru hơn. Bữa nay hơi lạ, Phương sờ soạng người gã thấy có phần sạch sẽ, trơn láng chứ không nhớp nhúa dơ dáy như thường bữa. Chắc tại cơn mưa khi nãy, rồi thêm phần cả hai lại lội qua con rạch nên đã gột rửa phần nào chất bẩn cho gã khùng. Phương mỉm cười thầm nhủ, vậy cũng đỡ tốn công phải tắm rửa lại cho gã rồi mới chơi được. Phương mỉm cười nói:
– Dạo này giỏi quá ha… biết tắm rửa sạch sẽ rồi đó…
Gã khùng nghe Phương nói vậy cứ ngẩn tò te, mặt nghệt ra không hiểu gì hết. Phương biết bạn tình của mình thế nào nên cũng nói vậy thôi chứ không đợi gã đối đáp. Bất ngờ, Phương nói:
– Tuột quần ra đi anh Năm…
Gã khùng tròn xoe mắt nhưng tuân lệnh Phương răm rắp. Lúc gã tuột cái quần ra, dương vật gã bật thẳng tưng, cứng đờ. Phương không đứng vững nữa phải ngồi thụp xuống. Tay cô chụp lấy ngay dương vật của gã như thể sợ nó chạy đâu mất vậy. Gã ngây ngô hỏi:
– Nè… hình như cô cũng thích cu tui lắm phải không?
Phương nghe gã nói mà phì cười, nhưng ở đây không có ai nên cô không thèm mắc cỡ nữa. Cô không đáp lời gã mà gật gật đầu. Phương nhẹ nhàng vuốt ve dương vật gã. Nó đã cứng như đá từ lúc nào rồi. Cô dùng cái cẳng tay để đo xem dương vật gã bao lớn, cô nói:
– Cu anh to… bự quá trời… bự gần bằng cẳng tay của tui luôn nè… sao không thích được…
Phương đang mân mê dương vật gã thì Năm Khùng nói, giọng gấp gáp:
– Cô thích vậy thì giờ mình chơi luôn đi… chỗ này đúng ý cô rồi nè…
Cô ngẩn gương mặt đẹp, đáp cái giọng ngây ngô của gã:
– Rồi… chơi thì chơi… giờ anh thích chơi sao nè!
Gã ra vẻ trầm tư suy nghĩ rồi nói:
– Để tui nhét con cu vô cái lỗ dưới của cô nha… chơi vậy sướng lắm…
– Chứ anh không thích để tui bú… à… hay là liếm như mấy con chó hôm bữa sao?
– Thích… cũng thích… nhưng nhét con cu vô lỗ kia thì vui hơn…
– Cái anh này… khùng gì mà khôn quá trời… uhm… muốn vậy cũng được… nhưng anh phải làm giúp tui một chuyện…
– Trời… chuyện gì nữa…
Gã khùng hỏi với giọng bực dọc. Phương nhổm ngồi dậy, cô đi lại chỗ cái giường đặt ở một góc nhà. Gã khùng có vẻ bực bội nhưng vẫn lẽo đẽo theo sau cô. Phương leo lên giường, ngồi sát mép, hai chân cô bành ra, chìa nguyên cái lồn đỏ hỏn về phía gã khùng. Cô nói:
– Nè… thấy chưa… anh không thấy cái lỗ này của tui đang còn khô hay sao? Nếu không làm nó ướt thì anh không nhét con cu vào được đâu…
Gã kéo cái ghế lại, dí sát mặt vào lồn Phương quan sát với cái kiểu đăm chiêu lắm. Gã đưa ngón tay lên sờ thử thì thấy mép ngoài cái lỗ của Phương còn khô nguyên. Gã lấy làm lạ vì đó giờ khi gã tiếp xúc với Phương thì lúc nào cũng thấy cái lỗ này ướt ướt nên gã muốn làm gì cũng dễ. Gã khùng không biết phải làm làm sao nên nóng lòng hỏi Phương:
– Thế thì tui phải làm như thế nào nó mới ướt được?
Phương vừa cười vừa trả lời.
– Thì anh thử tự suy nghĩ xem.
– Chỉ cho tui đi… tui muốn chơi lắm rồi…
– Được rồi… anh nhớ mấy con chó ở nhà bữa hổm không… anh thử dùng lưỡi của mình… trét trét lên cái lỗ này coi…
– Í trời… sao chơi dơ vậy?
– Sao đây? Hồi bữa biểu mấy con chó liếm cho tui… bữa nay tui nhờ liếm chút xíu mà chê hả…
– Hổng phải tui chê… mà tại… tụi không biết làm sao…
– Không biết thì tui chỉ… dễ mà… lưỡi anh nó ướt nên trét chút xíu là cái lỗ này ướt theo hà… ráng đi… lúc đó tha hồ chơi…
Năm Khùng ngần ngừ, mắt cứ dán vào lồn của Phương đang mở rộng. Phương phì cười ngẫm nghĩ hôm nay cô bắt gã bú lồn thế này cũng hay. Hổm rày toàn phải bú cu cho gã, bữa nay hành gã bú lồn cô lại mới công bằng chứ… cũng sẵn tiện dạy cho gã chút kỹ năng tình dục luôn… chứ cho dù cu bự cỡ nào… mà cứ vác đi chịch đại như gã hổm rày cũng không phải hay.
Chậm rãi, thiệt từ tốn, Phương hướng dẫn gã khùng dùng ngón tay của mình sờ lên xuống dọc theo khe hở giữa hai mu trong lúc tay kia để gã bóp bóp lên vú cô. Gã khùng nghe lời cô lắm, biểu sao là gã làm vậy không dám cái tý nào. Gã có vẻ chưa từng làm việc này, cô thấy gã làm mà cứ hồi hộp, hơi thở của gã phả liên tu vào lồn cô làm Phương cũng sướng rơn, cô rên rỉ nói:
– Được rồi đó… giờ anh le lưỡi ra đi… liếm cái đi…
Gã nhắm tịt mắt, lưỡi thè ra đẩy về phía lỗ lồn của Phương. Mới đầu, Năm Khùng quét một đường dọc theo khe lồn của Phương. Lưỡi hắn lướt nhẹ làm cô rên lên ư ử co rúm người lại. Gã chưa từng làm nhưng liếm lồn cũng khá lắm. Phương kéo cả hai tay gã bắt gã bóp hai vú cô, chỉ để cho miệng gã bú lồn thôi. Cô dang rộng háng ra, nẩy mông lên cao.
Lồn Phương trơn láng sạch sẽ chỉ có tí ít lông trên mu để trang trí thôi còn hai bên mép thì sạch trơn, dễ dàng cho gã khùng khẩu dâm vô cùng. Phương gợi ý, gã khùng nghe theo, gã dùng lưỡi tách hai mép ra rồi đẩy cái lưỡi của mình vào âm đạo. Mới đầu gã nhăn mặt khi nghe cái mùi lồn của Phương. Cô nghĩ bụng cái gã này này thiệt không biết phước là gì, lồn cô thơm vậy mà con chê, thử bú lồn mấy nhỏ con gái quanh vùng này coi… cho gã biết hôi là gì… Phương trân mình lại, nắm lấy đầu gã đẩy đẩy cho chà sát vào lồn. Bữa nay bắt gã khùng bú lồn, gã làm chăm chú, làm Phương như ngất ngây trong niềm đam mê khoái lạc. Năm Khùng càng liếm càng sâu vào âm đạo của cô, cả người Phương giật tưng lên.
– Ôi chao! Sướng quá, anh làm em sướng quá… anh bú giỏi lắm anh Năm ơi!!!
Lưỡi của gã cũng dài như ngón tay của gã, liếm đến đâu, khua khoắn đến đâu là Phương quay cuồng đến đó. Bao lạnh lẽo từ cơn mưa vừa qua như tan đi đâu hết, gã khùng làm cho cơn nứng cứ dâng tràn, dâng tràn hết cơn này đến cơn khác liên tục không bao giờ dứt. Dâm thuỷ của cô bắt đầu tuôn chảy ra. Lúc này, gã khùng ngẩng mặt lên hỏi:
– Tui thấy nó ra nước rồi nè… như vậy được chưa?
Mũi của gã ướt nhem vì dâm thuỷ của Phương, gương mặt ngây ngô tội nghiệp. Phương gật gật đầu, mỉm cười nói với gã:
– Giờ anh đứng lên đi…
Để lại một bình luận