Phần 5
Buổi dạ vũ liên hoan cũng kề cận rồi mà bé Như cũng vẫn chưa ngỏ ý mời ông Cường được vì ông rất bận. Hơn nữa bé Như biết là phải nói với ông trước vài ngày để ông lo thu xếp ngày nghỉ. Không hiểu sao bé Như cứ phải lo nghĩ về việc mời ông tham dự như vậy nữa. Nó không dễ dàng như bé Như mời tụi bạn trai ở trường sao?
Buổi chiều hôm đó, sau bữa ăn trong lúc bé Như dọn dẹp trong bếp còn ông Cường thì ngồi coi TV. Khi xong xuôi công chuyện, bé Như ra ngồi xuống salon gần ông. Dượng nhìn bé Như mỉm cười:
– Con ngồi coi TV với dượng hả?
– Dạ… Bé Như nhìn lên màn hình, Họ yên lặng ngồi coi, tay bé Như đan vào nhau, cuối cùng bé Như lên tiếng:
– Dượng!
– Có gì vậy con? Ông hỏi bé Như mà mắt không rời màn hình.
– Con muốn hỏi dượng có thể… có muốn… Sao bé Như cứ ấp úng không biết diễn tả ra sao nữa…
– Có gì con cứ nói. Ông với tay tắt TV rồi quay sang bé Như.
– Con muốn nói là nhà trường có tổ chức buổi dạ vũ với chủ đề là “tình phụ tử” để tỏ lòng tri ân giữa cha và con, con muốn dượng đi với con tham dự buổi dạ vũ này nếu dượng muốn!
– Dượng muốn lắm, miễn sao con vui là được. Bé Như thở ra:
– Thật vậy hả? Dượng chắc đi được không? Dạ vũ tổ chức vào tối thứ năm tuần tới này.
– Nhất định được mà, dượng sẽ đi với con.
Bé Như mừng rỡ nhào tới ôm chầm lấy dượng để tỏ nỗi vui mừng làm dượng té bật ngửa ra sofa cùng lúc đó môi bé chạm mạnh vào môi ông Cường.
– Ô, con làm… dượng đau nhưng thích!
– Con xin lỗi dượng tại con mừng quá.
Ông cười hiền:
– Nói vậy chứ không sao đâu! Dượng rất vui mừng được con ôm như vậy!
Bé Như hơi ngượng và nhận thấy là bé Như đang nằm đè lên người ông ấy, bé Như vội vàng đứng dậy sửa lại cái váy đã quấn lên hơi cao khỏi đầu gối.
– Thôi bây giờ con đi tắm một cái rồi con đi ngủ luôn, ngày mai con còn phải đi chợ với Dạ Lan bạn con để coi mua bộ quần áo.
Ngày hôm sau, Dạ Lan đưa bé Như đi shopping để chọn mua cho bé Như bộ đồ mặc cho buổi dạ vũ. Nó cố vấn:
– Màu tím? Không được đâu. Chọn màu đậm hợp với mày hơn! Nó đưa cho bé Như bộ đồ kẻ sọc nhỏ rồi nói:
– Thử cái này coi!
– Được đấy, trông hấp dẫn lắm, nhưng bao nhiêu vậy?
Dạ Lan nhìn bảng ghi giá:
– Hàng “khuyến mãi” mà…
Bộ đồ thiệt hợp nhãn không dài và cũng không quá ngắn trông rất… sexy!
– Để tao mặc thử coi, tao hy vọng mặc vừa.
Bé Như đi về phía phòng thử, sau khi kéo cái fermeture lên bé Như bước ra cho Dạ Lan coi. Nó dơ ngón tay cái lên trời rồi huýt sáo tỏ ý chiêm ngưỡng:
– Mày mặc bộ này đẹp chết đi được, nhưng phải đi với kép nào chứ đi với dượng mày thì uổng quá!
Bé Như nhìn mình trong gương, thấy bé Như như thay đổi toàn diện. Lần đầu tiên trong đời bé Như cảm thấy mình đẹp. Sau cái robe bé Như còn phải kiếm mua đôi giày cho thích hợp với bộ đồ vừa mua nữa chứ. Bé Như chắc đêm dạ vũ sẽ rất thần tiên…
Bé Như giấu ông Cường bộ đồ bé mua cho đến buổi tối hôm dạ vũ. Ông đứng đợi bé Như ở phòng khách trong bộ đồ sẫm áo trắng cà vạt đỏ. Ông tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên khi bé Như chậm rãi bước vào phòng. Ông ấp úng mắt không rời bé Như:
– Trời ơi Như đây sao con?
Bé Như cũng trả lễ lại:
– Trông dượng đẹp trai và phong độ!
Ông vẫn yên lặng chiêm ngưỡng bộ robe của bé Như.
– Con đẹp quá đi thôi!
Bé Như ấp úng lời cảm ơn. Ông âu yếm vỗ tay lên vai bé Như rồi nói:
– Thôi tụi mình đi nhé! Bé Như lại lý nhí cám ơn ông. Ông tỏ vẻ cảm động lắm nhưng không nói gì. Bé Như cầm tay ông hỏi:
– Ba… không sao chứ?
– Con chưa bao giờ kêu dượng là ba cả…
Bé Như siết chặt tay ông:
– Con biết. Con ân hận lắm! Nhưng ba thiệt sự là ba của con. Ba đã chăm sóc con còn hơn cả ba ruột con nữa. Con yêu ba.
– Ba cũng yêu con lắm. Con là tất cả…
Họ ôm lấy nhau tưởng như không dứt. Buổi chiều mới bắt đầu mà bé Như chắc sẽ vui lắm.
Vào khoảng 8 giờ tối Họ tới địa điểm dạ vũ, bé Như thấy có nhiều nữ sinh trên sàn nhẩy, họ đang khiêu vũ cùng với ba mẹ họ cười nói vui vẻ. Bé Như cảm thấy ân hận vì trước đây bé Như đã đối xử không đẹp với ông Cường. Bây giờ thì bé Như lại cảm thấy hãnh diện về những gì mà dượng đã làm cho mẹ con bé.
– Địa điểm này được đấy chứ! Ông Cường nói bâng quơ, Họ tiến đến một cái bàn còn trống, ngồi xuống rồi nhìn thiên hạ khiêu vũ với nhau.
– Ban tổ chức chọn chỗ này thiệt đẹp…
– Con có khát không? Để dượng đi kiếm cái gì uống nhé! Ông vỗ vai bé Như hỏi.
– Dạ khát!
Ông đứng dậy đi về phía bàn để đồ ăn uống. Bé Như theo dõi bước đi của ông, bé Như thấy mấy cô giáo nhìn ông chầm chập. Trông ông thật lôi cuốn, điều này trước đây bé Như cũng thấy, nhưng chẳng bao giờ bé Như để ý đến cả.
Bây giờ thì bé Như biết tại sao mẹ bé yêu ông đến như vậy. Ổng có đầy đủ đức tính cần có ở một người đàn ông. Tim bé Như như chùng xuống nhưng rồi trong bé Như như có lời sỉ vả:
“Thôi Như ơi, đừng nghĩ đến ông như thế nữa, ông ta là ba mày, dù không cùng máu mủ nhưng ổng cũng vẫn là ba mày”!
Ông trở lại bàn, Họ ngồi nhâm nhi ly rượu khai vị trong khi chờ đợi đồ ăn. Tối hôm đó bé Như bé Như được biết thêm nhiều về bản tính con người của ông Cường nữa. Ông rất khôi hài làm bé Như cười như không muốn dứt. Bé Như thấy mình như là một đứa hạnh phúc nhất trong đêm dạ vũ này.
– À, Như đây rồi. Một giọng nữ vang lên, bé Như ngẩng lên nhìn, đó là cô giáo Thành, dạy Họ môn Sử địa. Trông cô ta thiệt đẹp ở lứa tuổi 30. Cô trang điểm thật kỹ, tóc dài đen mượt với mặc bộ đồ xanh rất gợi cảm.
– Ô chào cô giáo Thành, quay sang ông Cường bé Như tiếp, xin giới thiệu với cô đây là ba của em. Bé Như bắt gặp trong mắt bà những tia nhìn thiện cảm nhắm vào ông Cường:
– Chào ông. Rất hân hạnh được biết ông. Xin cứ gọi tôi là Vân cho thân mật, vừa nói cô ta vừa đưa tay cho ông Cường.
Dượng đứng thẳng người, đầu hơi nghiêng về phía trước tỏ vẻ xã giao. Trong khi miệng cô nàng thì tía lia kể chuyện nào là rất hài lòng về bé Như trong lớp học và còn khen bé Như là đứa học trò thông minh chăm chỉ ít nghịch ngợm v… v…
Trong khi đó thì dượng bé Như chỉ đứng nghe rồi cười, cô nàng còn nói thêm:
– Ông có cô con gái thật thông minh xinh đẹp. Em tin chắc rằng con bé sẽ thành công trên đường đời.
Cô Vân nhận thấy Họ có vẻ thỏa mãn vì những lời khen ngợi của cổ trong khi dượng bé Như hết nhìn bé Như lại nhìn cô Vân, rồi ông nghiêng.
Qua hôn lên má bé làm cho tim bé Như bồi hồi, ông nói với cô Vân:
– Tôi rất hãnh diện về con gái.
– Cám ơn Ba, cám ơn cô Vân. Bé Như chợt nhận ra rằng ông đã kêu bé Như là con gái. Câu này là tất cả những gì bé muốn nghe.
Cô Vân cười nhỏ nhẹ rồi xin phép bỏ đi mắt không rời ông Cường. Bé Như đợi cho đến khi cô ta đi khuất mới quay sang nói:
– Ba, ba có thấy cô ấy có vẻ “mết” ba không?
– “Mết” à? Rồi ông phá lên cười. Bé Như hóm hỉnh nói:
– Đúng thế ba ạ, con nghĩ cô ấy có vẻ «chịu đèn» ba rồi đó!
– Thật hết ý! Ba thì nghĩ cô ấy đã có chồng và có con rồi!
– Không! Cô ấy chưa có chồng và cũng không có con nữa, còn độc thân vui tính mà, rồi bé Như nhìn sâu vào mắt ông. Ba có thể mời cô ấy đi chơi.
Giải khuây được mà.
Giọng ông trở lên cương quyết:
– Ba đến đây vì con, không phải đến đây để tìm cách lăng nhăng với bất cứ ai khác. Tối nay là của chúng mình…
Bé Như cười bằng lòng:
– Vâng tối nay là của chúng mình.
Sau khi ăn uống bé Như và dượng khiêu vũ với nhau gần như suốt buổi. Bé Như cũng không ngờ ông nhảy giỏi vậy. Bé Như cảm thấy Họ là.
Cái đinh của buổi dạ vũ hôm đó.
Họ về đến nhà thì đã quá nửa đêm, mặc dù đã « nhót » với nhau suốt cả buổi với đôi giày cao gót nhưng bé Như không cảm thấy mệt mỏi gì cả. Ông Cường bật đèn lên, bé Như bước theo ông vào nhà. Ông thẩy chùm chìa khóa lên bàn cởi cái áo vest rồi thả mình xuống ghế salon. Nhìn ông nằm soải chân, mắt nhắm lại, bé Như cười:
– Bộ mệt lắm rồi hả «bố già»?
– Tại con còn quá trẻ mới ra nông nỗi!
Bé Như lại ngồi xuống gần bên ông:
– Con không có ý nói Ba già đâu, con giỡn chơi mà. Ông mở mắt nhìn bé Như, Họ cùng im lặng, ông đặt tay ông lên tay bé Như rồi lại tiếp tục im lặng. Bé Như không hiểu sao ông làm vậy, bé Như nghiêng qua hôn lên má ông một cách nhẹ nhàng. Ông ôm lấy khuôn mặt bé Như:
– Cám ơn con về buổi tối hôm nay.
– Tại sao ba lại cám ơn con. Chính con mới là người phải nói câu đó mà.
Ông ngồi thẳng lên, hai tay ôm lấy mặt bé Như:
– Con nhắm mắt lại!
Bé Như làm theo lời ông nhắm mắt lại và ông hôn lên mắt bé Như. Bé Như mở mắt ra thì thấy khuôn mặt Họ quá gần nhau. Bé Như cảm nhận được cả hơi thở nóng của ông phà lên khuôn mặt bé. Bé Như nhìn ông mong muốn ông sẽ hôn bé. Bé Như biết như vậy là quấy, nhưng bé Như vẫn muốn ông hôn mình.
Ông do dự rồi tay ông rời khuôn mặt bé Như, đứng dậy:
– Ba phải đi ngủ, vì tối nay nghỉ nên sáng mai ba phải làm.
Bé Như hơi thất vọng. Bé Như muốn được ông hôn bé Như. Bé Như biết với bọn con trai bé Như rất ngổ ngáo, nhưng tối nay bé Như cảm thấy thèm được yêu. Ông bắt đầu bỏ đi, bé Như vội nắm tay ông lại. Dáng người ông cao lớn, bé Như nhón chân lên hôn vào môi ông. Bé Như không còn suy nghĩ gì nữa, tay bé Như rang rộng ôm lấy cổ ông rồi hôn lên môi ông.
Bé Như thấy ông không hôn trả lại. Bé Như cảm thấy bối rối và tội lỗi vì hôn người cha nuôi. Bé Như quay người lại không nói một lời nào. Bé Như chạy lên phòng rồi đóng cửa lại. Nước mắt bé Như chảy ra ràn rụa. Tại sao bé Như có thể làm một điều ngu xuẩn như vậy? Bé Như nghĩ ông sẽ hôn trả lại bé Như nhưng không. Bé Như thật xấu hổ nghĩ đến ngày mai phải đối mặt với ông.
Bé Như cởi bộ đồ dạ vũ mặc áo ngủ vào. Bé Như lại tấm tức khóc nghĩ là dượng ghét bé Như. Tất cả những cử chỉ của dượng suốt buổi chiều làm bé Như cứ nghĩ là dượng yêu bé Như như bé Như đã yêu dượng, nhưng bé Như đã lầm. Bé Như nghĩ là mình đã lầm.
Để lại một bình luận