Ðái xong con Huyền kéo quần đứng dậy. Nó thấy tôi còn ngồi chồm hổm thơ thẩn, nó cười nhạo tôi:
– Cậu làm gì mà bơ phờ vậy?
– Ðẹp quá. Ðẹp quá!
– Ủa, cậu nói gì đẹp quá vậy?
Tôi cười chỉ vào đũng quần của nó. Con Huyền ngây thơ hỏi:
– Cậu nói về chim của con hả?
– Ừ, chim của Huyền đẹp lắm.
Tôi móc trong túi ra hai cục kẹo mà đưa cho con Huyền:
– Nè Huyền nè, cho cậu coi chim của Huyền nửa đi, rồi cậu cho Huyền mấy cục kẹo.
Con Huyền mừng rỡ đưa tay ra lấy mấy cục kẹo rồi nó dáo dác nhìn quanh, thấy không có ai, nó tiến lên một bước, đứng trước mặt tôi:
– Cậu ngồi đó đi, con cho cậu coi chim của con.
Nói xong nó tuột quần xuống ngang đùi, kéo cái váy đầm học trò lên rồi hẩy bụng về phía tôi. Tôi mừng quá, ngồi đó mà chiêm ngưỡng Ɩồŋ con Huyền. Lồŋ nó là Ɩồŋ con nít mới 11 tuổi nhưng đối với tôi đó là Ɩồŋ đầu tiên tôi được nhìn. Tôi tần ngần ngắm nghía. Tôi đưa mũi vào mu Ɩồŋ con bé mà hửi: Mùi nước đái khai khai còn lảng vảng đâu đó nhưng tôi lại thấy thích thú vô cùng.
Tôi ngồi dựa vào gốc cây dừa rồi tôi hỏi con Huyền:
– Huyền muốn xem chim của cậu không?
Con Huyền cười hì hì gật đầu.
Tôi biểu nó ngồi kế bên tôi rồi tôi cởi quần xuống ngang đùi. Tôi móc con cu ra rồi đưa cho con Huyền cầm. Con nhỏ trố mắt ngạc nhiên. Rõ ràng là nó cũng chưa bao giờ nhìn thấy cặċ đàn ông con trai. Nó rụt rè nắm con cu vào lòng bàn tay bé tí của nó. Dưới sự va chạm đó tôi rùng mình thích thú, con cặċ của tôi từ từ cương lên, làm con Huyền hoảng sợ bỏ tay ra, tôi giải thích cho nó nghe thì con Huyền lại nắm con cặċ của tôi lại. Nó trầm trồ:
– Chim của cậu ấm ghê. Mà lại mịn như nhung…
Nó càng thấy thích. Nó đưa hai tay ra mà sờ bóp con cặċ làm tôi cũng thấy khoan khoái vô cùng. Con Huyền là người thứ hai đã nắm con cu của tôi. Mà nó đâu biết người đầu tiên lại chính là Mẹ của nó!
Trước khi ra về, tôi hứa với con Huyền là từ đó về sau, hễ có dịp là tôi sẽ cho nó sờ cặċ của tôi. Con nhỏ thích chí, gật đầu lia lịa.
Một bữa thứ bảy nọ, sau khi tắm cho tôi xong, chị Năm lấy khăn lau khô cho tôi, chị nhìn con cặċ cương cứng của tôi đứng sừng sững mà mỉm cười thú vị. Chợt chị nhìn kỹ hơn rồi cười xòa, nói:
– Nè bây giờ cậu thật sự là đàn ông rồi đó nha! Cậu bắt đầu có lông cu rồi đó.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, quả thật quanh con cu, đã lún phún có vài cọng lông…
Tôi hỏi:
– Vậy khi có lông là kể như mình đã thành người lớn rồi hả chị?
– Ừa, thì chứ gì nữa!
– Vậy thì chị có lông nhiều không chị Năm?
Chị Năm ngượng quá, đập nhẹ vào vai tôi. Chị đỏ bừng hai má.
Tôi lại cố ý trêu chọc chị tiếp:
– Chị Năm, chừng nào chị cho em xem lông của chị?
Chị Năm ngượng quá, hóa giận, chị lấy cái khăn đang cầm trong tay mà quăng vào mặt tôi, xong chị bỏ đi ra. Hai ngày liên tiếp, chị không thèm nói chuyện với tôi. Tôi phải năn nỉ chị hết mình chị mới chịu.
Thật sự mà nói, chị Năm giận Cậu Hai thì ít nhưng giận mình thì nhiều. Chị lo lắng thấy mình càng ngày càng để bị lôi cuốn vào cái vòng xoắn của tình dục… nhiều lúc trong ngày, chị cứ nghỉ viển vông đến con cặċ thật hùng dũng của Cậu Hai, con cặċ thật bự, to hơn con cặċ của chồng chị. Hôm nọ khi Cậu Hai trêu chọc về chuyện đòi xin được nhìn lông Ɩồŋ của chị thì chị vừa mắc cỡ vừa thấy thích thích lạ kỳ. Tối đến, trên giường, chị không khỏi đưa tay sờ lên đám lông trên mu Ɩồŋ mà nghỉ viển vông. Chị giả bộ không thèm nói chuyện với Cậu Hai để cố tìm lại sự bình tĩnh trong tâm hồn. Có lúc chị nghỉ dại đến giải pháp xin nghỉ việc để trốn chạy nhưng chị biết mình không đủ can đảm làm chuyện đó…
Cuộc sống bình dị cứ như thế mà trôi qua.
Thứ bảy mỗi tuần tôi được chị Năm xoa bóp cu trong phòng tắm. Tôi cũng biết kín đáo chìu chuộng chị Năm làm chị cảm thấy vừa ý và hãnh diện.
Lâu lâu tôi kéo con Huyền ra chỗ vắng để cho nó chơi vọc với con cu của tôi.
Tôi không biết đòi hỏi gì hơn, chỉ mong cuộc đời cứ tiếp tục bình dị như vậy…
Một năm đã trôi qua.
Tôi đã trổ mã, không còn là đứa con trai gầy ốm nửa. Thân thể tôi cường tráng lên và con cặċ của tôi cũng đã dài thêm vài phân.
Mẹ tôi vẫn không quan tâm và vẩn giao quyền cho Chị Năm săn sóc cho tôi như lúc tôi còn bé tí. Chị Năm thận trọng, chỉ sửa soạn bồn tắm cho tôi khi biết Mẹ tôi đi vắng.
Chị nói:
– Mợ mà biết tui còn chà lưng cho cậu thì Mợ đánh tui chết…
Tôi cười cười:
– Không những chà lưng mà còn chà cái khác nữa chứ!
Chị Năm hứ một tiếng, không trả lời. Tôi biết chị dạo sau này cũng lấy thói quen của cuộc hẹn ngày thứ bảy giữa chị và tôi. Có lần chị đi đâu về trễ, khi chị mở cửa vào phòng tắm thì chị thở hổn hển. Tôi cười nhạo chị:
– Dù sao em cũng chờ chị mà, đâu cần chạy thở không ra hơi!
Chị đỏ mặt, lúng túng. Tôi đoán là chị cũng quen được nắm con cặċ của tôi, hàng tuần không thể thiếu vắng được. Có điều chị ngượng ngùng tự trọng nên không bao giờ chịu thú nhận điều đó mà thôi.
Dạo này, không những chị xoa bóp con cặċ của tôi không, mà chị còn bạo dạn sờ bóp hai hòn dái của tôi. Tôi thích không thể tã, nhất là khi chị dùng móng tay cào nhè nhẹ vào da sần sùi của hai hòn dái.
Lần đó chị xoa dái tôi thật lâu làm tôi xây xẩm mặt mày, tôi thấy bức rức trong người một cách khó chịu. Tôi ngã người ra trong bồn tắm mà không cầm được tiếng rên rỉ. Cả người tôi căn lên, các thớ thịt như muốn nổ bùng ra… Chị Năm liếc nhìn tôi, mặt chị cũng nóng bừng bừng. Mắt chị như dại đi. Rồi chị nắm con cặċ của tôi… lần đầu tiên chị bắt đầu động tác sục cặċ… Tôi thở phào như vừa tìm được lối thoát:
– Ồ chị Năm, ồ… em thấy thích quá…
Chị lắp bắp:
– Cậu làm tui điên trong đầu rồi… bậy quá…
Nhưng chị vẫn tiếp tục sục cặċ tôi. Tôi và chị bị cuốn vào một trận bão quét trong đó cả tôi và chị không còn kiểm soát được điều gì nữa… Tôi rên rỉ không ngớt, chị thì âu yếm sục cặċ tôi đến khi trong đầu tôi nổ bùng lên như trận pháo bông muôn màu. Tôi la lên một tiếng trong khi luồng khí tung ra từ con cặċ của tôi. Người tôi run như bị kinh phong, chị Năm phải nắm chặt con cặċ của tôi, khí bắn ra vung vai, rồi rơi lả tả xuống nước, xuống bụng tôi, xuống tay của chị, vài giọt còn rơi lên tóc của tôi, tóc của chị…
Tôi lịm người đi trong khoái lạc nhục dục đầu tiên trong đời…
Quả thật là tuyệt vời!
Tôi nằm sải người ra trong bồn nước ấm. Chị Năm vẫn nhẹ nhàng vuốt con cặċ của tôi, để những co giật cuối cùng được trọn vẹn…
Tôi nhắm mắt lại.
Khi tôi hé mắt ra thì tôi thấy một cảnh tượng lạ lùng: Chị Năm đang đưa ngón tay quẹt giọt khí cuối cùng đang đọng trên đầu cặċ của tôi. Xong chị đưa ngón tay vào miệng. Chị lim dim mắt, trân trọng mút giọt khí của tôi. Tôi cảm động muốn ứa nước mắt.
Khi tôi đứng dậy bước ra khỏi bồn thì người tôi nhũn ra như bông gòn, đứng không vững, chị Năm phải dìu tôi vào phòng, chị đặt tôi nằm lên giường.
Tôi đưa tay ra nắm tay chị thều thào:
– Cái gì đã xảy đến cho em vậy chị?
Chị Năm âu yếm vuốt má tôi:
– Cậu vừa ra khí đó. Cậu đả hoàn toàn thành một người đàn ông rồi. Tui hãnh diện là người đã giúp cậu đạt được thành quả này.
Tôi cầm tay chị siết nhẹ. Chị tiếp tục:
– Biết cậu từ lúc 3 tuổi. Tui lo cho cậu từng ngày từng giờ. Không ngờ hôm nay lại được chứng kiến cậu thành người đàn ông như vầy. Tui hãnh diện lắm.
Mắt chị mờ đi, chị nói thật nhỏ:
– Cậu làm tui mất hết trí khôn… tui có điên thì cũng tại cậu đó. Tui cũng không biết là mình làm có đúng không! Tui sợ lắm…
Chị đứng dậy:
– Cậu nhớ đừng nói cho ai biết chuyện này nghe. Ai mà biết được chắc tui chỉ có đường bỏ nơi này mà đi thôi.
Chị rơm rớm nước mắt:
– Cậu nắm cả cuộc đời của tui trong tay cậu đó.
Giọng chị thật nhu mì, tùng phục.
Xong chị nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Tôi lăn qua bên mà ngủ vùi.
Tối hôm đó chị Năm nằm khóc trong giường, chị khóc vì chuyện đã đi đến một điểm mà chị hoàn toàn không kiểm soát được nửa. Chị khóc vì cảm khái được là người đàn bà đầu tiên làm cho Cậu Hai ra khí. Chị khóc vì tức giận mình đã không kiềm chế được, đến nổi khi Cậu Hai ra khí thì dù cố kẹp chặt hai đùi lại nhưng chị cũng không kềm được khoái cảm tình dục nổ bùng trong chị làm chị phải cắn răng mà để khí ứa ra trong Ɩồŋ chị, chị bàng hoàng không ngờ là đến ngoài 35 tuổi, sau gần mười mấy năm khô cằn, chị lại còn có thể ra khí nhiều như vậy, nhiều đến độ làm ướt nhẹp cái quần lót… chị khóc vì tủi thân thấy mình vẫn còn đầy nhựa sống, mà phải sống một cuộc sống tẻ nhạt trong vòng mười mấy năm qua. Chị khóc vì mắc cỡ thấy mình dám quẹt một giọt khí đầu tiên của Cậu Hai mà mút để tìm lại trong sung sướng mùi vị của khí đàn ông. Chị khóc vì thấy mình tràn đầy mâu thuẫn…
Từ đó tôi và Chị Năm càng khăng khít với nhau hơn. Trước mắt mọi người tôi và chị vẫn cư xử với nhau như thường lệ, chị vẫn giữ thái độ trịnh trọng với tôi còn tôi thì cố dữ một khoảng xa cách với chị. Nhưng khi có dịp như lúc chị thu dọn phòng tôi thì chị trao cho tôi những kiến thức cần thiết, nhất là về con người, về sinh lý… Chị giảng giải cho tôi biết về bộ phận sinh dục của người đàn bà. Chị nói:
– Người ta gọi một cách văn chương là « chim ». Cả cho đàn ông và đàn bà.
Tôi trêu chị:
– Còn gọi dân dã là gì hả chị?
– Thì gọi tục là… là… « Ɩồŋ » nhưng đừng dùng chữ này nghe thô tục lắm đó. Mợ mà nghe được thì đánh cậu nhừ xương đó!
Nhưng không hiểu sao tôi lại thấy thích hợp với những từ « thô tục » mà chị Năm dạy cho tôi. Tôi thích nói tục, chị Năm cũng nhăn mặt lắc đầu chịu thua tôi! Có điều thú vị là riết rồi chị cũng bắt chước nói theo tôi!!!
Mỗi tuần một lần, chị sục cặċ cho tôi đến khi tôi bắn khí ra. Thông thường thì chị sục tôi trong khi tôi mới thức dậy, chị ngồi bên giường, thò tay dưới chăn mà vuốt ve cu tôi đến khi nó nứng lên rồi chị sục cặċ tôi. Chị cẩn thận cầm theo một cái khăn để chùi khí cho tôi rồi chính chị đem giặt để tránh mọi vấn đề. Chị dạy cho tôi phải biết giữ gìn sức khỏe, không được quá độ. Chị bắt tôi chỉ được xuất tinh mỗi tuần một lần. Và tôi răm rắp nghe theo chị. Chị cũng tuyệt đối cấm không cho tôi tự thủ dâm, chị nói thủ dâm một mình là bệnh hoạn, cũng vì điều cấm của chị mà cả đời tôi sau này, không bao giờ tôi biết tự thủ dâm là gì!!!
Có điều tôi năn nỉ hoài nhưng chị không cho tôi đụng đến chị. Chị nói:
– Cậu làm tui sợ cho chính tui. Sợ là tui không tự kiềm chế được. Vậy tui xin cậu, cậu đừng đòi hỏi quá nghe. Mình giữ quan hệ như vầy là quá đủ rồi.
Có lần tôi nài nỉ chị xin chị cho tôi nhìn Ɩồŋ của chị, tôi nói:
– Chị chỉ cho em về lý thuyết nhưng em chưa thấy bộ phận sinh dục đàn bà lần nào, làm sao mà biết được!
Chị bối rối, lắc đầu quầy quậy, làm bộ giận. Nhưng mấy ngày liền tôi cứ năn nỉ miết làm sau cùng chị siêu lòng nói:
– Thôi nè, cậu ngồi đó, không được động đậy. Tui cho cậu nhìn từ xa đây.
Nói xong, chị đứng nhít ra xa mà ngượng ngùng tuột cả quần ngoài lẩn quần xì – líp xuống ngang đùi để lồ lộ ra mu Ɩồŋ của chị. Tôi run rẩy đến hoa cả mắt. Ðiều ao ước từ cả năm nay bây giờ đang được thực hiện: Tôi nhìn Ɩồŋ của một người đàn bà!!! Tuy đã được sờ mó Ɩồŋ của con Huyền nhưng mặc dù bây giờ đã 13 tuổi nhưng nó cũng chỉ là đứa con nít. Lồŋ chị Năm thì đúng là Ɩồŋ đàn bà: Mu Ɩồŋ chị vung lên, tô điểm bởi đám lông đen phất phơ. Lồŋ chị không lông nhiều nên tôi nhìn thấy được khe Ɩồŋ hồng hồng của chị. Chị Năm mắc cỡ quá nên chị đứng đó mà lấy hai tay che mặt lại, để mạnh cho tôi ngất ngư chiêm ngưỡng Ɩồŋ của chị. Thời gian như ngừng lại, tôi ngồi trân ra đó như pho tượng. Chị đứng xa tôi trên cả thước mà tôi ngửi thấy mùi Ɩồŋ nồng nồng của chị làm con cặċ tôi cương lên như khúc gỗ.
Chị Năm không ngờ mình lại táo bạo đến vậy, chị lại sợ người trong nhà lên lầu đúng lúc này mà bắt gặp thì hậu quả không biết đâu mà lường. Chị không ngờ mình lại điên rồ và hồ đồ như một đứa con gái mới lớn. Nhưng cùng lúc chị lại thấy kích thích không thể tả được. Chị nghe đầu óc sây sây như vừa uống 2, 3 ly rượu…
Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn:
– Chị Năm, chị cho em ngửi mùi chỗ đó của chị đi!
Chị Năm xốc lại quần cho chỉnh tề. Mặt chị đỏ như ớt:
– Thật là cậu làm tui muốn điên luôn.
Chị nhón gót nhìn ra hành lang lắng nghe động tĩnh rồi chị kín đáo thò tay vào quần vuốt lên mu Ɩồŋ vài cái rồi đến bên tôi, chị đưa tay chị cho tôi ngửi. Thấy tay chị ướt ướt tôi tò mò hỏi:
– Ủa, tại sao Ɩồŋ chị ướt nhẹp vậy hả chị Năm?
Câu hỏi của tôi càng làm chị ngượng thêm. Chị hứ một tiếng:
– Tại… tại cậu đó. Còn gì nữa!
Lúc đó tôi thật sự không hiểu tại sao chị lại đổ thừa cho tôi, tại sao vì tôi mà chị lại bị ướt như vậy. Nhưng lúc đó tôi không muốn nghĩ nhiều hơn, tôi cầm bàn tay của chị mà úp mặt vào để ngửi mùi Ɩồŋ của chị, mùi thơm nồng nàn mà mãi sau này tôi không bao giờ quên được.
Để lại một bình luận