Đứa con gái đang ngồi trên ghế, quan sát người đàn ông trung niên ngồi đối diện một lúc lâu, rồi táo bạo hỏi.
– Vậy trả lời đi, bác sĩ thấy con ra sao, có đáng cho bác sĩ ngó ngàng tới không?
Gã đàn ông ngồi ung dung đằng sau cái bàn khổ lớn ngước mặt lên nhìn nó, dáng vẻ suy tư, nghiền ngẫm.
Nó là đứa con gái nhỏ nhắn. Tóc vừa quá vai, đen mướt. Hai chân dài đang gác chéo trông nó sang sang. Đặc điểm của nó là đôi môi xinh mộng chưa bao giờ gã thấy qua. Nhìn vóc dáng, nó không hơn 20. Với cặp mắt hồn nhiên hòa hợp với khuôn mặt thơ ngây, rõ ràng nó đang tuổi mới lớn, trổ mã.
Gã thực sự cũng không ngạc nhiên về câu hỏi vừa rồi của nó. Chỉ bất giác, trong tiềm thức đàn ông của gã cũng mong là thật sự giữa gã và nó sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng dù sao gã cũng hiểu điều đó không thể nào có được.
– Hằng à, em đến đây đâu phải chỉ hỏi câu đó. Em biết rõ điều đó mà.
Bằng một giọng trầm suy gẫm, gã nói với cô gái.
Bác sĩ Vũ đã từng giới thiệu đứa con gái này với gã cách đây khoảng một tháng. Nó thật sự là có vấn đề, ai nhìn vô cũng biết nó mang bệnh tâm lý. Mặt nó lúc nào cũng vô thần. Tính tình thì hung hăng và biệt lập với thế giới chung quanh. Bác sĩ Vũ có cảnh giác điều này với gã trước khi nó tới đây lần đầu tiên. Ông nói :
– Vấn đề của nó nan giải mà chính tôi kinh nghiệm 10 năm cũng phải bó tay.
Cô gái chồm người tới nhìn xoáy vào mặt người đàn ông đứng tuổi trước mặt. Đôi môi nó run run, khẻ thốt lên những lời thô tục, quỷ quái:
– Nhìn bác sĩ biết là người sành điệu. Thời còn trẻ chắc bác sĩ ăn chơi lắm. Bác sĩ biết chơi chứ, chơi gái đó. Có vợ thì phải biết chơi chứ, bác sĩ nghĩ sao về con thì cứ nói thẳng ra đi. Con thấy trong ánh mắt bác sĩ thèm thuồng lắm mà. Cứ tự nhiên đi chứ.
Gã nuốt ực xuống cổ họng, cố đọc tới đọc lui tập hồ sơ dày cui của nó, mà gã vẫn chưa hiểu nỗi.
– Hằng. Trở lại vấn đề đi, em đừng nói lung tung nữa. Em đến đây là cần sự giúp đỡ của tôi đó. Được chứ ?
Đứa con gái trề môi, ngả người bật về phía sau ghế.
– Nếu con không phải Hằng thì sao ?
Bằng nụ cười ranh mãnh trên môi, nó buông lời:
– Không phải Hằng thì bác sĩ đâu cần giúp. Mà không phải Hằng thì bác sĩ có thể chơi con được chứ. Bác sĩ chỉ không muốn con Hằng thôi. Con không phải Hằng mà.
Gã cúi đầu ghi ghi vài chữ trên tập hồ sơ. Đây là lần hẹn thứ 3 của nó với gã rồi. Lần đầu tiên, nó cũng có những cử chỉ lạ lùng, nhưng không giống như thế. Nhưng dù sao, gã đã có dự phòng về điều này, gã nhất định phải nghiên cứu kỹ càng trường hợp của nó hơn. Nghĩ vậy, gã bèn hỏi:
– Vậy em không là Hằng thì là ai ? Em nói cho tôi biết đi.
– Nếu như con nói con là Dương thì sao ?
Nó chồm về phía trước có vẻ thách thức:
– Em muốn tôi gọi em là Dương à ?
– Gọi gì cũng được. Miễn sao bác sĩ làm theo ý con. Bác sĩ có thể gọi con tên của vợ bác sĩ , nếu thích.
Dương là tên vợ gã. Sự trùng hợp này làm cho gã khó chịu. Hay là con bé này tìm ra tên vợ gã để trêu chọc gã. Gã thấy hơi ngờ vực. Bao nhiêu năm hành nghề bác sĩ tâm lý, gã mới thấy trường hợp bệnh nhân tới đây có ý trêu chọc gã. Gã hơi nóng trong lòng. Nhưng mùi nước hoa của nó thoảng trước mũi gã, như muốn thu hồn gã. Gã thấy dịu dịu đi, có phần hơi mất tập trung.
Bao giải đáp từ các lần học ở đại học, lẩn quẩn trong đầu gã bảo gã phải làm gì. Hay là phải ngưng ngay? Chèo lái nó trở lại một đề tài khác? Gọi một người khác tới để tránh trường hợp ngoài ý muốn có thể xảy ra? Hay cứ để cho nó tiếp tục bày tỏ tâm tư của nó mà biết đâu sẽ tìm ra được căn bệnh? Gã chắc chắn giải pháp cuối cùng không tốt lắm, nhưng rồi gã lại cứ để yên.
Gã như muốn nện nắm đấm xuống bàn mỗi khi không tìm ra giải pháp thích hợp. Mấy lần hẹn trước gã cũng đã thất bại. Con bé vẫn còn thô bạo và tự hành hạ bản thân nó, hay buông những lời tục tĩu trước mặt gã.
Gã rà rà ngón tay trên nút chuông. Chỉ cần gã ấn nó xuống là cô thư ký Hoàng sẽ vào đây ngay, rồi mọi sự sẽ ngừng. Nhưng gã lại ngần ngại. Đã là bác sĩ tâm lý lâu năm, gã cần một cách như vậy để hoãn binh sao? Gã chửi thầm trong bụng. Nó chỉ là con bé. Một con bé đáng yêu cần sự giúp đỡ của gã. Gã cảm thấy mình có bổn phận giúp đỡ nó, đó cũng chính là lương tâm nghề nghiệp. Nhưng gã vẫn chưa tìm ra cách nào hữu hiệu. Thôi vậy, gã cứ nương theo ý nó.
Gã hít một hơi sâu trong phổi rồi tiếp tục:
– Hằng, em muốn nói chuyện tình dục bây giờ à ? Được, tôi nói với em.
– Con không phải Hằng. Con là Dương. Không, con không muốn nói. Đừng hỏi hoài.
– Được. Được. Dương. Cho tôi biết Dương là ai trước ?
Gã ngẫm nghĩ, quyết định để nó làm chủ buổi đối thoại, dù gã không tin là nó bị căn bệnh đa nhân cách. Gã tin là nó muốn trêu gã thì đúng hơn. Nhưng cho tới khi nào gã chứng minh được điều đó thì gã mới dám xác nhận. Một điều mà gã không hiểu là tại sao nó lại muốn trêu chọc gã. Không hợp lý chút nào, gã gãy gãy đầu.
– Con là Hằng, nhưng cũng không phải là cổ. Con chỉ giúp Hằng. Chia sẻ với cổ … Khó giải thích cho bác sĩ lắm.
– Dương, em biết Hằng à ?
Gã hỏi có vẻ còn hơi ngờ vực.
– Dĩ nhiên.
– Cổ biết em chứ ?
– Sao không biết. Cổ gọi cho em nói là cổ có ý với bác sĩ.
Có ý là sao gã vẫn chưa hiểu nhưng chưa tiện hỏi. Tình huống càng lúc càng gay cấn. Có lẽ trong đầu nó hiện hữu con Dương nào đó nên nó cho nó là Dương chứ không phải Hằng. Khi là Dương, thì giọng nó hơi ồm, ít nét nữ tính hơn so với khi nó là Hằng. Gã không muốn tin chút nào, nhưng gã cũng cảm thấy cái giọng trầm đục của nó nghe hay hay. Thật ra cũng khó đóng kịch như vậy lắm. Nếu nó đóng kịch, thì nó phải là một kịch sĩ qua trường lớp hẳn hòi.
– Hằng có ý với tôi? Có ý kiểu nào?
Gã hỏi như để xác định coi nó có đang gạt gẫm gã điều gì. Mục đích của gã là tìm ra nguyên nhân đằng sau sự thô bạo và lối sống biệt lập của nó. Tại sao nó bị bệnh đa nhân cách? Hai lý do này có liên quan với nhau? Gã đang logic vấn đề …
– Thì có ý như là thích bác sĩ đó. Bác sĩ nghĩ sao ?
Nó vừa nói vừa co chân gác chéo qua, như cố tình khêu gợi cặp chân dài thượt của nó.
– Dương, tại sao em lại đến đây ?
Gã thình lình hỏi như dùng đòn cân não để tìm ra ý đồ của nó.
– Đơn giản thôi. Đến đây để cho bác sĩ khám. Khám gì cũng được. Khám hết thân thể, những chỗ kín. Sờ mó cũng được. Đó không phải người đàn ông nào cũng ham sao ? Bác sĩ không thích em nằm ngửa à để khám à. Em dễ chịu lắm. Kiểu nào cũng làm được.
Gã nuốc ực xuống cổ họng, đưa cặp mắt liếc sơ trên người nó. Tim gã hơi khua lên trong Ɩồŋg ngực. Dĩ nhiên là gã muốn đè nó xuống, khám cho thỏa thích, và còn hơn thế nữa. Nhưng gã cố gắng định tâm lại.
– Cho tôi nói chuyện với Hằng được không?
– Chưa được. Chừng nào bác sĩ chiều được ý con. Con muốn bác sĩ cái kiểu ấy.
Nó nheo nheo cặp mắt bí hiểm nói.
Gã hít một hơi thật sâu rồi thở phì ra, thừa hiểu nó muốn gì ở gã, nhưng gã vẫn ung dung.
– Dương. Hằng. Em biết là chuyện đó không thể thực hiện được. Dù là đây chỉ là ý của riêng em.
Gã nói ngập ngừng.
– Nhưng trong thâm tâm của bác sĩ thì có muốn nó xảy ra? Con thấy được điều đó. Dĩ nhiên đây là ý của riêng con. Con phải muốn mới nói ra cho bác sĩ. Người ta nói các bác sĩ có bàn tay nghệ thuật lắm thì phải, con muốn thử.
Nó nói, mặt đỏ hừng lên.
Chống hai tay lên ghế, nó đứng dậy, rồi đá luôn đôi giày thể thao ra khỏi gót. Đôi giày rớt phịch trước cái bàn gã đang ngồi. Nó không mang vớ, bèn bước về phía gã, và chồm về phía bên kia bàn. Cặp ngực nó nhô lên làm gã liếc thấy đôi nhũ hoa ẩn hiện sau lớp áo len mỏng.
Gã đành liếc sang chỗ khác tỏ vẻ lịch sự.
– Bác sĩ không ham của lạ sao.
Giọng nó trầm xuống nghe có vẻ như một người đàn bà đầy kinh nghiệm trong chuyện tình dục, không thể nào có thể tưởng lời nói đó từ một con bé ở tuổi này.
– Đàn ông nào cũng ham. Chơi cho sướng ai không ham, không tình cảm, không vướng bận dư sức làm được mà.
– Hằng. Tôi phải tạm ngưng buổi nói chuyện này nếu như em không đàng hoàng. Em nói năng lộn xộn hết rồi. Lần sau tôi sẽ mời bác sĩ Vũ đến dự kiến. Tôi thực không muốn gián đoạn, nhưng kiểu này thì không được. Biết chừng nào em mới hết bệnh đây.
– Đã nói tôi không phải Hằng.
Nó hít sâu và dùng dằn như đứa con nít quay trở lại ghế ngồi. Cố tình gác chéo chân cho gã thấy cái gì đó ẩn hiện ở bên trong. Rồi nó ngồi nhìn gã như thu hồn.
– Chuyện đầu đuôi là sao, Dương ? Em nói đi.
– Bác sĩ muốn biết điều gì, cứ hỏi cụ thể.
Nó nói, đưa tay khoanh ngang trước ngực, tỏ vẻ bực tức.
– Tôi muốn biết về em. Quá khứ của em. Cảm giác của em bây giờ.
– Cảm giác bây giờ à ? Con đang bức xúc đó, được chưa. Cơ thể có sự đòi hỏi. Sinh lý mà, con gái mới lớn mà. Con muốn bác sĩ. Bàn tay của bác sĩ. Chỉ vậy thôi.
Vừa nói, nó vừa đưa bàn tay xoa nhẹ trên ngực. Cặp mắt nó xoáy vô trong mắt gã. Nó nói luôn:
– Vậy bác sĩ có ngại không ?
– Dương, em phải biết là điều này ngoài khả năng của tôi, dù tôi có muốn đi nữa.
– Con biết bác sĩ muốn mà. Không phải những người đàn ông trung niên như bác sĩ ham thích con gái mới lớn lắm sao.
– Ai nói vậy ?
– Khỏi cần ai nói. Đàn ông nào cũng vậy. Chỉ toàn là như thế.
Thình lình, gã cảm thấy mình bị cuốn theo “trò chơi” của nó hồi nào không biết. Cuộc đối thoại trị liệu mà giống như cuộc tranh cãi tay đôi. Gã vói tay định nhấn chuông gọi thư ký:
– Tôi phải ngừng ngay tại đây. Em trở lại đây ngày mai. Được chứ ?
– Vậy là sao ? Hôm nay bác sĩ chịu thua à ?
Bằng một giọng truyền cảm hơn, nó nói :
– Con cố gắng đàng hoàng nghen.
Gã đưa mắt nhìn nó. Trông nó thật thơ ngây. Con bé đúng là có khả năng đóng kịch ghê gớm, có thể biến dạng nhanh như thế. Từ đen biến sang trắng …
Gã rút tay về khỏi cái nút chuông.
– Dương, em mang giày lại đi, chúng ta sẽ tiếp tục.
– Dương ? Bác sĩ kêu em là Dương à ?
Với giọng nhỏ nhẹ hơi sợ, nó lên tiếng.
– Vậy thì Hằng đó hả ?
Gã hơi ngạc nhiên, ngờ vực.
– Chuyện gì vậy ?
Nó nhìn xuống chân.
– Giày con đâu ? Ai lấy giày con rồi ?
Gã hơi lúng túng.
– Hằng, em như bị thôi miên trong chốc lát. Em đá giày em ra. Thôi mang lại đi, rồi mình tiếp tục.
Nó nhìn gã ngờ vực. Hơi sợ sệt, nó đưa cặp mắt ngây thơ nhìn gã chớp chớp.
– Mang giày bực bội quá.
Với giọng trầm đục, nó thình lình cất tiếng.
– Dương ? Em là Dương …
Gã há hốc nhìn nó.
– Còn ai khác ở đây.
Nó trả lời.
– Hằng không biết em là ai à ?
– Dĩ nhiên cổ biết. Nó thường gọi con mà.
– Tại sao đột nhiên em quay trở lại. Hằng đâu ? Tôi muốn nói chuyện với Hằng, nếu như em đồng ý.
– Hằng sẽ trở lại mà, bác sĩ đừng lo. Sau khi con được thỏa mãn thì chuyện gì cũng được.
– Không được. Nếu là chuyện đó thì không được. Mình không thể làm vậy được.
– Tại sao không ? Đàn ông có quyền không chế con gái mà, sao không làm.
– Dương, em biết mà.
– Bác sĩ thấy vóc dáng con ra sao ? Nếu như mình làm chuyện ấy thì ai đâu mà biết ? Con không nói, bác sĩ không nói …Không phải đàn ông nào cũng dấu vợ mình hành hạ mấy đứa con gái thơ ngây khác hay sao …
– Em nói gì nữa đây. Bây giờ tôi muốn nói với Hằng nếu em cho phép.
– Bác sĩ coi … em không mặc quần lót. Bác sĩ không ngại chứ ? Tối nào ngủ con cũng không được phép mặc quần lót. Riết rồi quen, bây giờ không thèm mặc.
– Khoan đã. Dương. Em làm gì vậy, mặc đồ lại đi. Nếu em không đàng hoàng … nếu như em cởi nữa thì tôi phải ngưng vậy. Hiểu chưa !
Gã hơi lớn tiếng.
– Dạ hiểu. Bác sĩ làm con sợ … Rồi được.
Nó nhíu mày ranh mãnh đáp. Nó thừa hiểu là gã không bắt nó mặc trở lại. Nó chỉ kéo áo xuống che bớt đi phần thô thiển đi.
Gã lấy hơi sâu trong Ɩồŋg phổi, ngẫm nghĩ làm sao để tiếp tục vì cảnh tượng trước mắt gã chưa hề xảy ra ở văn phòng này.
– Nếu như em không đàng hoàng, bác sĩ có thể phạt em. Con nít nào cũng sợ bác sĩ mà.
Giọng nó nhẹ nhàng cất lên cắt tan dòng suy nghĩ của gã.
Gã thấy hơi làm lạ, nhưng gã đã từng đọc qua một bài trong sách giáo khoa. Những người bị bệnh đa nhân cách thường là lúc nhỏ bị tình trạng ngược đãi, về thể xác hoặc tình dục. Đôi khi quá mức chịu đựng, thì nạn nhân sẽ nảy sinh một người khác trong cơ thể để gánh chịu bớt đi sự đau đớn đó. Có lẽ, nó đang nói cho gã biết điều gì đây mà chưa nói ra được. Hay là Dương là một đứa con gái nào đó do nó đặt ra để gánh chịu sự đau đớn dùm nó.
Gã trầm ngâm suy nghĩ, cố tình cho nó tiếp tục những gì nó muốn làm. Một điều làm cho gã thấy nhẹ nhõm hơn là gã bắt đầu tin tưởng nó không phải trêu chọc gã, con bé rõ ràng mắc bệnh đa nhân cách.
– Người ta nói thương cho roi cho vọt. Con không đàng hoàng thì bác sĩ có thể phạt, hay đánh. Lúc nhỏ con hư lắm, thường không dọn dẹp nhà cửa nên ba mẹ hay phạt nặng, nhất là ba.
Để lại một bình luận