Phần 3
Thật khuya đêm đó Dạ Lan chở bé Như về nhà, nó huyên thuyên kể câu chuyện tình một đêm của nó cho bé Như nghe, nhưng đầu óc bé Như thì như đi vắng, bé Như chẳng màng gì đến chuyện của nó cả. Chợt nó hỏi bé Như:
– Sao, thằng Trí “chơi” mày rồi hả?
– Ừ!
– Sao? Được không? Tao nghe nói nó nghề lắm mà!
– Cũng OK! Bé Như nói cho qua.
– Chỉ OK thôi à? Kể tao nghe đi Như.
– Chuyện đó không như tao tưởng!
Dạ Lan phá lên cười:
– Dĩ nhiên lần đầu bao giờ cũng vậy, tao biết mà!
– Nhưng ít nhất cũng phải thỏa mãn chứ! Tao chẳng thấy thỏa mãn chút nào!
– Chắc chắn là vậy, tại mày chưa quen làm tình. Khi mày đã quen rồi, mày sẽ thấy thỏa mãn, sướng khoái!
Mắt bé Như nhìn vào bóng đêm của con lộ. Bé Như im lặng không nói gì nữa.
Khi Dạ Lan thả bé Như xuống trước cửa nhà, tim bé Như như chùng xuống, bé Như thấy xe của ông Cường còn nằm trên lối đi. Mở cổng ra bé Như chậm chạp bước vào trong nhà hy vọng dượng đã ngủ rồi, nhưng bé Như lầm, ông còn thức đợi bé Như. Ông ngồi tại phòng khách nheo mắt lên nhìn bé Như.
– Con đi đâu vậy?
– Đi chơi!
Giọng bé Như cấm cẳn, rồi bé Như bước qua trước mặt ông để đi lên lầu.
– Như, trở lại đây. Dượng muốn nói chuyện với con!
Bé Như dừng chân từ từ quay lại phía ông. Tay bé Như chống nạnh như sẵn sàng chờ đợi ông giảng đạo đức.
Ông đứng dậy đi lại phiá bé Như. Bé Như nhìn thẳng vào ông không chút sợ hãi. Thân hình ông cao lớn, nhưng bé Như không sợ.
– Con đi chơi với ai mà không kêu điện thoại về nhà cho dượng biết con ở đâu?
Bé Như phản đối:
– Dượng nhớ là con 18 tuổi rồi, con đã trưởng thành rồi, Dượng đừng quên vậy!
– Dượng biết con đã lớn rồi nhưng con phải biết là con đang sống trong nhà này, con phải nghe lời dượng chứ!
Cơn giận trong bé Như bùng lên bà thay đổi cách xưng hô:
– Dượng hãy cho tôi yên đi! Tôi đã nói với dượng nhiều lần rồi, dượng không phải là ba tôi. Tôi có quyền làm những gì mình thích chứ!
Ông gật đầu:
– Nhưng… dượng là ba của con, con cũng đừng quên là dượng đã thừa nhận con là con nuôi của ba mà…
– Dượng à, tôi chưa bao giờ nhận dượng là ba cả. Tôi có ba thiệt sự của tôi, dượng cũng dư biết điều đó. Tôi sẽ đi ngay trong đêm nay. Ổng ấy sẽ đón tôi trong vòng tay mở rộng…
Mặt ông Cường rắn lại, ổng chậm rãi:
– Được rồi Thảo Như, nếu con muốn cứ việc tiến tới. Con hãy đi tìm ông ta coi. Khi nào trở về ba luôn đón nhận con.
– Tôi sẽ làm… Bé Như la lớn rồi chạy lên phòng thu xếp đồ đạc.
Bé Như cho vài bộ đồ vào cái túi đeo lưng rồi rời căn nhà. Đi được một đoạn đường tới trước một trạm xăng, bé Như dùng điện thoại di động gọi cho Dạ Lan, may quá nó có mặt ở nhà. Dạ Lan biểu bé Như đứng đợi ở đó nó sẽ tới chở bé Như đi gặp ba bé Như ngay.
Chỗ ba bé Như ở cách khoảng 2 giờ xe chạy. Bé Như biết địa chỉ của ông là nhờ bé Như đã ghi nó trong cuốn sổ điện thoại của mẹ bé, bà nói với bé Như l đã mấy lần Như lạc với ông mà không được. Bé Như thì nghĩ bà nói vậy cho xong chuyện mà thôi!
Gần rạng sáng thì Họ đến nơi ba bé Như ở. Ba bé Như sống trong một căn nhà nhỏ tại một quận lỵ cũng nhỏ. Bé Như xuống xe và nói với Dạ Lan là đợi bé Như cho đến khi bé Như ra dấu hãy đi.
Khoác cái túi đeo lưng lên vai, bé Như bước thẳng đến căn nhà, bé Như cố giữ cho tay khỏi run, vì đã quá lâu bé Như không gặp lại ba mình Bé Như bấm chuông nhưng không có ai trả lời, bé Như đợi thêm chừng ba phút rồi lại bấm tiếp. Chợt bé Như nghe thấy tiếng đàn bà:
– Tôi ra liền đừng bấm chuông nữa!
Rồi cửa bật mở, một người đàn bà tướng tá đẫy đà đi ra:
– Có gì vậy?
– Xin bà cho hỏi đây có phải nhà ông Lê Mai không? Bé Như ngập ngừng hỏi.
Bà nhìn bé Như soi mói:
– Đúng vậy, có gì không? Cô là ai?
– Bé Như là… bé Như là con gái ổng!
Cô ấy nhướng mắt lên như để nhìn bé Như cho rõ:
– Vậy sao! Cô đợi chút nghe!
Cô ấy đóng cửa lại, bé Như quay qua nhìn Dạ Lan rồi làm dấu cho nó tiếp tục đợi bé Như. Chừng vài phút sau cửa lại bật mở, bé Như giật thót người lại khi thấy ba bé Như xuất hiện. Ông không giống ba bé Như trong trí nhớ nhỏ nhoi của bé Như. Râu ông mọc lởm chởm như mấy ngày chưa cạo, người ông nồng nặc mùi rượu, tóc ông điểm bạc rối bù. Bé Như hỏi:
– Ba hả?
– Cô là ai? Ông hỏi lại bé Như.
– Con là Như, Thảo Như, con của ba đây.
Bé Như mỉm cười, nhưng nụ cười của bé Như vụt tắt ngay khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của ổng.
– Ai?
– Thảo Như đây ba!
– À, Như hả! Con ra sao?
Bé Như đứng đó mắt đẫm lệ, Bé Như không có can đảm ôm lấy ông như bé Như nghĩ trước đây.
– Con khỏe mà ba. Con có thể đến đây sống với ba được không? Ông dượng ghẻ con đối xử không tốt với con.
Ông đảo nhanh mắt về phía sau lưng rồi nó nhỏ với bé Như:
– Như à, ba không thể cho con ở đây được. Ba hiện có nhiều “vấn đề”…
Nước mắt bé Như trào ra:
– Ba không muốn con ở đây với ba thiệt à?
Rồi người đàn bà hồi nãy trở ra, có lẽ bà đã nghe rõ chuyện của Họ.
– Này cô bé. Ba cô và tôi đang sống êm đềm với nhau, chúng tôi không thể để cô chung sống ở đây được…
Bé Như gào lên giận dữ:
– Bà im miệng đi, tôi nói chuyện với ba tôi, không nói chuyện với bà.
Ba bé Như vội can thiệp:
– Nghe này con nhóc, cô ấy dù sao cũng là vợ của tao, mày không nên ăn nói như vậy… Cút xéo…
Tai bé Như như ù đi, bé Như thật sự xúc động, máu bé Như như sôi sục, bé Như lặng đi một lúc rồi không nói một lời, bé Như quay đi và chạy.
Thật nhanh đến chiếc xe của Dạ Lan, bé Như bật khóc nức nở… Dạ Lan mở máy xe và vọt đi:
– Chuyện gì xảy ra vậy hả Như? Mày OK chứ?
– Mày đưa tao về nhà tao đi, bé Như giục nó chạy cho lẹ.
Để lại một bình luận