Phần 64
Nắng… một, hai, rồi ba vệt sáng thay nhau chạy dài từ phía cửa sổ đến cuối căn phòng. Khoác lên vẻ ảm đạm, mờ mờ một màu vàng nhạt của bình minh phố núi.
Tôi mò mẫm ngồi dậy, phần thân dưới bất giác bị một lực nào đó ghì chặt xuống, cùng hai mí mắt mệt mỏi dính chặt lấy nhau, như ép tôi ngủ thêm chút nữa. Bàn tay tôi bắt đầu hoạt động, nó nhẹ nhàng bò lên phía trước… rồi khẽ giật mình khi chạm phải thứ gì đó mát lạnh mềm mềm.
Dụi lại đôi mắt, tôi khẽ mỉm cười khi thấy cô bé đang ôm chặt lấy eo tôi, thở đều đều dưới lớp chăn mỏng. Em ngủ say lắm, mái tóc đen tuyền nửa rối nửa thẳng cứ cố tình che lấp đi bờ vai trần nhỏ nhắn, khiến tim tôi rộn ràng trong thoáng chốc. Làn da trần trụi hai đứa chạm vào nhau miên man, đê mê mang lại một thứ cảm xúc hỗn độn, hồi hộp dâng trào. Khẽ vuốt mấy sợi tóc mai sang bên, tôi từ từ cúi xuống đặt lên môi em nụ hôn mềm mại. Từng hơi thở, từng cử động nhỏ của cô bé càng làm tôi thêm rối trí. Và con thú trong tôi mỗi lúc một lớn dần, lớn dần theo những khoảnh khắc.
– Ư… ư… – cô bé giật mình, giật mạnh khỏi môi tôi, ngước lên với đôi mắt tròn xoe lấp lánh.
– Anh…
NA hết nhìn lên, nhìn xuống, rồi ngơ ngác khi thấy quần áo hai đứa vứt lộn xộn dưới sàn nhà.
– A… anh…
Em đấm mạnh vào ngực tôi, rồi cố kéo hết đống chăn còn lại rúc thật sâu vào nó.
– Này… này… đưa a với… anh… – tôi bất giác đỏ mặt theo.
– Ai bảo anh… dám… xâm phạm đến em… – cô bé lí nhí, nằm co ro một góc.
– Tại hôm qua anh… thôi nào, nằm lại đây đi, cho anh tí chăn nữa với. Lạnh lắm… – tôi cố gắng nhích lại gần NA, ra vẻ tội nghiệp.
– Lạnh á… – em hồn nhiên đáp lại.
– Lạnh mà… đi… – chỉ chờ có thế, tôi nhanh tay kéo chăn đắp lên cơ thể bằng da của mình.
Mắt em chạm mắt tôi, da thịt em chạm lấy da thịt tôi thật gần. Tưởng như có luồng điện nào đó chạy dọc, bám chặt lấy tôi vậy.
Tim cô bé như ngừng đập, hơi thở gấp gáp, dồn dập dần dần phả mạnh lên cổ mỗi khi tay tôi tiếp xúc đến nơi nào đó của em. Lúc này, tôi gần như không kiểm soát được nữa, toàn bộ lý trí, cảm xúc cứ thế bị lấp dần bởi con thú hoang dại. Chúng điều khiển tôi tìm đến cơ thể cô bé trong mê dại. Môi kề môi, lấn lướt lấy ý chí còn sót lại cuối cùng trong em.
Và… chúng tôi lại hòa làm một… hòa cùng với giọt máu đỏ… còn vương vấn trên tấm ga giường.
Quán Gió ở đây thật đẹp. Khung cảnh xung quanh là một bầu trời rộng lớn, với những đám mây trắng treo lấp ló giữa lưng chừng núi phía xa. Có chỗ, chúng còn lấp đầy cả tòa nhà cao sừng sững đang được các chú công nhân miệt mài xây dựng. Em nắm tay tôi, đứng dựa lên lan can thả hồn theo không khí đất mẹ. Khuôn mặt cô bé bình yên với hai đôi mắt nhắm nghiền cùng nụ cười hạnh phúc.
– Mình chụp ảnh đi anh – NA kéo tôi lại chỗ tán cây.
– Bạn ơi, bạn giúp mình chụp mấy kiểu ảnh với nhé – cô bé nhanh nhảu nhờ một bạn gái đứng cạnh.
– Ừ, để tớ chụp cho.
– Cảm ơn bạn nhé.
NA chẳng tạo dáng như mọi khi, em cứ ôm chặt lấy eo tôi, rồi nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt xao xuyến kỳ lạ. Dường như, sau lớp sương mờ ấy, có thứ gì đó khiến lòng tôi chững lại.
– Chỉ vậy thôi à – tôi vuốt vuốt hơn hai mươi tấm hình trong điện thoại NA.
– Em thích… hi – cô bé ngồi phịch xuống ghế như dáng vẻ thường ngày – vui tươi, nhí nhảnh.
– Anh thấy em lạ lắm nhá… hay là… – tôi nhìn em vẻ đê tiện.
– Linh tinh… gọi cho em cốc bạc sỉu đi – NA đá mạnh vào chân tôi cáu gắt.
– Rồi rồi… để anh gọi…
Chẳng biết mặt tôi hôm nay có siêu vẹo hay dính gì không, mà cô bé chỉ ngồi ngắm đi ngắm lại, chốc chốc nguấy ly cafe chưa vơi được nửa. Hành động khác thường ấy làm tôi lo lắng, sợ sệt rất nhiều. Có phải đêm qua hay sáng nay tôi làm gì sai, hay quá đáng gì với em, để bây giờ tôi phải ngồi chịu trận suốt khoảng thời gian dài này không? Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không biết là mình đã sai ở đâu. Yêu nhau, gắn bó với nhau lâu vậy, chuyện đó xảy ra cũng là điều tất yếu. Vò đầu bứt tai, tôi chán nản quay sang phía cô bé. Vẫn vậy, vẫn đôi mắt tròn long lanh đang nhìn tôi trân trân.
– Em làm sao à? Hay… đau… – tôi buột miệng.
– Hừ… mình về thôi – NA nhấp thêm ngụm nhỏ rồi kéo tôi đứng dậy, tiện thể ôm chặt lấy cánh tay tôi.
– Ơ kìa… từ từ đã…
– Mình đi chợ đi anh… hì.
– Ừ… ừ…
Lo em đau thật, tôi vội vàng đi lên trước rồi quỳ một bên gối xuống chờ cô bé.
– Lên đây anh cõng.
– Sao lại đòi cõng em vậy – NA tò mò nghía tôi.
– Thì… cứ lên đi… anh sợ em mệt.
– Thật ạ… hi… thích ghê.
Lâu rồi tôi chưa được cõng em. Vì hầu như lúc nào NA cũng muốn được đi cạnh tôi, nắm lấy tay tôi để có thể tha hồ chạy nhảy, hoặc kéo tôi đi đâu đó em thích. Em bảo “cõng em, em sợ anh mệt lắm, rồi dễ đau lưng nữa. Thế thì sau này làm sao anh có sức mà nuôi em. Em thích cùng đi bộ như thế này hơn, cùng bước một nhịp, cùng đi một con đường. Vậy mới đẹp.”.
Hôm nay, em ngồi im trên lưng tôi, tựa hẳn cơ thể nhỏ bé của em lên đó. Chẳng nói gì, chỉ có hơi thở ấm áp phả vào má tôi đều đều. Má em sát má tôi mát dịu.
– Sao hôm nay ôm anh mãi thế? Sợ a đi mất hả? – Tôi cọ má vào cô bé.
– Tại… em nhớ… hì…
– Nhớ gì… nhớ gì… nhớ… đêm qua hả? – Tôi cười ranh mãnh.
– Em nhớ hơi ấm của anh, nhớ nhịp tim anh đập, nhớ ánh mắt dịu dàng, nhớ nụ cười hiền của anh… Em nhớ anh…
Một thứ tình cảm bứt rứt chạy dọc trong tôi, chúng luồn qua mọi ngõ ngách, luồn qua từng lớp thịt, rồi ghìm chặt nơi trái tim.
– Anh vẫn ở đây mà… yêu anh quá rồi sao? Ngốc!
– Dạ… thôi mình đứng ở đây đi. Em muốn tặng anh một thứ. Anh chờ em ở đây nhé.
Bóng cô bé lẩn khuất dần sau dãy người đông đúc. Chờ em, ngóng em trong nỗi hồi hộp khó tả. Chưa bao giờ, chưa lần nào NA nói với tôi như vậy. Những lời nói của em nó chất chứa cả nỗi buồn nào đó, mà em muốn giấu. Ánh mắt em là thứ biểu hiện rõ ràng nhất. Tôi có tội lỗi nào đó không thể tha thứ hay chăng?
15 phút, 20 phút trôi qua, tôi vẫn đứng chờ em trong nỗi sợ cùng cực. Mấy lần định gọi điện cho em, nhưng lại thôi. Bởi vì tôi biết em chắc chắn sẽ quay trở lại. Vì em rất yêu tôi. Tôi tin chắc như vậy.
– Anh chờ em lâu không? – Cô bé tiến lại phía tôi với vẻ mặt mệt mỏi, lo lắng.
– Em sao vậy? Em bị làm sao à? Sao nhìn em nhợt nhạt vậy? – Tôi ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của em, lắc nhẹ hai bờ vai yếu ớt.
– Em không sao. Chắc tại đông người quá em chen hơi mệt thôi, hì… anh cõng em nữa nhé…
– Ừ… lên đây…
Lại một khoảng lặng khó hiểu giữa hai chúng tôi. Chán trường và bực dọc. Và tôi quên mất thứ em muốn tặng tôi là gì?
Bữa trưa, cô bé muốn ăn trong phòng. Chỉ đơn giản là mấy cái bánh nướng, vài chiếc xúc xích rán vội, ít bánh rán, với hai dây sữa tươi. Lo tôi đói, nên hầu hết đồ ăn em đều dành cho tôi cả. Mỗi thứ em nếm một chút, còn lại em cứ ngồi sau, ôm chặt lấy tấm lưng nhễ nhại mồ hôi.
– Anh ơi, em buồn ngủ – NA lắc cánh tay tôi nũng nịu.
– Không sợ đói à? Nay ăn ít thế – tôi xoa đầu cô bé.
– Em không đói… anh cho em ôm anh ngủ nhé… hi.
– Người anh toàn mồ hôi đây này. Phòng chẳng có điều hòa gì… phù…
– Kệ, để em bật quạt… đi… – NA kéo tôi xuống giường vẫn còn nguyên khoảng đỏ thẫm.
– Từ từ nào… khổ ghê – tôi lắc đầu, nằm lên nó, giơ bắp tay cho em gối lên.
– Em nhớ mùi áo anh lắm… hì – cô bé dụi đầu vào ngực tôi.
– Hôi chứ có gì đâu mà nhớ… hừm…
– Kệ, em thấy nhớ…
– Hôm nay em lạ lắm nhé nhóc… lần đầu tiên luôn đấy – tôi áp cằm lên trán em.
– Em vẫn thế mà…
– Ừ… vậy… đêm qua… anh có làm em… đau lắm không? – Tim tôi đập mạnh.
– Dạ… chút… chút… thôi… – NA ngại ngùng chui sâu vào tấm chăn mỏng.
– Anh… anh… xin lỗi nhé… anh…
– Em biết mà… không sao đâu anh… hi.
– Ừ… thôi ngủ đi – một nụ hôn nhẹ lên má.
– Dạ… anh hát cho em ngủ như trước nhé…
– Ừ…
Giọng ồm ồm của tôi lại lần nữa cất lên. Chẳng biết có hay hay dở, nhưng mỗi lần được hát cho em ngủ là tôi vui. Vui vì em nhớ tôi, vui vì em muốn nghe giọng tôi cuối cùng trước khi ngủ. Tôi cứ thế ngân nga những giai điệu quen thuộc, những giai điệu chỉ mình cô bé được nghe. Đến khi mí mắt tôi xụp dần, nặng dần sau cơn mơ mộng mị.
Trong cơn đê mê, tôi được nhìn thấy em đầy trong trẻo, tươi sáng. Em dắt tôi qua từng con phố nhỏ, từng nơi mà hai đứa đã đi, từng món ăn mà tôi đã thưởng thức. Ở đó có chất chứa tất cả kỷ niệm giữa tôi và em. Em cười nhiều lắm, nụ cười hồn nhiên đã làm tim tôi ngây ngất ngày nào nay lại hiện hữu trên gương mặt đáng yêu của em. Tôi khờ dại, tôi đắm đuối đứng ngắm nhìn em tung tăng dưới ánh nắng dìu dịu. Rồi bỗng chốc cả cơ thể đơ cứng, trơ trọi như đóng băng giữa khoảng tối mênh mông vô tận, dõi theo bóng em xa dần, tan biến dần trước ngưỡng cửa hoàng hôn.
Choàng tỉnh giấc, tôi vội vã tìm em như điên dại. Và thở dài khi vẫn thấy em đang nằm đây ngủ ngon lành. Lần thứ hai tôi mơ một giấc mơ như vậy. Em lặng lẽ rời xa tôi, lặng lẽ biến mất khỏi tầm mắt tôi khi mà tôi sợ nhất. Sợ, tôi sợ lắm chứ, làm sao tôi có thể yên ổn bước tiếp đây khi không có em bên cạnh. Giờ, em chẳng khác nào một phần thân thể của tôi vậy. Tôi, không thể thiếu em được.
Cơn mây đen vần vũ đang chầm chậm chui lên phía dãy núi xa. Tôi và em chẳng ai bảo ai, vội vàng thu xếp đồ dùng cá nhân để trở về Hà Nội. Mới hơn hai giờ chiều, nhưng bầu trời khá ảm đạm. Mọi người vì thế nên đều tản khỏi khu vui chơi, hoặc lên quán cà phê nào đó tránh gió. Gió ở đây to lắm, mấy đống lá khô tụm năm tụm ba thi nhau bay phấp phới ở lưng chừng núi.
– Bám chắc nhé nhóc, cẩn thận không bụi bay vào mắt đấy – tôi quay ra sau nhắc cô bé.
– Em có kính chắn rồi mà, anh yên tâm hi – NA siết chặt lấy eo tôi.
– Ừ, mệt thì bảo anh nghe chưa?
– Dạ, anh cứ đi từ từ thôi, nguy hiểm lắm.
– Ừ, ôm chặt nhé.
Tôi nhích từng đợt ga, lái cẩn thận qua từng dãy núi. Đường xuống khá dốc, lại nhiều ôtô nên tôi chẳng dám đi nhanh. Hai bàn tay tôi nắm chặt lấy tay lái, cố gắng thoát khỏi đoạn đèo đầy nguy hiểm. May sao tới đến chân núi thì trời bắt đầu quang đãng hơn. Không còn mấy đám mây vần vũ bám đuổi kia nữa.
Về đến Hà Nội lúc tan tầm, cái không khí tấp nập, ồn ào vốn quen thuộc đánh thức chúng tôi khỏi cơn buồn ngủ kéo dài. Hơi nóng bốc lên, khiến cô bé nới dần vòng tay dưới eo. Thật sự, như tôi vừa kéo em từ thiên đàng xuống trần gian vậy.
Lắt léo qua các dãy phố đông đúc, trèo cả lên vỉa hè, đạp cả lên dải phân cách. Cuối cùng, ngôi nhà nhỏ quen thuộc cũng dần xuất hiện trước mắt tôi. Có điều, hôm nay nhà em tự nhiên đông người lạ. Còn có cả mấy cái oto bốn chỗ đỗ trước hiên, cùng với đám trẻ con đang nô đùa vui vẻ.
– Hết tiền, mời cô nương xuống xe – tôi gỡ mũ bảo hiểm cho cô bé, không quên nựng cái má phúng phính trắng nhợt vì mệt.
– Dạ… anh có mệt lắm không – NA lo lắng, ôm lấy khuôn mặt tôi.
– Anh không sao… thôi em vào nhà đi. Hình như mọi người đang chờ em đấy – tôi vuốt nhẹ mái tóc trấn an cô bé.
– Dạ…
NA bất chợt ôm chầm lấy tôi khóc nức nở. Hai dòng nước mắt cứ thế lăn dài trên bờ ngực tôi.
– Cho em ôm anh thêm một tí được không? – Tiếng nấc.
– Em làm sao thế? Sao lại khóc?
– Em nhớ anh…
– Ôi trời… mai mình còn gặp lại nữa mà… con bé này…
– Dạ… – NA từ từ buông tôi ra.
– Thật là… nhớ anh đến vậy sao? – Tôi nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má cô bé.
– …
– Thôi anh về đi… anh về cẩn thận… nhớ đừng để ốm nhé… em…
– Em tính chia tay anh hả? Dặn dò ghê vậy…
– Dạ… tại… em sợ anh ốm thôi…
– Yên tâm, anh khỏe lắm. Tí về a gọi điện cho em được chưa? Rồi, giờ em vào đi… – tôi cười tươi.
– Em muốn nhìn anh về…
– Ơ…
– Tại em muốn thôi mà… tại em yêu anh nhiều lắm được chưa? – Cô bé dậm chân tỏ vẻ dỗi.
– Được rồi… được rồi… anh biết rồi… anh về đây. Ngoan.
– Dạ…
Suốt buổi tối hôm ấy, tôi gọi cho em rất nhiều lần… nhưng không một lần em nhấc máy. Tôi điên cuồng nhắn tin, điên cuồng gọi trong vô vọng… Đáp lại chỉ là vài dòng tin nhắn ngắn ngủi từ em.
– “Em yêu anh, thực sự rất yêu anh… đừng gọi cho em nữa. Mai mình sẽ gặp lại mà. Yêu anh”
Nhưng… chẳng có đâu, ngày mà ta gặp lại.
Dưới ánh chiều của những ngày thân quen.
Em rời đi vào một sáng xa lạ.
Ở lại đây với nỗi nhớ nhạt nhòa.
Em gửi lại cho tôi một cuốn sổ nhật ký, với lá thư tay viết cẩn thận. Địa chỉ là nhà em… nhưng giờ em còn ở đấy nữa đâu.
Cuốn sổ màu hồng nhạt được khóa cẩn thận, mà lúc trước tôi đã từng thấy. Có lẽ đây là tất cả mọi điều, mọi suy nghĩ mà em cất giấu thời gian qua.
“Gửi anh! Người con trai đầu tiên làm em yêu.
Anh biết không, lần đầu tiên nhìn thấy anh, trong mắt em chỉ là một ông anh già dặn, khó tính. Lúc đó, em còn tưởng anh là chú Trâm Anh nữa cơ… hi. Em bất ngờ lắm khi biết anh là anh ruột bạn ý. Trông chả giống nhau gì cả. Bạn em thì trắng trẻo, xinh xắn… còn anh thì ngăm đen, xí trai, lại còn ăn mặc chả giống ai nữa.
Thời gian đầu nhắn tin với anh, em chỉ coi như đang thực hiện lời hứa với TA thôi. Vì bạn ý bảo, anh mới chia tay người yêu, lại hay tự kỷ nên nhờ em giúp đỡ. Anh có biết là lúc đó, ngoài anh ra, em còn cả đống tin nhắn cần rep không hả? Vậy mà chẳng hiểu sao, cái tính ông già pha lẫn tinh nghịch, lầy lội của anh lại làm em phải quan tâm. Anh nhiều lúc làm em tức lắm anh biết không? Người đâu mà cứ thích chọc tức người khác, rồi lôi người khác ra làm trò cười vậy hả? Em tức lắm đấy, có lúc e giận không thèm rep tin của anh luôn. Để mặc kệ anh van nài, năn nỉ. Tự nhiên lúc đó em lại cười, cười nhiều ý. Chẳng hiểu tại sao?
Vài tuần sau, anh bất ngờ rủ em đi chơi. Em sợ lắm, vì không biết gặp anh em có giữ được bình tĩnh như khi nhắn tin không? Em từ trước đến giờ luôn là đứa kém khoản ăn nói mà.
Nhưng khi gặp anh, cái tính ngốc ngốc, lại thi thoảng nhìn xa xăm đầy vẻ tâm sự của anh lại làm em thấy gần gũi, quen thuộc. Em không biết anh nghĩ gì, không biết anh như thế nào, nhưng thật sự… đối với em… lúc đó anh trông rất buồn. Một nỗi buồn hiện hữu rất rõ trong đôi mắt anh. Mặc dù anh luôn cười, luôn trêu em.
Và từ đó, em bắt đầu thích anh.
Và em bắt đầu làm người yêu của anh… khi em chưa thực sự yêu anh…
Yêu anh, anh dạy em rất nhiều, dạy em cách quan tâm, dạy em cách chăm sóc bản thân, và dạy em cách để nhớ anh… mỗi khi em đi ngủ.
Mỗi bài hát anh hát, em đều nhớ, em đều ghi âm lại cho riêng mình. Em cất nó cẩn thận như chính cách anh cất em trong trái tim anh vậy.
Em viết rất nhiều, viết tất cả những cảm xúc, tất cả những khoảnh khắc mà hai đứa mình từng có với nhau. Để em có thể học yêu anh một cách hoàn chỉnh.
Đấy là cuốn “Nhật ký” vô giá đối với em, anh biết không? Và giờ, em muốn gửi lại anh, gửi lại những kỷ niệm mà ta đã có. Mặc dù, trái tim em không muốn.
Em biết, quãng thời gian em yêu anh, anh phải chịu khổ nhiều. Vì tính em trẻ con, hay đòi hỏi anh nhiều thứ. Vậy mà chẳng bao giờ anh muốn em làm gì cho anh cả, dù chỉ là những thứ nhỏ nhặt nhất. Có lẽ, tình yêu của em dành cho anh chưa đủ lớn, chưa đủ nhiều như cách mà anh giữ em trong tim.
Anh có nhớ, ngày mà anh nhìn thấy em bên đường không? Chắc anh rất nhớ đúng không? Em xin lỗi, em rất nhiều lần muốn xin lỗi anh mà không được. Chỉ vì cái tính trẻ con, chưa hiểu chuyện mà em khiến anh đau khổ, buồn bực. Nhưng từ ngày đó em mới biết, em yêu anh biết nhường nào.
Cái cách anh nhìn em lạnh lùng, cách anh quay đi nó khiến em bực bội, khiến tim em phát điên. Em thực sự rất đau, rất nhớ anh đấy… anh biết không hả? Anh có biết là khi em biết sự thật, em đã dầm mưa suốt buổi chiều chỉ để gọi cho anh không? Vậy mà anh… anh lạnh lùng “tôi không quan tâm”…
Nhưng rồi, anh lại về bên em, lại nhìn em đầy yêu thương như trước. Em vui lắm, vui phát điên lên được.
“Cuộc sống vốn là con đường đầy cạm bẫy, đầy đớn đau”. Anh vẫn nói với em vậy mà. Và giờ em đã biết, anh nói đúng. Em lại phải đớn đau lần nữa rồi anh ạ. Đấy là em phải xa anh, xa anh rất lâu nữa. Có thể là hai hay ba năm, cũng có thể là nhiều năm.
Em không muốn, thực sự… em không muốn đâu anh. Xa anh, em đau cũng được, nhưng còn anh thì sao? Một con người luôn giàu tình cảm, giàu tâm sự? Nhưng biết sao được hả anh. Anh hãy hiểu cho em nhé.
Anh là người yêu đầu tiên của em, và cũng là người đàn ông đầu tiên của em đấy. Anh Ngốc của em ạ. Đừng tự trách mình nữa anh nhé, vì đó là điều em muốn, điều cuối cùng em muốn cùng anh thực hiện.
Anh hãy quên em đi anh nhé. Bởi vì nếu vài năm sau em có trở về thì em sợ, anh sẽ không còn bên em như bây giờ nữa.
Chị Nhung sẽ luôn luôn dang rộng cánh tay để chào đón anh mà. Chị ấy yêu anh rất nhiều, rất nhiều đấy anh biết không? Em hy vọng, anh sẽ quay về với chị ấy, bởi vì… chị ấy cũng yêu anh như em đã yêu anh.
Em thật may mắn khi có được anh, thật may mắn khi có được khoảng thời gian hạnh phúc, đẹp đẽ bên anh.
Em sẽ nhớ mãi ngày hôm qua, ngày mà em được ôm anh trọn vẹn.
Tạm biệt anh!!! Người đã dạy em cách yêu.
Yêu Anh Mãi Mãi…
— Hết —
Để lại một bình luận