Phần 72
– Thế giờ có nghe anh không thì bảo, anh sắp bực rồi nhé…
– Híc… anh không để ý chút gì đến em à???
– Có… nhưng không không phải chú ý theo kiểu em muốn, anh nói rồi…
– Thì em sẽ đợi anh…
– 1 Năm rưỡi để em học xong, sau đó lại phải đi tìm anh, em không thấy như thế quá thiệt thòi cho em à?
– Chỉ cần anh đồng ý, thì bao lâu đối với em em đều đợi được…
– Anh lại không thể hứa hẹn bất cứ điều gì, anh không được phép ích kỉ… em dừng lại đi… anh không muốn nói đến chuyện này nữa…
– Biết bao giờ em mới gặp được người như anh… híc…
– Đầy rẫy ngoài kia, chỉ là em chưa gặp được thôi, họ còn hơn anh nữa kìa… anh có là gì đâu…
– Những người quanh em không như anh, họ đến với em chỉ vì em có nhan sắc, vì gia đình em có chút điều kiện… anh không như người ta, anh lạnh lùng cứng nhắc, anhh mạnh mẽ, nhưng cũng rất nhẹ nhàng và ấm áp… chưa ai đối xử với em như anh… em say anh thật rồi…
– Con bé này… đối với ai anh cũng như thế thôi, nên em đừng hy vọng gì ở anh…
– Em sẽ chờ… dù anh không đồng ý… em không muốn sau này phải hối hận vì không dám sống hết mình vì tình cảm của em… anh là hf, cũng là nỗi đau của em… lần đầu biết yêu em đã đau rồi… nhưng em sẽ không hối hận…
– Thôi tạm dừng ở đây nhé… không nhắc đến nữa, dân dần em sẽ biết em phải làm gì thôi…
– Dạ, anh về, em muốn nghỉ ngơi…
– Uh em nghỉ đi… đừng nghĩ ngợi linh tinh là được…
– Mai anh ghé chở em đi học với nhé…
– Không được đâu, em lại khó quên anh thôi… hì…
– Em thèm vào… ghét, thấy người ta có tc là lên mặt đó…
– Chuyện quá bt với anh, hì… thôi anh về…
– Dạ, anh về… rồi ẻm tiễn tôi về… không ngoái lại nhìn nữa, không muốn nhìn thấy bộ dạng ẻm lúc này… không phải tự tin nhưng tôi biết chắc em rất buồn, ẻm đang cố mạnh mẽ che giấu đi nỗi buồn để tôi khỏi bận tâm thôi… vì thực ra tôi đâu có lỗi gì, là ẻm tự dành tc cho tôi mà… không biết phải làm gì cả, cái số tôi không hiểu sao đi đâu cũng gặp phải gái… lúc mới chia tay với Nhỏ, tôi lấy đó làm niềm tự hào dù rằng chưa bao giờ tán gái… nhưng dần dà thấy quá nhàm chán, ôm ấp 1 người không có chút tình cảm nhìn lại thấy bản thân tồi tệ quá… muốn gột rửa đi cũng không được… cái chính là đi đâu cũng gặp mới đau… chạy về làm dĩa cơm bụi ấm bụng, lại rủ mấy thằng bạn ghé quán cf gần trường ngồi nói chuyện tào lao đỡ buồn, chứ nghe lười về phòng quá… thằng nào cũng bận, còn mỗi thằng Tùng tàu ngầm, thôi kệ méo mó có hơn không dù biết đi với nó thì 2 thằng 2 đầu im thin thít không nói gì… đậu má nó không có xe phải ghé đón nó nữa mới dọc, đã lười thì chớ… nhưng thôi kệ, giờ cũng biết làm gì… tml này lại không muốn ngồi quán quen, đòi đi quán máy lạnh để vào nằm ngủ luôn… nhây vl… thôi thì chièu nó, chạy qua 1 quán bên Thủ Đức… vào phòng lạnh ngồi điều hòa cho sạch sẽ…
– Dạ 2 anh dùng gì ạ? Con bé nhân viên đến hỏi…
– Cho anh phê đá… ủa thấy em quen quen… Thằng Tùng gọi rồi cũng cà khịa… con bé kia mỉm cười nhìn duyên lắm
– Dạ thế còn anh ạ?? Vẫn giữ nụ cười lôi cuốn người đối diện trên môi, con bé quay sang hỏi tôi…
– Bạn anh hỏi xã giao mà cũng không trả lời à? Cười lại với ẻm…
– Dạ… chắc có gặp ở trường anh ạ… vẫn nụ cười đó, ẻm đáp lại nhẹ nhàng…
– Thôi mày gọi dùm tao luôn đi… tôi cụp mắt lại quay đi mất tích nói với thằng Tùng… không hiểu sao độ này cứ nghe ai đó liên quan đến cái trường tôi là tôi cứ giật mình… rồi nhìn cái cách con bé đó nhìn tôi cũng làm tôi không khỏi chột dạ, cứ như tôi tự vận vào nó sẽ liên quan gì đến tôi ấy…
– Mày rảnh quá ha, dùng gì thì gọi đi chứ tao biết đéo…
– Dạ… anh gọi đi để em viết order…
– À… uhm… để anh nghĩ xem… dùng gì giờ ta…
– Hihi… trông anh bối rối quá vậy, em có ăn thịt anh đâu…
– Em đủ khả năng đó không??? Tự nhiên nghe con nhỏ nói vậy tôi nổi tự ái lên… đời tôi có sợ ai bao giờ đâu… mà nó nói thế khác gì đụng chạm… tôi ngước lên cau mày lại nói với nhỏ luôn…
– Giờ mới giống anh nè… con bé đó lại cười cái nụ cười chết người…
– Em nói như kiểu em biết rõ anh ấy nhỉ???
– Cũng sơ sơ thôi hà… anh gọi đi, không trêu anh nữa… vẫn giữ nụ cười đó… thân thiện thêm chút bí hiểm…
– Quán có trà Lipton không??
– Dạ có chứ anh…
– Trời nóng như này chắc dùng đá quá, có lipton đá không?
– Dạ có anh, thế anh dùng Lipton đá nhé…
– Mà ngồi máy lạnh như này thì có lẽ không cần đá đâu, có làm được lipton nóng không em???
– Hihi… dạ có chứ… vậy rốt cục anh dùng gì ạ???
– Thì trà lipton…
– Đá hay nóng hả anh???
– Có sữa không em??? Anh thích lipton sữa…
– Dạ cũng có ạ… thêm sữa vào là được mà…
– Uh thế cho anh như thằng này nhé…
– Dạ… ơ, thế không phải lipton hả anh???
– Không, món đó chỉ khi nào ai mời anh mới uống thôi…
– Hì, anh vui tính nhỉ… đợi em chút…
– Nhanh lên nhé, thong thả thôi…
– Dạ… hihi… rồi con bé đó đi… trước khi đi có nguýt tôi 1 cái… lạnh cả gáy…
– Mày cẩn thận cái mồm mày đó… thằng Tùng buông câu khiến tôi tỉnh cả người…
– Uhm, đm tao quen mồm mẹ rồi… đéo hiểu sao mở mồm ra là cứ bợt chợt…
– Bao nhiêu lần đéo chừa…
– Ờm… mà thôi cái số rồi… đâu phải chỉ mỗi cái mồm đâu…
– Mà đéo hiểu sao đi đâu cũng gặp người biết vậy nhỉ?
– Cái đó đéo rõ… ngẫm lại cũng đúng… hầu như đi đâu cũng gặp người biết tôi… cũng có người cố tình lân la tiếp cận, . Cũng có người vô tình… nhưng phần đa sau đó đều có dính líu đến tôi hết… hỏi 1 hồi thì cũng hiểu đa phần là do truyền miệng, thấy tôi đi với người này người kia thì bàn tán, dần dà lại có người tò mo… nhưng hơn cả là vô tình tôi đã bị quảng cáo 1 cách bí mật mà không hề hay biết… tiếng tốt có, xấu cũng có… ấy vậy chớ lại không chịu tránh xa tôi ra mới dọc cho tôi… mấy người trước đến với tôi cũng có thỏ thẻ rằng biết thì biết vậy, nghe thì nghe vậy nhưung do hiếu kì lại tự động tìm hiểu thêm… rồi khi có cơ hội giáp mặt dù là vô tình hay cố ý thì bọn họ có chung đánh giá là gặp trực tiếp tôi thú vị hơn nhiều… haizz… nản… nhạt toẹt chứ có gì đâu… khô khan bome ra ấy chứ…
– Mày bị sao gì chiếu rồi…
– Dạ em mời 2 anh…
– Uhm anh cám ơn…
– Hôm nào em mời anh dùng Lipton nhá… con bé đó vừa nói vừa nháy mắt với tôi… cũng dạn mồm đấy…
– Nếu em có can đảm…
– Em nghĩ là có…
– Em có biết công thức và tác dụng của axit sunfuric không???
– 1 Chọi 1 thì hòa chứ có gì đâu anh… hihi… má con bé này thông minh dễ sợ, lanh ý thì thôi rồi…
– Không… là 1 chọi 10 ấy, thậm chí có thể là hơn…
– Chắc em phải trực tiếp kiểm chứng quá à…
– Điều anh thắc mắc là sau khi kiểm chứng rồi thì em sẽ làm gì…
– Hihi, đi đánh giặc ai lại báo trước kế sách bao giờ hả anh…
– Thêm 1 điều nữa là từ mai không còn làm ở đây nữa thì em làm gì nhỉ???
– Anh lo chủ quán đuổi việc em vì hóng hớt với khách hả?? Anh yên tâm, em quái lắm á…
– Hiếu thắng… thôi được, anh hỏi câu có thể cuối cùng… em đi làm như này để làm gì???
– Em còn hơn 10 ngày lương ở đây, nếu anh trả luôn cho em thì em nói… con bé lại nháy mắt tinh nghịch với tôi…
– Mỗi ca em làm được bao nhiêu?
– Dạ 25k anh ạ…
– Ngày em làm mấy ca??
– Mỗi…!
– Vào thay đồ đi…
– Được luôn ấy hả??
– Cho em 15 phút bàn giao công việc…
– Anh chết với em rồi…
– Em đi sai đường rồi…
– Thiên hạ đồn anh hơi quá lời thì phải…
– Em đã thua khi lắng nghe quá nhiều điều về anh…
– Còn anh lại không biết gì về em… có lẽ anh yếu thế hơn em nhiều…
– Nhưng em lại quên mất anh không đi săn, nên đối với anh điều đó đâu cần thiết…
– Anh lại quên rằng anh đang trong thế bị động, em có thể tấn công anh bất cứ khi nào khi mà em nắm được đôi điều về anh, lại càng lợi thế hơn khi em nghĩ anh nguy hiểm nhưng hoàn toàn không đến mức đáng lo như vậy…
– Phương thức của em anh không cần quan tâm, cái quan trọng là mục đích của em thì giờ anh đã hiểu rồi đấy…
– Chỉ cần anh không trốn…
– Nếu như em chịu đau được…
– Anh nên lo cho mình thì tốt hơn…
– Ngày gặp 3 người như em đối với anh là điều rất bình thường…
– Vậy anh trả lương cho em đi…
– 15 Phút dành cho em kể từ bây giờ…
– Ok nói là làm… ngay lập tức, con bé đó đi thẳng vào trong luôn…
– Tao bó tay với mày luôn…
– Mày không thấy em nó cá tính hả???
– Đắng lắm, mày sắp mệt rồi…
– Không đâu, tao biết…
– Rồi xem…
Để lại một bình luận