Phần 153
– RẦMMMMM!!!
Ngài X giật mình bật dậy, bàng hoàng. Khung cảnh xung quanh nhòa đi. Giấc mộng nam kha trôi qua rồi. Thì ra những gì xảy qua lúc trước chỉ là giấc mộng khao khát và ham muốn chớp qua đầu của lão X.
Vừa lúc bàn tay ngọc ngà của mẹ tôi chạm vào dương vật của lão, cảm thấy mọi chuyện diễn ra mãn nguyện như thế, ngài X chỉ còn biết sung sướng mà nghĩ tới tương lai. Những gì diễn ra trong đầu lão thì lâu nhưng thực chất chỉ là phút giây xoẹt qua mà thôi. Mà giờ đây, tiếng động lạ như sấm rền làm y giật mình tỉnh lại.
Ngài X vội buông tay mẹ tôi ra, đứng dậy nhìn ra hướng Nam từ phía xa xa, một cột bụi bốc lên không trung dưới ánh trăng sáng. Ngài X cắn răng tức giận:
– Còn chuyện đéo gì nữa đây!!!
Lão X định lôi điện thoại ra để gọi điện cho ông bạn thân của mình là ngài Giám đốc công an thành phố, rõ là y đã vỗ ngực tự xưng sẽ bảo vệ cuộc chơi này vô cùng an toàn cơ mà. Thế nhưng chưa kịp gọi gì thì đã thấy ông bạn chỉ có độc 1 cái quần xì, xem ra nãy giờ lão này cũng tranh thủ tham gia vào cuộc thác loạn này. Y đang hớt hải chạy tới dáo dác tìm kiếm. Khi phát hiện ra ông bạn chủ xị của cuộc chơi này thì gã vừa thở hồng hộc vừa chạy tới nói đứt quãng:
– Không… Không… x… xxong rồi… bọn… bọn nó…
Lão X thấy gã này nói mãi không xong, y tức giận vô cùng tóm lấy cổ gã mà siết, miệng rít lên:
– Mẹ cha mày, nói nhanh không bố bóp cổ chết mẹ mày bây giờ!!!
– Ừu… từ từ… để tôi… thở… mới… nói… được chứ!!
Lão X nén giận ném ông bạn xuống dưới đất, lão này lồm cồm bò dậy, hít 1 hơi lấy sức rồi mới nói:
– Có 1 đám giáo viên… bọn chúng nó phá cổng lớn xông vào đây rồi!!
Lão X giật mình sợ hãi, lão không thể tưởng được cái đám giáo viên ngu si yếu nhược đấy lại dám làm cái chuyện động trời này. Mà chúng nó đông bao nhiêu mà phá được cái cổng to đến thế. Mẹ kiếp, phen này vỡ lở thì coi như đời mình xong rồi. Mà bây giờ cũng coi như xong rồi còn gì… Lão X quay lại nhìn tay Giám đốc công an mà quát:
– Đm anh, nhờ anh giám sát bảo mật hộ tôi, thế mà anh làm ra cái gì thế này. Anh không biết là hỏng việc sẽ chết cả lũ à? Đm thằng ngu, hỏng hết việc rồi… Xong rồi!!!
Lão giám đốc công an thấy bị chửi, cũng biết là do mình nên chỉ ấp úng biện giải:
– Thì tôi chỉ nghĩ, đám ở ngoài chúng nó chỉ dám hô hào biểu tình… chúng nó có dám làm gì, lại có quân của tôi canh ở đấy, chúng nó sao mà dám… ai dè…
Lão X tức quá muốn lấy chân đá cho gã này 1 phát nhưng chợt nhớ ra gì mới vội vàng hỏi:
– Cọn mẹ anh, thế quân của anh đâu rồi, lúc tôi nhờ thì anh vỗ ngực bảo lực lượng đủ cả cơ mà, thế bây giờ chúng nó đâu rồi, ĐÂU RỒI HẢ AAAAA???
Ngài Giám đốc công an nghệt mặt ra nhìn xung quanh, mọi khi ngài chỉ cần ra 1 động tác là có 1 anh đệ tử sẽ tự hiểu ý ngài mà phục vụ, giờ chúng nó đâu cả rồi. Biến mất đâu rồi?
Như tự trả lời cho câu hỏi của ngài Giám đốc, thì ngay trước mắt ông này khoảng là 1 chú đệ tử của ngài, anh chàng này đang ngoáy mông quẩy theo điệu nhạc, 2 tay đang vỗ 2 cặp mông trắng phau không biết là của cô giáo nào, thỉnh thoảng hưng phấn chàng lại đưa 2 tay lên xoay theo điệu múa quạt kinh điển nhạc Nonstop Vinahouse.
Thế là thôi bỏ mẹ rồi, cái đám công an thoái hóa biến chất của ngài giám đốc, chủ nào tớ nấy. Thấy cuộc vui bỏ mẹ nhiệm vụ: D. Các anh cùng hòa vào đám người, quẩy tưng bừng ở đây mà thậm chí còn không nghe thấy tiếng động khủng khiếp khi người ta phá cái cổng, nơi nhiệm vụ của mình canh gác.
Hẳn giờ các bạn còn đang không rõ tại sao đám giáo viên mà ở đây cụ thể là hội hâm mộ nữ thần Dương Huyền dám làm chuyện động trời như thế?
Chuyện này phải quay về buổi chập tối, khi mà đám giáo viên này đang tự nhủ với nhau rằng ta đang đi biểu tình ôn hòa, ta là 1 nhóm biểu tình ôn hòa. Xe dừng trước cổng Resort SELENA, bọn họ mang biểu ngữ đầy đủ, loa phóng thanh cầm tay… Nhưng khi thấy có 2 ông Công An đứng trước cửa thì đám này bắt đầu chùn tay nhụt chí. Ông này đùn đẩy ông kia đi lên đứng trước. Ông giáo sư dạy vật lí còn chửi:
– Biết thế này, sao không mang mũ bảo hiểm đi mà đội, hôm nọ xem biểu tình mà không biết à?
Có ông còn lò dò tới bắt tay mấy anh công an rồi gãi đầu gãi tai hỏi thăm ra vẻ quen biết lắm, nhưng rồi cũng chẳng được gì. Sau rồi, tới giờ ăn cơm, bụng đói meo, thấy chẳng còn ai hào hứng nữa, thậm chí cả 2 thằng cha công an đứng trông chưa chúng nó cũng bỏ vào trong mà đi ăn cơm rồi. Bọn họ chán nản đang muốn bỏ về, may có ngài Chủ tịch hội ra sức động viên thì họ mới cố nán lại, cử 1 anh giáo khác đi mua bánh mì về cho hội ăn uống…
Lúc này ban lãnh đạo hội mới họp lại với nhau, gồm có Ngài hiệu trưởng cũ, ngài hiệu phó, Giáo sư, anh giáo Tin, đương nhiên, như mọi khi, họp có nghĩa là bọn họ kiếm chỗ nào đó kín đáo để xả cái van nước đã nhịn từ lâu của mình.
– Tôi nghĩ có lẽ họ không có làm chuyện gì mờ ám đâu, ta về đi thôi – Ông giáo sư hóa học vừa nói vừa kéo cái khóa quần xuống…
– Về là về thế nào được – Cả ông hiệu trưởng cũ lẫn ông hiệu phó đều nói…
*…
Anh giáo Tin thì im lặng, anh này thì đang tập trung nghiên cứu cái gì đó trong điện thoại mà không nói với ai cả.
Lúc này điện thoại của ông hiệu phó reo lên, như một thói quen ông này lôi điện thoại ra coi, thấy là tên thằng con yêu quý của mình đang gọi thì ông nghe máy ngay, câu cửa miệng ông này liền nói:
– Tối nay bố không về ăn cơm đâu nhé – Câu nói này ông cố ý nói to thể hiện tinh thần cho cả đám đồng bọn cùng nghe làm gương nữa.
Rồi nghe trong điện thoại có tiếng câu con giai Tuấn mặt thộn quen thuộc hỏi:
– Bố đang ở đâu?
– Bố ở đâu không thể nói được, cứ nói với mẹ mày là bố đang nhậu ở nhà bác Thành nhé!!
Đúng lúc này thì có một sự kiện xảy ra làm thay đổi mọi thứ, Chỗ tường ông Hiệu trưởng cũ vừa tưới nước vào thì bỗng nhiên lở ra, ông này đang giật mình tưởng rằng mình bị bệnh gì mà đái ra cả axit thế kia thì trong cái lỗ vừa lở ra ở bức tường có 1 cái đầu đen xì chui ra. Trong ánh sáng nhá nhem tối, gã ở trong lỗ bắt đầu nhoài người chui ra khỏi cái lỗ…
Người này là ai?
Nói luôn cho các bạn khỏi phải thắc mắc, cái gã chui ra ở lỗ tường này là anh chàng Hiếu làm ma cô ở khách sạn Tùy Anh. Anh này bị tình yêu sét đánh với Thùy Linh, mặc dù nguy hiểm nhưng vẫn cố tìm cách cứu người đẹp để lấy le. Sau khi kịp thời thoát đi trước khi Sở và Khanh tới thì anh chàng cũng chui qua lỗ chó này thoát ra ngoài. Mấy ngày nung nấu tìm cách cứu người đẹp, cuối cùng không nghĩ ra được cách gì, ông bạn thân Động thì sợ quá nhắc tới thôi đã lắc đầu nguầy nguậy rồi. Thành ra anh này, tới đúng ngày sự kiện xảy ra thì đã dậy thật sớm và vẫn theo đường cũ xâm nhập vào bên trong khu Resort. Nhưng có ngờ đâu, ngày trước thì không thấy đâu nhưng hôm nay gã thấy cảnh sát, công an đứng canh ở khắp mọi nơi. Còn thấy ngài xếp Giám đốc công an đang xách cả 1 cái xác của ai đó nhét vào trong nhà kho(hẳn là ngài đặc vụ của bộ trưởng phái xuống rồi)… Thấy cảnh tượng đấy thì Hiếu sợ quá không dám manh động nữa. Đã thế số chàng lại đen, chỗ lỗ hổng vừa đi vào bị 1 gã công an phát hiện ra, bọn họ gọi nhau ý ới rồi mang cả xi măng, gạch đá ra bít lại lỗ hổng…
Thôi thì họa vô đơn chí, anh chàng Hiếu khốn khổ của chúng ta đành chui vào trong 1 bụi cây to rậm rạp mà từ đó có thể nhìn thấy bao quát khắp nơi. Anh chàng này đã quan sát thấy tất cả mọi thứ diễn ra, cảnh các cô gái xinh đẹp đi dạo chơi, cả mấy gã nước ngoài cũng xuất hiện… Thế rồi đêm tới, nhạc xập xình nổi lên, rồi chứng kiến đám người dâm loạn đang hoan lạc, thấy cảnh Thùy Linh tình yêu của mình bị cưỡng hiếp 1 cách dã man thì Hiếu không còn thấy gì vui nữa. Anh chàng như 1 cái chiếu chưa từng trải, tưởng cuộc đời màu hồng giờ thất thểu tìm cách trốn ra ngoài Resort và cố gắng trở thành 1 ma cô tốt cho xã hội. Chờ trời tối xuống, đám công an canh gác cũng dần vơi đi, anh chàng liền tranh thủ phá lỗ mà ra ngoài… Ai ngờ trong cái rủi lại có cái xui. Khi vừa mới chui được ra thì thầy ngay 4 cái chym đang thòi lòi chĩa vô xung quanh của mình. Anh lặng cả người đi, tưởng có 4 thằng biến thái nào canh ở ngoài chờ thông đít mình rồi…
Ông cựu hiệu trưởng, không hổ cũng là người lãnh đạo, nhận biết tình huống cực nhanh. Ông này chỉ tay xuống cậu chàng mà quát:
– À à… Bắt được thằng này… Anh em đâu, bắt nó rồi tra khảo nó khai ra Thánh nữ đang ở đâu…
Cả 4 ông giáo liền xông vào tay đấm chân đá nạn nhân như ngày xưa người ta bắt được Việt gian vậy. Hiếu thì chỉ biết ôm đầu kêu la:
– Lạy các ông, cháu là người tốt… Đừng hiếp dâm cháu… cháu bị trĩ… Xin các ông…
Ông hiệu phó đang gọi điện dở dang cũng vội buông xuống mà bắt gián điệp, bởi vì đây là hy vọng sáng của các ông, hy vọng của hội, hy vọng của thánh nữ…
Tôi ghé sát vào điện thoại của thằng Tuấn mặt thộn, nghe nó gọi điện hỏi cho bố nó.
Vì lòng tôi không biết có gì mà nóng như lửa đốt, tôi không thể ở nhà ngồi yên được, bèn lấy xe kéo thằng Tuấn mặt thộn đi lòng vòng hỏi thăm. Ai ngờ thật là bà Nga bán trà đá ở cổng trường lại biết được, cũng thật éo thể ngờ cái hội mấy ông giáo viên cù lần này, vừa đi ra cổng trường vừa hô hào vác cả gậy gộc không biết đi đâu. Thực hiện đúng chức năng của 1 mật vụ ngầm mà công an phường giao phó. Bà này liền kéo ngay 1 ông giáo viên vào đon đả hỏi thăm, anh hùng không qua được ải mỹ nhân, ông thầy được gọi vào liền khoe ra tuồn tuột kế hoạch đi biểu tình, nhưng vẫn giữ được cái bí mật cuối cùng. Bà Nga hỏi đi đâu cũng không biết nhưng ông này có đứng dậy, hất hàm về phía ngoại ô cửa Đông mà nhìn xa xăm đáp lại bà bán trà đá:
– Anh đi xa, đi xa lắm…
Vì thế nên tôi dự đoán và khoanh vùng được cái vị trí có thể đám người này kéo tới. Điện thoại của mẹ cũng không liên lạc được nữa làm tôi càng lo lắng. Thế là tôi và Tuấn mặt thộn kéo nhau đi ra cửa Đông thành phố mà đi, vừa đi vừa hỏi. Gần tới chiều tối thì liên lạc được với ông bố của thằng Tuấn. Trong lúc gọi điện thoại nghe rõ tiếng ý ới bắt được gián điệp, rồi là có tiếng “Nữ thần”, tôi biết ngay là đang nhắc tới mẹ tôi. Thế là lại càng lo cuống cả lên, may thay điện thoại thằng Tuấn mặt thộn có chức năng định vị GPRS, mà mẹ nó cũng ngầm bảo thằng này ghim cả vào điện thoại của ông chồng hư hỏng. Bây giờ trong lúc này mới nhớ ra mà xem. Thấy định vị nhấp nháy ở ngay vị trí Resort SELENA cách chỗ bọn tôi không xa. Thế là tôi và Tuấn mặt thộn cùng hớt hải phóng tới…
Để lại một bình luận