Từ phía sau, bất chợt Lưu Hương Lê mặt tái xanh chạy tới, Đinh Nhị Cẩu trong lòng trầm xuống, giật thót mình, lại xảy ra chuyện gì nữa đây?
– Chủ nhiệm Đinh, không xong rồi, cảnh sát từ thị trấn đến vào trong thôn bắt người rồi!
– Bắt người? Sao vậy, từ từ nói chậm lại, đừng nóng vội!
– Cũng là bởi vì chuyện kế hoạch hoá gia đình, thôn Lê Viên có mấy đôi vợ chồng muốn sinh thêm đứa con thứ hai, vì luật pháp không cho, nên trốn tránh đến xứ khác sinh con, trong nhà chỉ để lại người già thân thuộc, đồn cảnh sát cho người tới muốn bắt những người già còn ở lại nhà, để bức bách mấy đôi vợ chồng làm vỡ chương trình kế hoạch hoá gia đình trở về, chủ nhiệm mau chạy về xem tình hình một chút đi, tất cả mọi người đang ở trong đây làm việc, trong thôn chỉ còn lại người già và con nít! ( cũng vì lý do quy định mỗi nhà chỉ có một con, nên hầu hết phụ nữ ở trong đất nước đều phải nằm lòng các phương án tránh thai, dù là bằng phương pháp dân gian hay là hiện đại, chỉ trừ những người đàn bà cố tình có con thì không nói, vì thế mà Đinh Nhị Cẩu tha hồ vi vu mà không lo lắng lắm…!!! )
– Ừ..mau trở về thôn đi nhanh!
Đinh Nhị Cẩu không kịp nói lời từ biệt với hai người đi săn lạc đường, vội vã chuẩn bị chạy đi.
– Có cần gọi thêm mấy người đi cùng!
Lưu Hương Lê hỏi.
– Gọi người làm gì! Chúng ta đâu phải đi đánh nhau, chỉ cần em và chị cùng trở về thôn thì được rồi!
Nhìn theo bóng dáng hai người vội vàng rời đi, hai người săn thú như trao đổi qua ánh mắt, lặng yên đứng dậy, theo hướng của Đinh Nhị Cẩu và Lưu Hương Lê hướng về thôn Lê Viên bước tới.
– Chương trình kế hoạch hoá gia đình ở dưới các cơ sở địa phương làm không tốt lắm, cho nên không phân biệt phải trái, xuống bắt người già gây áp lực, đây cũng là hành động bất đắc dĩ để đối phó không hay lắm!
Người trẻ tuổi hơn nói.
– Kế hoạch hoá gia đình là quốc sách của chính phủ, nhưng mỗi địa phương đều có đặc thù riêng cũng khó giải quyết, chính quyền không cho sinh, người dân vụng trộm, lén lút sinh, cứ tiếp tục như vậy thì đứa bé sẽ không có được hộ khẩu, người dân chờ một thời gian xin nhập thêm hộ khẩu, chỉ cần đưa trước một khoản tiền phạt là xong việc, công tác kế hoạch hoá gia vận động trước cho người dân hiểu thì lại không có làm, loại tình huống này không phải là không có, mà còn là rất nhiều!
– Xem ra gã trai trẻ này ở trong thôn đang làm chủ nhiệm gì đó, chỉ là chức vụ nhỏ bé trong thôn, hắn ta làm sao dám dám đối đầu cùng đồn cảnh sát thị trấn, dù sao kế hoạch hoá gia đình cũng là một quy định của nhà nước!
– Chúng ta đi theo, xem thử ra sao, mặc dù có hắn là chủ nhiệm thôn quay về, nhưng chắc cũng chẳng dám nói gì đâu!
Còn cách ủy ban thôn khá xa, đã nhìn thấy trước cửa tòa nhà chiếc xe tải của cảnh sát thị trấn, đứng cạnh bên chiếc xe tải có vài người đang đứng hút thuốc lá, những người này Đinh Nhị Cẩu đều biết mặt, Trương Cường là người dẫn đầu.
Gần kề bên cạnh có ba ông cụ, và hai bà cụ rất lớn tuổi.
– Này anh Cường, anh đổi nghề qua làm bên ủy ban kế hoạch hóa gia đình khi nào vậy hả?
Đinh Nhị Cẩu bước tới chào hỏi Trương Cường cũng không quên châm chọc một phát.
– Việc này cậu đừng tìm tôi kiếm chuyện, cảnh sát thị trấn hôm nay tới chỉ là phụ trợ, cậu nhìn kỹ đi, nhân vật chính là chủ nhiệm của ủy ban kế hoạch hóa gia đình, bọn ta đến đây chỉ là đi kèm theo mà thôi, những chuyện khác phát sinh thì mặc kệ, cậu nếu cảm thấy khó xử, thì tránh chuyện này qua một bên đi, dù sao đây là chuyện bên kế hoạch hoá gia đình của thôn, cậu là chủ nhiệm liên thôn, cũng đâu có liên quan trách nhiệm gì bao nhiêu đâu!
– Con bà nó, anh nhìn lại phía sau lưng tôi đi, đó là chủ nhiệm thôn Lê Viên, tình hình bây giờ như thế này mà tôi lại tránh né, về sau ở tại thôn Lê Viên này, tôi nói thì còn có ai thèm nghe, chủ nhiệm ủy ban kế hoạch hóa gia đình là ai vậy? Tôi không có quen biết ai bên ủy ban này cả!
– Chủ nhiệm là họ Đàm, tên Khánh Hổ, nhân tiện tôi cho cậu biết, họ Đàm đó không dễ chọc đâu, dù cậu là thân thích của chủ tịch thị trấn Khấu, nhưng người chống sau lưng họ Đàm là bí thư Điền, cho nên việc này cậu tốt nhất là đừng có nhúng tay vào, miễn cho hai vị lãnh đạo lại đối chọi với nhau.
Trương Cường thấp giọng nói.
Trong lúc Đinh Nhị Cẩu đang hỏi thăm Trương Cường, khoãng thời gian đó thì Đàm Khánh Hổ với mấy người trong ủy ban kế hoạch hóa gia đình đã đem hai bà cụ kéo tới, hai cụ già rất lớn tuổi, chân thấp chân cao loạng choạng bước đi, có cảm tưởng thì lúc nào cũng có thể ngã sấp xuống, Đàm Khánh Hổ đúng là thứ thượng đội hạ đạp, nhờ cảnh sát cùng đi, chỉ để bắt người già lớn tuổi sức khỏe yếu ớt đến thế, vạn nhất xảy ra chuyện gì, đến lúc đó có chuyện lớn xảy ra ảnh hưởng đến mạng người, thì cuối cùng ai sẽ nhận lãnh trách nhiệm?
– Chủ nhiệm Đàm, hôm nay có việc gì mà rồng đến nhà tôm, vào tận thôn Lê Viên chỉ đạo công tác vậy!
Đinh Nhị Cẩu nghiêm mặt tiến lên hỏi.
Nhưng Đàm Khánh Hổ chỉ liếc mắt nhìn qua Đinh Nhị Cẩu một cái, không thèm trả lời, cứ việc đi thẳng tới, tên này ỷ vào chỗ dựa là bí thư thị trấn Điền Gia Lượng, cho nên chằng thèm để Đinh Nhị Cẩu vào mắt mình, cũng do đặc thù nên bên ủy ban kế hoạch hóa gia đình cũng là một ngành ít ai dám đụng đến, cho nên thường ngày Đàm Khánh Hổ luôn luôn là mắt cao hơn đầu, trong tâm trí của hắn, chỉ có một mình bí thư Điền Gia Lượng là số một hơn hắn mà thôi.
Đinh Nhị Cẩu giận tím mặt vì thái độ ngông nghênh của Đàm Khánh Hổ, nếu là như thế, hắn sẽ chơi đến cùng.
– Trương Cường, bắt được người rồi, mang lên trên xe đi, mẹ nó, vẫn chạy mất một người, ông không tin là từ giờ đến tối không bắt lại được!
Đàm Khánh Hổ khi giao người cho Trương Cường, hắn rất tức giận, nguyên nhân làTrương Cường chỉ làm cho có, không chịu phối hợp, nếu còn sót một người mà đám cảnh sát này không bắt lại được, khi trở về mình sẽ mách với bí thư Điền, đám lính cảnh sát của Hoắc Lã Mậu càng ngày càng không ra gì rồi.
– Chậm lại cái đã, chủ nhiệm Đàm, ông muốn gì, dám đến địa phương của tôi bắt người trước mặt, hãy cho tôi biết vì sao mà bắt người? Thậm chí tôi chào hỏi, ông cũng không thèm trả lời, tự nhiên ông đem ông bà của người ta bắt đi, nếu con cháu bọn họ trở về, tôi sẽ ăn nói làm sao đây?
Đinh Nhị Cẩu tiến lên từng bước, ngăn cản đám cảnh sát của Trương Cường đang giữ người lại.
– Cậu là ai, dựa vào cái gì mà tôi phải giải thích cho cậu, tôi đang thi hành nhiệm vụ, cậu nếu biết điều thì tránh đi sang một bên!
– Tôi là chủ nhiệm liên thôn ở khu vực này, vậy ông suy nghĩ lại đi, có cần giải thích thích cho tôi biết không? Vì sao bắt người, bộ thấy các ông bà cụ lớn tuổi quá rồi, nên mang đi kiểm tra sức khỏe sinh sản à?
Đinh Nhị Cẩu trong lòng bực bội, thằng này thật sự là không coi ai ra gì rồi, chỉ là nhờ dựa lưng vào bí thư Điền Gia Lượng, hừ… xem ra việc này cũng có dịp để mà mình lợi dụng cho hắn một bài học để biết thế nào là lễ độ, bỗng nhiên hùng hổ lỗ mãng tới bắt người, có lẽ là còn có bóng dáng Điền Gia Lượng nhúng tay vào, Đinh Nhị Cẩu cũng không biết từ lúc nào, trong đầu luôn suy luận những tình huống, âm mưu rồi xâu chuỗi liên kết lại tìm đáp án cuối cùng..để đối phó!
– Cậu là chủ nhiệm liên thôn à? Hừ, tôi đang làm nhiệm vụ không cần phải giải thích, nếu là có điều gì bất mãn, thì hãy gặp bí thư Điền nói đi, kế hoạch hoá gia đình là quốc sách, hiểu chưa thằng nhóc, vậy mà còn bày đặt làm chủ nhiệm khu vực liên thôn nữa chứ!
Đàm Khánh Hổ vẫn xem thường Đinh Nhị Cẩu chỉ nhìn bằng nữa con mắt, tuy rằng hắn cũng có nghe nói qua thằng nhóc này cũng có thủ đoạn, nhưng vẫn không có chú ý để tới ở trong lòng.
Đinh Nhị Cẩu lặng lẽ lấy điện thoại ra, quay lưng lại, âm thầm gọi điện thoại điều động người tập trung đến.
– Chủ nhiệm Đàm, ông làm ở bên ủy ban kế hoạch hóa gia đình, đây là công việc của ông, tôi có thể hiểu được, nhưng ông phải chú ý đến oan có đầu, nợ có chủ, ông đem các cụ già bắt lại, bọn họ tuổi đều lớn như vậy, nếu nhỡ xảy ra chuyện gì, ai sẽ nhận trách nhiệm này đây?
– Cậu không cần nói với tôi về trách nhiệm, sẵn đây cho cậu biết, đây là bí thư Điền ra lệnh, không chỉ là bắt người ở thôn Lê Viên, còn có ở các thôn khác nữa, tôi đã nhận quyết định rồi, nếu muốn các ông bà lão này được tha về nhà, cũng dễ dàng thôi, cứ gọi con dâu hoặc con gái vi phạm về qui định kế hoạch hóa gia đình trở về chịu tội, bằng không bây giờ là bắt người thân bên nhà chồng, bước tiếp theo sẽ bắt cha mẹ ruột ở nhà.
Đàm Khánh Hổ vẻ mặt lạnh như băng nói.
– Chủ nhiệm Đàm, ông nói là do bí thư Điền Gia Lượng ra lệnh cho ông đi bắt những cụ già làm con tin, tôi thấy khó tin quá, bí thư Điền sáng suốt sẽ không ra một mệnh lệnh như vậy đâu!
Đinh Nhị Cẩu cố ý giả bộ làm ra vẻ không tin để câu thời gian.
– Tin hay không là tùy cậu, Trương Cường, dẫn người lên xe mang về!
– Có trở ngại, không đi kịp rồi chủ nhiệm Đàm!
Trương Cường hô lớn.
Chỉ trong chốc lát, bốn phương tám hướng tụ lại đây không ít người, phụ nữ nhiều đàn ông ít, nhưng có đôi khi, phụ nữ càng không dễ chọc vào, môt khi họ thật sự nổi giận.
Tất cả mọi người bao vây chiếc xe tải cảnh sát lại, có những người còn muốn lật cái xe tải này, gặp phải chiếc xe đã lâu năm cũ kỷ không có tu sửa, lăc lư ọp ẹp như lá cái cây đang đứng trước cơn giông bão, nhưng chính là vì đám đông nhốn nháo lộn xộn như vậy, Đàm Khánh Hổ thừa cơ vẫn kéo theo ba cụ ông lên xe riêng của ủy ban kế hoạch hóa gia đình chạy mất, cũng may là hai bà cụ thể chất suy nhược vẫn còn ở lại chưa bị bắt đi.
– Chủ nhiệm Đinh vậy phải làm sao bây giờ?
Lưu Hương Lê vừa rồi cũng đã vừa thấy chiếc xe của ủy ban kế hoạch hóa gia đình nổ máy chạy, cô cũng định hô lên cho mọi người chặn đứng chiếc xe này lại,nhưng cô e ngại làm như vậy rất có thể, sẽ có cuộc xung đột không cần thiết xảy ra giữa dân chúng và chính quyền.
– Không có việc gì, mọi chuyện để em lo, mấy cụ ông bị bắt, sức khỏe cũng chưa đến nỗi nào, hiện tại sẽ không xảy ra chuyện gì, chúng ta bây giờ cũng ngăn không được mấy người bên ủy ban kế hoạch hóa gia đình đâu, Đàm Khánh Hổ tên khốn kiếp này, hãy đợi đấy!…
Khi hai người đi săn thú tới ủy ban thôn, thì chuyện phát sinh sớm đã hạ màn chấm dứt, Đàm Khánh Hổ đã bắt ba cụ ông, chạy xe đi mất rồi.
– Xem ra chúng ta đã không kịp xem náo nhiệt…
Người lớn tuổi nói.
– Vâng, nhưng cháu cũng đã nói trước rồi, việc này không ai dám ra mặt đâu!
Người trẻ tuổi hơn đáp lời.
Trong lúc này Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy hai cụ bà đang ngồi tại chỗ với vẻ mặt còn kinh hoảng, hắn bước đến, nâng đứng dậy một cụ bà đang ngồi ở bậc thềm của ủy ban thôn, dìu qua tảng đá lớn gần đấy ngồi xuống.
– Bà ơi! Không sao đâu, để cháu nói với dân thôn nhờ bọn họ đưa bà về nhà!
– Không có việc gì, tự bà có thể đi được rồi!
Bà cụ khi nói, trong miệng chỉ còn là nướu, chỉ còn sót lại có một cái răng mà thôi.
Đinh Nhị Cẩu gật gật đầu, quay trở lại nói với Lưu Hương Lê :
– Chị cho người đi hỏi thăm người nhà của ba cụ ông, xem ai có tiền sử bệnh hoạn như cái gì là cao huyết áp, bệnh tiểu đường, bệnh ở động mạch vành v.v.. hỏi cho rõ ràng, em ở đầy chờ tin tức, xong rồi em sẽ lên thị trấn tìm cách, rủi các cụ ông xảy ra chuyện gì, chúng ta không nhận nổi trách nhiệm này đâu, bọn này đúng là thi hành luật pháp một cách dã man !
Lời nói sau cùng, Đinh Nhị Cẩu giọng nói rất khẽ, ngay cả cách đó không xa, hai người đàn ông săn thú cũng chẳng có nghe rỏ hắn nói gì.
– Được rồi, chị lập tức đi hỏi người nhà các cụ ông ngay!
Lưu Hương Lê nói xong liền xoay người rời đi.
– Hai người nếu không vội về nhà, hôm nay cứ ở làm khách trong thôn nhé, cháu sẽ sắp xếp hai người chỗ ở, rồi ngày mai hãy đi!
Đinh Nhị Cẩu quay mặt qua cười ha ha nói với người đàn ông lớn tuổi, hắn thấy hai người dáng dấp không tầm thường, nên không muốn bỏ qua mối quan hệ kết giao, ngày sau nếu lỡ gặp lại thì dễ nói chuyện hơn, nhưng hôm nay thì không được rồi, Đinh Nhị Cẩu ngay bây giờ, phải đến đồn cảnh sát thị trấn gặp Trương Cường nói rõ ràng tình huống chuyện nghiêm trọng này, vì có khả năng tất cả mọi người đều bị liên lụy nếu chuyện không hay xảy ra.
– Nếu em còn đang bận việc, tự chúng ta từ từ đi ra ngoài cũng được!
Người đàn ông trẻ tuổi nói.
– Chuyện hôm nay xày ra thật sự là e ngại, xin lỗi vì không đón tiếp khách từ xa đến thôn được, đợi lát nữa chủ nhiệm thôn đến sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho chú và anh, dân vùng núi còn nghèo, điều kiện thấp kém, mong hai người thông cảm!
Để lại một bình luận