Phần 6
Huyền về đến Hà Nội là 5h sáng. Huyền làm một bát phở sáng ở một cửa hàng bán phục vụ cho công nhân làm ca đêm, nhâm nhi một ly cà phê ngẫm nghĩ về đời mình, ngẫm nghĩ về tình yêu với Tùng rồi mỉm cười một mình khi nhớ lại cảm giác sung sướng tối qua. Huyền qua chỗ lấy quần áo và lấy cái váy 2 dây có mút độn ngực tại cửa hàng may quen thuộc rồi mới về chỗ nhà trọ mà 3 chị em Bình, Hạnh và Huyền vừa thuê được. Không phải ở lại quán của má mì nữa mất tự do quá. Về đến nơi, 2 chị kia đã dậy và đang nấu bữa sáng.
Huyền vào nhà và không nói gì. Bình và Hạnh cũng không nói gì vì đều đã hiểu chuyện gì xảy ra khi thấy Huyền ôm gối và tự cười một mình. Bình chỉ hỏi:
– Mày định tính chuyện của Cường như thế nào?
– Em không biết nữa. Nhưng ở bên chàng em thấy mình như mất trí, không thể điều khiển được mình…
– Hey… tao không biết phải ghen tị với mày vì mày đã tìm được tình yêu thực sự của đời mình hay phải lo lắng cho mày vì mày đang đùa với lửa đấy. Ông Cường mà biết chuyện này chết cả đôi luôn…
– Em không biết nữa…
– Thôi đừng dọa con bé nữa. Nói chung là em hãy làm theo con tim mách bảo thôi em ạ.
Điện thoại reo, Huyền nhấc máy:
– Má mì à? Con vẫn chưa hết kỳ kinh nguyệt mà (Huyền nói dối thế chứ còn hết 2 ngày rồi). Chỉ đi dự tiệc với ông Cường thôi chứ không phải đi khách chứ gì? Vâng được rồi, má nói với Cường là con nể ông ấy lắm đấy nhé, con mệt lắm ấy. Vâng, tối nay con ra chỗ má. Má bảo ông ấy đón con ở chỗ của má nhé…
– Tối nay lại đi với Cường à? Hãy cố gắng mặn nồng với Cường nhé…
– Dạ vâng, em biết mà…
Tối hôm đó, Huyền mặc chiếc váy mới may xong hôm nay. Bộ ngực của Huyền được miếng mút độn lên trông thật sexy, kèm với cái mông cong cớn không thua gì J. Lo của Huyền làm mọi người phải xuýt xoa. Huyền lại phải cười đến đau cả miệng như mọi lần tại những bữa tiệc sang trọng như thế này. Huyền đã đóng vai bồ của Cường khá là tốt cho đến khi Tùng xuất hiện cùng bà Tuyết. Huyền bỗng cảm thấy ruột gan mình thắt lại khi nhìn Tùng đang thân mật tay trong tay với mụ Tuyết. Dù Huyền biết Tùng chỉ giả vờ. Nhưng nhìn người đàn ông của mình tay trong tay với người khác một cách hợp pháp là điều không dễ chịu tí nào.
– Em sao vậy?
Câu hỏi của Cường làm Huyền giật mình. Huyền lúng túng đôi chút rồi đáp lại:
– Em không sao…
Huyền có thể nhìn thấy bên kia Tùng cũng đang thảng thốt như vậy trong giây lát rồi lại tươi cười với Tuyết. Cả hai đều thầm mong bà Tuyết sẽ không đến chỗ ông Cường như vậy Huyền và Tùng đỡ lúng túng hơn. Nhưng điều họ mong muốn đã không xảy ra. Dù đã cố gắng nhưng cuối cùng thì họ vẫn để lộ sự lúng túng của mình. Nhạc nổi lên, Cường nói với Huyền và Tùng:
– Hai bạn hãy để cho mọi người ở đây thấy hai bạn nhảy đẹp như thế nào đi…
– Hôm nay… em mệt. Anh biết… tại sao rồi mà…
Tuyết nói một cách lúng túng. Cường nói:
– Vậy em cho phép anh nhảy với Tuyết nhé. Có được không cậu Tùng?
– Dạ… vâng… anh cứ tự nhiên…
Tùng cũng lúng túng không kém gì Huyền. Tùng ngồi cạnh Huyền, hai người cầm cốc rượu và nước hoa quả trên tay uống liên tục để che giấu sự bối rối của mình mà không nói một câu nào dù chỉ là xã giao. Tất cả những dấu hiệu vụng về đó đã không qua mắt được 2 cáo già là Cường và Tuyết. Cường nói với Tuyết trong khi đang khiêu vũ:
– Hai chúng ta bị 2 đứa nhãi ranh đó cho cắm sừng rồi…
– Ý ông là chúng nó ăn mảnh với nhau…
– Người tinh ý như bà mà không nhận ra sự lúng túng của chúng nó khi đối mặt với nhau hay sao?
– Ông định tính sao?
– Đó là một sự sỉ nhục. Chúng ta nên cho chúng nó biết chúng ta không phải là 2 con bò bị chúng nó xỏ mũi dắt đi. Phải bắt chúng nó trả giá…
– Kế hoạch của ông là gì?
– Yên tâm tôi sẽ có cách…
Hai con người bất hạnh của chúng ta không hề hay biết điều tồi tệ gì sắp xảy ra. Chỉ biết là mọi chuyện đều đang thuận lợi với cả hai người. Huyền ngày càng nhiều khách hơn do Cường giới thiệu. Tùng cũng được Tuyết giới thiệu cho nhiều khách hơn. Sự giúp sức của Huyền và Vương, món nợ của Tùng đang ngày càng bé lại. Hai bạn trẻ của chúng ta vẫn âu yếm vẫn ái ân vẫn vui vẻ vụng trộm với nhau trót lọt (đấy là họ nghĩ vậy).
Một tối thứ 6 thảm kịch của đôi bạn trẻ của chúng ta đã diễn ra. Tùng lên Lạng Sơn để trả dứt điểm món nợ, cả gốc lẫn lãi. Còn Huyền được Cường giới thiệu phải “lên giường” phục vụ một cán bộ cấp cao trong ngành Công An – bạn thân của Cường. Hai sự kiện xảy ra cùng một lúc làm cho 2 bạn trẻ của chúng ta tiếp tục rơi vào vòng xoáy của cuộc đời để rồi rơm tõm xuống tận đáy của xã hội đúng lúc bọn họ đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy để bắt đầu một cuộc sống mới. Họ định bỏ trốn khỏi Hà Nội, mở một quán cà phê nhỏ tại một thị trấn nào đó để làm ăn lương thiện từ đồng vốn kha khá mà cả hai tích góp được mấy năm nay. Vậy mà…
Huyền lại bốc lửa cuồng nhiệt phục vụ các đại gia với tất cả niềm vui trong trái tim cô đơn giản vì cô nghĩ tới cuộc sống tươi đẹp của cô và Tùng trước mắt. Hai người mở một quán cà phê nhỏ tại một thị trấn nhỏ, sướng khổ có nhau, không phải tủi nhục đi khách mặc cho người ta giày vò cơ thể của mình nữa.
Huyền lại nhảy thoát y, lại trút bỏ quần áo, hôn, sờ soạng khách hàng, tự sờ soạng và kích dục bản thân một cách đầy hoang dại trước những tiếng vỗ tay reo hò, đương nhiên có một số người lần đầu tiên thấy những cảnh như thế đã phải toát mồ hôi. Nhưng đúng lúc đó công an ập vào, Huyền không có lấy một mảnh vải che thân trên người đang hôn hít ông cán bộ cấp cao Công An kia.
Huyền bị còng tay ngay lập tức, thực ra ông cán bộ cấp cao Công An kia đang điều tra phá án mà Huyền là nhân vật được nhắm trước, một gái đĩ nổi tiếng hành nghề bao nhiêu năm nay. Huyền chết sững như trời trồng, Huyền được khoác vội cái áo khoác và đưa về trại tạm giam ngay trong cái đêm 24 tết. Năm mới tết đến, lẽ ra đó phải là năm mới vui nhất trong đời Huyền vì Huyền và Tùng định bỏ trốn trong năm nay và cưới nhau ngay trong năm nay. Vậy mà cái gì đã xảy ra thế này. Ông cán bộ cao cấp kia là do Cường giới thiệu. Thôi rồi, lão Cường và mụ Tuyết biết chuyện của Tùng và Huyền từ lâu và đã bày mưu tính kế từ lâu. Trời ơi, anh Tùng ơi, anh đang ở đâu, anh có an toàn không? Anh Tùng ơi.
Còn Tùng thì cũng đang bị cưỡng hiếp tập thể. Lại cưỡng hiếp tập thể, chính xác là như vậy. Đây cũng là một phần kế hoạch của Cường và Tuyết. Khi Tùng mang số tiền này lên Lạng Sơn để thanh toán thì chủ nợ sẽ nhận được thêm một số tiền bằng một nửa số món nợ của Tùng với điều kiện cưỡng hiếp Tùng mang Tùng sang Trung Quốc, muốn hiếp Tùng chết luôn ở biên giới Trung Quốc cũng được. Cứ hiếp đi, hiếp chán rồi không hiếp được nữa thì cho nó làm osin, sai vặt, sao cũng được, không được cho về Việt Nam nữa.
Tùng lại bị đè ra và bị 10 người, hình như 15 người, hình như như thế. Tùng chẳng biết nữa. Tùng nghiến răng vào tấm dẻ chịu đau. Mắt Tùng thất thần nghĩ đến Huyền, nghĩ đến những tháng ngày hạnh phúc sắp mở ra trước mắt hai người. Vậy mà.
“Huyền ơi, em có sao không?”
Tùng ứa nước mắt vì đau bởi vết thương đã được chữa lành bao nhiêu năm giờ đây đang tái phát. Vương yêu Tùng lắm có bao giờ thô bạo với Tùng như thế này đâu. Thậm chí có hôm Tùng mệt, Vương chỉ sờ soạng thổi kèn cho Tùng và cho chim của Tùng vào hậu môn và phục vụ Tùng luôn. Chưa bao giờ Vương thô bạo với Tùng như vậy. Còn lũ thú hoang này.
Chúng nó đè Tùng, ấn và thụt mãnh liệt, hết người này đến người khác, hậu môn của Tùng rướm máu chúng cũng không tha cho Tùng và lại tiếp tục. Chúng dùng tay bành mông Tùng hết cỡ, cho cả bàn tay vào trong hậu môn của Tùng, hậu môn Tùng chảy máu đầm đìa. Đầu Tùng quay ngang quay ngửa vì đau, mắt nhắm nghiền rồi mở ra trừng trừng một cách hoang dại, mặt Tùng đỏ gay. Đau đớn tột cùng. Chưa bao giờ Tùng đau như vậy.
“Huyền ơi, có lẽ anh bỏ mạng trong đêm nay và bỏ em ở lại một mình mất, hãy tha lỗi cho anh”
Tùng tự nhủ lòng mình như vậy. 3 tiếng đồng hồ trôi qua, một lũ đàn ông nằm vật ra vì phê vì đã bắn tinh tung tóe lên miệng, mắt, mũi, miệng và khắp nơi trên cơ thể Tùng. Còn Tùng thì nằm bất động như một cái xác, mắt thất thần, không còn một tí sức lực nào để vùng lên mà bỏ chạy nữa. Tùng muốn vùng dậy để bỏ chạy khỏi nơi này để về với Huyền nhưng Tùng không nhấc nổi tay chân của mình nữa. Bọn chúng biết vậy nên cũng kệ để cho Tùng nằm đó. Rồi bọn chúng lục đục ngồi dậy mặc quần áo và lôi Tùng xềnh xệch như một cái xác chết sang Trung Quốc, Chúng nó thậm chí còn không mặc quần áo cho Tùng, để Tùng nude 100% trong cái giá rét của đêm 24 tết.
Còn Huyền bị đưa vào trại tạm giam đêm 24 tết. Mọi người sắm tết còn Huyền bị đưa vào đi với một bộ đồ lót và một cái áo khoác. Cái phòng giam này toàn là đá, lạnh kinh khủng. Trong cái phòng giam này, chỉ có một cái chiếu mỏng manh trải dưới nền đất, một cái chăn mỏng, một cái màn mỏng. Chỉ có vậy. Lạnh quá, Huyền phải đi chân đất vì dép guốc bị tịch thu.
Huyền rét run cả người chưa bao giờ lạnh như vậy. Nhà giam tối om, chuột gián bò khắp nơi. Huyền lôi cả chăn, cả màn trùm vào người mình cho đỡ lạnh. Nhưng sao vẫn lạnh quá, môi Huyền đang thâm lại vì lạnh. Không được, lạnh quá, mình phải làm cái gì đó cho cơ thể mình nóng lên mới được. Huyền đứng dậy chống đẩy, nhảy aerobic, chạy bộ tại chỗ, nói chung là cố gắng vận động càng nhiều càng tốt để cho cơ thể mình nóng lên.
Nhưng chẳng ích gì, người Huyền chỉ nóng lên được một chút, khi Huyền vì nghỉ ngơi vì mệt nhoài, đặt lưng xuống để ngủ. Chỉ được 5 phút cơ thể của Huyền lại lạnh trở lại. Nhưng Huyền đã quá mệt và đói không còn sức mà vận động Huyền ngồi ngủ cho đỡ lạnh. Vì nền đất lạnh quá. Nhưng ích gì đâu, tường đá cũng lạnh như nền đất đá vậy. Xung quanh 4 bức tường là đá mà.
Nghĩ đến Tùng, không biết Tùng đang ở đâu, đang làm gì có bị Cường và Huyền trả đũa không, Huyền chỉ mong Tùng trốn được thì dù Huyền có chết trong ngục Huyền cũng cam lòng. Những kỷ niệm về Tùng, những giây phút ái ân tuyệt đỉnh bên nhau của Huyền và Tùng, những nụ hôn trao nhau, ánh mắt, nụ cười của Tùng làm cho Huyền quên đi cái lạnh. Nghĩ đến cuộc đời tủi nhục mà Tùng đã trải qua thì Huyền lại cố gắng để sống, sống để về còn trả thù Cường. Phải trả món nợ này chứ. Nhớ đến cảm giác ấm nồng khi bị Tùng siết chặt trong vòng tay của mình. Huyền dần dần quên đi cái giá rét của phòng giam và ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Để lại một bình luận