Phần 55
Thế là bốn thằng chúng tôi cùng chị Nguyệt rủ nhau đi nhậu. Vì còn sớm nên mọi người đồng ý phóng xe quanh khu hồ Gươm cho mát. Cũng là để mua kem ăn, lâu rồi chả ai được thưởng thức cái vị ngọt xen lẫn vị mát của kem. Có lẽ ai cũng lớn cả, ai cũng bộn bề với cuộc sống bon chen mệt mỏi… chẳng còn thời gian để quan tâm đến thứ mình thích nữa. Những lúc như thế này tôi chỉ muốn được quay lại thời còn trẻ con… cố tiết kiệm từng đồng 200,500 lẻ rồi chờ tiếng “bip… bip… bip” của bác bán kem đi ngang qua để mua, để làm nguôi cơn nóng trưa hè. Giờ thì hết rồi, quê tôi các quán giải khát mọc lên nhiều, kem thì được nhập theo lô, loại kem nào cũng có… đâm ra “kem… bíp… bíp” cũng từ đó mà lụi dần đến mất hẳn.
– Nóng thế này thì ăn gì đây mấy ông tướng – vừa ăn chị Nguyệt vừa hỏi.
– Ừm… lẩu thì không được, nướng thì càng không… 3 đứa mày có ý kiến gì không – thằng Q xoa cằm ra vẻ suy tư lắm.
– Đi uống bia với mực, cá chỉ vàng, nem chua đi… tao biết quán này ngon lắm – Thằng tao hí hửng.
– Ờ được đấy, nóng thế này cứ bia mà vã thôi – đến lượt thằng mày.
– Cu này sáng kiến hay đấy, lâu lâu chị cũng chưa ăn nem chua… thèm ghê… hì hì.
– Ôi giời, chị động đến đúng dân nhậu rồi, nó thì cái gì chả nghĩ ra – mày đá xoáy.
– Ờ không biết thằng nào…
– Đi thôi ngồi đấy mà hack não nhau, tao nóng lắm rồi – tôi cằn nhằn.
– À này… hay mày chở chị nhé… tí uống vào đi xe chị không an tâm – chị Nguyệt giật áo tôi.
– Thế cũng được… thế xe chị thì cất đâu?
– Ờ… mấy đứa, quán mình ăn chỗ nào đấy?
– Dạ, chỗ XXX gần YYY ấy chị.
– May quá gần nhà chị, thế mày đi cùng chị về nhà để chị cất xe.
– Ok, mấy đứa mày đi trước đi, tao đi cùng chị Nguyệt về nhà chị đã.
– Ok, hai chị em nhanh lên nhé.
Giờ tan tầm nên khu gần hồ Gươm khá đông, dù là ngày nghỉ. Trời thì nóng mà thêm khói bụi xe máy làm không khí càng ngột ngạt. Tội chị Nguyệt, thân con gái mà lại phải dìu dắt cái xe nặng thế kia, nhưng biết sao giờ… cố gắng mà nhích từng đoạn, từng đoạn một thôi. Mất hơn nửa tiếng mới về đến nhà chị. Ở đây khác hẳn các khu phố khác, tĩnh lặng mà thanh bình. Chẳng có tiếng còi xe, tiếng quát nhau í ới. Quanh đó còn có mấy nhành cây hoa giấy leo kín cả ngõ nhỏ.
– Cứ để xe đấy, vào nhà đi cho mát, chờ chị tí nhé.
– Vâng, chị cứ kệ em.
Người Hà Nội gốc có khác, căn nhà chị nhìn rất đơn giản, trang trí không cầu kì nhưng mọi vật dụng trong nhà đều được sắp xếp rất chuẩn mực. Từ ảnh treo tường đến mấy chậu hoa nhỏ, vài ba bộ đồ dùng cũ mà tôi không rõ là gì. Có lẽ đấy là kỷ vật được lưu giữ lại cho mai sau.
– Ơ, thằng cu Đức đấy à, cháu đến bao giờ thế? Sao biết nhà bác? – Bác bán bún đầu ngõ nhà tôi đon đả.
– Dạ, cháu chào bác… cháu mới đến thôi ạ, chị… – tôi hơi bất ngờ vì bác nhìn khác quá, đúng kiểu mẫu người phụ nữ của gia đình, khác hoàn toàn hình ảnh mà tôi vẫn thấy.
– À cái Nguyệt nó dẫn về hả, cái con này, lại chạy đâu rồi, cháu ngồi uống nước đi.
– Vâng, bác cứ kệ cháu…
– Ở mà… tí chị em đi đâu hả – bác ngồi đối diện tôi cười hiền hậu.
– Dạ, tí nữa cháu với chị ý đi ăn bác ạ.
– Thế hả, tốt quá, hai mấy tuổi đầu mà suốt ngày ở nhà chả đi đâu. Chán lắm.
– Ơ… vâng – tôi ấp úng.
– Mà cháu có người yêu chưa? – Bác nhìn tôi dò xét.
– Dạ… cháu… cháu.
– À, bác nhớ rồi, có rồi đúng không? Mấy lần dẫn xuống quán bác ăn bún còn gì? Yên tâm bác không bắt cháu rước cái Nguyệt nhà bác đâu – bác cười.
– Dạ… phù… – tôi thở phào nhẹ nhõm, tí nữa thì không biết mặt mũi đâu mà nhìn chị N.
– Mẹ cứ trêu em nó, em nó đang thất tình đấy – chị Nguyệt từ trên cầu thang đi xuống nhìn tôi lém lỉnh.
– Ôi giời, sao tao vừa thấy nó bảo nó có người yêu rồi.
– Thất tình nên mới rủ con đi ăn đấy mẹ ạ…
– Cha tiên nhân bố các anh, thất tình lại còn đi ăn uống, thế tôi thất tình cả đời cũng được.
– Thôi tụi con đi đây, mẹ ở nhà ăn cơm với bố nhé hì hì.
– Thế mọi ngày tao ăn cơm mới cái ghế à.
– Cháu đi đây bác ạ, cháu chào bác.
– Ừ khi nào rảnh thì qua bác chơi, à mà bảo cả cái TA nữa nhé.
– Dạ vâng, thôi cháu đi đây ạ.
– Ừ, hai đứa đi cẩn thận nhé.
Bữa nay chị Nguyệt nhìn khá trẻ trung, quần ngố rộng ống bó gối, áo thun hồng in hình doremon, chân đi dép tông (cái này bó tay) tóc thì búi cao để lộ cả phần cổ trắng ngần. Thật sự nhìn chị chả ai bảo đây là người đã 24, 25 cả, hình như con gái Hà Nội luôn có nét đẹp rất riêng thì phải.
– Chị lấy cái áo doremon ở đâu ra vậy, trông chả giống chị gì hết – tôi vừa lái xe vừa hỏi.
– Áo của chị chứ của ai, không giống chỗ nào?
– Áo này chỉ dành cho mấy em teen teen thôi, chị thì…
– Ý cu là chị già hả.
– Ừ thì…
– Cái thằng, chả biết nịnh con gái gì cả, đi với tụi em thì chị phải ăn mặc trẻ trung chứ, haizzz.
– Thì tính em vốn thế mà hì hì.
– Bảo sao thất tình.
– Đâu có đâu.
– Thôi đi ông tướng, qua sao được mắt chị.
– Tập trung lái xe đi không lại…
– Rồi rồi, em biết rồi.
May quán này gần nhà chị nên chẳng mấy chốc chúng tôi cũng tới nơi. Giờ mới hơn 6 rưỡi mà các bàn đã có kha khá người ngồi, hầu hết là lứa tuổi thanh niên, thiếu niên. Cũng phải, tầm trung niên thì người ta lại không thích lắm mấy chỗ đông vui ồn ào, mà hay ngồi ở nhà với gia đình.
– Alo, anh không ăn cơm nhà à – giọng con em lanh lảnh trong điện thoại.
– Ừ… nay tao đi ăn với bạn rồi… mày ở nhà tự túc nhé.
– Thế mà giờ mới gọi – nó hậm hực.
– Tao quên, thôi tao ăn đã thế nhé.
– “Rụp”
Thật là, vào quán nhậu với gái có khác, không thể nào tránh được các cặp mắt dòm ngó của mọi người xung quanh. Lần sau chắc bảo chị hóa trang thành đàn ông mất, đến mình là con trai còn thấy khó chịu huống hồ chị là con gái.
– Đây trên này hai người ơi, làm gì mà lâu thế, chờ mãi – thằng Q ngó đầu xuống nói to.
– Hì hì, thế đã gọi món gì chưa – chị Nguyệt nhìn nó cười.
– Gọi hết rồi chị ơi, chỉ chờ mỗi 2 người thôi đấy.
– Thôi lên đi chị, kệ xác nó – tôi hùn hùn chị.
– Rồi rồi, khổ.
Tầng trên khá vắng khách, ngoài bàn tôi ra thì chỉ có 1 bàn ở góc xa hình như cũng mới đến. Vậy lại hay, như thế chúng tôi có thể nói chuyện ăn uống thoải mái hơn.
– Chị Nguyệt, chị năm nay bao tuổi rồi ạ – thằng tao mặt nghiêm nghị.
– Chị 24 sắp 25 sao thế em – chị vừa bóc nem chua vừa nói.
– Em nghi lắm nha.
– Nghi? Sao lại nghi chị?
– 24 25 Mà chị mặc cái áo doremon teen hết phần người khác thế này à – mấy đứa cười lớn.
– Đúng là… – chị cũng cười theo.
– Em đùa thế thôi, nhưng phải nói là chị nhìn trẻ thật đấy hì.
– Khỏi phải khen, nào uống – chị nâng cốc.
– Uống thì uống.
– Hai… ba… zô… hai… ba… uống.
Bữa nhậu của tụi tôi với chị diễn ra khá thoải mái, dù mới gặp chúng bạn tôi nhưng chị nói chuyện cực kỳ cởi mở dễ gần. Chẳng khác gì bạn lâu năm cả. Chị kể, hồi bé chị nghịch lắm, tóc thì cắt ngắn áo đồng phục thì tay áo toàn vén lên như con trai. Nhảy dây thì không thích chơi, toàn chơi mấy trò của con trai. Thế mà năm nào cũng được học sinh khá giỏi. Chả ai nghĩ một cô bé như thế lớn lên lại nữ tính, dịu dàng như bây giờ. Chả bù cho con em nhà tôi.
– Nào, giờ thì đến chuyện của cu Đức, nói ra rõ đi để mọi người tìm cách giải quyết cho – chị nhìn tôi sau khi uống hết gần nửa cốc bia.
– Chuẩn rồi đấy chị, thằng này nó lì lắm, bạn bè thân với nó thế mà chả chịu nói bao giờ – mấy thằng bạn bắt đầu thúc ép.
– Chuyện vớ vẩn ấy mà, mọi người để tâm làm gì – tôi uống tiếp.
– Con bé Nhung đúng không? – Chị nhìn tôi sắc lẹm.
Tôi đứng người, nhìn mấy thằng bạn.
– Bất ngờ hả, yên tâm không phải mấy cu này nói chị biết đâu. Nhung kể với chị đấy.
– Sao cơ? – Cả 4 chúng tôi thực sự ngỡ ngàng.
– Tại sao Nhung…
– Có gì đâu, cu nghĩ con bé chưa bao giờ ăn bún quán mẹ chị hả, ngược lại chị với bé ấy khá thân đấy.
– Thật… thật ạ… – chị đưa tôi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
– Ừ, thế nên chuyện của 2 đứa chị biết cả… chiều nay chị cố tình gặp em ở quán cafe là để nói chuyện với em đấy.
– Vậy là… Nhung nhờ chị… nói chuyện với em ạ – tôi bối rối.
– Không… tự chị muốn thôi, chị không muốn em làm con bé khổ thêm nữa, em gây ra quá nhiều chuyện với nó rồi.
– Em… em…
– Nếu chị mà là nó… thì em đã ăn mấy phát tát rồi em biết không – chị nhìn tôi đầy khó chịu.
Cả 4 đứa chúng tôi đều im lặng, chẳng ai dám nói câu nào cả. Chị ấy lúc này trông khác quá, trưởng thành, nghiêm khắc cứng rắn. Tôi chỉ biết vân vê bàn tay khô khan của mình và chịu trận.
– Chị hỏi thật, em có yêu con bé không? – Chị nhìn thằng mắt tôi.
– Em…
– Nói thật lòng mình đi.
– Em… cũng không rõ nữa.
– Tình cảm của em, em phải biết chứ. Thả lỏng tâm trí mình ra, cứ để con tim em nó tự cảm nhận.
– Có lẽ… em cần thời gian…
– Thời gian của em là để con bé nó chết dần chết mòn trong chờ đợi à. Sao em vô tâm vậy Đức.
– Em…
– Thật sự, đến chị cũng phải nể phục cái tính nhẫn nhịn, chịu đựng của nó đấy. Chỉ có đứa yêu em hết mình, yêu em hơn cả bản thân nó thì nó mới có thể làm được như vậy thôi em ạ.
– Vâng, em biết chứ.
– Biết… biết sao em cứ cố chấp, cứ cố giữ cái tình cảm đã chết của em vậy, người ta có còn ở đây ở cạnh em nữa đâu Đức.
– Em… sẽ… em sẽ cố quên mà chị…
– Hay để em cưa đổ anh, giành lại tình cảm của anh như lúc đầu nhé!
Để lại một bình luận