Phần 14
Phương cũng muốn nằm đó, ngủ một giấc luôn cho rồi, nhưng đây chắc chắn cũng thuộc phạm vi rừng U Minh, chỉ nằm trong bóng tối chút thôi mà đã nghe tiếng muỗi vo ve rồi. Không được, Phương phải gượng dậy, chứ nằm đây chưa chết vì bị hiếp dâm thì đã chết trước vì bị muỗi hút hết máu. Cô cố nặng nề gượng dậy, cố gắng vơ xung quanh tìm mấy mảnh áo quần của mình như vô vọng.
Từ lúc tụi nó ẵm cô vào chòi này thì đã sạch trơn, không còn miếng vải trên người nữa rồi. Không còn cách nào khác, Phương đành để nguyên như vậy bước ra khỏi chòi. Chòi này nằm trên giồng đất cao, xung quanh toàn là đất ngập nước. Phương cố dụi đôi mắt, ngó nghiêng chung quanh tìm lối thoát. Cô bước chậm, mò mẫm đường đi trong bóng đêm.
May mắn là xung quanh cũng không tối tăm hoàn toàn, xa xa thấp thoáng đâu đó cũng có ánh sáng. Phương cố gắng đi về phía ánh sáng gần nhất. Dẫu thế nào thì cũng phải nói là Phương cũng khá mệt, gần như mất hết sức lực cho lần bị hiếp hồi nãy nên tay chân cô run rẩy hết cả. Phương lần mò đi miết trong bóng đêm mà cũng sợ lắm. Nhiều khi cô trượt chân, ngã ùm xuống ruộng vì không nhìn thấy gì. Khắp người cô nhơ nhớt, khí trắng từ lồn cứ nhiều ra miết, trơn nhợt làm lúc bước đi khó chịu vô cùng.
May mắn sao, cô đi một lúc trong bóng tối thì cũng thấy ánh sáng. Phương thấy có một con đường mòn rồi xa xa là duy nhất một căn nhà lá, vui hơn nữa là trong nhà vẫn sáng đèn. Cô mừng rỡ không cần suy nghĩ, vội tiến lại gần ngay. Phương nghĩ hình dạng của mình bây giờ nên thoáng chút ngần ngại, lại gần nhà lá đó rồi mà không dám cất tiếng gọi.
Cô ngẫm lại, để cho chắc ăn thì lại gần coi trong nhà thế nào đã rồi hãy kêu. Chứ rủi đâu cô lại ngay lại chỗ của mấy thằng tù nữa thì lại mệt mỏi, hay giả sử trong nhà lá đó chỉ toàn đàn ông, đang ngồi nhậu nhẹt, thấy Phương như thế này lại, thì hỏi không hãm hiếp cô nữa mới lạ. Nghĩ đi nghĩ lại, để cho chắc ăn, Phương nhẹ nhàng tiến lại, rồi ghé mắt qua khe hở nhìn vào bên trong nhà.
Phương thấy ở trong nhà không có ai, chỉ có một người đàn ông đang ngồi trần truồng với một đàn chó bu xung quanh. Ánh sáng lờ mờ cũng đủ để Phương nhận ra, gã đàn ông trần truồng đó là một người Phương không dám nói là quen, nhưng mà cô biết, Năm Khùng – chính là gã. Phương hơi ngạc nhiên, nhìn thấy Năm Khùng ngồi mà cây hàng của gã vẫn căng cứng, phồng lên, đầu cu đỏ bóng đến tím rịm.
Đang đau khổ do bị hiếp dâm tập thể thế này, vậy mà mỗi lần nhìn thấy cái giống đó của thằng Khùng, tim Phương không khỏi bồi hồi xao xuyến. Ông trời quả bất công lắm, lại ban cái bảo bối tuyệt diệu đó cho một kẻ có thần trí bất minh như gã này. Cô nghĩ không chỉ cô mà bất cứ cô gái nào, nhìn thấy cây hàng của gã, chắc thảy đều mê mệt.
Phương thấy Năm Khùng quắc quắc mấy con chó lại. Mấy con chó kia có vẻ hơi quen với gã nên khi gã ngoắc tay là lũ chó bu quanh. Phương há hốc mồm ngạc nhiên khi có mấy con chó le lưỡi ra, liếm lấy dương vật gã. Năm Khùng kéo một con chó lại gần, dùng tay banh phần sau của nó ngó nghiêng gì đó. Con chó kêu ăng ẳng, nhưng không tỏ ra dữ tợn.
Năm Khùng nhìn chút xíu rồi xua mấy con đang liếm cu mình ra. Gã ôm con hồi nãy mà gã banh banh ra coi phía sau rồi cầm dương vật cương cứng, đặt ngay lồn con chó mà rà. Năm Khùng trường cây hàng lên, xuống trên mép lồn của con chó rồi thình lình đẩy mạnh vào. Con chó cái rít lên, mồm nhỏ nước dãi từ chỗ Phương nhìn thấy rõ lắm, cứ thế gã ôm con chó cái mà nắc.
Tiếng phì phạch phát ra từ chỗ lồn con chó rõ mồm một trong đêm thanh vắng như thế này. Hai mắt Phương lúc ấy, cố dương tròn để thu hết những cảnh tượng mà lần đầu tiên thấy trong đời. Năm Khùng ôm, nắc, cứ thế, rồi vài phút sau, gã ưỡn người lên và hẩy một cái thật mạnh khiến con chó phải đẩy về phía trước. Mất thăng bằng, gã buôn con chó ra và từ nơi đầu khấc của dương vật gã phọt ra những dòng nước phun như thể người ta đang đái. Những con chó khác chạy lại liếm lấy những giọt nước đó, có con thì liếm lấy dương vật gã. Năm Khùng để vậy và ngửa ra ghế để mặc cho những con chó liếm vào dương vật gã. Năm Khùng tiếp tục ôm lấy một con chó khác…
Khi Năm Khùng dòm dòm lồn con chó tiếp theo, Phương ngây cả người, quay lại không dám nhìn nữa. Cảnh tượng kia thật ghê rợn và tởm lợm vô cùng. Trong giây khắc, nó làm Phương bấn loạn. Cô dĩ nhiên không có ý định sẽ đi vào trong nhà lá nữa mà định rời đi. Tuy nhiên, lúc cô quay lại, mọi chuyện không còn dễ dàng nữa. Chẳng biết từ đâu, có hai ba con chó đã vây quanh cô tự bao giờ.
Mấy con chó nhìn Phương trân trân, không gầm gừ, cũng chẳng có con nào sủa vang. Phương bị vây quanh lần nữa thì hơi hốt hoảng, cô đứng chết trân cả người chẳng biết làm gì. Mấy con chó hình như nhận ra điều gì, tụi nó càng lúc càng bám sát vào Phương hơn rồi bất chợt, một con từ sau lưng thè lưỡi liếm vào bắp đùi cô. Phương hoảng loảng nhưng cũng nhận ra con chó đang liếm vào dòng tinh dịch đang nhiễu ra từ lồn, chảy xuống đùi của cô. Bị con chó liếm bất ngờ quá làm Phương giật mình la ‘Á’ lên một cái. Ngay lập tức, cô nghe tiếng lục đục trong nhà lá, rồi ngay sau đó là cánh cửa nhà bật mở, Năm Khùng cùng đàn chó chạy ra. Trong ánh sáng lờ mờ, chưa kịp nhận ra Phương, gã kêu:
– Ai đó!
Chừng lại gần, thấy cô rõ hơn, thì gã im bặt. Gã và cô lúc này đều trần truồng như nhau. Gã trố mắt nhìn cô, ú ớ nói:
– Là… là cô…
Phương không chào lại gã, chỉ gật đầu nhẹ thôi. Năm Khùng hỏi:
– Đi đâu đây giờ này…
Phương ấp a ấp úng:
– Tui… ờ… hay là… anh cho tui vào nhà… thủng thẳng nói chuyện nha…
– Ờ… vậy vô đi…
Gã quay đi, rồi đàn chó lót tót theo gã. Phương cũng ríu rít bước đi theo vào trong sau cùng. Trong nhà lá không có gì, chỉ có mỗi cái bàn và một cái ghế thôi, còn lại là sàn đất hết. Năm Khùng coi vậy cũng lịch sự chán, lúc đi vào đã chỉ cái ghế cho Phương rồi nói:
– Ngồi đi…
Cô bẽn lẽn ngồi lên. Năm Khùng ngồi phịch xuống đất luôn, đối diện Phương. Lũ chó vây quanh gã, có mấy con lại gần như vẫn muốn liếm liếm Phương như lúc nãy mà cô cứ xua xua đi. Năm Khùng cười, bảo với cô:
– Hổng sao đâu… đừng sợ… tụi nó hiền lắm… hổng cắn cô đâu…
Phương ú ớ:
– Phải… tui cũng thấy… nhưng sao tui sợ sợ…
– Hồi mới tui cũng vậy đó… mà hổng sao đâu… cô cứ để yên cho tụi nó liếm liếm đi… nó không làm gì đâu… đừng lo…
Nghe lời gã khùng, cô ngồi im không xua xua đàn chó nữa. Hai ba con thấy vậy tiến lại, tụi nó bắt đầu liếm liếm bắp chân Phương. Khắp người cô nổi hết gai ốc, nhồn nhột khó tả.
– Thấy chưa… tụi nó chỉ liếm “tinh dịch” trên người cô thôi… chứ không cắn đâu…
Phương nghe gã nói thì chợt phì cười hỏi:
– Chu choa… bữa nay biết “tinh dịch” nữa ta ơi…
– Thì hổm cô dạy tui đó… nước trong trong là nước đái… đục đục là tinh dịch… phải không?
– Sao lúc đó anh hô là không nhớ…
– Tui không biết… mà tui nhớ à… bộ… bộ cô mới đi đâu chơi với ai hả… sao nó ‘đái’ tinh dịch quá trời quá đất luôn vậy?
Phương nghe gã hỏi mà ngập ngừng, đáp:
– Ờ… tui mới chơi với người ta…
Gã cười ngây ngô:
– Cô ham chơi quá ha… lần nào gặp cô cũng thấy chơi với người ta…
Gã nói không suy nghĩ nhưng làm Phương mắc cỡ vô cùng. Cô tìm cách đánh trống lảng, hỏi:
– Ơ… nhà này… của anh hả?
Năm Khùng lắc lắc đầu. Cô lại hỏi:
– Chứ của ai? Sao anh ở…
– Tui không biết… hồi bữa tui đi lang thang nè… chừng mệt… thì vô đây ngủ… cái rồi mấy con chó này bu quanh tui… thấy vui quá… tui ở hổm rày đó…
– Ờ… trùng hợp quá ha…
Vậy là hổm rày gã khùng ở đây suốt rồi chịch nhau với lũ chó này chắc cả ngày lẫn đêm. Sau cái lần chịch với gã bên bờ sông, cô có để ý tìm gã hoài mà không gặp, té ra là ở đây. Gã này sau lần chịch với Phương chắc cũng hay nứng cặc sản, gặp phải lũ chó này thì chơi luôn, không biết dơ sạch, không nghĩ đến chuyện bệnh hoạn gì nữa cả. Nghĩ đến cảnh gã suốt ngày ở đây với lũ chó mà Phương thấy ớn cả xương sống. Phương thấy khó chịu quá, chợt hỏi gã:
– Ở đây có nước để…
Cô chưa nói hết câu thì gã đã nhảy vào hỏi:
– Cô định rửa tinh dịch như hồi hổm chứ gì?
Gã đoán trúng ý cô, Phương gật gật đầu xác nhận. Gã chỉ chỉ nói:
– Có đó… cô ra nhà sau… có cái mương đó… nhưng mà…
– Sao vậy?
– Khỏi lo đi… khỏi ra đó tắm, rồi móc móc chi cho cực – vừa nói gã vừa chỉ vào cái lồn đục màu tinh dịch của Phương, rồi chỉ đàn chó – Cô ngồi xuống đất như tui nè… để yên cho tui nó liếm… đã lắm… sướng lắm… khỏi mắc công rửa luôn… một hồi là sạch hà…
Phương nghe gã nói mà thất kinh. Cô nhìn qua đàn chó, con nào con nấy lưỡi dài thòn lòng, nước dãi nhiễu nhão ra đất. Eo ôi, mấy cái lưỡi đó… mà cứ liếm liếm trong lồn… nhột, chịu gì nổi đây trời… rồi ai biết dơ sạch thế nào… không biết có bị bệnh gì không nữa… nghĩ đến mà Phương thấy kinh dị quá sức. Cô còn đang ngại ngùng thì gã khùng đã đứng dậy động viên:
– Tin tui đi… xuống đây với tui… nằm đi… vui lắm…
Gã vùng vằng kéo mạnh tay làm Phương phải tuôn theo gã xuống đất. Gã khùng làm Phương ngã chúi nhủi xuống đất, cô can gã lại:
– Thôi… tui sợ lắm… không chơi đâu…
Đúng là chơi với mấy thằng khùng thì không thể kiểm soát nổi hành vi của bọn chúng. Gã khùng này lúc thì nghe lời Phương răm rắp, còn mấy lúc thế này thì tỏ ra cục súc hơn. Gã cười hề hề, cái mặt nham nhở, hết lời dụ dỗ cô:
– Thử cho tụi nó liếm cái đi…
Phương lồm cồm bò dậy, biết không thể nói gì với gã rồi, định chạy ra ngoài thì đã bị gã nắm chân kéo xệch lại. Sau trận bị chịch hội đồng bởi lũ tù nhân kia, giờ tay chân Phương bủn rủn yếu nhớt, nên chống không lại gã khùng. Năm Khùng ôm lấy cô từ sau lưng. Gã ngồi ngửa ra. Hai tay gã nắm lấy hai bắp chân đang dãy dụa của Phương kéo mạnh sang hai bên.
Để lại một bình luận