Phần 108
Cuối cùng, khi mẹ con tôi chia tay với đám ông Khải lé ở đầu ngõ (bố con ông hiệu phó đã đón taxi về trước) thì cũng là lúc kết thúc một chuỗi ngày căng thẳng, mệt mỏi đầy kinh hoàng của 2 mẹ con tôi.
Lúc khuất bóng mọi người, trên đường vắng chỉ còn 2 người, bấy giờ mẹ tôi, nàng mới có cơ hội thể hiện tình cảm của mình. Tôi đang đau chân, phải đi cà nhắc và mẹ thì phải đỡ lấy tôi thì tôi mới đi nổi. Bất chợt, tôi cảm thấy bên vai có những giọt nước âm ấm nhỏ xuống… mẹ khóc. Đêm hôm nay đã quá nhiều nước mắt đối với nàng rồi, mà tôi thì không muốn nhìn thấy cảnh đấy nữa. Rồi mẹ siết chặt lấy tay của tôi như không muốn rời ra. Thằng tôi thì lại không biết làm cách nào cho phải với tình huống này. Mọi khi thông minh thế mà giờ thì ngu như con bò. Bấy giờ chỉ nghĩ tới việc làm cho mẹ vui lên vì thế tôi pha trò:
– Sao thế mẹ, trời tối lại sợ ma nữa à… he he…
Tôi pha trò với thái độ gượng gạo ngu chưa từng thấy, một phần còn thấy hối hận vì đã trách lầm mẹ mấy ngày hôm nay.
– Hic… hic… hức… con… ngu ngốc… uhhuhuuhu.
– Thôi nào mẹ, đừng khóc nữa!
– Huhuhuh… hic… hic… đồ… ngu ngốc…
– Con… xin… lỗi…
Tôi nói xin lỗi, bàn tay run run đưa lên má của mẹ, vuốt lấy những giọt nước mắt lăn trên má của nàng. Rột cục thì, nét đẹp như mây khói, như sương sớm ban mai này của nàng mới là đẹp nhất. Nhưng thứ lẳng lơ dâm dục mà con ma nữ bày ra từ trước tới giờ không thể so sánh được với những khoảnh khắc như bây giờ… mẹ tôi đẹp quá!
Nhưng rồi, có lẽ vì còn chút giận dỗi, mẹ ngoảnh mặt đi không cho tôi vuốt má nữa. Nàng vô tình rụt tay về để quệt nước mắt đang rơi. Vì thế mà tôi bị mất chỗ bấu víu. Chân cà nhắc phải chống xuống đất lấy trụ làm tôi đau điếng, kêu oai oái vì đau.
– Ái ui… Ái ui… đau quá… huhuhuh.
Mẹ tôi hốt hoảng lại vội vàng nhào tới giữ lấy tôi. Cũng là lúc hai cơ thể gần sát nhau nhất sau từng đó chuyện xảy ra. Có chút bỡ ngỡ, có chút bối rối…
Không hiểu sao, mẹ tôi có một cái mùi hương đặc biệt mà không có thứ nước hoa, dầu thơm nào thay thế được. Dịu nhẹ, thoang thoảng nhưng cực kỳ cuốn hút và ai đã từng ngửi rồi thì nhờ mãi. Lúc này, nó đang phả vào mũi tôi mùi hương cơ thể con gái diu nhẹ đó. Mùi hương tuyệt diệu đó kích thích làm cho tôi chỉ muốn ôm cứng lấy cái thân hình con gái nóng bỏng đó vào lòng. Thế là tôi bèn vòng tay ra sau lưng nàng, định kéo nàng sát vào tôi hơn nữa.
Nhưng của đáng tội, cái thói quen chết tiệt của tôi nó hại tôi đúng lúc. Thay vì ôm eo, tay tôi thò xuống bóp mông mẹ như mọi khi. Cô nàng của tôi thì đang trong lúc lãng mạn tình cảm, tưởng tôi làm chuyện gì rồ man tíc lắm. Ai dè lại là một cú bóp mông sỗ sàng, mà các bạn bạn nhớ rằng. Mẹ tôi mặc tạm quần áo của mấy ông thầy giáo chứ làm gì có đồ lót mà mặc. Vì thế lại càng làm mẹ tôi bối rối. Nàng giận dữ huých tôi một cái làm tôi lảo đảo, cái chân đau lại được 1 phen hành hạ đích đáng…
– Ối… đau quá mẹ ơi…
– Hừ… đáng đời…
Tưởng rằng nàng giận tôi, ai dè sau đó mẹ lại nắm chặt lấy tay tôi lần nữa, không nói gì. Tôi vừa đi vừa xuýt xoa 1 lúc rồi mới hiểu ra. Tôi cố gắng nhịn cười nói:
– Mẹ còn sợ ma…
– …
– Hahahahaha.
Mẹ bóp tay tôi, mặt đỏ lựng…
– Con trai yêu quý của mẹ!
– Con yêu mẹ!
– Từ nay, 2 mẹ con mình sẽ không rời khỏi nhau nữa nhé!
– Uhm!
Bóng hình 2 mẹ con tôi kề sát bên nhau không rời, trở về căn nhà nhỏ bình yên trong đêm vắng.
Để lại một bình luận