Người đàn bà thành thục từ trong nội tâm sợ hãi vạn phần, cơ hồ hét lên thành tiếng,
– Hình như cô đã bị rắn cắn trúng?
Bí thư Trịnh Minh Đường lo lắng nhìn Lưu Hương Lê ngã ngồi nghiêng một bên trên đất, ông ta biết rằng cô đã bị thương.
– Tôi….không sao!
Thậm chí cô còn muốn đứng dậy.
Thật không ngờ, cô vừa mới miễn cưỡng đứng lên, từ sau mông truyền đến một cơn đau nhức, thân mình lập tức lại mềm nhũn muốn té nhào, bí thư Trịnh Minh Đường trong lòng vừa động, nhanh như tia chớp lấy tay vịn chặt giữ lại Lưu Hương Lê lại.
Không biết vì sao thấy Lưu Hương Lê nhăn mày nhăn mày bộ dạng chịu đựng đau đớn, bí thư Trịnh trong lòng thế dâng lên cảm giác không thoải mái, ông ta lúng túng nói:
– Xin lỗi chủ nhiệm, chỉ vì ý muốn tham quan trên núi một chút, mà bây giờ lại làm cho cô bị thương như thế này, cô cho tôi biết phải làm sao đây.
Lưu Hương Lê một đôi mắt đẹp tròn vo nhìn trên mặt bí thư Trịnh, trong tai nghe ông ta xuống thấp giọng sốt ruột quan tâm, đáy lòng của một người đàn bà chân chất thật thà dâng lên một cảm giác cảm động, cô biết rằng bí thư Trịnh luôn luôn tự cho mình là thanh cao, tự đắc tự đại nay lại có những lời nói từ bên trong lộ ra, sắc mặt hiện ra sự lo lắng, làm cho trong lòng cô không khỏi có loại ấm áp thoải mái có thiện cảm với người lãnh đạo này.
Cô rù rì nói:
– Tôi dường như bị rắn cắn …phía sau rồi.
Bởi vì xấu hổ, bây giờ nhớ tới chuyện phải ngay lập tức chữa trị vết rắn cắn, Lưu Hương Lê lại cảm thấy miệng vết cắn lại đau đớn, nhưng vì ngượng ngùng không biết phải làm sao.
– Chủ nhiệm, cô không sao chứ? Cô xuất thân từ vùng núi chắc am hiểu đặc tính nọc độc của loài rắn này, nói mau đi…
Bí thư Trịnh cuống quít hỏi tới.
– Tôi…tôi…!
Lúc này Lưu Hương Lê sợ chữa trị nọc độc không kịp, đổ mồ hôi lạnh, nhưng từ ý niệm trong đầu không thể nào giải thích được cho bí thư Trịnh được…
– Cổ ngữ có nói: ngộ biến phải tòng quyền, phải làm sao cứ nói, mạng người quan trọng hơn, đừng có cố chấp nhiều như vậy! Hãy tin tưởng tôi!
Thấy Lưu Hương Lê chịu đựng đau đớn như có điều khó nói, nên bí thư Trịnh chậm rãi khuyên.
Làm một người đàn bà xinh đẹp khi nghĩ đến việc sẽ bị nằm liệt một chỗ vì nọc độc rắn, Lưu Hương Lê rất hoảng sợ, nhất là hiện tại cô chỉ có một thân một mình thì sự sợ hãi lại càng tăng lên gấp bội, nếu mà quả thật như thế, thì sống không bằng chết đi.
– Được rồi! Bí thư nói rất đúng, nhưng…việc cách chữa thì sợ làm..phiền đến bí thư…!
Cuối cùng thì ngập ngừng Lưu Hương Lê cũng đành nói ra về loài rắn này khi cắn thì sẽ ra sao, và cách chữa thì thế nào, nỗi lo sợ lấn át tất cả những ngượng ngùng vốn có của cô.
– Vậy thì tôi trước kiểm tra vết thương rắn cắn chỗ nào cái đã, cô đừng có ngại, việc này cũng do tôi mà ra.
Bí thư Trịnh mừng thầm trong lòng khi nghe cô nói ra cách chữa, vội vàng cúi người từ phía sau tra xét thương thế ở trên mông của Lưu Hương Lê khi cô nằm nghiêng qua một bên.
Tuy rằng rất e ngại động tác này của người đàn ông xa lạ, nhưng vì đang ở ngưỡng cửa của sự sống chết mong manh, nên Lưu Hương Lê không thể động đậy, đành phải mặc cho bí thư Trịnh hơi nhấc lên vạt áo, lộ ra hai cái mông đít rất tròn trơn nhẵn khêu gợi.
Bí thư Trịnh lập tức tim đập nhanh hơn, máu trong người cuộn trào, không tự chủ được cúi đầu xem xét cái quần lót đang nhú ra một chút qua khỏi dây lưng của cái quần dài, đường viền hoa ren có thể rõ ràng thấy được trong cái quần lót màu trắng, toàn thân tràn đầy sự thành thục thuỳ mị của người đàn bà chín mọng, làm Bí thư Trịnh suýt nữa máu mũi phún trào.
Người đàn ông trung niên hơi thở đã nặng nề, bắt đầu xem có thể nhìn trộm đến chỗ riêng tư của cái quần lót hắn cũng phát hiện được Lưu Hương Lê mặt phấn bắt đầu nổi lên ửng đỏ vì xấu hổ, trái tim của bí thư Trịnh cũng không tự chủ được bắt đầu đập liên hồi nhảy dựng lên.
– Ưm…!
Lưu Hương Lê tuy cố nhắm chặt mắt lại không dám nhìn, nhưng giác quan của người đàn bà thành thục làm cô cảm giác được ánh mắt của bí thư Trịnh nóng hừng hực giờ này chắc đang tụ tập tại chỗ tư mật mé dưới mông đít của mình, cô băn khoăn bồi hồi, vội vàng rên đau một tiếng, đánh động cho bí thư Trịnh đừng để tân trí bị lạc vì cảnh xuân.
Lúc này nếu ai mà thấy được cảnh tượng vị bí thư huyện ủy nghiêm trang đạo mạo Trịnh Minh Đường đang khụy người, cúi đầu xem xét sau cái mông đít của người đàn bà chủ nhiệm thôn xinh đẹp tuyệt trần Lưu Hương Lê thì không biết sẽ có cảm nghĩ như thế nào…
Lúc này Trịnh Minh Đường cũng thu hồi sắc tâm, ngồi xổm phía sau cái mông của Lưu Hương Lê, ngưng thần nhìn thấy gần cái khe đít có hai dấu hai dấu răng nhợt nhạt thủng qua cái quần dài, quả nhiên cô đã bị rắn cắn rồi.
– Cô không cần lo lắng, kế tiếp chỉ cần tôi đem nọc độc hút ra như theo lời chỉ dẫn thì tốt rồi! Hiện tại đành phải đường đột đến cô vậy! Hãy quay người nâng cái mông lên một chút, đừng có xấu hổ nữa, nếu không sẽ không còn kịp đâu!
Trịnh Minh Đường nhẹ nhàng nói.
Nói xong, Trịnh Minh Đường cũng không đợi Lưu Hương Lê đáp ứng, lập tức nâng lên cái mông bị thương của cô, Lưu Hương Lê vẫn còn xấu hổ ở trong lòng, cô cảm thấy trên mặt mình nóng giống như lửa thiêu, muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy bí thư Trịnh nghiêm mặt, dù không muốn nhưng cũng đành quay lại thân thể, cơ thể Lưu Hương Lê lồi lõm rõ ràng khi nửa quỳ chổng mông trên mặt đất, đôi mắt của cô cũng không dám mở ra, thầm nghĩ ráng chịu đựng cố gắng tranh thủ vượt qua một đoạn thời gian ngượng ngùng khó xử này.
Trịnh Minh Đường quan sát vết thương nằm mé dưới gần nơi hậu môn nên cũng hơi e ngại, nhưng rất khó để mà hút độc nếu không cởi cái quần dài ra, nên chân thành nói:
– Chủ nhiệm à, vết thương này thật phiền toái, thật sự không được, không thể nào với tới đến miệng vết thương, chỉ có cách là phải để vết thương xuất hiện thì mới hút độc được!
– Cái gì? Thật sự là phải…? Chính là, chính là…! Hay là thôi đi…!
Lưu Hương Lê tuy sợ hãi nọc độc làm cho mình nửa đời sau biến tàn phế, nhưng phải cỡi quần ra để cho bí thư Trịnh tiếp xúc đến nơi vị trí nhạy cảm thân thể như vậy trong nội tâm khó có thể tiếp nhận.
– Không được đâu, tôi vì trị vết thương cho cô, những tiểu tiết này cũng đừng có để ý đến, chính tôi cũng vậy mà, bộ cô không nghĩ đến nửa đời sau phải ngồi xe lăn hay sao?
Lưu Hương Lê đôi bầu vú nhấp nhô kịch liệt, vài giọt đổ mồ hôi chảy ra trên hai gò má, cô giờ phút này trong nội tâm đang tại kịch liệt đấu tranh giằng xé, môi cắn chặt như rướm máu, một giọng nói mơ hồ từ trong tâm khảm phát ra: có gì là không được đâu, chẳng qua là chữa thương mà thôi, có quan hệ gì? Cũng là tình thế bất đắc dĩ mà thôi, chỉ hút vài cái là xong, người ta đường đường là bí thư huyện còn không ngại mà! Bàn tay cô để trên thắt lưng quần, nhưng cứ chần chừ ngại ngần để yên không kéo quần xuống.
– Nhất định phải cởi ra mới được sao?
Lưu Hương Lê trong lòng vẫn sợ hãi,
– Đương nhiên rồi, hãy nghe lời tôi nói, tôi không lừa gạt cô đâu, đừng xấu hổ, đừng tự làm khó mình, mau lên đi, bằng không thì không kịp thời gian.
Trịnh Minh Đường vô cùng kiên nhẫn thúc giục.
Lưu Hương Lê thở dài một hơi, bất đắc dĩ bàn tay kéo cái quần từ từ từng phân một xuống, cô xấu hổ như muốn chui vào lòng đất trốn.
Nếu nói cái mông lớn của Lưu Hương Lê như là tuyệt tác mỹ nghệ cũng không quá lời, trong trắng lộ hồng, không một tỳ vết, một vết sẹo nhỏ cũng chẳng hề thấy, màu trắng quần lót như đồng nhất một màu với làn da, bờ mông đẫy đà ngạo nghễ vễnh lên.
– Xin bí thư mau mau hút đi.
Lưu Hương Lê nắm chặt hai tay, cố trấn tỉnh tâm tình, chỉ cầu mong bí thư Trịnh thật nhanh hút xong vết thương.
– Miệng vết thương của cô nằm hơi sâu ở bên trong, mở chân ra tí, kiên nhẫn một chút nhé!
Lưu Hương Lê hơi tách ra hai chân, đem quả đào âm hộ mé dưới cũng hé lộ thêm ra vài phần dù có dùng tay che chở lại chỗ kín riêng tư, nhưng làm sao che kín hết được, cho nên Trịnh Minh Đường điều chỉnh thoáng cái thị giác đôi mắt, cũng đã có thể trông thấy phần nào huyệt động bí ẩn nhất của Lưu Hương Lê đang thấp thoáng, sau đó ông ta vươn tay, dùng hai tay để trên bờ mông đẫy đà tròn vo, sau đó bắt đầu hướng hai bên tách ra.
– Bí thư đã thấy thấy rỏ chưa?
Lưu Hương Lê chịu đựng xấu hổ, giọng nói run rẩy hỏi.
– Chủ nhiệm, cô bị cắn ở chỗ này.
Trịnh Minh Đường dùng tay vê vê gần lổ hậu môn nhỏ của Lưu Hương Lê, cô vốn cho rằng miệng vết thương nằm ở trên bờ mông kề bên khe đít, không nghĩ tới lại làm sao nằm ở vị trí khó xử này, làm sao cô dám để cho bí thư Trịnh chạm vào được, nên cô quyết tâm quay đầu nói:
– Thưa bí thư, chỗ đó không nên hút, nếu có bị tàn tật, tôi cũng chấp nhận!
– Nói bậy, trong gang tấc này làm sao có thể thất bại được, cô sợ tôi ngại cái chỗ đó sao, đừng nghĩ như vậy, tôi xem mình như đang chữa bệnh, không sao đâu!
Ngay lập tức, bí thư Trịnh cúi đầu sát xuống, hậu môn của Lưu Hương Lê đang rất gần, một mùi trầm trầm hơi hắc thoang thoảng từ cái lổ nhỏ hậu môn bay ra, Lưu Hương Lê thì rất khẩn trương, hay là tranh thủ thời gian đình chỉ ngưng lại! Tuy Lưu Hương Lê nghĩ như vậy, nhưng cái mông vẫn vễnh lên, trong giây lát tự an ủi mình, nếu là không có hút xong nôc độc con rắn này, lưu lại di chứng thì phải làm sao bây giờ?
Trịnh Minh Đường trong tay nắm lấy bờ mông bóng loáng mềm mại, cảm thụ được sự co dãn của da thịt, miệng dùng sức mút vào miệng vết thương, phảng phất giống như là đang hưởng thụ rượu ngon ngọt lịm, nhổ ra máu đen, lại mút vào, như thế cứ lặp đi lặp lại, mãi cho đến khi màu máu đã đỏ tươi, đầu lưỡi của bí thư Trịnh cũng thường xuyên chạm vào liếm láp trên lổ hậu môn Lưu Hương Lê, cho dù là ở dưới khe đít đang tản mát ra cái mùi không phải là thơm tho.
Lúc này bỗng nhiên một cảm giác khác thường từ miệng vết thương truyền đến, Lưu Hương Lê có thể nhận thấy được bí thư Trịnh Minh Đường không dùng sức hút từ miệng mút máu ra nữa, mà cái đầu lưỡi ẩm ướt lại đang liếm láp lấy vết thương của mình, đồng thời cảm giác đau đớn lui dần, nhường chỗ cho hơi thở nóng rực của bí thư Trịnh giống như một đốm lửa đang cháy lên, ấm áp chậm rãi từ chỗ sâu bên trong âm đạo truyền lại, dù đã hoàn toàn không nghĩ đến chuyện gì bậy bạ, nhưng bản năng động dục của con cái đang từ từ xâm chiếm trong cơ thể từ lúc nào mà Lưu Hương Lê cũng không nhận thức được.
Hai đầu núm vú đang dần sưng cứng nở to ra mặc kệ cho đầu óc của Lưu Hương Lê đang một mực chỉ suy nghĩ về vết thương, lổ hậu môn của cô tự động nhíu lại mỗi lần đâu lưỡi của bí thư Trịnh chạm vào, cũng may là còn có cái quần lót che giấu, Lưu Hương Lê trong lòng mang tâm lý thầm nghĩ cũng còn may là ông ta không phát hiện ra những thay đổi của cơ thể mình, tuy nhiên những đầu ngón tay vẫn còn bịt lại trên cái âm hộ cũng đã có thể rõ ràng cảm nhận được từ cửa miệng âm đạo, bộ phận sinh dục ngưa ngứa cũng đã bài tiết ra một ít dịch nhờn, nhưng trong nội tâm lại tự nói với mình chẳng qua là tác dụng phụ trong lúc đang chữa vết thương.
Lưu Hương Lê mặt đỏ tim đập, không thể vãn hồi ngọn lửa dục tính đốt nóng bên trong cơ thể, một loạt phản ứng sinh lý ở trên người tại những nơi mẫn cảm nhất đầy đủ biểu hiện ra ngoài, đầu núm vú bành trướng sưng cứng, âm vật nhú lên nở ra bằng hạt đậu phộng nhỏ, hai bên mép nhỏ âm hộ sung huyết phồng lên, cô không có thể cản trở được cơn nứng từ trong âm đạo đã phát triễn như thủy triều đang dâng cao.
Lưu Hương Lê thầm than, muốn kêu bí thư Trịnh hãy dừng lại, nhưng lại bị đầu lưỡi bí thư Trịnh Minh Đường liếm láp dồn dập, bản năng nguyên thủy tính dục tạo nên khoái cảm tăng lên đột ngột, trên khuôn mặt nhỏ nhắn Lưu Hương Lê nhất thời đỏ ửng, cô ngữa đầu lên như người bị ngộp thở phải cần lấy thêm không khí, những sợi tóc như gợn sóng phấtphơ tung xõa theo chiều gió, từ trong cổ họng phát ra một tiếng thở dốc thật dài.
Trịnh Minh Đường động tác đã không còn là hút nọc độc nữa mà hoàn toàn chuyển qua như là bú liếm, Lưu Hương Lê cảm thấy không thể cứ tiếp tục như thế này nữa rồi, thân thể của mình đã bắt đầu không hiểu sao lại muốn hưng phấn, giống như là đang bị khiêu khích trước một cuộc giao hợp vậy, cô thở hào hển, giọng nói vừa như rên rỉ vừa như van xin:
– Bí thư Trịnh… đừng hút nữa…tôi chịu không được rồi! Ưm..
– Chủ nhiệm à, phải hút độc triệt để, chỉ sợ còn sót nọc độc lại thì sẽ bị di chứng đấy, sắp xong rồi, ráng nhịn thêm một chút đi!
Trịnh Minh Đường như không để ý Lưu Hương Lê cầu khẩn, vẫn tiếp tục bú liếm ở nơi quanh quẩn vết thương gần nơi hậu môn của cô, Trịnh Minh Đường thừa dịp Lưu Hương Lê tâm trí đáng rối loạn, hơi chút tựa đầu toàn bộ chôn đến gần giữa háng của Lưu Hương Lê, cái miệng rộng tham lam liếm lên gầm chạm vào nơi cửa miệng âm đạo, chỉ thấy Lưu Hương Lê thân thể mẫn cảm trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, sau đó giãy dụa vặn vẹo bờ mông với ý định thoát ly phạm vi đầu lưỡi của bí thư Trịnh Minh Đường, nhưng cái miệng ông ta cũng không chịu dừng lại, cách cái quần lót màu trắng, đầu lưỡi đã thỉnh thoảng như vô tình chạm đến chỗ chính giữa của mé dưới cùng của hai mép lớn âm hộ, nước bọt của bí thư Trịnh làm thấm ướt lớp vải mỏng, lớp thịt đầu lưỡi ẩm ướt của bí thư huyệnchạm vào lớp thịt nham nhám với lớp lông đen dày mịn nơi âm hộ của chủ nhiệm thôn, ngay lập tức Lưu Hương Lê chớp mắt giống như có dòng điện tê dại từ bên trong âm đạo tiến vào thông qua toàn bộ thân, theo phản xạ của bộ phận sinh dục, lập tức tiết ra một mùi nồng đậm ngây ngấy hơi tanh tuy nói là cách một tầng vải mỏng, nhưng vẫn xộc vào lổ mũi của bí thư Trịnh với vị đậm đặc, lúc này dịch nhờn của âm đạo tươm ra đã đầy ngập bên trong cái hang sâu thẳm theo hình trụ tròn, chỉ cần một tác động nhỏ ấn vào sẽ lập tức trào dâng trào ra bên ngoài cái cửa miệng hang.
Để lại một bình luận