Phần 53
– Mày vớ vẩn vừa thôi, nghe tin ở đâu mà nói thế? – Tôi mặt quạu lên với Quỳnh Thy
– Hừ
Cảm giác Quỳnh Thy hơn nhếch mép lên một chút rồi lại trở lại bình thường, tôi không lưu tâm lắm vì dù sao mọi chuyện tôi cũng đã biết rồi. Có nhiều người co thể không hiểu nhưng chả lẽ tôi lại đi oán trách em cái việc đó. Có những chuyện xảy ra trong quá khứ thì chúng ta cứ nên để nó chỉ là một ký ức buồn mà thôi, đừng để nó tác động đến cái hiện tại này, vì dù sao ta cũng không hề xuất hiện trong quá khứ của họ.
Quỳnh Thy ngoảy đít làm dáng trêu tôi rồi đi vào phòng, mới đó mà đã hơn 10h tối rồi. Tôi đi vào phòng xem thế nào vì không thấy thằng Bảo ra.
Thằng Bảo vẫn giữ nguyên một tư thế từ nãy tới giờ, chân nó để thõng dưới đất còn người thì đang nằm trên giường, trông như người chết trôi, mắt nó trợn trừng nhìn ngược lên trần. Tôi ngao ngán nhìn nó.
– Này! – Tôi gõ gõ vào chân thằng Bảo
– Kệ tao – Cả người chỉ đúng cái mồm nó động đậy.
– Mày thích Bảo Hân thật đấy à? – Tôi hỏi nhỏ
Nó bật thẳng người dậy, nhìn tôi, trông nó đúng như cái cách suy tư của người đang yêu, đôi mắt nó buồn buồn xoáy thẳng vào tôi.
– Mày đã bao giờ yêu chưa? – Nó hỏi tôi
– Mày hỏi thế là ý gì? – Tôi nhìn nó
Nó lại nằm xuống thở dài thườn thượt, đôi mắt lại nhìn vào khoảng vô định trên trần nhà.
– Ngày xưa hồi cấp 3 tao có theo đuổi một em cùng lớp. Cảm giác hồi hộp lắm, như thế có gọi là yêu không nhỉ?
Tôi bật cười trước cái sự rồ man tíc vớ vẩn của thằng này.
– Cái thứ giống tình yêu thì nhiều nhưng yêu thì tao không biết, mỗi người một cảm nhận khác nhau thôi.
– Ừ! Tao nghe nói thằng Tuấn rồ bảo mày ngày xưa yêu nhiều lắm. Phải không? – Nó vẫn hỏi
Tôi đặt mình nằm xuống cạnh nó, cái tư thế y hệt. Gối đầu vào hai tay tôi cũng như bắt chước nó mà nhìn thẳng lên trần nhà.
– Mày nghe đâu nói vậy?
– Thì vừa bảo thằng Tuấn đấy thôi
– Ừ! Nếu xét theo quan điểm của nó thì có lý. Nhưng tao chỉ có hai mối tình thôi
– Mày thử kể xem nào?!
– Kể gì chứ, tao có phải nhà văn đâu, mặc dù tao nghĩ mối tình đầu của tao nó còn hơn tiểu thuyết ấy.
– Hề! Hay nhỉ?!
– Để lúc nào tao kể cho, nhưng mà nói thật tao không biết mọi người yêu thế nào? Nhưng tao thì quan điểm yêu chính là làm cho người mình yêu được hạnh phúc?
– Dù mình có chịu đau khổ à?
– Ừ! Có lẽ vậy
– Thế vì sao không thành? Lạ nhỉ?
– Tao không biết. Nhưng sau đó tao bỏ cái triết lý vớ vẩn ấy đi và đâm vào yêu đương linh tinh cái thời sinh viên ấy – Tôi thở dài
– Chắc cái tiếng ấy từ đó mà ra nhỉ? – Nó cười cười
– Ừ! Tụi con gái gọi tao là là thằng sở khanh giả danh công tử.. Nhưng mà cũng đúng, tao đâu có tình cảm gì với tụi nó đâu. Hì
– Thế còn vợ mày? – Nó thở dài
– Tao không biết, nhưng vợ tao làm cho tao quên đi được hẳn the first, với tao không biết là tự trong gốc lõi hay sao ấy mà cái triết lý kia lại sống lại trong tao.
– Cái gì gì mà làm cho người mình yêu hạnh phúc ấy à? – Nó cười nhạt
– Ờ! hình như nó thành bản năng rồi
– Vậy mà vẫn tèo – Nó thở dài
– Có thể, nhưng mà tao không hối hận vì đã làm hết sức rồi. Có thể cái triết lý vớ vẩn ấy chính là cái để hại tao, tao không biết nữa nhưng mà hai người đó tao yêu thật lòng, bằng cả trái tim mình, thậm chí còn hơn cả bản thân mình nữa. – Tôi trầm mặc như nói với chính bản thân mình vậy.
– Ừ! Còn cô bé nào mà tên Khả Vân kia thì sao? Tao thấy Quỳnh Thy nó kể mày có người mới rồi.
Tôi kể cho nó nghe về Khả Vân, cô bé đã cùng tôi đi chuyến HG vừa rồi, tất nhiên là chừa mấy cái đoạn quá khứ của em ra. Thằng Bảo nghe xong cảm khái:
– Tao thấy rất rồ man tíc nhưng mà tao suy nghĩ liệu đó có phải là tình yêu thật không?
– Ừ! Có lẽ mày nói phải, đến bản thân tao còn chưa chắc.
– Thế mày cảm thấy thế nào? – Nó hỏi
– Thì thế nào, tao cứ mặc kệ thôi. Nhưng phải công nhận là xa em tao cảm thấy rất nhớ, ở bên em tao cảm thấy được bình yên, thanh tịnh hơn.
– Mày nói nghe ghê quá, nhưng tao cảm thấy nghi ngờ lắm, biết đâu chỉ là sự trốn chạy… – Thằng Bảo thở dài
– Tao giờ đang rất lung tung, tao còn chả biết tao nữa. Mà sao mày hỏi giữ vậy? Mày tính với Bảo Hân thế nào?
– Thằng điên, tao đang định hỏi tiếp tại sao tán gái dễ vậy, nhất là thời sinh viên, thấy tụi nó bảo là mày cứ vài tháng lại có 1 em.
– Èo! Tưởng gì chứ dễ ợt. Lúc nào tao kể cho mày nghe.
– Kể mẹ nó luôn đi cho nóng, sốt ruột – Thằng Bảo lại giở giọng kêu toáng lên.
– Haizzz – Tôi thở dài.
Thực ra thì tôi nghĩ con gái là cái giống tình cảm, hành động theo cảm xúc của mình. Khi còn trong một mối tình thầm lặng với the first tôi luôn quan tâm đến mọi hành động của em. Có thể biết tâm trạng em thế mà không cần em phải nói ra, chỉ cần một hành động rất nhỏ thôi là đủ rồi. The first của tôi là một hoa khôi nên rất nhiều người để ý, lúc đầu em cũng chỉ là một đứa bạn thân của tôi thôi, nhưng tôi vừa để ý, vừa có linh cảm về em, vì thế nên khi em vẫn tươi cười trêu đùa cùng chúng bạn thì tôi có thể biết em đang rất buồn, nụ cười đôi khi chỉ là để che dấu niềm đau mà thôi. Tôi luôn đúng lúc với em và có nhiều việc hơn thế nữa.. để rồi dần dần em đã thuộc về tôi.
– Thực ra là cần sự chân thành, nếu mày yêu thật – Tôi bảo.
– Thế còn như hồi mày tán gái thì sao? – Nó nhoe nhoẻn
– Thì vẫn cái câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng thôi. Đứa thích tiền, đứa thích lãng mạn, đứa thích điên điên… tao có các em đủ thể loại luôn. Nhưng mà quan trọng là mày phải biết đối phương như thế nào đã.
– Nghĩa là có nhiều thông tin và hiểu về em hả?
– Ừ! Nhưng không có nghĩa là phải chiều theo ý tụi nó đâu nhé
– ĐM. Phức tạp thế
– Thì thế mới gọi là tán, nghệ thuật cả đấy. – Tôi cười hề hề.
– Mày hay nhỉ? Làm theo ý tụi nó thì tụi nó bỏ, làm theo ý mình thì gái lại theo. Bố khỉ
– Đời là thế mà – Tôi thở dài
– Ừ! Thế mày hiểu Bảo Hân thế nào?
– Hiểu đéo gì đâu, tao không quan tâm.
– Vậy mà Bảo Hân lại thích mày – Nó ngán ngẩm.
– Tao đíu quan tâm. Mà tao hỏi thật, mày thích Bảo Hân thật à
Thằng Bảo sửa lại tư thế, gập cái gối lại cho cao nó vắt tay lên trán suy nghĩ, có vể ưu tư lắm.
– Lần đầu tiên tao gặp đã bị em cuốn hút rồi.
– Bảo Hân xinh thế thì ai chả mê, tao cá là 9/10 thằng ở công ty mình thích em ấy, thằng còn lại chắc là gay – Tôi cười hô hố
– ĐM, mày là gay à? – Nó giả vờ trợn tròn mắt rồi xích ra khỏi tôi
– Thằng điên – Tôi bực quá vì bị hớ.
– Hề hề.
– Thôi nói tiếp đi.
– Thì bảo rồi mà, không phải vì em ấy đẹp đâu, nhưng tao thích em ấy ngay từ lần đầu, gặp thì đã loạn nhịp lên rồi. Lúc đầu cũng nghĩ là thích thôi, vì nhìn em ấy như nữ thần, một con người có nét gì đó mà tao đéo tả được, như kiểu không đứng gần mình, không cùng với mình được, nhưng tao lại thích và mơ về em ấy…
– Lằng nhằng quá tao không hiểu. – Tôi chán
– Mày không hiểu được đâu nhưng thôi tao cứ nói. Nhưng mà vừa rồi đọc mấy dòng của em ấy thì tao thấy em ấy cũng bình thường, có tâm hồn như một người phụ nữ bình thường vậy, em ấy không như cái vẻ bề ngoài. – Nó thở dài.
– Vậy là mày không thích nữa? – Tôi trợn mắt lên quay sang nhìn thằng này.
– Không! Lại càng thích mới chết dở, lúc trước như là ngưỡng mộ nhưng giờ tao lại muốn em ấy là của mình, để tao có thể chăm sóc và che chở cho em ấy.
– Em ấy thì có éo gì mà che mới chở – Tôi cười khùng khục
– Mẹ thằng điên, đéo nói chuyện nữa – Thằng Bảo cáu tiết.
Tôi cười hì hì vì cái thằng này, khéo nó yêu thật rồi cũng nên, tôi nhớ cảm giác đầu đời của tôi cũng là như thế, nó rất phức tạp và không được định hình, chỉ biết mong và nhớ, cảm thấy em vui thì mình vui hơn bội, em buồn thì mình buồn gấp mười.. Haizz, càng ngày càng rơi vào cái mối bòng bong đầy phức tạp này.
– Mày tính sao với Bảo Hân – Thằng Bảo hỏi tôi giọng buồn buồn
– Thì sao nữa, tao cứ lơ đi thôi – Tôi cười
– Ừ! Thôi đi ngủ mày
– Mày không giận tao à? – Tôi hỏi dò
– Giận cái mịe ấy, đi ngủ – Nó tụt luôn quần chỉ còn mặc mỗi cái sịp.
Vậy là hôm nay chúng tôi được đi ngủ sớm, không bia rượu nhậu nhẹt và đã chìm sâu vào trước 11h. Giấc ngủ tuy vậy cũng không êm ả lắm vì nhiều cái chập chờn, những suy nghĩ, và cả những cơn mộng mị… của cả tôi và thằng Bảo điên.
Như thường lệ tôi luôn là người dậy sớm nhất và lãnh cái trách nhiệm gọi thằng Bảo dậy. Nhưng hôm nay tôi lại thấy Quỳnh Thy đang ngồi trước cửa đang tưới cây.
– Mày làm gì mà dậy sớm thế? – Tôi hỏi
Quỳnh Thy giật mình quay lại nhoẻn cười nhìn tôi, trước mặt nó là một cái chậu cây nhỏ và trên đó là một cái cây bé tí với hai cái lá màu đỏ.
– Cây gì lạ thế? Ở đâu ra đấy – Tôi hất hàm hỏi
– Hoa huyết dụ – Nó cười
– Ai tặng à? – Tôi nháy mắt
– Không! Em mua đấy
– Hâm, tự dưng mua làm gì – Tôi nói
– Em đi chơi với bạn, thấy hay thì mua thôi, huyết dụ… tên hay nhỉ – Quỳnh Thy mỉm cười.
– Nghe ghê chết đi được ấy – Tôi tặc lưỡi.
– Hì!
Quỳnh Thy không trả lời tôi mà lại chăm chút cho cái hoa có cái màu đỏ như máu ấy. Tôi đi vào trong và lôi thằng Bảo dậy chuẩn bị đi làm. Chúng tôi đi hai xe tới chỗ làm, lúc này vẫn còn sớm và như thường lệ chúng tôi bao giờ cũng sà vào quán cafe đầu tiên.
– Tối nay vẫn như kế hoạch chứ? – Thằng Bảo hỏi tôi khi vừa cầm lấy cốc cafe.
– Kế hoạch gì! Quên nói với mày là tối nay Bảo Hân qua đón anh em mình – Tôi cười
– Ẹc! Phụ nữ qua đón, nghe ghê nhỉ
– Ừ! Vừa nói đã thấy rồi kìa, thiêng thật.
Tôi chỉ tay vào chiếc Sonata màu trắng đang chạy từ từ rẽ vào tầng hầm.
– Ừ! Thế này xem chừng tao không có cơ hội – Thằng Bảo giọng buồn xo than thở.
– Sao mày? – Tôi ngạc nhiên.
– Thì người đẹp, lại giầu có, ôtô riêng nữa – Nó ngán ngẩm
– Mày chả có xe đạp riêng còn gì – Tôi trêu
– Đây không phải lúc đùa, tao nói thật đấy
– Ừm.
Mặt nó ỉu xìu, tay cứ vê vê cái thìa cafe xem chừng suy nghĩ ghê lắm.
– Mày biết phụ nữ thích gì không? Hầu như tất cả ấy – Tôi nói
– Thích gì? – Nó ngước mắt lên nhìn tôi
– Sự tự tin, mày phải tự tin thì mới ra dáng đàn ông được, ỉu xìu thế này thì đến Ngọc Trinh còn éo để ý nữa là Bảo Hân – Tôi cười.
– Đệch, mày nói như lờ – Nó nói bậy chệch đi
– Hề! Nói chung là mày phải tự tin mà đứng trước em nó đi, chứ cứ thế này thì sao mà em nó có ấn tượng được. – Tôi nghiêm túc
– Ừ được tao sẽ cố gắng, nhưng đứng trước em ấy thì tao cứ như có cái gì chặn họng
– Chuyện bình thường thôi, ráng lên – Tôi động viên mặc dù đây không phải lần đầu nó nói thế.
Bảo Hân có vẻ như muốn uống cafe với tụi tôi hay sao, tôi đã thấy em bên kia đường vẫy tay và chuẩn bị sang.
– Mày đừng nói gì về chuyện hôm qua nhé – tôi nhắc Bảo
– Ừ!
– Cứ như bình thường đi, không ngại – Tôi lại động viên
– Ừ!
Bảo Hân sang tới nơi kéo ghế ngồi cạnh thằng Bảo.
– Sao hôm nay người đẹp đến sớm thế? – Tôi trêu đùa
– Thì phải đi sớm mới không đông, về như hôm qua em vừa đi vừa sợ, chưa quen lắm – Bảo Hân cười mỉm.
– Ừ! Dần sẽ quen thôi – Thằng Bảo nghe lời tôi nên góp lời bằng một câu nhạt toẹt
– Hì! Anh Bảo trưa nay rảnh không?
– Ơ ơ.. – thằng Bảo không thốt nên lời
– Nếu rảnh thì chiều nay đưa em đi có việc nhé!
Bảo Hân nở một nụ cười tươi như hoa với thằng Bảo. Tôi ngạc nhiên quá đỗi nhưng cũng vui mừng, hỏi lại
– Hehe! Anh chị này tính đi riêng gì đây – Tôi trêu
Thằng Bảo sung sướng đến người ngợm đỏ rực hết cả lên, không nói nên lời nào. Bảo Hân tình cảm níu lấy tay Bảo hỏi lại:
– Sao? Hôm nay anh lại bận rồi à?
– Không… không… anh chả bận gì hết
Thằng Bảo lắp ba lắp bắp trả lời, kể cả hôm nay sếp tổng có bắt họp thì nó cũng nghỉ, tôi nghĩ thế, thằng này là nó dám lắm. Bảo Hân quay sang nhìn thái độ vui vẻ của tôi rồi cũng lại mỉm cười.
– Hôm nay em không qua được rồi, anh tự đi vậy nhé. được không?
Tôi hơi choáng nhìn Bảo Hân, dù sao thì tôi vẫn tự đi được nhưng hình như cảm thấy em hôm nay hơi khác. Tôi nhìn em lom lom thắc mắc
– Ừ cũng được, nhưng sao vậy em?
– Tại chắc em với anh Bảo bận phải đến tối mới xong nên em và anh ấy đi thẳng tới nhà anh Anh luôn. – Bảo Hân ra vẻ thở dài
– Ừ vậy thì tốt rồi.
Khỏi nói tôi có bị đâm chết thì thằng Bảo nó cũng không quan tâm, nhìn mặt của nó phởn chi thế kia cơ mà, tôi ngán ngẩm và cũng cảm thấy hơi rầu rầu.
Để lại một bình luận