Phần 55
Cô ấy như mọi khi lặng lẽ kéo cửa đi vào, ngồi bình thản xuống chiếc bàn quen thuộc của hai chúng tôi. Từ hồi nào tới giờ cũng rất lâu rồi, chúng tôi luôn ngồi ở chiếc bàn đó, góc đó, và chiếc bàn đó đã chứng kiến mọi sự vui buồn.
Bây giờ tôi và em, hai người hai bàn cách nhau 1 ô cửa nhỏ đầy hoa phủ, tôi có thể trông thấy từng nét nhỏ nhất xúc cảm của em, vợ tôi.
Tuy tôi và em, không biết lúc này hai từ vợ chồng có thể gọi lên thành tiếng được không nữa nhưng dù sao, trong tim tôi em vẫn ngự trị một vị trí mà không ai có thể lay động được. Đã có một khoảng thời gian rất lâu em chiếm trọn trong đó, nhất định không cho ai vào, thậm chí không được ho he đến gần nữa..
“Anh đã tặng em cả cuộc đời anh rồi nên vì thế, nếu anh muốn rời bỏ thì phải có sự cho phép của em, hoặc phải để em rời bỏ anh, anh nhé”
Tôi nhớ từng lời em nói, tôi chưa bao giờ mong hay nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ rời bỏ em, tôi luôn hy vọng sẽ cùng em sống cả cuộc đời này, bên nhau, hạnh phúc..
Đấy là tôi nghĩ thế, chứ hiện giờ tôi với em đang ràng buộc với nhau bằng một sợi chỉ nhỏ, mong manh, mục rỗng, đang bị kéo căng bởi sức nặng của lý trí, của cái tôi, của sự tự ái, của sự bất lực..
Em gọi cho mình một ly cafe đen đá, thứ mà chỉ ngày đầu em mới uống cùng tôi. Em làm tôi lại nhớ em như cô bé ngày nào, thật ngây thơ và tinh nghịch. Nhưng cô bé đó giờ đây trước mặt tôi, cô bé đã có những vết hằn thời gian trên khuôn mặt, không còn vẻ ngây thơ như ngày nào nữa mà là chín chắn và điềm tĩnh của một người đàn bà 25 tuổi.
Em nguấy nguấy ly cafe trong vô định, đôi tay em hình như vô thức, khuôn mặt cúi xuống nhưng tôi chẳng hiểu rõ em đang nhìn về đâu, hình như em đang cố tìm gì đó, trong tâm hồn em, một chút gì đó đọng lại chăng?
Vợ tôi cứ như vậy, nguấy đều khiến ly cafe kêu lên những tiếng leng keng, chạm vào tâm hồn tôi thành từng tiếng đau nhói, tôi lặng nhìn em, hình như trong mắt em có điều gì đó u uất, cam chịu.. Em hối hận ư? Tôi thầm nghĩ như thế? Tại sao em lại vào quán cafe này trong một sự chua chát đến tột độ.
Vợ tôi bất chợt lấy điện thoại ra. Chiếc iphone trước mặt em được em gạt từng cái một, tôi không rõ em đang xem cái gì nhưng hình như đang xem ảnh. Mỗi lần vuốt có cái em mỉm cười, có cái em trầm tư nhìn rất lâu.. Thế rồi em dừng lại không vuốt nữa. Tôi có thể nhìn thẳng vào mắt em, đôi mắt tinh nghịch mà một thời tôi đã từng rất mê đắm.. Đôi mắt ấy, đôi đang nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, để rồi một lúc long lanh, từng giọt từng giọt tràn qua khóe mắt xuống rất nhanh làm em không kịp vuốt..
Tôi chua xót muốn chạy ra với em nhưng ngay lập tức chiếc điện thoại em rung lên, em cũng vội vã gạt ngang khiến lớp phấn trên mặt em bị nhòa đi một khoảng, trông thật rệu rã nhưng rõ ràng là em có vẻ vui hơn.
– Alo anh à? Em đây
– Ừ! Em đang ở quán cafe….. trên đường yyy, bao giờ anh qua?
– Ừ! Vậy em ngồi chờ ở đây, anh qua rồi gọi anh em mình đi luôn nhé.
– Ok.
Tiếng vợ tôi cố gắng rành rọt lúc đầu rồi hoàn toàn trở lại bình thường. Đôi chân tôi định chạy ra phía em thì lúc này như có ai khóa lại, không thể di chuyển. Tôi lại ngồi lặng lẽ chờ, lặng lẽ ngắm em qua cái ô cửa sổ đầy hoa ấy..
Chỉ khoảng 10 phút sau tiếng điện thoại em lại rung, em ngó rồi tắt đi kêu tính tiền rồi đi nhanh ra khỏi cửa. Tôi cũng chạy ra đứng một góc nhìn theo em.
Ngoài đường kia một con camry đang đỗ xịch, một người đàn ông tầm hơn 30 tuổi trong bộ dạng bảnh bao đầu bóng mượt, khoác bộ comple màu đen lịch sự mở cửa cho em. Khẽ mỉm cười với người đàn ông đó em ngồi vào bên ghế phụ. Anh ta hổ hởi đóng cửa xe cười thật tươi và về ghế lái phóng đi.
Một người khá đẹp trai và thành đạt, tôi nghĩ vậy. Có thể vợ tôi thay lòng đổi dạ cũng là vì anh ta, tôi cay đắng suy nghĩ như thế. Nhưng tôi cũng không thể tránh nổi cảm giác trong người lại bừng bừng lên tức giận và bất lực.
Giờ thì còn có gì níu kéo nữa đâu, tất cả đã rõ ràng rồi và tôi đang chứng kiến tận mắt. Tôi xưa nay đã làm gì chứ? Níu kéo ư? Hừ! Chỉ là một cảm xúc và tinh thần của thằng hèn mà thôi, khóe mắt tôi cay cay, lại có cái gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng.
Tôi cứ thế đốt thuốc đến cháy họng, chìm trong những suy nghĩ oán hờn nếu không có điện thoại của Quỳnh Thy.
– Alo anh đang ở đâu đấy?
– Thì đi chơi? Mày gọi có việc gì? – Tôi trả lời dù cố gắng nhưng giọng vẫn hơi nghèn nghẹn
– Giọng anh làm sao thế? – Nó hỏi quan tâm
– À…ừ.. chẳng có gì đâu? Mà mày hỏi có việc gì – Tôi trở lại giọng bá đạo với nó
– Thì vụ tối nay. Anh quên rồi à? – Nó kêu toáng lên trong điện thoại
– Vụ tối nay làm sao?… à ừ? Nhưng mà có vấn đề gì à? – Tôi chợt nhớ ra vụ party buổi tối.
– Về nhà đi còn chuẩn bị, giời ạ! – Nó rú rít ở cái giọng cao vút, chắc là ở nốt #
– Về về cái gì. – Tôi quạu
– Không biết, anh về nhà ngay đi nhé.
Nó cúp máy cái rụp để tôi ôm máy mà ngán ngẩm.
Tôi cố gắng làm hết cốc cafe và rít xong điếu thuốc, thủng thẳng đi về đến nhà. Lúc này mới hơn 3h chiều thôi mà cái con bé Quỳnh Thy đã gọi loạn cả lên.
– Làm gì mà gọi tao um lên thế, cái con ranh con này – Tôi gõ nhẹ vào đầu nó một cái, khi nó đang tưới cây ngoài hành lang, cái cây màu đỏ như máu ấy.
– Hì! Chả có việc gì cả, thế anh đi đâu nãy giờ thế? – Nó hỏi
– Đi cafe thôi? Hỏi làm gì?
– Em thích hỏi thôi, tại ở nhà một mình buồn quá nên em kêu anh về – Nó cười hì hì nhăn nhở.
– Con điên
Tôi trợn mắt nhìn nó nhưng nó vẫn dùng cái bộ mặt nhe nhởn mà cười vào mũi tôi. Cái vẻ mặt của con bé này thì dù tôi có muốn giận nó ghê gớm nhưng cũng đành chịu, không thể mắng nó nổi.
– Mày đúng là dở người – Tôi cáu.
– Thôi mà.. mà..
Nó ôm lấy tay tôi nũng nịu
– Vào đây em cho xem cái này
– Ờ
Phải nói con bé này vô tư nhưng nó kẹp tay tôi giữa ngực nó mà lôi tôi đi thì tôi chỉ biết ậm ờ cho qua mà thôi. Nhiều lúc tự trách mình vì thân làm đàn ông mà đến khổ. Hậm hực mãi thì nó lôi tôi tuột vô phòng khách rồi dí tôi xuống ghế sofa.
– Ngồi đấy chờ em tí
Nói xong nó chạy biến vào phòng để lại tôi ngạc nhiên mà chẳng nói được gì. Tự nhủ thoát rồi vì cái con bé vô tư đến mức vô duyên này tôi rót cho mình một chén nước uống cho tỉnh người.
– Đẹp không?
Tôi há hốc mồm kinh ngạc nhìn nó. Quỳnh Thy như biến thành một con người khác với cái váy quây hở vai màu xanh da trời, váy bằng cái vài gì mềm mại dài chấm đất với tà xè tới quá nửa đùi trông thật quyến rũ. Thấy tôi không ngậm miệng được lại Quỳnh Thy nhìn tôi thích thú.
– Thấy chưa! Em có phải là trẻ con nữa đâu – Nó nhoe nhoẻn.
Tôi vẫn há mồm mà ngắm nó, không sao nói thành lời. Quả thực Quỳnh Thy quá đẹp trong bộ váy màu này, nó vừa quyến rũ mà lại mang nét gì đó rất thanh xuân và hừng hực. Cảm thấy mình cũng rực người theo cái vẻ quyến rũ ấy tôi nuốt nước miếng ực cái rồi hỏi nó:
– Mày kiếm ở đâu ra đấy? Mua à?
– Lấy tiền đâu ra mà mua, em mượn đấy – Nó le lưỡi
– Mày mượn ở đâu? – Tôi hỏi bâng quơ, mắt vẫn không dời khỏi nó
– Mấy đứa bạn em làm dân chụp ảnh mà, tụi nó mượn cho em đấy. Hi hi! Đẹp không?
Nó xoay người một vòng, bờ vai trần óng lên trong ánh nằng chiều xuyên qua khe cửa sổ, chiếc váy mềm mại xẻ tà khoe ra đôi chân dài trắng muốt của nó. Chưa bao giờ tôi thấy nó đẹp như thế.
– Đẹp thật, mày lớn thật rồi – Tôi chép miệng.
– Xí! Đã bảo mà
Nó hớn hở nhào xuống sofa lại ôm lấy tay tôi. Mồm nó thì ngoạc ra nở một nụ cười khoái chí. Tôi lại rần rật người đành nằm im không cựa quậy vậy.
– Đẹp nhé, tối nay đi với em thế nào bên công ty cũng lác hết cả con mắt. Hí hí – Nó cười giọng cười đêu đểu.
Tôi bỗng chốc nhận ra nó vẫn là cô bé, con em gái tôi, quá chăng nó chỉ đang khoác một bộ quần áo già hơn tuổi làm cho nó trở nên nổi bật mà thôi. Rút tay ra khỏi người nó tôi cốc vào đầu nó một cái đau điếng.
– Thôi đi nỡm. Chỉ được thế là tài, lần trước mày đi với thằng Bảo, giờ lại đi với tao thì công ty có mà loạn lên ấy
– Ui dào, có ai nhớ em đâu. Với lại cứ coi em là người yêu chung của hai anh đi. Hi hi
– Con điên.
Tôi nhỏm dậy vùng vằng khỏi sự níu kéo của nó. Cảm xúc tụt mất, con bé này rốt cục vẫn là cái đứa nghịch không biết ngượng, không biết dại. Haizz. Tôi thở dài ngao ngán.
– Thôi vào mà cất đi, không nó làm sao thì tối chả có gì mà mặc
– Ừ nhỉ! Hàng xịn thì lúc show phải ngon.
Nó lại chui vào phòng và lúc sau lại ra với cái áo phông nghịch và cái quần đùi ngắn, trở lại 100% là đứa em hấp dở.
– Mày không còn cái quần nào dài hơn à? – Tôi nhăn mặt
– Không, mặc thế cho nó mát – Nó tỉnh rụi gác cả chân lên bàn.
– Nó là cái gì? – Tôi trêu
– Nó…
Quỳnh Thy quay sang đấm thùi thụi vào vai tôi, tôi buồn cười quá, con bé này mồm mép thế mà cũng có lúc xấu hổ cơ đấy, nghĩ vậy tôi đột nhiên cười lớn.
Nhưng khi nụ cười vừa tắt đi thì cũng là lúc cảm giác chua xót lại tràn về, hình ảnh vợ tôi mỉm cười vui vẻ khi bước lên xe của người đàn ông bảnh bao đấy lại xâm chiếm trí não của tôi.
– Sao mặt anh tự dưng ỉu xìu vậy? – Quỳnh Thy nhìn tôi lom lom quan tâm
– Ừ – Tôi trả lời
– Ừ đâu phải là câu trả lời – Nó vẫn tiếp tục
– Thì ừ chứ sao – Tôi nhăn nhó
– Nhìn là biết rồi, anh gặp lại chị chứ gì? – Nó thở dài
– Sao mày biết
– Nhìn anh là biết – Nó tỉnh rụi
Tôi ngạc nhiên, cái con bé này nhiều lúc kỳ lạ. Nhưng tôi cũng chẳng cần biết, tôi ngậm ngùi thừa nhận.
– Ừ. Anh nhìn thấy P lên xe oto của ai đó, họ rất tình cảm
– Uhm, cái lão bóng bẩy ấy hả.
– Ừ! – Tôi thở dài
Quỳnh Thy nhìn tôi chăm chú rồi đột nhiên hỏi
– Anh có buồn không?
Tôi không trả lời, nó không phải là buồn, nó là sự cay đắng xen lẫn tức giận nhưng thật bất lực vì chẳng thể làm gì cả. Tôi lắc đầu.
– Buồn được đã tốt.
Quỳnh Thy cầm lấy bàn tay tôi, nó đặt tay tôi lên tay nó, tay kia nó up lên, vậy là bằng cả hai tay nó làm bàn tay tôi trọn trong nó.
– Rồi mọi chuyện sẽ ổn, qua hết – Nó ráo hoảnh
Tôi bật cười, con bé này hôm nay bày đặt an ủi tôi cơ đấy, nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy ấm lòng, tấm lòng con trẻ của nó tôi hiểu, tôi trân trọng dù nó chẳng thể thay đổi suy nghĩ của tôi chút nào. Tôi lại gõ nhẹ vào đầu nó.
– Lắm chuyện, lo thứ bao đồng
– Lo gì mà bao đồng chứ, em nói thật anh cứ đi với cô này cô kia cũng được, nhưng chưa tính lâu dài vội nhé.
– Sao vậy? – Tôi khề khà
– Thì cái gì cũng cần có thời gian. Hì – Nó nhoẻn cười.
– Ừ. Thôi tao đi ngủ, tránh xa khỏi cái ghế của tao.
Tôi đưa chân đạp nó xuống, Quỳnh Thy kêu lên oai oái
– Ghế của em, của em. Em ra thì xem ti vi bằng gì hả? Cái anh này vô duyên
– Vào mà lướt facebook của mày ấy. Tao ngủ tí đã.
Tôi đẩy nó ra hẳn rồi ngả người trên ghế. Cả tuần mệt nhọc giờ tôi mới có giấc ngủ chiều đầu tiên.
Một giấc ngủ không mộng mị.
Thoải mái sau giấc ngủ sâu dù chỉ vài giờ đồng hồ, tôi bật dậy tắm mát và mặc bộ comple duy nhất của mình vào, trông cũng khá lịch sự vì bộ này tôi được tặng từ ngày xưa cũng không rẻ. Chải lại mái tóc và xức thêm chút nước hoa của Bảo Hân, tôi thấy mình trong gương cũng không đến nỗi tệ cho lắm.
Tôi ra ngoài cũng là lúc Quỳnh Thy thay quần áo xong, nó ngắm vuốt hết nghiêng bên trái lại nghiêng bên phải, xoay đi xoay lại đến chóng cả mặt
– Thôi mày nhanh nhanh cho tao nhờ – Tôi cáu
– Từ từ, xem lại cho chắc đã – Nó cười hì hì.
– Thôi chắc rồi, mày có muốn muộn không hả? – Tôi càu nhàu
– Đàn ông các anh y như nhau, chán, đợi em tô son đã – Nó lấy son ra tô tô vẽ vẽ đến mệt.
Tôi càu nhàu ra ngoài chờ được chừng 2,3 phút thì nó cũng đi ra. Trông nó thật lộng lẫy trong bộ đồ màu xanh da trời này.
– Thôi đi anh – Nó nhoẻn miệng cười.
– Ừ.
– Mà thế này đi xe máy sao được – Nó le lưỡi.
– Hâm, đi taxi – Tôi cười.
– Ừ nhỉ!
Tôi và nó đi bộ xuống cầu thang định tính call Bảo Hân xem địa chỉ và gọi taxi luôn thì có tiếng nói gọn lỏn ở phía đằng sau lưng.
– Đi đâu thế? Đi chung thôi
Giọng thằng Bảo, tôi quay người lại nhìn nó, hơi ngạc nhiên.
– Tưởng mày đi với Bảo Hân rồi cơ mà?
– Ừ! Thôi đi đi, nó tặc lưỡi – Từ lúc nào nó đã đóng bộ lễ phục trên người.
– Bảo Hân đâu? – Tôi tò mò
– Kia kìa
Thằng Bảo chỉ ra phía xa, chiếc sonata màu trắng đã đỗ sẵn ở đấy. Bảo Hân nhìn thấy tôi và Quỳnh Thy thì nhoẻn miệng cưởi giơ tay vẫy vẫy.
– Tưởng đi thẳng tới party luôn mà – Tôi cười
– Bọn em xong sớm nên về luôn, chờ hai người lâu quá – Bảo Hân nhoẻn miệng cười.
– Thôi lên xe đi – Thằng Bảo hất hàm hai đứa tôi.
Tôi với Quỳnh Thy lên ghế sau còn Bảo Hân ngồi bên phụ. Bảo Hân hôm nay đến lạ, ngồi trong xe nàng ta nói chuyện suốt khen Bảo không hết lời.
– Anh Bảo lái xe giỏi lắm, em ngồi cạnh mà phục lăn – Bảo Hân kể
– Hừ! Ngày xưa ngã xe gẫy răng đấy, chị bảo anh ấy há mồm cho mà xem – Quỳnh Thy ném đá.
– Cái con ranh này – Thằng Bảo cú tiết
Tôi mỉm cười còn Bảo Hân cứ cười khúc khích. Cứ thế hai anh em nhà nó người thì chửi rủa, người thì ném đá làm cho không khí nhộn nhịu hẳn lên. Thi thoảng tôi thấy Bảo Hân hình như có liếc nhìn tôi, Quỳnh Thy thì cứ thế ôm chặt lấy tay tôi sợ tôi rời ra mất mặc dù đang ngồi trong xe.
Cũng có lúc tôi thấy mắt thằng Bảo hình như đang nhìn tôi dò xét qua gương chiếu hậu, ánh mắt mà tôi chưa thấy nó nhìn tôi bao giờ.
Chiếc sonata chậm rãi lăn bánh qua cái ngõ quen thuộc khiến tôi chột dạ, cảm thấy sương sống hơi gờn gợn. Nhưng thật may nó lướt qua nhà em đi về phía cuối ngõ tít ở đằng sau, còn rẽ thêm vào một con đường lớn nữa rồi mới dừng lại ở một căn biệt thự kiểu Pháp cổ bề thế hơn đang được trang hoàng bằng ánh đèn nhiều màu sắc, rực rỡ cả một con đường, hàng chục chiếc ô tô sang trọng đang nối đuôi nhau đỗ trên vỉa hè và cả dưới lòng đường khiến chúng tôi vất vả lắm mới tìm được chỗ đỗ với sự hướng dẫn của một cậu security.
– Mời anh chị theo lối này
Một cô phục vụ trong bộ áo dài hướng dẫn chúng tôi đi theo một con đường lát bằng những phiến đá đen trên sỏi trắng, hai bên là hàng cây cũng được trang hoàng bằng ánh đèn màu rọi từ dưới lên đi vào trong nhưng không vào nhà mà vòng ra khu vườn phía trước, nơi có sẵn một sân khấu nhỏ và tiệc bày theo kiểu tiệc đứng của châu âu ngoài trời..
Tôi thực sự choáng ngợp trước khung cảnh như vậy, không nghĩ rằng đây chỉ là bữa tiệc của tư gia nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác bị ai đó dò xét từng hành động của mình từ phía đằng sau.
Để lại một bình luận