Ông ngả người nằm xuống, bế tôi vẫn trần truồng nằm lên bụng ông. Việc của tôi là bắt chước lại những động thái mà ông đã thực hiện trên thân thể tôi. Đến khi tôi tụt quần đùi và sịp của ông ra, tôi thoáng giật mình khi thấy cái xúc xích to, dài và cứng bật tung ra, cái đầu đỏ hồng và nhẵn thín. Cái khe nhỏ nhớp ướt như miệng con chuột… Tôi sững sờ chưa biết làm gì thì ông vít đầu tôi xuống, cầm buồi quệt quệt khắp mặt tôi rồi chấm chấm vào miệng tôi. Tôi há mồm rồi cầm tay ông để đưa thẳng vào mồm. Buồi ông to quá, cứng quá, dài và ấm quá, hơn cả những cây xúc xích mà tôi đã được thấy, được ăn. Tôi cắn nhẹ và mút mạnh. Tay ông vẫn ôm tôi. Đang mê mải mút và muốn cắn ngập răng như cắn cái xúc xích thì một luồng chất nhờn phóng thẳng vào cuống họng tôi. Không thể nhổ ra vì còn đang ngậm buồi ông trong miệng. Tôi nuốt hết vào bụng. Một hồi sau, cái buồi ông mềm dần. Ông rút buồi ra khỏi miệng tôi. Đoạn, kéo tôi lên để hai miệng lại áp vào nhau. Vì tôi còn nhỏ, nên lúc này tôi cảm nhận được cái buồi ông đang cựa quậy ở khe đùi tôi phía gần đầu gối, còn Ɩồŋ tôi đang ứa nước vào rốn của ông. Tôi giờ mới nghĩ ra câu hỏi: “Ông trẻ ơi, ông uống nước đái của con à? Con cũng nuốt hết nước đái của ông đấy!”
Ông hôn tôi và bảo: ” Không phải nước đái đâu. Của Phương thì gọi là dâm thủy. Nuốt được dâm thủy của gái trinh, gái mới lớn là may và lợi cho sức khỏe. Còn thứ mà Phương nuốt gọi là tinh trùng. Tinh trùng cũng rất bổ khi bắn thẳng vào miệng, không xuất ra ngoài. Và…(Ông đưa ngón tay xuống miết miết khe Ɩồŋ tôi rồi nhấp nhấp ngón tay ấn vào lỗ Ɩồŋ) nếu tinh trùng chui vào đây là Phương có em bé trong bụng đấy!”. Tôi tiếc rẻ: ” Thế sao ông không cho vào để con có em bé? Con thích có em bé lắm!”. Ông cười, hôn hai núm vú bé xíu của tôi rồi bảo: ” Không được! Giờ Phương còn bé. Cho vào là đau lắm, chảy nhiều máu lắm và chưa thể có em bé. Khi nào Phương có lông mu, có kinh nguyệt thì mới được. Lúc đó thì Phương mới có thể có chửa, đẻ con với chồng”. ” Thế ông vẫn là chồng của con chứ?”.
Ôn ngồi dậy, bế tôi ngồi lên lòng ông, cái buồi to cứng của ông chạm ngay mu Ɩồŋ tôi. Ông bảo:
“Phương sẽ là vợ. Nhưng có yêu… ông nhiều không. Có muốn ông là chồng không? Nếu có thì khi nào chỉ có chúng mình thì đừng gọi là ông, xưng con nhé. Gọi là anh, em và chồng vợ. Được không?”. Tôi lại gật đầu và cong ngón tay út sang để ông ngoắc tay ăn thề. Đúng trò trẻ con nhưng tôi nghiêm túc và khắc sâu vào tâm khảm của đứa con gái 8 tuổi, được hưởng sự đời từ ông trẻ của mình.
Vẫn chưa thấy ai gọi xuống ăn cơm. Tôi ngẩn ngơ nghĩ và nằm xuống, dùng 2 ngón tay banh Ɩồŋ mình ra, bảo với ông: ” Ông… à Anh ơi! Anh… địŧ em đi!”. Từ ” địŧ” là tôi nghe được từ ông nội và mẹ trong một lần tôi nhìn trộm. Thấy mẹ trần truồng nằm bên dưới, còn ông nội cũng trần truồng nằm trên. Hai bộ phận sinh dục gắn chặt khuất mắt tôi nhìn. Mẹ la lên” Địŧ đi, mạnh lên… anh! Con Phương lớn rồi… Em muốn đẻ nữa…”. Tiếng ông nội hổn hển: ” Anh đang địŧ con dâu của anh đây, Trang ơi! Anh cũng muốn em đẻ cho anh, cho dòng họ này thằng con trai…”.
Kiên chỉ cầm buồi quệt dọc khe Ɩồŋ tôi và ấn sâu sâu một chút tôi đã nhăn mặt sợ đau. Kiên tự xóc để tinh trùng phọt ra, bắn vào khe Ɩồŋ tôi rồi chảy dần xuống đít. Tôi đã tưởng vậy là mình sẽ có em bé.
Thấy tiếng người ồn ào ở tầng dưới, ông trẻ Kiên mặc vội quần áo rồi mặc sịp, mặc váy cho tôi. Ông nói nhỏ: ” Phương ra tắm và thay quần áo đi. Đừng nói với ai là chúng mình đã làm gì với nhau nhé. Anh yêu… vợ bé bỏng của anh”. Nghe được vậy thôi mà tôi thấy lâng lâng, vui sướng. Vừa tắm rửa, ngắm cặp vú nhỏ của mình đã in vết môi, bàn tay của ông trẻ, sờ xuống Ɩồŋ mình tôi hình dung ra nụ hôn, vệt liếm của môi, lưỡi ông và vết quệt của buồi ông cùng đám tinh trùng trắng đục và đặc sánh của ông đọng đầy mép Ɩồŋ. Tôi lẩm bẩm: ” Chỉ cho anh – ông trẻ Kiên của tôi.”
Hôm ấy cả nhà vui lắm dù không ai biết lý do của ai.
Chiều tối thì ông về HN. Trước khi về ông không bao giờ quên hôn tôi, đứa cháu gái bé bỏng ” hợp với ông nhất”. Lần này, hơn mọi lần khi ông hôn môi tôi và bảo” Anh yêu em quá mất rồi, bé ơi!” Và tôi cũng biết ngượng ngùng tìm được câu đáp lại như một người con gái đã lớn: ” Em yêu chồng. Hôm nào chồng lại lên. Em nhớ lắm”.
…
Tôi nhớ…
Chỉ 1 tháng sau khi ông trẻ tôi về để đi nước ngoài thăm vợ con, thì ông nội tôi (mà thực ra là bố đẻ) qua đời khi ông mới qua tuổi 50 chưa lâu vì bị điện giật và cũng chỉ 1 tháng sau “bố Hưng” cũng chết bất đắc kỳ tử khi đang ngủ, sáng dậy cả bà và mẹ đều hốt hoảng thấy ông đã cứng lạnh trên nền nhà từ bao giờ. Hai cái tang chồng chất. Nhà chỉ có hai người đàn bà, mọi việc đều qua tay ông trẻ Kiên lo chu đáo và đầy tình nghĩa. Làng xóm ai cũng khen. Bà trẻ Hằng và ông với các cô chú cũng về chịu tang anh & bác. Chưa đến hết 49 ngày lại đưa “thằng cháu xấu số của cô ra nghĩa địa để sum vầy cùng bố”. Khi bà đi ra nước ngoài và những khi ông chưa lên thăm, nhà tôi trống trải và buồn bã. Không có tiếng cười, chỉ nghe tiếng thút thít, kể lể của hai người đàn bà goá bụa. Bà mới 47 tuổi đang mang bầu sau gần 30 năm không thấy sinh nở. Còn mẹ tôi 26, tôi thì còn chả biết buồn là gì ngoài sự mong đợi ông trẻ ở lại.
Ông ở lại cùng bà cháu, mẹ con tôi như lời bà trẻ đề nghị “Anh cứ ở nhà. Lúc này chị và các cháu cần anh có mặt hơn lúc nào hết. Anh yên tâm, không phải cho mẹ con em nhiều nữa đâu…”.
Ông cháu tôi lại say mê yêu vụng trộm nhưng cũng chỉ dừng lại như mọi lần trước thôi. Dù tôi đã thấy mình lớn lên nhiều, hai vú đã thây lẩy như quả chanh. Ông cũng đã mạnh tay nhào nắn để tôi được sung sướng. Lồŋ tôi to hơn bởi tôi mập mạp và thường được ông kích thích bằng lưỡi và bằng dương vật. Nhưng ông kiên quyết không nhét buồi vào Ɩồŋ tôi mà chỉ ấn đến hết cái chỏm nhẵn thì dừng lại. Ông bảo: “Anh để dành khi Minh Phương có kinh nguyệt”. Tôi đành nhịn thèm.
Một lần về giữa buổi vì biết ông ở xưởng để sửa cái xe máy cho bà nội. Từ ngày ông nội mất, ông cai quản xưởng và thuê người làm, chỉ thỉnh thoảng ra kiểm tra và tính toán với thợ. Bao nhiêu tiền đưa hết cho bà nội và mẹ tôi. Kinh tế nhà tôi cũng ngày càng khấm khá. Bà nội bỏ việc để ở nhà từ khi biết mình có thai.
Về xưởng không thấy có ông ở đó nên tôi vội về nhà.
Rón rén mở cửa, rón rén vào nhà và nhẹ chân lên gác. Thấy bà nội gục đầu vào vai ông thì thầm gì đó. Ông thì vỗ lưng bà như an ủi. Tôi đi giật lùi ra và xuống gác. Một lúc sau thấy bà nội ưỡn bụng bầu nặng nề đi xuống. Tôi chạy vụt lên, lao vào buồng ông. Hai chúng tôi lại quằn quại làm tình khan (nghĩa là chưa địŧ nhau). Tôi mút buồi ông cho đến khi tinh trùng vọt ra và tôi nuốt hết. Cũng chẳng biết có phải vì nuốt tinh trùng của ông mà tôi cũng tự thấy mình xinh hơn, phát triển đầy đặn hơn. Còn ông, có phải vì ông luôn liếm và nuốt hết dâm thuỷ từ cái Ɩồŋ trinh nguyên của tôi mà da dẻ ông hồng hào, nhìn trẻ hơn tuổi nhiều. Ông mới 44 tuổi, kém chị dâu (bà nội tôi) 2 tuổi. Tôi say ông như nghiện ngủ. Tôi biết ông cũng yêu tôi – người “vợ nhí” nay sang tuổi thứ 9 của ông mà đã trên 1 năm nay được ông âu yếm gọi là vợ, là Minh Phương của anh những lúc chỉ có tôi với ông, và những lúc đó tôi cũng thấy sung sướng được gọi ông là anh, là chồng như lời ông dặn. Khi khác tôi với ông vẫn ông con với nhau nhưng ánh mắt nhìn nhau thì chỉ chúng tôi mới hiểu. Quần nhau một hồi thì ông bảo tôi đi tắm để ông đi đón mẹ tôi về muộn.
Tôi xuống nhà, sà vào lòng bà nội để xoa cái bụng bầu tròn căng của bà. Bà bảo: “Minh Phương sắp có chú rồi nhé. Tuy ít tuổi hơn nhưng là chú đấy. Nghe chửa?”. Tôi vô tư vâng lời.
Rồi bà sinh em bé thật. Một bé trai bụ bẫm. Bà bảo: ” Tên của chú là Trần Bá Cường nhé”. Tôi cũng gật đầu vâng ạ. Về sau tôi lơ mơ thắc mắc là tôi theo họ bố, họ ông nội là họ Lê mà. Sao chú lại họ Trần? Tôi hỏi mẹ thì mẹ cười, bảo: ” Lớn lên rồi sẽ biết. Hỏi lắm cho mau già à?”.
Tôi đem thắc mắc hỏi ông, ông ôm hôn tôi rồi bảo: “Vài năm nữa em sẽ biết, vợ yêu ạ”. Thế là tôi không thắc mắc nữa. Tôi tin lời ông.
Tôi nhớ…
Năm tôi 12 tuổi, lần đầu ngủ dậy tôi hốt hoảng thấy máu loang lổ dưới đệm và đỏ lòm nơi đũng quần. Tôi gọi mẹ. Mẹ bảo: ” Thành thiếu nữ rồi ư? Mới 12 tuổi mà đã có kinh nguyệt rồi “. Nghe thấy 2 từ ” Kinh nguyệt” tôi thích lắm và mong ông lên. Ông đưa bà nội và chú Cường về HN chơi mấy hôm nay rồi.
Hôm ông bà lên, tôi cứ bám riết lấy ông. Lúc vào phòng, tôi hãnh diện kể với ông: ” Em có kinh nguyệt rồi đấy, chồng ạ”. Ông trố mắt ngạc nhiên: ” Thật không?”. Tôi quả quyết: ” Thật! Không tin hỏi mẹ xem!”. Ông sang phòng mẹ. Một lúc lâu quay lại. Tôi đã lột truồng nằm trên giường đợi. Hai mu Ɩồŋ nóng ran và nhúm lông mềm mỏng mọc toen hoẻn trên mu. Ông chốt cửa rồi cởi quần áo mình ra, xà vào tôi mà nắn, bóp, hôn hít. Tôi nứng quá chỉ muốn ông địŧ ngay. Tôi gằn giọng: ” Địŧ… địŧ em đi…”. Ông kê đầu buồi vào cửa Ɩồŋ hẹp nhỏ của tôi và bảo: ” Đau lắm đấy, Minh Phương ơi. Nhưng lần đầu thôi. Đừng kêu khóc nhé. Mẹ nghe thấy đấy…”. Tôi chỉ kịp gật đầu và đón đợi.
Cái đầu buồi to nhẵn của ông cứ gại gại, cứ mơn trớn nơi mép Ɩồŋ đang ứ nhờn dâm thuỷ của tôi. Bất ngờ tôi trợn mắt, há mồm chực hét lên vì đau. Nhưng tự nhét bàn tay vào miệng cắn chặt. Đau và sướng cứ trào dâng vì buồi ông thúc hối hả, sâu vào tít tận đáy Ɩồŋ còn bé nhỏ, nông cạn và trinh tiết của cô cháu gái mới 12 tuổi đầu của ông. 12 tuổi tôi chính thức là vợ ông theo mọi nghĩa. 12 tuổi tôi thành đàn bà nhờ ông – chồng của tôi, ông trẻ của tôi.
Tôi nằm yên để cảm nhận cái đau như xé ở trong Ɩồŋ mình vì bị rách màng trinh. Người ta bảo màng trinh con gái dưới 13 tuổi dày lắm, nếu bị đâm thì đau lắm. Tôi đau thật nhưng cũng sướng thật! Buồi của ông to, cứng và dài thế mà đến cú thúc thứ 3 tôi mới thấy nhói đau. Giờ tôi nằm im, dạng háng cho ông lấy cái khăn mùi xoa trắng mà ông luôn để trong túi (tôi hay thò tay vào túi quần ông để sờ buồi ông nên thấy cái khăn luôn sạch sẽ, trắng tinh và thơm tho) ra và nhẹ nhàng thấm máu Ɩồŋ tôi đang rỉ ra. Ông gấp khăn rồi nhét cái khăn còn đỏ lòm vào túi quần. Ông bảo: “Vợ yêu cứ nằm yên đấy cho đỡ đau và ngưng chảy máu thì hãy dậy nhé”. Tôi gật đầu rồi nhắm mắt lại, chỉ nghe tiếng bước chân ông ngoài hành lang đi về phía phòng mẹ.
Tôi choàng tỉnh, giấc mơ còn chưa đến đoạn ông địŧ tôi lần nữa. Ông lay tôi: ” Minh Phương dậy đi!”. Ông đưa tôi viên thuốc và cốc nước bảo tôi uống. Vốn tin ông nên tôi uống ngay. Uống rồi tôi mới hỏi thuốc gì? Ông trả lời: ” Thuốc tránh thai cấp tốc. Em mới 12 tuổi, nếu thụ thai bây giờ thì chết anh!”. Tôi ngơ ngác không hiểu. Ông giải thích: ” Em còn là trẻ vị thành niên mà bị người nào làm cho có chửa thì người đó vi phạm pháp luật và vào tù ngay. Anh không muốn xa em nếu bị đi tù vì hiếp dâm trẻ em.”.
Tôi như cố tình không hiểu: ” Ơ! Em bảo anh địŧ em chứ có bị anh hiếp dâm đâu?”. ” Đành là thế nhưng pháp luật là không cho phép. Đến khi em 18 thì vợ chồng mình thỏa mái. Em muốn có chửa thì anh cho có chửa, đẻ con cho anh. Giờ thì chưa đến lúc…”. ” Eo ơi! Lâu thế á? Còn những… 6 năm nữa cơ á?”. Ông nằm ghé xuống bên tôi. Tôi quên ngay sự đau đớn còn âm ỉ phía trong Ɩồŋ và lại muốn được ông tiếp phát nữa.
Tôi nhớ…
Năm ” Chú Cường” được 3 tuổi thì mẹ tôi lại có bầu. Mẹ sinh em gái, đặt tên là Trần Bá Ngọc Phương. Họ của em gái lại làm tôi thắc mắc. Nhưng mẹ bảo: ” Rồi con khắc biết “. Em gái đủ 4 tuổi thì bà trẻ Hằng về đón sang Đức ở cùng bà và cô chú. Bà bảo: ” Để bà nuôi cho ở nhà đỡ vất. Mẹ Trang rồi phải đẻ nữa.”.
Rồi mẹ có bầu thật. Ông trẻ lại là người đặt tên cho em trai tôi là Trần Bá Hùng.
Tôi biết…
Giờ thì tôi biết ai là bố đẻ của 3 đứa trẻ do bà nội và mẹ tôi sinh ra. Mẹ thú tội với tôi: ” Tại mẹ muốn con có em nhưng không muốn lấy chồng. Mẹ xin ông trẻ 2 đứa em cho con đấy!”. Rồi đến ông. Ông bảo: ” Phương đừng buồn. Anh yêu em và sẽ làm chồng của em. Chuyện anh với mẹ Trang thì tại cả 2. Anh muốn và Trang cũng muốn có con với nhau mà.”. Ôi giời! Thế ra mẹ tôi đã ngủ với bố chồng để sinh ra tôi. Nay lại ngủ với chú rể của chồng để có hai đứa em tôi. Tôi cũng chẳng biết buồn hay lo mà chỉ thấy cái thực tế rối rắm trong vai vế xưng hô. Tôi tưởng chỉ có mình mình sa vào lòng ông trẻ, tình nguyện làm vợ của ông mà thôi. Nay lại thêm cả mẹ nữa.
Để lại một bình luận