Ông Bình goá vợ cũng đã khá lâu nắm rồi, năm nay ông mới bốn hai tuổi, là một thầy giáo, có vóc dáng to khoẻ, ông cứ ở vậy nuôi hai cô con gái… cho tới khi hai con ông đi lấy chồng.
Gần đây ông xin nghỉ dậy học ở trường không lương… Nói vậy cho oai chứ thực ra là ông bị nhà trường xử lý kỷ luật… Nghe đâu người ta kháo nhau, ông thiếu cái món ấy của chị em lâu quá, trước còn nhịn được… Nhưng lâu ngày cái xẩy lẩy cái ung… ông đã không nhịn nổi cái ham muốn ấy nữa và ông đã truyền cái ham muốn ấy sang cô văn thư của trường. Thực ra cô ấy, hôm ấy cũng đã đồng tình với ông về chuyện ấy… Chờ cho cả trường đã về hết, chờ cho cô ấy đi vào nhà vệ sinh nữ như đã hẹn ngầm với nhau, ông Bình đã đi vào theo sau cô, ông và cô cùng nhau hổn hển thở trong khi đang ở giai đoạn “khởi động”, ông đã hôn cô say đắm, hôn như chưa bao giờ được hôn, nhưng đến khi bước sang giai đoạn “giao hợp”. Ông vừa mới tốc váy của cô và kéo được lệch cái đũng quần lót của cô sang một bên, để cô đứng khom người, hai tay tỳ vào tường, ông đứng đằng sau và ấn được cái quy đầu của dương vật ông vào cái miệng âm hộ đang ướt nhẫy chất nhờn đầy hưng phấn của cô văn thư, từ sau tới từ dưới xiên lên… Ông mới rướn được vài cái, đang trong phút giây đầy khoái cảm ấy thì bất chợt ở đâu hiện ra mấy cô giáo cùng trường đi vào, hai cô giáo phát hiện thấy hai người đang làm chuyện đó ở nhà vệ sinh nữ, họ khúc khích cười chẳng nói gì họ quay ra… Không hiểu sao lúc ấy xấu hổ thế nào… Cô văn thư lại kêu lên là ông Bình cưỡng hiếp cô mới chết chứ… Ông Bình cam chịu chuyện đó về mình, mà không hề giận cô văn thư.
Ông Bình ngày hôm sau, tự nhận và viết bản kiểm điểm trình lên hiệu trưởng về chuyện ấy, rồi ông xin nghỉ không lương từ hôm đó… Vài tuần trôi qua, ông cứ quanh quẩn ở nhà nghĩ vẩn vơ đến cái chuyện với cô văn thư hôm ấy. Ông thấy thật lạ… lâu nay, từ khi vợ ông mất, ông đã tự kiềm chế cái khoái cảm của đàn ông, có nhiều lúc ông tưởng là nó đã liệt mất tong… Vậy mà bây giờ, mỗi sáng thức giấc, ông thấy rất lạ, cái dương vật của ông cứ cương lên rất căng cứng. Nó khoẻ mạnh một cách phi thường. Ông ngồi xuống ghế và khẽ lắc mông, cái dương vật của ông theo đà lắc của mông chỉ trong chốc lát đã ngóc nên trong quần, ông cảm nhận được điều đó và khẽ cười một mình… Và mắt ông đập vào một tờ thiếp mời ăn cưới đỏ dọi ở trên bàn… Ông cầm lên và giật mình. Trời thằng Tuấn nhà bên cưới vợ, nó mời cách năm ngày rồi mà mình quên mất, thế có chết không? Ông tự trách mình đãng trí vì tự lủi thủi trong nhà, tự cách ly mình với mọi người.
Sáng nay mặc mỗi cái quần đùi lên trần thượng tập thể dục, rồi tiện không khí mát mẻ, thoáng đãng.. ông lấy tre và ngồi chẻ tăm… mải chẻ tăm ông không để ý… trần thượng nhà bên có một cô con gái mặc bộ đồ ngủ, đó là vợ Tuấn mới cưới, cô đang phơi quần áo, trên mình mặc bộ đồ ngủ mỏng tang khi cô đã phơi xong quần áo, cô nhìn thấy ông Bình ngồi chẻ tăm thì hỏi chào với sang :
– Bác chẻ tăm sớm thế?
Nghe có giọng ai đó hỏi mình, ông Bình nhìn sang. Trước mắt ông là một cô gái chẻ tóc dài, khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt hiền dịu, đôi môi hồng… Và đặc biệt sau làn áo ngủ là cặp vú căng tròn, nước da trắng mịn, đầy vẻ quyến dũ tươi mát. Sau phút ngỡ ngàng nhìn cô gái chẻ… Ông Bình trả lời:
– Chào cháu, cháu là cô dâu mới phải không?
– Dạ vâng ạ! Cô dâu năm ngày, cũ rồi bác ạ…
Ông nheo mắt nhìn vào đôi mắt tươi chẻ của cô gái :
– Trời !đang tuần trăng mật mà sao lại bảo là cũ?
Cô gái vẻ hơi buồn:
– Cháu chả hiểu trăng mật, ngọt đắng thế nào cả ?
Ông nhìn cô gái tủm tỉm :
– Cháu và Tuấn lại có chuyện gì trong tuần trăng mật sao?
Cô gái vẻ mặt lại càng buồn:
– Từ hôm cưới đến hôm nay, ngày nào anh ấy cũng say, ngủ bên anh ấy toàn mùi rượu… Cháu sợ phát khiếp.
Ông Bình nhìn cô gài vẻ thông cảm:
– Đừng buồn cháu ạ! Tuấn nó có nhiều đức tính tốt lắm đấy… Chắc Tuấn lấy được vợ đẹp, vui quá chén thôi.
Cô gái nhìn ông Bình cười:
– Khi yêu anh ấy, anh ấy hay ca ngợi về bác cho cháu nghe. bây giờ cháu lại thấy bác ca ngợi anh ấy… đúng là bạn tri kỷ có khác.
Ông Bình cười hiền:
– Ừ, bạn tri kỷ của bác là Tuấn đấy. hai bác cháu hay tâm sự với nhau lắm… Vậy mà khi Tuấn cưới vợ, chẳng hiểu sao, bác lú lẫn thế nào lại quên biến mất, thế mới chết chứ.
Cô gái cười:
– Anh Tuấn nhà cháu cũng biết, bác không sang dự đám cưới chúng cháu vì chuyện buồn riêng gì đó phải không bác?
– Chà chà… cái thằng Tuấn này, chuyện gì của bác nó cũng biết thông nhỉ? À mà cháu tên gì?
– Dạ ! Cháu tên Liên
Ông Bình cười:
– Tên cháu đẹp như người vậy!
Liên khẽ đỏ mặt :
– Cháu mà đẹp.
Liên khẽ đung đưa người và quay đi khẽ cười… rồi quay lại nhìn ông Bình, Liên hỏi:
– Sao Bác chẻ tăm sớm thế?
Ông Bình trả lời:
– Ừ! chẳng có việc gì làm, bác chẻ tăm sớm để phơi cho nó khô.
Liên nói vui:
– Bác cho cháu xin mấy cái tăm có được không?
Ông Bình cười:
– Cháu cứ sang đây mà lấy, bác có một mình có dùng hết là bao.
Liên chỉ bước một bước đã qua cái lan can con sứ chắn tường lan can của hai nhà và đi lại phía ông Bình đang ngồi chẻ tăm. Liên từ từ ngồi xuống gần ông Bình…. tim Liên bỗng đập thình thịch vì khi Liên ngồi xuống, đập ngay vào mắt Liên là vùng đũng quần ông Bình giáp với bẹn ông, cái đũng quần lệch vào giữa để lộ rất rõ cái bìu dái ông Bình chảy xệ xuống, không hiểu sao Liên khẽ nghiêng đầu và nhìn liếc mắt vào phía trong ấy… Và đập ngay vào mắt Liên là cái dương vật ông Bình trong quần lộ ra. Liên thấy mặt nóng bừng, tay Liên loay hoay cầm mấy cái tăm ông Bình đưa cho, Liên cứ vân vê cái tăm cầm trên tay khen ông Bình chẻ tăm đẹp và khéo.
Còn ông Bình trước mặt ông là một cô dâu mới toanh, còn thơm mùi nước hoa buổi sáng, với bộ đồ ngủ mỏng tanh đầy quyến rũ đang ngồi cách ông Bình có một mét, làm ông hứng tình, mắt ông cứ nhìn xoáy vào hai vú căng tròn lằm trong làn áo mỏng của Liên, thỉnh thoảng ông Bình lại liếc mắt nhìn xuống giữa khe háng, nơi mà ông Bình cho là mỏ vàng mới bị khai phá của Liên… Người ông Bình thấy xốn sang, tự dưng cái dương vật trong quần ông nó dựng lên quá nhanh, khiến ông không làm chủ được… Và khi dương vật ông chống quần thẳng lên, ông thấy cái ống quần bên phía Liên ngồi, lệch hẳn ra, để lộ hết vùng bìu và một vùng lông của dương vật. Ông khẽ liếc nhanh nhìn Liên và nhận thấy Liên cũng liếc nhìn chỗ ấy của mình, ông Bình thấy khoái chí, cứ kệ cho Liên ngắm nó.
Còn Liên tuy xin được tăm rồi, nhưng chẳng hiểu sao, Liên chưa muốn về, có lẽ vì Liên đang bị cuốn hút vào chỗ ấy của ông Bình. Liên thấy dương vật ông Bình chống quần lên rất cao, ngồi khẽ nghiêng mình một chút là Liên nhìn thấy thêm cái thân của của dương vật ông Bình. Nó tương đối dài và to. Chỉ có mỗi cái đầu của dương vật thì Liên chưa nhìn thấy vì nó đang nằm ở trong quần, chống quần dựng lên cao ngất. Tim Liên đập thình thịch, mặt Liên đỏ ửng… Chỉ thoáng nhìn Liên là ông Bình đã phát hiện ngay ra cái hưng phấn ấy trong Liên.
Thấy Liên không nói gì mà chỉ cầm văn ve cái tăm mà ông đưa cho, mắt nhìn tay ông chẻ tăm, thỉnh thoảng ông Bình để ý, lại thấy Liên nghiêng đầu liếc mắt nhìn xuống dưới vùng dương vật mình. Ông lại càng hứng tình hơn dương vật ông thỉnh thoảng được ông điều khiển cho nó giật giật, ngóc ngóc trong quần… Cảnh ấy đập vào mắt Liên làm Liên khẽ quay mặt cười. Ông Bình nhận ngay được điều đó, nhân lúc Liên quay mặt trả vờ nhìn chỗ khác cười ông Bình đưa tay rất nhanh, kéo lệch hẳn đũng quần mình sang hẳn một bên để gần như cho dương vật mình hở cả ra… Và tay, mắt ông vẫn giả vờ mải miết chẻ tăm…
Khi Liên quay mặt lại, tim Liên như lổ tung khỏi Ɩồŋg ngực, gần như toàn bộ cái dương vật cương cứng to đùng của ông Bình đã lộ gần hết ra khỏi ống quần. Ông Bình thoáng thấy Liên có vẻ ngượng, ông khéo léo đứng dậy giả vờ đi phơi tăm. Dường như ông phát hiện ra không lên để Liên xấu hổ. Liên cũng suýt nữa ù té chạy thật, nhưng rồi chuyện đó đã không xảy ra, khi ông Bình đứng lên đi phơi tăm, rất nhanh chóng ông quay lại và ngồi xuống, cái dương vật của ông lại nằm im gọn trong quần, không còn để lộ ra nữa. Ông Bình nhìn Liên cười :
– Thế nào cô dâu mới ? Cháu thấy tuần trăng mật ra sao ?
Liên nhìn ông cười :
– Khiếp đi được, cháu thấy sợ bỏ xừ.
Ông Bình khẽ cau mày :
– Sao lại sợ ? Đời người vui sướng nhất tuần trăng mật đấy.
Giọng Liên buồn :
– Vui sướng gì cháu chả biết, chỉ thấy sợ bỏ xừ ra…
– Sao lại sợ ?
Liên khẽ cau mày, nhìn ông Bình.
– Bác này! Sao bác cứ hỏi chuyện riêng của cháu thế ?
Ông Bình cười:
– Bác xin nỗi! Tại vì cháu bảo là sợ tuần trăng mật mà bác thì lấy vợ và thấy tuần trăng mật của bác nó đẹp vô cùng… Còn cháu thì lại bảo là sợ tuần trăng mật… Vì vậy mà cháu làm bác càng tò mò chứ sao?
Liên hỏi vẻ nghi ngờ:
– Bác bảo đẹp là đẹp thế nào?
– Đẹp ấy à! Theo bác cái gì cũng thấy mới lạ và nhiều khoái cảm mới chứ còn sao.
– Có nhiều cảm giác sợ… đau thì có.
– Sao lại sợ với đau ở đây?
– Cháu với anh tuấn yêu nhau hơn một năm, anh ấy cùng cháu giữ cho nhau tới ngày cưới. Đêm tân hôn, anh ấy nửa say nửa tỉnh… Vào phòng cưới là anh ấy đè cháu ra, cháu bảo anh ấy từ từ… Nhưng vì say cứ thế anh ấy làm… Cháu kêu đau, anh ấy mặc kệ…. Xong chuyện ấy rồi, anh ấy hỏi cháu có thích không? Rồi mơ màng, anh ấy lăn ra ngủ.
– Ồ! Cái thằng Tuấn thế mà chẳng ra sao cả, nhỡ say đêm tân hôn rồi thì để dành hôm sau cũng được, sao lại làm thế… Cháu sợ là phải.
– Đã thế mấy hôm nay tỉnh rượu rồi, anh ấy vẫn làm cháu đau… Nhìn thấy anh ấy là cháu thấy sợ sợ thế nào ấy.
– Cái thằng! Chả hiểu làm cái chuyện ấy tý nào cả!
– Mấy hôm trước ngày cưới, chúng cháu cũng tham khảo sách về chuyện ấy, tưởng đêm tân hôn sẽ mỹ mãn… Ai ngờ chỉ tại rượu.
– Đừng đổ tại rượu, nhỡ đâu thằng Tuấn nó có vấn đề thì sao?
– Vấn đề gì hả bác?
– Thế nó có khoẻ lúc sinh hoạt chuyện ấy không?
– Khoẻ như trâu ấy
Ông Bình cười:
– Đàn ông mà khoẻ không thì không được, còn cần phải khéo về chuyện ấy mới làm phụ nữ họ mê.
– Chắc bác Bình chuyện ấy phải khéo lắm, lúc nào bác cố vấn cho anh ấy giúp cháu nhé?
– Có nó cố vấn cho bác thì có. Chứ bác nói chuyện ấy với nó, khác nào cầm đèn chạy trước ô tô.
– Sao bác lại nói thế?
– Đây là bí mật của bác với nó, bác nói cho cháu, nhưng cháu không được nói lại với nó nhé!… Hồi chưa lấy vợ, Tuấn thỉnh thoảng mượn được ở đâu cái băng mát ấy. Mỗi lần mượn được nó lại mang sang bên bác xem nhờ. Qua cái băng ấy, nó có mà giỏi làm chuyện ấy hơn Bác là cái chắc.
– Băng mát là băng gì hả bác?
– Thế cháu chưa được xem băng loại ấy bao giờ à?
Liên nhìn ông Bình lắc đầu.
– Bác nghe thằng Tuấn nó nói nó có đâu mấy cái cất ở tủ, nó bảo bác thế, nhưng không biết nó nói thật hay nói giả vờ.
– Để cháu về thử tìm bác nhé.
– Kìa Liên… Liên.
Liên nhảy ngay qua lan can, ông Bình đang hưng phấn bỗng chốc bị cụt hứng, ông thấy nói chuyện với Liên người ông cứ lâng lâng… Vài chục phút sau ông Bình lại thấy Liên đứng ở bên ấy…
– Bác Bình ơi! Có phải cái băng này không? Cháu thấy anh ấy cất ở trong tủ đựng quần áo.
Ông Bình ngừng chẻ tăm, đứng lên đi lại phía Liên, cầm cái băng video mà Liên đưa cho… Chỉ nhìn thoáng qua ông nhận ra ngay cái băng mà ông và Tuấn đã xem. Ông khẽ cười:
– Đúng cái băng này rồi.
Liên vẻ mặt tươi rói, giật nhanh cái băng trên tay ông Bình:
– Để cháu thử mở xem nào.
Ông Bình đứng chân người ra, nhìn theo dáng Liên khuất nhanh sau cánh cửa cầu thang. Trong lòng ông ngây ngất lâng lâng cái khoái cảm khi ông cùng Tuấn xem cái băng đó. Ông thầm nghĩ:hai đứa chúng nó cùng nhau xem băng ấy, rồi lại cùng nhau thực hành ngay.. sướng phải biết….
Ông Bình quay về ngồi xuống chẻ tăm tiếp… Trong đầu ông tự nhiên cứ hình dung ra thân thể của Liên… Ông đang tưởng tưởng khi Liên không còn quần áo trên cơ thể ấy, thì trông Liên đẹp như thế nào nhỉ..
Một lúc sau. Lại thấy giọng Liên:
– Bác Bình ơi! Cháu đang xem thì tự nhiên nó mất hình, nhiễu lắm.. không xem được nữa.
Ông Bình nhìn Liên rồi hơi cau mặt vẻ suy nghĩ:
– Chắc là bẩn đầu từ rồi, cháu lau đầu từ đi…
– Đầu từ là cái gì cháu không biết, hay bác sang lau giúp cháu đi…
Ông Bình ngừng ngay chẻ tăm đứng dậy, bước qua lan can đi sang nhà Tuấn. Vừa đi sau Liên, ông Bình vừa hỏi:
– Thế Tuấn đâu mà không bảo Tuấn lau đầu từ cho?
– Dạ! anh Tuấn nhà cháu vừa điện về, bảo đi ký hợp đồng xây dựng, trưa ăn cơm họ chiêu đãi, tối anh ấy mới về.
Ông Bình nghe thấy thế thì mừng nắm, ông cứ ton ton đi theo sau Liên xuống cầu thang… Rồi qua một tầng đi xuống phía phòng cưới của Liên và Tuấn… Căn phòng thật đẹp, thơm ngát mùi nước hoa và lộng lẫy đầy ảnh cưới của Liên và Tuấn. Cái tủ kê một góc, cách tủ vài mét là giường ngủ của Liên và Tuấn, trên giường là một tấm đệm to dầy, mặt đệm được trải một tấm khăn trắng muốt, thơm tho. Nằm ở giường nhìn sang tủ là có thể xem được vô tuyến, ông Bình đi lại phía tủ đặt đầu video, cầm cái băng mà Liên đưa cho. Ông Bình đút vào đầu video, sau vài giây, màn hình nhiễu nhằng nhằng, tiếng của vô tuyến thì vẫn có.. đó là những tiếng rên ư.. ư.. và tiếng thở hổn hển…
Để lại một bình luận