“Để Quân mặc quần áo cho Huyền nhé”
Rồi chẳng thèm đợi Huyền có đồng ý hay không, Quân lấy áo lót mặc vào cho Huyền rồi cài dây, sau đó mặc đến áo phông cho cô bé, Huyền đành duỗi chân thẳng ra để Quân xỏ quần lót cho mình, Quân lại cúi đầu hôn vào đám lông đen giữa khe đùi Huyền khiến Huyền phải khẽ gắt:
“Khỉ ạ, vầy vò người ra hai lần liền mà chưa thỏa mãn sao”
Quân lại ôm lấy Huyền, cười một cách dâm dê nói:
“Vẫn chưa đủ, hay mình làm lần nữa đi”
Huyền mệt mỏi bảo:
“Thôi, Huyền mệt rã rời rồi đây này”
Quân cười thích thú, hai lần làm tình liên tiếp với Khánh Huyền làm nó thỏa mãn rồi, nó kéo quần lót của Huyền lên rồi mặc váy vào cho cô. Hai người ra khỏi bụi rậm và đi xuống núi. Đi đến giữa chừng, hai người gặp cả lớp và cùng đi xuống như không có chuyện gì cả và cũng không có ai hỏi gì đến việc hai người vừa đi vắng một lúc lâu…
Hôm nay là buổi học đầu tiên sau chuyến đi cắm trại đó, cả lớp sôi nổi nói chuyện với nhau về những kỷ niệm về chuyến đi. Riêng Khánh Huyền là có một tâm sự không tiện nói ra, sau chuyến đi cắm trại này, Khánh Huyền thấy rằng dù muốn hay không thì cô đã bị một sợi dây vô hình buộc chặt cô với Quân. Toàn bộ sự trong trắng của đời con gái cô đã bị Quân chiếm đoạt rồi, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây? Quân vào lớp, nó tìm đến ngồi cạnh Khánh Huyền, vẻ mặt Quân toát lên một vẻ thỏa mãn, có cái gì đó hơi đểu đểu nhưng Khánh Huyền không dám hỏi. Mãi đến giờ ra chơi, Khánh Huyền mới lặng lẽ đi theo sau lời rủ đi uống nước của Quân.
Nhưng đi uống nước sao lại ra góc vắng này? Khánh Huyền chưa kịp cất tiếng hỏi thì Quân nhanh nhẹn ép sát thân hình vào người cô.
“Kìa Quân, làm gì thế, mình đi uống nước cơ mà…”
Huyền thảng thốt kêu lên nhưng Quân cười hềnh hệch:
“Hì hì, chiều Quân lúc này nhé, hôm qua Huyền còn cho Quân ấy hai lần cơ mà”
Khánh Huyền bặm môi cố vùng ra:
“Thôi mà Quân, có ai nhìn thấy thì sao, bỏ Huyền ra đi”
Nhưng Quân đâu chịu buông tha cho cô, vẫn cứ ôm chặt lấy Huyền, tay nó bắt đầu sờ soạng bừa bãi trên người cô, bóp lên bộ ngực căng tròn của Huyền. Huyền vẫn cố gắng vùng vẫy.
Quân bắt đầu dở mặt, nó đắc thắng nói:
“Nếu Huyền không đứng yên thì tôi sẽ kể hết chuyện hai đứa mình hôm qua làm gì cho cả lớp biết, cho cả bố mẹ Huyền biết”
Khánh Huyền sợ quá, cô đành chiều theo ý của thằng bạn đểu. Thắng lợi quá dễ dàng khiến Quân say sưa, nó thỏa thuê cởi áo Huyền ra, kéo cả áo lót của cô xuống mà vuốt ve nắn bóp đôi vú trần khiêu khích. Khánh Huyền đứng im chịu trận không dám phản đối, cô rùng mình vì lạnh, vì sự tráo trở của Quân, người mà cô coi như bạn thân nhất trong lớp. Cố nén sự ghê tởm lại, Khánh Huyền chỉ muốn tát vào bộ mặt đê tiện đang ánh lên những tia sáng dâm đãng khi sờ nắn phần trên cơ thể cô. Những đến khi Quân bắt đầu lần xuống phía dưới, định kéo chiếc quần của Khánh Huyền xuống thì cô không còn chịu đựng được nữa, đẩy mạnh Quân ra rồi chạy vụt về lớp, vừa chạy vừa cài lại khuy áo.
Ngay trong giờ học tiếp theo, Quân đã đưa cho Khánh Huyền một tờ giấy trong đó đe dọa bắt cô phải đến nhà nó ngay chiều hôm nay, nếu không đừng trách nó sẽ kể hết mọi chuyện cho người lớn biết. Khánh Huyền cắn chặt môi đến bật máu, cô không ngờ mình lại gặp phải một người bạn trai đốn mạt đến thế.
Chiều hôm đó, Khánh Huyền nặng nề đi đến nhà Quân. Tần ngần mãi trước cửa nhà hắn, cô mới bấm chuông. Tiếng chuông ngân vang như báo hiệu một nỗi đau mới sắp đổ xuống đầu cô…
“Cháu hỏi ai?”
Một người phụ nữ với đôi mắt sưng mọng mở cửa hỏi Huyền.
“Dạ, cháu cần gặp bạn Quân”
Người đàn bà bỗng òa khóc…
“Cháu ơi, trưa nay thằng Quân đi học về bị tai nạn giao thông rồi, người ta vừa mới gọi điện cho cô lúc nãy, bây giờ cô phải vào viện xem nó thế nào, cháu có đi cùng cô không?”
Khánh Huyền sững sờ vì thông tin mới này, lưỡng lự một lúc rồi cô đồng ý đi theo mẹ Quân vào viện, chiếc Spacy của Huyền lướt nhanh trên đường đến bệnh viện, ngồi sau là mẹ Quân. Cả hai vội vã đi vào trong bệnh viện, tìm đến phòng hồi sức cấp cứu. Cánh cửa mở ra, một bác sĩ đi ra, cả hai hồi hộp hỏi thăm tình hình Quân. Ông bác sĩ thở dài nhìn họ bằng cặp mắt thông cảm:
“Bác và cô là người thân của cháu Quân à? Rất tiếc chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng… cháu đã ra đi cách đây gần một tiếng rồi”.
— Hết —
Để lại một bình luận