Riko thấy cử chỉ của ông hàng xóm tốt bụng mình như vậy thì đầy vẻ thích thú, bởi lần đầu tiên cô ấy được thấy cảm xúc là lạ của đàn ông mà chồng mình không hề có. Cô nhíu mày, cô liếc mắt đưa tình như muốn chọc ghẹo ông Haruto:
– Bác nè! Sau bác uống nước rồi mà sao người bác đỏ bừng thế kia ạ! Hay bác bị… Hihi…
– Ơ, không… không! Bác không có bị chuyện đó đâu à nghen! Hi Hi…
– Eh! Nhưng mà cháu đâu có nói bác bị chuyện đó… đó đâu ta! Hihihi…
– Hả??? Vậy mà bác cứ tưởng là… Hihihi…
Như vậy thì cả hai đều phá lên cười, nụ cười giòn tan như xua đi nỗi cô đơn cho ông Haruto và Riko, để cho hai người họ thêm nhiều sức sống hơn. Ông Haruto uống nước ừng ực vào bụng như để thay cho tiếng nấc cục nghèn nghẹn ở cổ họng mình, ông tay thì vẫn còn run run do hơi thở thơm tho và mùi hương con gái của Riko nó quanh quẩn bên mũi. Riko thấy biểu cảm trên khuôn mặt điển trai của người đàn ông ngồi cạnh thì muốn ngỏ ý trêu ghẹo, thế nhưng cô ấy chưa thực hiện được vì trước cổng nhà của ông Haruto có tiếng chuông. Âm thanh của tiếng chuông cửa vang vọng xa đến tai của ông, một phần do vùng nông thôn nên vắng vẻ nên âm thanh nó không có pha lẫn lộn tạp âm khác, còn phần nữa là ngôi nhà của Riko đang ở thì cũng của ông cho thuê luôn. Ông đứng bật người dậy định đi thì Riko níu kéo:
– Ưm… Bác… cho cháu đi cùng với. Bởi ở lại một mình cháu sợ…
– Oh! Thôi cũng được. Chứ không cho cháu theo cùng thì chắc bác cũng không có đi được đâu ấy nhỉ? Hi Hi…
– Dạ! Chính xác luôn… Hihihi…
Vậy là hai người họ cùng đi qua bên cổng nhà của ông Haruto, hai người tay nắm tay dắt nhau qua lối hàng rào “Hoa Anh Đào”, thế nhưng khi qua tới cái cổng trước cửa toàn là hoa hồng đủ màu sắc thì cô ấy mê hoa nên dừng lại mà trêu đùa với từng nhành hoa hồng ấy. Ông Haruto thấy vậy thì bỏ tay của Riko ra mà ra cửa cổng một mình, trước khi buông tay cô Riko ra thì ông thoáng quay lại nhìn trộm người vợ trẻ hàng xóm một cái nhìn ấn tượng chỉ có bọn đàn ông con trai như tôi mới hiểu được. Cánh cửa cổng mở ra thì người đứng đối diện ông Haruto nói:
– Dạ! Thưa ông chủ. Cậu chủ nhờ con xuống đón ông chủ, để ngày mai đưa ông chủ về lại Tokyo có chuyện gấp ạ!
– Oh! Thế à! Vậy cậu về Tokyo đi, sáng mai tôi sẽ đi một mình sớm lên đó.
– Dạ! Vậy thì con về đây ạ!
Riko đang tung tăng hớn hở với từng nụ hoa hồng thì nghe tin như vậy nên sắc mặt buồn thỉu buồn thiu. Cô ép nép bên hàng rào hoa hồng nhiều màu sắc được chen lẫn vào nhau, cô cũng đượm buồn vì biết rằng ông hàng xóm tốt bụng của mình quen bấy lâu nay thì sắp đi xa. Cô chờ cho anh nhân viên của ông Haruto chạy xe ô tô đi thì mới bước đến sau lưng ông ấy, rồi cô không biết suy nghĩ thế nào mà vòng tay ra phía trước thân hình ông Haruto, rồi cô ôm sau lưng ông hàng xóm như một người tình.
…
Còn tiếp…
Để lại một bình luận