Phần 1
Ở vùng nông thôn phía cực nam của đất nước Nhật Bản, có một gia đình trí thức sống tại nơi đây. Ông tên là Haruto, năm nay sáu mươi tuổi. Tên của ông tưởng trưng cho tia nắng sự tỏa sáng nhân gian, cũng là niềm tự hào cho gia đình ông sau này. Ông Haruto là một con người cương trực, thẳng tính và dồi dào tình yêu thương con người, nhưng đặc biệt nhất là người phụ nữ. Ông Haruto lập gia đình rất muộn nên sáu mươi tuổi một đời người rồi mà con trai ông nó mới hai mươi bốn mà thôi. Ông đặt tên cho con trai là Yuma, bởi ông muốn sau này nó lớn lên phải là người trung thực đáng tin cậy.
Ông Haruto tuy tuổi sáu mươi nhưng cơ thể rất khỏe mạnh, còn có sự giàu sang bậc nhất vùng cực nam này. Ông cao ráo đẹp trai phong độ, thoạt nhìn thì ai cũng nghĩ rằng ông Haruto chỉ ngoài bốn mươi, bởi ông sống lành tính và hoạt bát nên cuộc đời của ông Haruto nó giản dị. Ông lập gia đình được một năm thì vợ ông hạ sinh một người con trai là Yuma, nhưng khi thằng con trai ông vừa lên bốn lên năm sắp vào học lớp một thì bà xã ông đột ngột qua đời vì đột quỵ. Kể từ đó ông Haruto làm thân gà trống nuôi con khôn lớn và trưởng thành. Ông lo cho nó từng miếng ăn giấc ngủ, từng cái ôm ấp vỗ về nó hễ khi có trời mưa bão. Lúc đó ngoài việc lo cho cái sự nghiệp của “Tập đoàn” gia tộc ra thì ông phải lo chu toàn cho thằng bé Yuma này. Ông thương nó lắm, ông cưng nó như hứng trứng và ông hứng nó như hứng hoa vậy. Thậm chí có lúc hội họp khẩn cấp với các nhân viên của “Tập đoàn” thì ông vẫn để nó ngồi bên cạnh mình, như ngụ ý rằng nó sẽ là ông chủ của “Tập đoàn” này trong tương lai.
Các nhân viên của ông thì không có gì là lạ cả, bởi họ biết ông chủ của mình chỉ có mỗi duy nhất một đứa con, nên ông luôn quan tâm nó là chuyện bình thường. Trong số các nhân viên thì cũng có rất nhiều đối tác là nữ nhân hay có tình ý gì đó với ông nhưng ông Haruto không có chịu. Bởi vì ông không muốn con trai mình bị mẹ kế ức hiếp giống như một bộ phim “Phạm Công Cúc Hoa” mà ông có dịp xem khi có chuyến công tác đến đất nước Việt Nam. Ông Haruto thấy nhân vật trong phim nó cũng giống với chính bản thân ông ngoài đời thực, cho dù nó có hơi khác tí so với xã hội ngày nay, nhưng dẫu sao cũng không nên xem thường.
Ở nơi ông sinh sống thì gần đây có một đôi vợ chồng son cũng trạc tuổi con trai ông. Họ có mua một căn nhà cách nhà ông Haruto khoảng chừng một trăm mét và có một hàng cây “Hoa Anh Đào” che lối ngăn cản. Điều đáng nói là cô gái vợ của chàng trai ấy cũng bằng tuổi con dâu xinh đẹp của ông luôn, hai người đều có nhan sắc hoa hờn nguyệt thẹn, kẻ tám lạng người nữa cân, mười phân vẹn mười. Cô ấy tên là Riko, tưởng trưng cho một loài hoa nhài, năm nay cô vừa tròn hai mươi hai tuổi xuân, thân hình thì xinh đẹp quyến rũ lòng người. Còn chồng của Riko là Sora, năm nay anh ta vừa tròn hai mươi bốn, lớn hơn vợ mình là hai tuổi.
Một lần nọ ông Haruto đang chăm bón vườn tược cây cảnh xung quanh nhà thì vợ chồng Riko với Sora đến bắt chuyện làm quen. Người vợ thì hoạt bát hơn nên mới réo gọi ông Haruto với những lời trong trẻo:
– Chúng cháu chào bác ạ! Bác ở đây một mình sao?
– Ơ… Ồ đúng vậy! Bác ở đây cũng gần mười lăm lăm rồi.
Ông Haruto ngạc nhiên lắm, bỡ ngỡ lắm nên câu trả lời của ông nó vặn vẹo lên xuống theo cung điệu bổng trầm y như là nốt nhạc. Ông thấy Riko thì làm ông liên tưởng đến cô con dâu Himari của mình, bởi vì tên của con dâu ông Haruto cũng tưởng trưng cho một loài hoa, đó là “hoa hướng dương”, còn cô nàng này thì mang tên của một loài “hoa nhài”. Riko thấy ông Haruto trả lời rồi trầm tư khá lâu thì cô bèn lên tiếng:
– Bác ơi! Bác tên gì ạ?
– Oh! Bác tên là Haruto…
– Thế bác năm nay bao nhiêu tuổi?
– Ưm… Bác năm nay vừa tròn sáu mươi tuổi. Thế còn cháu thì sao? Còn người bên cạnh là chồng của cháu hả?
Lúc đầu thì ông còn ngỡ ngàng nhưng một chút thì ông trở nên ga lăng hẳn, ông hỏi nhưng câu liền mạch khiến cho người phụ nữ phải e thẹn lại. Sau đó cô ấy cũng phải trả lời:
– Dạ! Cháu tên là Riko, năm nay hai mươi hai tuổi. Còn đây là chồng cháu, anh ấy tên là Sora, năm nay hai mươi bốn tuổi ạ! Hihihi…
– Oh! Thì ra là thế à! Hihihi…
Ông Haruto với cô Riko lần đầu chào hỏi làm quen thì ý hợp tâm đầu, nói năng thì vui vẻ cười tươi hớn hở. Hai người họ mới gặp nhau mà cứ ngỡ là quen nhau từ lâu lắm rồi í. Họ tâm sự chuyện trò đủ thứ về nhà cửa, về cuộc sống và kể cả sự đời tư của nhau luôn. Anh trông thấy vợ mình như vậy cũng không có phàn nàn gì, bởi văn hóa của người Nhật là hay có thói quen chào hỏi kiểu tình làng nghĩa xóm để mong sau này có sự chiếu cố khi gặp nguy nan…
Một thời gian sau, khi Riko ở nhà một mình. Cô ấy không biết xoay sở thế nào khi bên trong căn phòng mình có một con gián rất to, nó bò dọc bò ngang và bò vô định hướng. Bởi nó là loài côn trùng nên khi thấy bóng dáng của con người thì với ý thức sinh tồn của loài gián buộc nó phải chạy lung tung, nhưng hành động chạy lung tung của nó lại giáng tiếp làm cho người phụ nữ rất sợ gián như Riko đây một phen hú vía. Mặt mày của cô từ hồng hào chuyển sang thành tái nhợt, cô sợ đến mức phát khóc nức nở mà réo gọi để mong sự cứu giúp. Mặc dù tiếng réo gọi của Riko có vang đi đến tai của ai không nhưng cô vẫn cứ mãi reo vang “Có ai không? Cứu với!”…
Ở bên này, ông Haruto đang đứng tưới cây bên cạnh những hàng “Hoa Anh Đào” thì nghe tiếng reo vang thánh thót như chim vành khuyên hót vang vọng cả vườn nhà, nên ông lật đật chạy qua bên nhà của Riko xem sau. Khi vào tới được cái căn nhà cổ của vùng quê nông thôn của Nhật Bản, ông bắt gặp bóng dáng người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi co ro dưới nền sàn gỗ của căn nhà, mái tóc thì rũ rượi và những giọt nước mắt thì đang lăn tròn trên đôi gò má hồng đào đang được tưới tắm những giọt mưa lệ long lanh. Ông Haruto hối hả chạy vào trong nơi mà Riko đang ngồi khóc, ông hỏi thăm:
– Có chuyện gì vậy Riko – chan? Nói cho bác nghe đi.
Riko đang ngồi co rút người lại thì bỗng thấy bóng dáng người đàn ông quen thuộc, giọng nói thì trầm ấm vang vọng bên tai xung quanh mình. Cô ấy mếu máo khóc nghẹn ngào:
– Dạ! Hic Hic… Bên trong căn phòng của cháu có con gián to lắm! Hic Hic… Cháu sợ gián lắm… Bác ơi! Hu Hu…
– Ơ, ưm… Sao cháu lại…
Ông Haruto đang lắng nghe câu nói của Riko thì bỗng nhiên cô ấy vừa nói chưa hết câu thì cô lại sa vào lòng nên khiến cho bản thân ông vừa vui và vừa e ngại. Ông Haruto không phải là con người thích lợi dụng, nhưng vì đây là tình cảnh bất khả kháng mà đành hy sinh tấm thân đàn ông ra che chở cho người phụ nữ xinh đẹp nhưng yếu mềm này thôi. Tuy tình cảnh trớ trêu nhưng cũng khiến cho bên trong con người đàn ông mạnh mẽ như ông Haruto đây thì quả là một cực hình. Bởi vì ông vắng xa đàn bà cũng lâu lắm luôn rồi, kể từ khi Yuma con trai ông mới lên bốn lên năm tuổi mà thôi. Ông Haruto cảm nhận mùi hương của phụ nữ nó thật là quyến rũ, nó quyến rũ một cách cuồng nhiệt nên làm cho tâm trí của ông ngây ngô khờ dại trong vài giây, sau đó Riko lên tiếng:
– Ưm… Bác Haruto ơi! Sao cơ thể bác nóng quá vậy? Bác khát nước sao? Hay để cháu lấy nước cho bác uống để hạ nhiệt trong người nha?
– Oh! Vậy thì cảm ơn cháu Riko – chan nhiều nhé! Ơ… sao lại nữa rồi…
– Á… Bác ơi! Con gián nó lại bò ra đi theo cháu nữa kìa! Hu Hu…
Ông Haruto một lần nữa lại bị cơ thể mát lạnh thơm tho của Riko sà vào lòng mình thêm nữa, nhưng cái lần này thì ông ấy thấy nó ép phê hơn lúc vừa rồi rất nhiều, bởi cái làn này thì Riko ôm cơ thể ông là tư thế hai người đều đang đứng, còn khi nãy thì cả hai đều đang ngồi. Cái sự ôm ấp va chạm tư thế đứng này thì làm cho bầu ngực căng đét của Riko nó ép sát vô bờ ngực rắn rỏi của ông Haruto, và cái lực ôm cũng rất mạnh nên khiến bầu ngực tròn trịa ấy của Riko nó hình như bị dẹt lại phình to bè ra hai bên. Còn ở phần thân dưới của hai người thì nó nguy hiểm hơn ở phần trên rất là nhiều. Thứ nhất là do chiều cao của ông Haruto cao hơn thân hình của Riko, nên khi ôm sát thì con cu ông nó đụng vô cái mu bướm mềm mềm xốp xốp ấy của Riko. Thứ hai là với chiều cao này thì vầng tráng của Riko nó chạm vô bờ môi của ông Haruto, và làm cho cả hai cùng e thẹn nói lên:
– Ơ… Ưm… Sao kỳ dạ?
Sau đó ông Haruto nhấc bổng cơ thể của Riko lên trước sự ngỡ ngàng của cô ấy, ông đưa thân hình bé nhỏ của người phụ nữ trẻ lại ngồi ở bộ ghế sofa, rồi ông ông nói một lời nào nữa với cô mà đi đến chỗ con gián và đưa bàn tay ra giết chết con gián một cách gọn gàng.
Phần 2
Cái con Gián này nó đã tới số về chầu “Diêm Vương” rồi nên nó mới gặp phải ông Haruto, nó bị ông ta dùng tay đập chết nó một cách dã man, mặc dù ông không trực tiếp mà giáng tiếp hại đến cái chết tức tưởi của nó. Con Gián này nó bị bàn tay ông đè bẹp gãy các chân, sau đó nó bị ông ấy quấn nó vào tờ giấy trắng lau sàn và ném nó ra ngoài sân. Khi nó được ném ra ngoài sân thì từ trên trời cao có một con chim nó bay sà xuống và đớp nó vào bụng một cách ngon lành, thế là con Gián đã xong một kiếp đời Gián ơi…
Ông Haruto cũng buồn vì thấy kiếp con Gián đen bạc, nhưng cũng vì muốn giúp đỡ người đẹp nên đành tỏ ra là con người hung dữ chứ trong tâm ông không hề muốn vậy. Riko ngồi ở bộ ghế sofa theo dõi từng cử chỉ và động tác của ông thì không khỏi ngỡ ngàng thú vị. Bởi cô ấy thấy ông Haruto là một con người hiền lành chăm chỉ, sống giản dị với cuộc sống đời thường và lo lắng cho tình làng nghĩa xóm “tối lửa tắt đèn có nhau”. Riko nhìn trộm bóng dáng người đàn ông có tuổi như ông Haruto đây một cái nhìn kỳ lạ của người con gái nhìn con trai. Bởi cái ánh mắt bồ câu của cô nó thật lạ lùng nhìn về ông ấy, nó say sưa trìu mến và điệu đà làm sao. Riko nhìn một hồi thì thấy ông Haruto quay lại chỗ ghế sofa của mình, sau đó ông mỉm cười hiền rồi nói:
– Riko – chan nè! Bác giết chết con Gián xong rồi đó. Hihihi…
– Dạ! Cháu cảm ơn bác nhiều ạ! À, xíu nữa cháu quên mất là đi lấy nước cho bác uống nữa chứ! Hihihi…
– Oh! Không sao, không sao mà Riko – chan… Hihihi…
Ông Haruto nói xong thì đi đến không gian bếp mà rửa tay, còn Riko thì cũng đi theo ông ấy nhưng cô lại rẻ qua chỗ nơi để tủ lạnh mà lấy chai nước lọc. Cô ấy đem chai nước ra ngồi chỗ ghế sofa trước, cô lấy kèm theo hai cái ly nhỏ để chút nữa sẽ rót ra cả hai cùng uống cùng tâm sự. Khoảng một phút sau thì ông Haruto đi ra ngồi cùng Riko ở ghế sofa, lúc này thì trông ông thật là trẻ trung, bởi vì ông cũng tranh thủ rửa tay và chải chuốt mái tóc của mình thật gọn gàng tươm tất. Riko thì nhìn ông rồi nhoẻn miệng cười xinh, thầm nghĩ: “Bác ấy trông thật trẻ và đẹp trai hơn bố chồng mình rất nhiều, mặc dù bác Haruto lớn hơn bố chồng với bố đẻ đến mười tuổi… Ưm… Trông bác ấy dễ thương quá!”
Cả hai người, một nam và một nữ chưa ai nói với ai lời nào, bởi ông Haruto đang sửa sang lại quần áo chỉnh tề khi vừa rồi ông rửa tay, còn Riko thì cũng bận bệu rót nước lọc từ chai vào hai cái ly thủy tinh nhỏ. Tiếng nước rót từ chai nước lọc vào ly nó nghe róc rách lỏn tỏn, tiếng nhịp thở của cô thì cũng bắt đầu từ từ nặng nhịp nhiều hơn do có hơi thở người đàn ông hàng xóm trong căn nhà. Riko mỉm cười mời gọi ông ấy:
– Dạ! Cháu mời bác uống nước cho mát ạ! Hi Hi…
– Oh! Bác cảm ơn Riko – chan nhiều nghen! Hi Hi…
Người mời nước thì vui tươi, còn người nhận nước uống thì vui cười tíu tít. Họ nhìn nhau một đôi chút thì cũng thấy hơi nóng trong người bắt đầu ấm lên nhiều thêm, cho dù rằng cả hai đều đang uống từng ngụm nước mát vào miệng rồi trôi vô trong bụng. Ông Haruto bắt chuyện trước, bởi vì ông biết trong người khó ở, nên khéo léo trao lời:
– À! Chút nữa bác lại quên. Bác còn đang tưới những hàng cây hiện vẫn còn dang dở, nên bác phải quay về lại bên nhà đây! Bác cỏm ơn Riko – chan vì ly nước mát nhé! Hihihi…
– Ơ, nhưng mà sao bác về vội thế ạ! Bác ở lại đây với cháu thêm chút nữa đi có được không? Bởi hiện tại cháu ở nhà có một mình à, mà căn nhà cổ nó rộng quá nên cháu sợ lắm…
– Nhưng mà… bác ngại người ta nhìn thấy sẽ dị nghị, rồi sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc của vợ chồng cháu, Riko – chan à!
– Ưm… Không! Không sao đâu mà!
Thế là cô ấy vừa nói xong thì cầm tay ông Haruto hàng xóm níu kéo lại, nên ông ấy thay vì từ chối chi bằng tuân mệnh, rồi ông Haruto liền ngồi lại xuống ghế sofa chung với Riko. Lần này thì cô ấy chủ động hơn, và cô cũng cởi mở hơn lúc nãy rất nhiều. Riko khi níu kéo ông Haruto ngồi xuống ghế sofa rồi mà bàn tay nhỏ nhắn bé nhỏ của cô nó không hề buông bỏ mà vẫn cầm lấy bàn tay của ông đặt ở trên bắp đùi mình. Ông Haruto giờ đây thì khuôn mặt ông đỏ bừng, máu thì nóng ran như than đỏ, còn tay chân thì run run lẩy bẩy như kiểu lần đầu mới tiếp xúc với làn da và hơi thở con gái vậy. Cũng có thể như vậy lắm, vì dù gì thì ông ấy cũng vắng đàn bà khá là lâu rồi, cho nên mới có hiện tượng như vậy âu cũng là chuyện thường tình của thế gian.
Để lại một bình luận