Phần 116
“Không thể tha thứ… không thể tha được!” – Tôi lẩm bẩm nhịn bóng dáng tuyệt đẹp thướt tha của mẹ đi xa dần. Không thể chấp nhận được hành động khiêu khích của mẹ lúc nàng ra đi, quá khích thích làm con cu của tôi căng cứng như muốn nổ tung mà là không thể làm gì được.
Tôi bắt đầu ra ngồi ghế phòng khách, bật tivi và suy nghĩ xem cách trừng phạt mẹ như thế nào cho đáng…
Ông Thành – Hiệu trưởng mới kiêm đặc phái viên ngầm của Bộ Giáo dục đang đứng trước ban công ngắm nhìn xuống sân trường nới có các em nữ sinh cấp 3 xinh tươi mơn mởn đang vui đùa vô âu vô lo mà không biết được cái nỗi khổ của người lãnh đạo như mình là như thế nào. Vụ sợ ma tới nỗi suýt nữa phản bội lại đồng nghiệp làm ông này khó có thể ăn nói tự nhiên khi gặp lại người đẹp, điểm sáng duy nhất ở cái ngôi trường ma ám kinh dị này.
– Thật muốn mau chóng làm xong công việc để là chuồn ngay khỏi chỗ này thôi! – Ông hiệu trưởng thầm than thở.
Cái trách nhiệm của ông chính là diệt trừ những kẻ bại hoại trong bộ máy ngành giáo dục, nhưng phải nói rằng ở tại cái thành phố buồn tẻ này, mọi thứ như được bưng bít hết tất cả. Ngoài mặt họ cười với anh, nghe lời anh nhưng chẳng biết đằng sau lưng họ làm cái gì. Ông đã thử tiếp xúc với một vài người giữ vị trí quan trọng trong bộ máy giáo dục của thành phố này, nhưng ai cũng như ai, không hề có một dấu vết nào về tệ nạn trong ngành cả.
Thành phố này dường như yên tĩnh và bình lặng tới kỳ lạ… Nhưng vì đâu có chuyện đồn thổi ra rằng, ngài X, kẻ giữ chức vụ to nhất trong thành phố này đang dung túng cho một hội nhóm lợi ích của lão. Rằng có nhiều gia đình ly tán, áp lực nặng nề cho những giáo viên trẻ xinh đẹp mới vào nghề… vv… vv… Nhưng mọi thứ vẫn chỉ là đồn thổi, không một nhân chứng, vật chứng.
Có một lần, ông đã nghe ngóng được một giáo viên xinh đẹp ở trường cấp 3 đầu bên kia thành phố, nghe đồn thổi là bồ của ngài X. Xinh đẹp, nét ngoài thì cực kỳ khiêu gợi, đôi mắt lẳng lơ dâm đãng. Thùy linh, giữ chức hiệu phó. Ai cũng bảo nhờ lão X mà cô nàng được như thế vì vậy ông đã thử tiếp xúc vài lần. Kết quả là suýt tí nữa thì mất cái đời giai đã gìn giữ cho lý tưởng gần 50 năm.
Cô nàng khéo léo, duyên dáng tới kỳ lạ nhưng lại cực kỳ kín kẽ. Ông hiệu trưởng chẳng biết được gì từ cô ta trừ việc suýt nữa bị cô nàng dụ ông lên giường. Khỏi phải nói, chuyện đấy làm ông thích lắm vì từng đấy tuổi rồi mà vẫn được một cô gái xinh đẹp như thế dụ dỗ thì hẳn là ông lấy làm hãnh diện lắm.
Nhưng vì luật bất thành văn của cái nghề cao quý và hệ trọng này làm cho ông đủ định lực để chuồn thoát khỏi vòng tay người đẹp. Chỉ lầm lỡ 1 lần thôi là ông không còn có thể theo đuổi cái lý tưởng cao đẹp của mình được nữa, thân thể lấm bùn thì không thể gột sạch được – Ngài bộ trưởng đã dặn ông thế…
Nhưng, từng đó thời gian thì ông cũng đã giành được một chút tin tưởng từ ngài X. Cũng đã loáng thoáng được một chút về luật ngầm trong bộ máy ở thành phố này. Chỉ một bước nữa thôi là thành công.
Ngày 20 – 5 – 20xx. Chính là cơ hội để ông thành công giành được tin tưởng từ lão X. Ngày sinh nhật của y. Đã phong phanh nghe được cấp dưới nói về lễ sinh nhật hoành tráng của lãnh đạo X. Đây là cơ hội để tiến tới gần lão ta hơn và giành được tin tưởng. Vì thế mà mỗi hiệu trưởng các trường trong thành phố đều bận rộn lo cái công việc làm thế nào để có món quà vừa lòng ngài X hơn là lo cho công cuộc thi tốt nghiệp THPT quốc gia năm nay.
Hôm trước, trong cuộc họp của mấy ông hiệu trưởng và hiệu phó toàn thành phố. Ông đã nghe lỏm được cuộc nói chuyện của mấy ông hiệu trưởng khác. Thấy đang ngồi túm tụm với nhau nên ông bèn đánh bạo ghé vào nghe chơi. Có một điều đặc biệt ở đây, vì là người mới nên không ai thèm nói chuyện với ông, hoặc giả là có biết nhưng cũng tảng lờ đi, vì nội dung câu chuyện không thể để người ngoài nghe được. Nhưng ít ra ông cũng kịp nghe được đoạn hội thoại như sau:
– Thế nào? Năm này “Quà” trường ông được chứ?
– Ổn, “Quà cũ” đã tìm được thêm “Quà mới”, tôi chẳng phải động tay vào.
– Ông sướng thế, chỉ khổ cho tôi. Năm nay trường có một đám mới về mà…
– Uầy, sướng thế còn gì, tha hồ mà…
– Thôi thôi, tôi năn nỉ gãy lưỡi rồi mà khó quá, mấy đứa đấy chảnh lắm, mà nó nghi ngờ nữa.
– Có gì khó đâu, mình cứ việc đưa “Quà” tới, còn lại tất cả đều có người của Ngài lo rồi.
– Khà khà, mà cũng hay thật đấy, chỉ sau hôm đấy ra là các em… à “Quà” thành ra khác hẳn… (liếm mép). Thật không biết Ngài đã làm gì cái đám đó?
– Này này, bé bé mồm, có người tới…
– …
Vậy là đã hiểu rõ được phần nào về cái vụ này, ông hiệu trưởng trầm ngâ, Cái việc ngài X rất máu gái thì hầu như ở thành phố này ai cũng biết. Nhưng chỉ biết như thế, hàng ngày trong lúc tiếp xúc với cấp dưới, Ngài có cợt nhả, vỗ mông cô này, vỗ vai cô kia nhưng tuyệt nhiên chỉ đến thế.
Mà người ta cũng chỉ cười trừ vì chức vụ quá to của ngài làm không ai dám động tới, thứ nữa là Ngài X tuyệt nhiên không làm gì thêm. Ngài biện hộ rằng như thế chỉ là vui đùa cho đồng nghiệp thêm gần gũi và đỡ căng thẳng mà thôi. Hơn nữa cũng không có ai phản ảnh hay khó chịu về hành động của ngài. Nhưng vụ này thì khác…
Vì là hiệu trưởng, nên ông cũng cố thử gặng hỏi đồng nghiệp về vấn đề quà cáp cho ngài X nhân ngày sinh nhật. Nhưng hỏi ai thì họ cũng ậm ừ rồi né đi. Chẳng một ai quan tâm chỉ dạy ông cả… mãi cho tới khi sắp kết thúc buổi họp. Bỗng có một tay mặt chuột tai dơi, dáng vẻ tầm khoảng 40 tiếp cận với ông từ đằng sau rồi bất thình lình khẽ kéo ông hiệu trưởng vào một góc mà thì thầm nói:
– Người mới phải không?
– Vâng, tôi mới được điều chuyển về từ tháng trước! Ông là ai?
– Là ai sau này mới biết, cùng người trong ngành cả mà hề hề. Thế nãy giờ thấy đằng ấy hỏi thăm mọi người vất cả quá, mà hỏi chuyện gì, có thể tớ giúp được đấy.
Ngài đặc phái viên – ông hiệu trưởng của chúng ta đã hiểu, ông gặp đúng người rồi. Thằng này chắc chắn là cò, chuyên gia tìm người mới để kiếm ít lợi ích. Vì thế ông cũng giả vờ ngây ngô mà nói rằng:
– Ôi, đang tìm mà chẳng có ai, may quá làm quen được với bạn. Tớ là Thành – 45 tuổi, mới về thành phố này được hơn 1 tháng. Tớ phải gọi đằng ấy là gì nhỉ?
Lão mặt chuột tai dơi kia đảo mắt láo liên rồi mới nói:
– Tớ là Thuận, người ta hay gọi là Thuận tý. Hiệu trưởng trường Z, trường tôi ở tận ngoại ô thành phố cơ.
– À, tôi biết rồi – Ông hiệu trưởng giả bộ như thế rồi quay sang hỏi luôn – Thế lúc nãy giờ nghỉ tôi thấy mọi người đang bàn chuyện gì nghe có vẻ nghiêm trọng thế?
– À, cái chuyện sinh nhật của xếp ấy mà, ngay cả cái này ông cũng không biết sao?
– Biết thì có biết nhưng sao người ta nghiêm trọng thế, chỉ là sinh nhật thôi mà.
– Ấy, ông đúng là người mới, chẳng biết cái gì hết. Ở thành phố này thì ây là cái ngày lễ quan trọng nhất hằng năm đấy. Được lòng xếp trưởng thì cái gì cũng có hết…
Lão Thuận tý này nói với vẻ thèm muốn mà ước ao tới chảy cả nước miếng. Hắn chùi nước dãi trông rõ vẻ hèn mọn rồi với tay ông hiệu trưởng chỉ:
– Này, đằng ấy thấy lão kia không? Hiệu trưởng trường G. Năm ngoái vào ngày sinh nhật, xếp trưởng tận tay mời ông ta tới dự tiệc kín. Sau đó thì… Ông thấy con BMV ngoài sân kia không? Của ông ta mới tậu đấy, con mẹ nó chứ thật là may mắn.
Ông đặc phái viên của bộ này cũng thừa hiểu nhưng vẫn giả bộ hỏi:
– Hả, sao lại có phân biệt đối xử thế?
Lão Thuận tý nhìn ông hiệu trưởng với vẻ mặt ngạc nhiên mà nói:
– Trời ơi, nói thế mà ông cũng không hiểu à. Dốt thế… dốt thế. Là “Quà” đấy, nhờ Quà đấy… – Lão mặt chuột tai dơi này nhiều lần nhấn mạnh.
Ông đặc phái viên ngầm này lại giả bộ ngây thở hỏi:
– Hả Quà á? Đặc sản? Hay là đồ trang sức? Hày là…
Lão Thuận tý nhìn ông hiệu trưởng với nụ cười bí hiểm rồi lắc đầu nói:
– Không, xếp nhà ta không cần những thứ đó.
– Thế là vàng bạc? Tiền? Hay là thú cưng…
– Không Không, mấy cái đấy đừng có mang đến trước mặt Ngài, xếp trưởng nhà chúng ta chó mèo cũng xơi tất nên Ngài không hứng thú đâu.
– Chà, khó thật nhỉ? Vậy ông bạn nói cho kẻ ngu như tôi biết đi xem nào?
Lão kia thấy được hỏi đến đúng chỗ, mắt đảo dáo dác như để cho chắc chắn rằng không ai nghe thấy rồi mới nghé vào tai ông đặc phái viên ngầm này mà nói:
– Chuyện này đã là luật bất thành văn nhé, đừng mở miệng ra nói với ai kể cả với tôi khi ở chỗ khác…
Ông hiệu trưởng, kiêm đặc phái viên của chúng ta khẽ gật đầu ra hiệu rồi lắng nghe lão mặt chuột tai dơi kia nói:
– Xếp trường nhà chúng ta thích gái, càng xinh đẹp, ngoan hiền và càng tri thức càng tốt. Hiểu chưa? Ông biết thứ gái đấy kiếm ở đâu rồi chứ?
Ông hiệu trưởng đã hiểu, giật mình buột miệng nói:
– Giáo viên…
– Đúng. Đúng rồi, khe khẽ cái mồm thôi.
– Trời đất, nhưng giáo viên chỗ tôi đều có gia đình hết rồi, không có cô nào giáo viên mới về cả. – Ông hiệu trưởng nói nhỏ.
– Không sao, không sao… Xếp trưởng nhà ta còn có sở thích khác nữa?
– Là gì? – Ông hiệu trưởng tò mò.
– Là gái đã có chồng… có chồng rồi ấy, hiểu chưa?
– Á… Thật thế?
– Đúng rồi, xếp nhà mình có sở thích dị lắm, Ngài thích những cô gái xinh đẹp, ngoan hiền, trí thức, lại là gái đã có chồng nữa thì ngài lại càng thích.
– Chết, chết… làm thế tôi không dám, không dám – Ông hiệu trưởng giả vờ sợ sệt lắc đầu.
– Ấy ấy, không hề gì, không hề gì. Việc của chúng ta chỉ là đưa “Quà” tới… Việc còn lại là thì đều do xếp trưởng xử lý hết. Chúng ta chẳng phải làm gì cả, chỉ chờ phản hồi của xếp thôi. Năm ngoái, lão hiệu trưởng trường G kia, mang được hàng đặc biệt tới, trẻ mới 28 tuổi, học vị thạc sĩ nhá, vừa mới cưới được 2 tuần. Ngài hài lòng cực kỳ, vì thế là lão ta mới được vênh váo như ngày hôm nay đấy. Mẹ kiếp…
Lão Thuận tý nói với ánh mắt ganh tị nhìn lão hiệu trưởng trường G đang ung dung vênh mặt đứng nói chuyện với hội khác ở đằng xa.
Giờ đây thì ngài đặc phái viên của chúng ta đã hiểu, thứ bệnh hoạn và biến thái, cả một chuỗi luật ngầm đang diễn ra âm thầm dưới cái thành phố này. Ông thầm gật gù rồi quay sang hỏi lão mặt chuột tai dơi đang hóng hớt bên cạnh:
– Vậy là tớ đã rõ rồi, cám ơn bạn nhé. Nhưng còn một việc nữa tớ muốn hỏi?
– Hử, sao, chuyện gì?
– Vì sao bạn lại kể với tớ chuyện này, tớ là người mới, lẽ ra theo luật thì chưa được biết chứ?
Nghe ông hiệu trưởng của chúng ta hỏi như thế, lão Thuận tý mới xoa xoa tay cười hì hì rồi nuốt nước bọt nói:
– Thật là là tớ nhìn cậu là thấy tin tưởng cậu rồi, thông minh như bạn thì sớm muộn gì cũng được biết thôi. Hơn nữa… hơn nữa…
Gã trần chừ một hồi rồi thở dài nói:
– Thú thật với bạn nhé, tớ là thằng hiệu trưởng quèn ở cái trường ngoại ô. Ở đấy toàn mụ béo xồ xề chứ lấy đâu ra hàng tươi ngon như mấy lão ở trong nội thành. Năm nào tớ cũng chỉ biết phong bì mà chẳng có quà gì cả… Vì thế bạn thấy đấy, tớ vẫn nghèo khó như mấy lão hiệu trưởng ở trong huyện mà thôi. Nhưng bạn thì khác, tớ biết trường bạn có hàng cực kỳ quý hiếm mà xếp trưởng chúng ta trông thấy là chắc chắn sẽ chết mê chết mệt.
– Hả, ai? – Ông hiệu trưởng đã đoán được là ai rồi. Trường ông chỉ duy nhất 1 nữ thần.
– Cô Dương Huyền, cô giáo dạy văn ấy. Trời đất ơi, ông về trường mà không đoái hoài gì cả à. Đóa hoa xinh đẹp nhất của cả cái thành phố này, vừa tri thức vừa cực kỳ xinh đẹp nữa. Biếu “Quà” đấy cho xếp trưởng thì muốn gì cũng được, số cả đời lên tiên bạn ơi.
Biết thế nhưng ông đặc phái viên muốn moi thêm thông tin, ông giả vờ hỏi tiếp:
– Này, nhưng tớ tưởng cô nàng ấy cũng đã dạy ở trường tớ hơn chục năm rồi. Mà sao xếp trưởng không biết, Tớ cứ tưởng cô nàng phải là “Quà” của Ngài từ lâu rồi chứ?
– À, ông với về nên chắc không biết, lão hiệu trưởng cũ trường ông ấy, lão ta giấu cô nàng làm của riêng, thà nghèo đói chứ không bao giờ thả cô nàng ấy ra. Vì thế cái cô Dương Huyền tuyệt đẹp ấy lại thành ra không mấy ai biết tới…
Đến đây thì hẳn là mọi người sẽ nhớ tới cái hội hâm mộ nữ thần Dương Huyền, ít ra thì bọn họ cũng đã có công giữ được nữ thần của bọn họ khỏi lũ lang sói bên ngoài.
– Thế là tớ đã hiểu rõ hết rồi!
Lúc này đây ông đặc phái viên ngầm này mới nảy ra một ý nghĩ táo bạo, ông sẽ nhân dịp này tìm cơ hội đi vào trong cái hội kín kia của lão X. Tìm ra bằng chứng và phanh phui tội lỗi chồng chất của lão ta ra. Và như thế là ông sẽ nhanh chóng thoát khỏi cái ngôi trường ma ám đầy kinh dị kia. Thế là ông ta nói tiếp:
– Nhưng nói thật nhé, tớ vẫn không hiểu sao bạn lại nhiệt tình với tớ như thế?
– Hề hề, nói thật cho đằng ấy biết nhé. Nói thế để tới lúc bạn quyết định gửi “Quà” cho xếp trưởng, bạn điền thêm cái tên của tớ vào bên cạnh tên bạn. Như thế cả 2 chúng mình cùng thăng quan phát tài, thế nào? Bạn có quyết định không? Đừng lo lắng gì cả, bạn chỉ dùng quyền của mình để bắt cô nàng phải tới dự lễ mừng sinh nhật xếp trưởng với bạn mà thôi. Chuyện đấy thì là đương nhiên mà, phải không… Sau đó thì là việc của Ngài ấy, chúng ta chỉ việc ăn uống rồi chuồn thôi… Ực… biết đâu lại được xếp trưởng mời đi dự tiệc kín. Trời ơi… nghe nói ở đó toàn các cô xinh đẹp tri thức cả… tớ còn nghe được là tiệc kín thác loạn tới tận 3 ngày liền. Bạn thấy đấy, 3 ngày 3 đêm cạnh những người đẹp như thiên thần ấy thì còn gì sướng bằng… Ực ực…
Lão Thuận tý kể với vẻ hèn mọn cùng cực hạ lưu làm ông đặc phái viên ngầm của chúng ta phát rùng mình. Nhưng sau rồi biết kẻ này nhanh nhẹn có thể lợi dụng được, ông đưa tay ra bắt lấy tay y rồi cười nói:
– Được rồi, chuyện này hay đấy nhưng tớ phải về tính toán đã. Tất cả còn lại nhờ bạn nhé. À, số liên lạc của bạn…
– Đây đây…
Lão mặt chuột tai dơi đưa cho ông đặc phái viên ngầm một cái Card có số điện thoại và cả tên trường nữa. Rất chuyên nghiệp. Ông này cười thầm nghĩ:
– Thằng cha này lẽ ra phải làm cò dắt gái hoặc cò nhà đất thì mới đúng chuyên ngành…
Tất cả câu chuyện từ trước là thế, vì vậy ngài hiệu trưởng – kiêm đặc phái viên ngầm của bộ mới đứng trầm ngâm ở ban công nhìn xuống cái bóng dáng mỹ miều của cô giáo Dương Huyền, vẫn như mọi khi, sexy mà ngây thơ vừa đi vừa nhiệt tình chào hỏi mọi người với một nụ cười tươi sáng làm ai cũng phải ngoái nhìn theo.
Ông đặc phái viên thầm quyết định…
Gần trưa, tôi nhìn đồng hồ thấy mẹ đã sắp về. Món quà bất ngờ cho mẹ cũng đã chuẩn bị xong, vì thế tôi tranh thủ nấu cơm cho mẹ một vừa ngon lành. Buổi sáng mẹ cũng đã mua sẵn thức ăn về rồi.
Chỉ một lúc sau, tôi thấy tiếng xe máy ở ngoài cửa rồi tiếng mở công, biết chắc là mẹ đã về nên cố gắng hoàn thành nốt bữa ăn ngon lành.
– Mẹ về rồi, Dũng… A… A… con đã nấu cơm rồi sao? Trời ơi, đã bảo để mẹ lo rồi mà, chân con còn đau không?
– “Chân thì hết đau rồi nhưng chym cò thì đau đấy” – Tôi thầm nghĩ nhưng không nói mà chỉ mỉm cười.
– Mẹ rủa mặt đi rồi vào ăn cơm thôi, con vừa nấu xong đấy. Hôm nay đặc biệt nấu riêng cho mẹ.
– Ôi, con trai tôi… yêu quá… chụt…
Mẹ thơm tôi môt cái vào má, mùi thơm đặc biệt của mẹ ập tới làm tôi choáng váng.
– Trời đất, lúc nào mẹ cũng quyến rũ như thế này thì ai mà chịu nổi đây…
Bữa ăn trưa ngon lành diễn ra cực kỳ vui vẻ, mẹ còn thỉnh thoảng liếc nhìn tôi rất là ý nhị, có lẽ cả hai vẫn còn nhớ vụ kích thích sáng nay.
Bữa ăn kết thúc, tôi hỏi mẹ:
– Chiều nay mẹ có phải đi làm không?
– Uhm, có, sắp thi tốt nghiệp rồi mà, con biết đấy mẹ phải dạy thêm lớp A3 nữa.
– Mẹ vất vả quá, có mệt không mẹ, thôi mẹ đi nghỉ đi nhé để chỗ này con dọn dẹp cho.
Ban đầu mẹ tôi đang rất hứng khởi, có vẻ như chờ đợi tôi làm gì đó, nhưng thấy tôi nói thế, có vẻ như thoáng buồn xuống. Hơi cảm thấy khó xử, mẹ tôi đành cười đứng dậy nói:
– ĐƯợc rồi, vậy nhờ con nhé, mẹ đi nghỉ đây!
Hehehe tôi biết mẹ muốn gì, nhưng kệ chứ, chút nữa mẹ sẽ ngạc nhiên và sập bẫy của tôi cho xem. Tôi biết tính của nàng mà.
Chuyện là buổi sáng, tôi đã nghĩ ra một trò rất hay. Tôi lại cố sức lết qua nhà lão Khải lé, tịch thu hết cả đống quần áo khiêu dâm đắt tiền của lão mà mang về, sau đó đặt ở một chỗ bắt mắt nhất trong phòng của mẹ. Tôi biết bản năng của phụ nữ, thấy quần áo đẹp và lấp lánh là họ sẽ bất giác không phòng bị mà mặc thử vào người. Nhất là ở những nơi an toàn như phòng riêng của mình nữa. Hehehe.
Tôi giả vờ đi dọn đồ rồi rửa bát, nhưng thực chất chỉ mang đống bát đĩa ra chỗ bồn rửa rồi mò tới phòng của mẹ nghe ngóng.
Hhahaha Khỏi phải nói, người như mẹ tôi dễ dàng bị dính bẫy.
Ban đầu mẹ ngạc nhiên khi thấy đống quần áo lạ lẫm mới tinh được đặt ngay ngăn trên giường. Sau đó mẹ cảnh giác nhấc 1 bộ quần áo lên xem, hahah toàn quần áo khiêu dâm biến thái lão Khải lé mua trên mạng về nên đối với mẹ tôi là cả một thứ lạ lẫm vô cùng. Nói thực với các bạn, ai cũng vậy, bất kỳ bộ đồ nào càng lạ thì càng khơi gợi cái ham muốn được mặc vào để “xem nó như thế nào” với mình. Mẹ tôi ban đầu nhăn mặt lắc đầu rồi quăng bộ quần áo xuống giường, mỉm cười lắc đầu và biết được rằng đó là trò của tôi bày ra. Nhưng rồi mẹ không ngừng chú ý tới đám quần áo ấy, nàng nhấc lên từng cái một. Phì cười với một số bộ dị hợm không thể chấp nhận được, rồi theo thói quen nàng ướm thử lên người rồi lại khúc khích cười. Nhấc hết cái này tới cái khác như một cô bé đang chăm chú chơi đồ chơi của mình vậy…
Và rồi… mẹ không kiếm chế được nữa, trong phòng không có ai nhưng mẹ phải ngó nhanh ra ngoài cửa đề phòng rồi mới đỏ mặt cởi bộ áo công sở của mình ra.
Ực… Tôi đứng ở ngoài rình trộm mà nuốt nước bọt, sao mẹ tôi lúc nào cũng đẹp tới mức dữ dội như thế. Bờ vài trần thanh thoát, rồi tới tấm lưng trắng mịn nuột và không vết xước của mẹ đập vào mắt tôi. Cái váy tụt xuống, bờ mông tròn căng ngạo nghễ vểnh lên khiêu gợi hết chỗ nói. Mẹ mặc bộ đồ lót màu đen đồng bộ trông hết sức gợi cảm và làm tôn lên làn da trắng nõn của nàng. Đẹp tuyệt…
Thế rồi, mẹ tôi đỏ mặt, rón rén mặc thử một bộ xem ra có vẻ tử tế nhất trong cái đám quần áo biến thái của lão Khải lé. Một bộ tất lưới, một chiếc váy ngắn không thể ngắn hơn màu cam, một chiếc áo bó vào ngực mà không thể phân biệt được áo lót hay là áo mặc nữa, bàn tay được bao bởicặp găng tay mỏng màu cam. Sau đó là mẹ đội thêm cái mũ nồi nhỏ trang điểm ở trên đầu.
Ôi chao ôi, trông khiêu dâm hết chỗ nói. Bộ này là để cho mấy em gái PG hay mặc ở mấy cái sự kiện quảng cáo. Mẹ tôi với cái thân hình hoàn hảo 1m70 này mặc vào trông tuyệt hơn hết thảy. Trông mẹ trẻ như mấy cô nàng PG thứ thiệt, còn nét đẹp thì khỏi phải nói, mẹ là số 1. Sau đó, mẹ tôi còn đứng tạo dáng trước gương, nhìn ngắm thân hình của mình trong gương một hồi, thử hết mọi tư thế tạo dáng như người mẫu với vẻ mặt rất là thích thú cho tới khi nàng thấy… có người đứng ngay sau lưng mình.
Để lại một bình luận