Phần 5
– Em phải trở lại đảo! – Người đàn ông tên Trung lên tiếng.
– Không được! Tâm sẽ giết em! – Phượng la lên.
Quang đưa nước cho hai người rồi nói:
– Hắn không dám làm gì em đâu! Em vẫn còn giá trị cho Tâm lợi dụng vả lại em dẫn độ về thêm…
“Hàng” mới hắn càng thích thú!
– Hàng gì em không hiểu?
– Đó là những người bị em bắt cóc giống như lần trước!
– Có nghĩa là… – Phượng suy nghỉ.
– Nghĩa là chúng ta phải đóng vở kịch thật hay trước mặt Tâm! – Trung tiếp lời.
Quang ngồi xuống đối diện Phượng:
– Anh và nhóm đồng nghiệp hai trai ba gái sẽ là nạn nhân cho em dẫn về đảo. Tâm là người lưỡng tính thích đàn bà và đàn ông, nhưng chính em… em phải diễn thật xuất sắc như đã làm với nhóm người của Hiệp!
Phượng cắn nhẹ vào ngón tay nàng:
– Như vậy em phải…
– Hành hạ thân xác của bọn anh một cách thật dâm cuồng như em từng bạo dâm với Hiệp để lấy lại lòng tin của Tâm đối với em, rồi bọn anh sẽ tìm cách phá án.
Phượng hơi đỏ mặt nhìn trung rồi cúi xuống:
– Có chắc là thành công không?
– Em cứ yên tâm mà hợp tác! Có anh chàng đẹp trai này bên cạnh có gì cứ hỏi cậu ta! – Trung cười mỉm.
– Vậy bao giờ chúng ta lên đường? – Phượng hỏi.
– Chiều mai… thôi anh phải đi đây! Mai gặp!
Trung bắt tay hai người rồi bước ra khỏi Strip – Tease. Phượng ngồi thở dài lo sợ, Quang xoa nhẹ lưng nàng:
– Đừng sợ có anh bên cạnh, Tâm không đụng tới sợi tóc của em đâu!
– Em sợ hắn đòi làm tình với em thì sao?
– Không sao đâu! Cứ để ba người Nữ đặc cảnh chiêu đãi hắn, có thể Tâm sẽ quên em luôn!
– Bộ họ đẹp lắm sao?
– Cũng như anh vậy trà trộn làm người vủ khoả thân để nằm vùng mà!
– Chắc tướng họ đẹp lắm hả?
– Nhìn là mê ngay thôi!
– Vậy anh có bao giờ làm tình với…
– Đó! Lại nói bậy nữa rồi… đàng hoàng có được không?
– Tại em yêu anh mới hỏi vậy chớ bộ!
– Thôi được rồi… nhưng mà ghen quá không tốt đâu nghe! Thôi mình về!
Phượng đứng lên bước theo chàng mà đầu óc vẫn còn bấn loạn lo lắng, không biết kỳ trở về lần này có suôn sẻ hay không? Nàng linh cảm có chuyện gì không ổn.
Vẻ mặt Tâm hằn học toan nhảy xổ vào nàng nhưng thấy hai gã cận vệ chồm tới hắn lùi lại quát lớn:
– Đi đâu tới bây giờ mới về? Định phản tao à?
Phượng quắc đôi mắt rực lửa nhìn thẳng vào mặt Tâm:
– Câm miệng chó của mày lại… mày tưởng mày là ai… tao mới là chủ hòn đảo này! Mày chỉ là thằng liếm gót, có hiểu chưa? Tránh chỗ khác đừng làm bẩn mắt tao!! Xéo cha mày đi!
Mặc dù bây giờ Tâm là một thành phần của Mafia buôn bán Ma tuý, nhưng hắn cũng thừa biết đang trong thời gian “thực tập” nên chưa được sự hậu thuẫn của tổ chức, chung quanh hắn tay chân cận vệ vẩn còn quá ít. Tất cả quyền sanh sát hoàn toàn trong tay Phượng, biết mình bị lật bài tẩy hắn nhỏ nhẹ xuống nước gỡ gạc, Tâm chạy lại nấm tay Phượng hôn hít:
– Hì hì! Thôi đừng giận anh nhe… tại anh ngu xuẩn không biết gì hết, thôi bỏ qua nhe cưng!
Phượng cười thầm trong bụng, không ngờ những lời tiên đoán của Quang quá đúng. Tâm chỉ là con cọp giấy đần độn, con người đam mê thú vui xác thịt luôn luôn sợ chết, hắn sợ mất tất cả trong khi chẳng tạo cho chính bản thân của hắn được chút gì quý trọng, khi gặp phải một đối tượng trội hơn, hắn dễ dàng khuất phục. Phượng quay lại giả vờ nũng nịu:
– Ai bảo la người ta làm chi… Chọc cho em quạu rồi còn nói gì nữa…
– Anh xin lỗi nghe… tại lo cho em thôi chớ bộ… còn bọn này là ai vậy?
Vừa nói Tâm chỉ về hướng Quang và nhóm người bị bịt mắt. Phượng nhìn thấy cái nhếch mép của Quang như muốn cười vào những lời nhõng nhẽo giả dối của nàng. Phượng quát thầm trong bụng “thấy ghét!”, Nàng đi về phía Quang rồi dùng bàn tay vừa bóp mạnh vào đáy quần của chàng vừa nói cho đủ chàng nghe “thấy ghét! Dám cười em hả!”. Quang nhón người lên né tránh làm nàng càng bóp mạnh hơn xong quay sang Tâm:
– Những người này đem về làm tạp dịch… anh không thích à?
– No! No… dĩ nhiên là thích rồi! Nhưng mà anh muốn…
– Thôi! Tôi đang mệt! Vào trong nghỉ ngơi, giao cho anh muốn làm gì tùy ý!
Nhìn nửa phần trên trần trụi mịn màng với những cơ bắp rắn rỏi và đầu vú màu đỏ sậm trên vùng ngực to rộng nung núc, hắn nhìn chầm chập vào chiếc rún sâu hoắm chen chung với sáu múi bụng thật khiêu khích. Con lợn lòng dâm dục nổi dậy làm Tâm quên tất cả, chỉ biết làm cách nào hưởng trọn xác thịt của Quang mà thôi, hắn ra lệnh nhốt riêng Quang một chỗ còn những người khác thì cho qua dãy nhà ba tầng để làm tạp dịch.
Hai gã cận vệ to lớn nhấc bổng Quang lên rồi thản nhiên lột cái quần jean của chàng rồi lôi đi, Tâm đứng nhìn theo cặp mông to gộc trong chiếc quần lót “String thong” màu trắng, máu dâm trong người hắn sôi sùng sục. Tâm đứng yên như pho tượng cho đến khi cặp đít Quang mất hút khỏi tầm mắt Tâm mới thờ thẫn quay vào dường như hắn không còn thích đàn bà nữa, hắn thì thầm “đúng là mẫu người nhảy Stripper đẹp vô cùng!”
Cũng như Hiệp, Quang bị hai tên bụng phệ to lớn giống như con heo nộc trong chiếc quần lót bé tí dơ dáy, chúng cột căng hai tay hai chân chàng ra giữa hai cột gỗ trong căn phòng trống, một tên đi gần lại Quang, quỳ gối ngay bộ phận sinh dục của chàng rồi dùng miệng cạp vào dây thun lưng quần lót, cằm hắn chạm vào gốc của dương vật Quang, chiếc quần lót bị cái miệng âm ẩm kéo ra khỏi da thịt và tuột xuống phía dưới, dương vật của Quang bị chà xát bởi cái cằm đầy những cọng râu kẽm lúng phúng, Quang nhăn mặt khi đám râu cằm chạm vào đầu khấc.
Chiếc quần “thong” theo cái miệng nhiểu nhảo nước miếng của tên bụng phệ tuột xuống tới đầu gối rồi bị cây kéo cắt đứt làm hai, chiếc quần lót bằng thun úp hết vào mặt hắn. Nhìn chòng chọc vào cái dương vật xụi lơ của Quang hắn cười nham nhở rồi chồm lên ngậm hết khúc thịt mềm dẻo vào miệng và kéo dài ra xa đoạn lấy kem bôi lên mu dương vật dùng dao cạo nốt phần lông lưa thưa xung quanh, sự đụng chạm làm dương vật Quang có phản ứng nở to dần lên. Tên bụng phệ nhả cu chàng ra cười híp mắt ” I know! You like it! Huh… son of a bitch!”, Hắn đi ra đằng sau ngồi xuống banh rộng hai mông đít Quang ra liếm lên vùng lông đít rồi dùng dao cạo sạch tất cả. Nhìn vào lỗ đít đang nhóp nhép vì nhột và những nếp thịt non đỏ hồng hắn gào lên “Oh! I like f… asian ass hole!” Nói xong hắn trịt cái quần lót xuống móc dương cụ đang cứng ngắc toan nhét vào hậu môn Quang thì bị tên thứ hai quát tháo “enough… this is for Mr. Tâm… you asshole! Let’s go! Now!”. Tên bụng phệ đành luyến tiếc kéo quần lên cả hai cùng bỏ ra ngoài.
Còn một mình Quang đứng chơi vơi giữa căn phòng, chàng thở phào nhẹ nhõm, bổng có tiếng cửa mở, Quang nhắm mắt lại, tiếng chân từ đằng sau bước dần về hướng chàng rồi dừng lại, Quang mở mắt ra im lặng:
– Tối nay chúng nó bốc hàng!
– Hàng trắng hả?
– Đúng vậy…
– Có chỉ thị chưa? – Quang hỏi.
– Chưa thấy động tĩnh gì cả!
– OK! Cứ theo dõi rồi báo cáo với cấp trên!
– Còn anh?
– Cứ để mặc! Tôi có cách ứng phó!
– Thật khổ cho anh quá!
– Không sao… cứ như vậy mà làm… đừng nói nhiều… bị để ý, bye!
– Bye… cẩn thận với thằng Tâm nhé!
– OK!
Tiếng chân xa dần rồi cánh cửa đóng lại. Ánh nắng đỏ chói xuyên qua cửa sổ rọi lên da thịt lõa lồ, làm hiện rõ những đường nét các bắp thịt của Quang thật khiêu dâm vô cùng. Hoàng hôn đã bắt đầu buông trùm lên vạn vật.
Tiếng hò hét la mắng của Tâm vang dậy cả một vùng núi rừng tĩnh mịch, đêm nay không trăng làm vạn vật tối bưng như trong lọ mực tàu, những ánh đèn bão lấp lóe tia sáng yếu ớt, tiếng chửi thề của Tâm chấm dứt khi kiện hàng cuối cùng được chuyển lên tàu, đó là chiếc du thuyền cũng khá lớn dài ba chục thước rộng ba thước, màu trắng của nó nổi bật trong vùng nước đen thẫm. Cả đoàn người kể cả Tâm chuẩn bị lên tàu, bất ngờ từng ngọn đèn pha trên dải đồi trước mặt bật sáng rọi thẳng vào chiếc du thuyền, có tiếng loa phóng thanh phát lên vang dội:
– Freeze! Attention! Everyone, you’re now surrounded, drop your weapons and get off the ship!
Một gã trong nhóm quay lại hỏi Tâm:
– Fuck off! Bọn cớm làm sao bây giờ anh Tâm?
– Đ M! Có nội gian… con đĩ Phượng chớ không ai… chính nó đã dẫn toán đặc nhiệm bao vây đảo… Đ M! Liều sống chết với bọn nó, tới đâu hay tới đó!
Bên ngoài tiếng loa phóng thanh vẫn vang lên:
– I repeat…
– Tụi bây chỉ đạo tụi kia! Bảo tất cả chuẩn bị… tao kéo neo lên là “dzọt” liền rỏ chưa? Tắt hết điện trên tàu đi! Tâm gằn từng tiếng như ra lệnh.
– Dạ rõ!
Chiếc du thuyền cũng giống như bên ngoài tất cả đều tối om, cặp mắt rực lửa của Tâm như đang rọi về phía trước, hắn nghiến răng nhấn ga con tàu gầm gừ rồi phóng tới, những khẩu súng của cảnh sát nhả đạn thành đường đỏ rực trong đêm tối, tiếng “hự!” Đau đớn, một gã đàn em trúng đạn lảo đảo nhào xuống nước. Tâm nhấn hết ga chiếc du thuyền như con thú hoang, xé nước tìm đường thoát hiểm, sau lưng tiếng súng đã nhỏ dần. Tâm thở phào nhìn không gian đen thẫm trước mặt, vạn vật thật im lặng ngoài tiếng máy nổ điều đặn, ánh sáng màu xanh yếu ớt của bộ phận điều khiển rọi vào gương mặt mệt mỏi và khủng hoảng của Tâm, hắn thở hì hục như một vận động viên điền kinh, Tâm quay về phía sau, mặc dù không thấy gì nhưng cũng đoán được bọn đàn em đang trong tâm trạng như hắn, tất cả đều im lặng theo trời và nước. Tâm mệt mỏi ngồi dựa vào vách, để cho con tàu tự do tiến vào màng đêm phía trước, bất giác hắn bật thành tiếng khóc. Thế là hết nhớ ngày nào là một công tử hào hoa vung tiền cho những cuộc vui xác thịt, nay chẳng khác nào con vật đang bị đuổi giết, viễn ảnh trước mắt là một màu đen tối như đêm hôm nay, một đêm quyết định cuộc đời của hắn.
Bổng từ xa từng chùm ánh sáng dưới đường chân trời nhô lên và rỏ dần “chết! Đ M bọn nó không tha cho mình!” Tâm la lớn:
– Tụi bây mau chuẩn bị chất nổ… tất cả mặt đồ lặn vào… Minh! Gài đồng hồ đi!
Dứt lời Tâm nhào xuống nước rồi lặn thật sâu xuống phía dưới. Trong thời khắc nguy hiểm con người có động lực ghê gớm để dành lấy cái sống, Tâm có cảm tưởng đôi chân mình được gắn thêm động cơ, người hắn rẻ nước tiến tới, có lẽ giờ này hắn đã bỏ xa con tàu, Tâm bật chiếc đèn rọi cá nhân rồi pha chung quanh. Cảnh vật dưới đáy biển thật rùng rợn, hắn như đang ở trong chiếc bình mực khổng lồ, những chùm san hô như con quái vật lúc ẩn lúc hiện đưa nanh vuốt chụp lấy hắn, một vùng ánh sáng đỏ rực sau lưng Tâm làm hắn ngoảnh đầu lại “hay quá! Chiếc tàu đã nổ…”. Từng đợt chấn động của âm thanh làm tăng thêm sức ép của nước, hắn khó chịu, Tâm cắn mạnh hai hàm răng, nhắm mắt lại rồi dùng hết sức tàn còn lại lặn nhanh hơn để mong thoát nạn. Trong đêm tối rùng rợn của đại dương, Tâm như con đom đóm lập lòe không định hướng.
Phượng mở nhẹ cánh cửa rón rén đi vào căn phòng mờ mờ tối chỉ có chiếc đèn chụp phát ánh sáng vừa đủ nhuộm vàng khắp thân thể trần truồng đang nằm ngủ của Hiệp, Phượng tiến lại thật sát nhìn chàng nằm ngửa đầu nghiêng qua một bên, dang rộng hai tay và hai chân ra xa trong tư thế thoải mái. Đã lâu lắm rồi Phượng thèm cái mùi da thịt của chàng đến điên lên được, nàng để mũi thật sát xuống đùm tinh hoàn hít thật sâu cái mùi mồ hôi từ bìu dái phát ra rồi rà ngược lên dương vật cứ thế mà chạy dài lên hai bên nách, mỗi nơi một mùi khác nhau làm âm hộ nàng chảy nước lai láng vì kích thích quá độ. Nàng há miệng thật to xong cúi xuống táp thật mạnh vào bộ phận sinh dục của Hiệp, chàng đau nhói cong người bật dậy:
– Ủa! Em đó hả… về hồi nào vậy?
Vừa hỏi chàng vừa kéo đầu Phượng lên, nàng nhả đùm dương vật chàng ra phóng lên ngồi trên bụng Hiệp gầm gừ:
– Khoan đã để hiếp dâm anh trước rồi mới nói chuyện! Ghiền quá rồi.
– Đừng mà nhột lắm! Trả lời câu hỏi của anh trước đi. – Hiệp kìm chặt hai cánh tay Phượng.
– Không được! Nè thấy không nhiểu nhảo tùm lum rồi nè! – Phượng chỉ những bệt dâm thuỷ dính đầy trên bụng chàng.
– Lát nữa đi! Anh cho em ba cái luôn!
– Nhớ nha!?
– Ừa…
Chợt nhớ điều gì Phượng bước vội xuống giường kéo tay Hiệp dậy:
– Thôi đứng lên đi! Em có chuyện này muốn nói với anh!
– Chuyện gì vậy?
Hiệp bước xuống giường với tay lấy chiếc quần lót ba dây với mảnh vải nhỏ xíu rồi chàng mặc vào. Phượng nhìn dáng người khiêu dâm của chàng trong chiếc quần lót được một lúc nàng tiếp:
– Từ trước đến giờ em biết anh rất muốn trốn khỏi nơi đây! Nhưng không có cơ hội!
Thấy Hiệp im lặng nàng tiến lại gần ôm chầm lấy thân thể nóng bỏng của chàng:
– Anh có hận em không?
Hiệp thở dài:
– Tại sao em hỏi như vậy?
Phượng rà ngón tay từ đầu vú của chàng rồi chạy từ từ xuống dọc thân dương vật và dừng lại ở đầu lỏ nổi cộm dưới lớp vải mỏng, làm cho dương cu bị kích thích nở dần ra:
– Anh còn nhớ cái ngày bị trói ở căn phòng lạ không?
– Nhớ chứ! Nhưng mà có gì không?
– Và ba cô gái lõa lồ làm tình man dại với anh?
– Làm sao quên được… chúng đã cho anh uống thuốc kích thích khiến anh như một con thú hoang dại… anh…
– Anh có muốn biết những người đó là ai không?
Hiệp im lặng, dường như chàng đã đoán ra phần nào những câu hỏi của Phượng. Thấy chàng không đáp lại, nàng ôm ghì thân xác mịn màng rắn chắc của Hiệp, hai bàn tay luồn vào chỗ khe hở của chiếc quần lót do bị dương vật cứng ngắc đội lên rồi một tay sục cặc và một tay xoa nắn đùm dái chàng:
– Anh còn nhớ cô gái tóc dài mà sục cu anh không?
– Không lẽ… người đó là…
– Phải! Chính là em đó!
Hiệp nhắm mắt hai hàng lông mày đâu lại, chàng không nói gì vẫn đứng bất động, mặc tình cho Phượng tuột mạnh chiếc quần lót của chàng xuống làm dương cụ cứng ngắc bung lên thật mạnh theo sức đàn hồi đập vào bọng đái chàng kêu “chách!” Thật lớn. Chàng đứng lạnh lùng như pho tượng, trong đầu Hiệp đang có rất nhiều ý tưởng mâu thuẫn thuỷ chung không thể giải quyết được. Chàng muốn bế Phượng lên hôn thật đắm đuối và làm tình với nàng cho đến giọt tinh khí cuối cùng, chàng cũng muốn đấm thật mạnh vào bộ mặt đê tiện của nàng đã làm chàng phải điêu đứng suốt mấy tháng qua, nhưng Hiệp không làm được, ý chí rất cứng rắn mà thân xác quá yếu đuối khi giữa hai đùi chàng như có luồng điện cực mạnh chạy khắp nhục thể nóng ran của Hiệp. Vì đã lâu ngày thiếu vắng đàn bà, được một lát chàng rùng mình hóp bụng lại xịt từng đợt chất lỏng màu trắng đục thật mạnh vào sâu trong miệng Phượng.
Hai thân xác lõa lồ lại oằn oại quấn lấy nhau, lưỡi cọ lưỡi mu cạ mu, mồ hôi rịn đầy khắp da thịt đến bóng loáng, họ tan chảy trong dục tình nóng bỏng.
Một tiếng ầm thật lớn, cánh cửa phòng mở bung ra như muốn vỡ, Tâm xuất hiện với khuôn mặt lạnh lùng cùng với một đám người đi vào. Trước tình thế bất ngờ làm Hiệp và Phượng bàng hoàng bất động lõa lồ, cả hai đang trong tư thế giao cấu, ngực nàng úp xuống giường, hai chân gập lại thành góc chín mươi độ hơi dang rộng làm cặp mông căng tròn bóng lưỡng nhô cao lên đang đón trọn hết khúc dương cụ của Hiệp bên trong âm đạo. Tâm gầm lên:
– Tách tụi nó ra!
Hai gã cận vệ tiến về phía trước, chúng xốc hai bên nách Hiệp lôi bật lên, khúc dương vật nhầy nhụa tuột ra khỏi âm đạo, nó như chiếc lò xò đàn hồi đập mạnh lên bọng đái chàng, rồi như quả bóng xì hơi đong đưa mềm nhũn, Tâm cười nham nhở đi về phía Hiệp, nắm lấy dương vật nhớt nhát của chàng:
– Phải công nhận mày có dáng lôi cuốn thật, ngay cả tao mà còn không chịu nổi phải chơi hậu môn của mày đêm hôm đó… còn nhớ không… căn phòng kỳ lạ và một bầy con gái… con khốn nạn… Phượng đã bắt cóc mày để dâm loạn. Tất cả đều làm theo ý tao hết vì tao kết mày lâu lắm rồi.
Nhưng hôm nay con khốn nạn này nó đã phản tao!
Tâm nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi nắm lấy tóc Phượng:
– Con mất dạy! Mày bán rẻ tao?
– Buông tao ra thằng khốn nạn!
– Tới nước này! Mày còn muốn cương với tao?
“Bốp!”, Cái tát tai thật mạnh của Tâm làm Phượng bật ngã xuống giường, một dòng máu rỉ ra từ khóe miệng nàng trong lúc hắn gầm lên bổ nhào tới:
– Con khốn nạn! Hôm nay tao sẽ cho mày chết!
Tâm nắm tóc Phượng lôi dậy, bàn tay còn lại chụm vào thành hình quả đấm đang giáng xuống mặt nàng, Phượng giãy giụa trong tuyệt vọng. Bổng một bàn tay khác chụp lấy tay Tâm:
– Anh không có quyền xúc phạm tới người đàn bà này!
Bàn tay như một gọng kìm chắc nịt làm người Tâm bị giật ngược trở lại, hắn quay lại nhìn thân thể chỉ còn duy nhất chiếc quần “Thong” nhỏ xíu rồi gầm lên:
– Ai thả mày ra… mày có biết đây là đâu không?
Quang buông tay gã ra:
– Anh Tâm! Anh đã bị bắt!
Tâm nhìn chầm chập vào mắt Quang một hồi lâu rồi cười ngất:
– Hoang đường…
– Interpol đã vậy chặt bên ngoài… tôi khuyên anh đừng nên có những hành động không hay.
– Ha ha ha! Mày nói chuyện nghe tức cười quá, nơi đây cách đất liền cả trăm hải lý làm sao…
Để cố tình đánh lạc sự chú ý của Quang, vừa nói Tâm đi về phía chiếc mâm bạc của tên cận vệ đang cầm trên đó có khẩu súng, mà Tâm biết duy nhất trong phòng này chỉ mình gã làm chủ, vì những người mới bước vào mà được coi như là Đặc – Cảnh – Quốc – Tế cũng chỉ có một miếng vải đủ che bộ phận sinh dục như mọi người thì làm gì có vũ khí. Gã nháy mắt cho tên cận vệ, hắn hất mạnh chiếc mâm về phía Tâm, khẩu súng lục văng lên không, Tâm với tay ra đón bắt, bổng có hai bàn tay đè lên vai hắn. Quang dùng Tâm làm điểm tựa rồi phóng mình lên không dùng chân đá bật cây súng qua một bên. Gã cận vệ to lớn chạy đến, chàng dùng hai chân kẹp vào cổ hắn theo thế vỏ Vô – Vi – Nam dùng hết sức nặng của mình bẽ quật hắn ngã nhào bất tỉnh. Những người khác nhảy vào tiếp trợ, chỉ trong vòng mười phút bọn cận vệ to lớn đều bị khống chế.
Quang chạy tới chỗ Phượng đỡ nàng lên:
– Em có sao không?
– Em không sao, cảm ơn anh!
Nói xong nàng ôm chặt Quang, ngã đầu lên vai chàng khóc nức nở, Quang vuốt tóc người yêu:
– Khờ quá! Hết chuyện rồi… đừng khóc nữa…
– Em có lỗi với anh… vì em đang làm tình với với… một người đàn ông khác…
– Thôi được rồi… thì mai mốt anh cũng làm tình với lại người đàn bà khác coi như huề… chịu chưa?
– Em cấm anh…
– OK… vậy thì anh không làm, ai biểu anh đi yêu người đàn bà “đảm đang” như em làm chi?
– Anh muốn nói “dâm đãng” chứ gì… tại ảnh khiêu dục quá đó mà… chứ ai lại… thấy ghét!
Vừa nói Phượng vừa đấm thình thịch lên ngực Quang, Bổng nàng thấy từ xa một bóng người tiến tới trên tay cầm khẩu súng chĩa thẳng vào lưng chàng. Phượng hét lớn xô Quang sang một bên, một tiếng nổ chát chúa. Viên đạn xuyên vào người Phượng, dòng máu đỏ vọt ra, nàng ngã xuống đất, vừa đúng lúc Tâm bị kiềm chế.
Sự việc xảy ra quá đột ngột làm Quang đứng lặng người trong giây lát rồi như động lực vô hình đẩy chàng chạy về phía trước chụp lấy tấm thân mềm nhũn của Phượng:
– Em thấy lạnh quá hãy ôm em thật sát đi anh!
– Anh ôm em đây! Em đừng nói gì nữa! Anh sẽ đưa em đi cấp cứu ngay!
Phượng nắm chặt cánh tay Quang:
– Em là người đàn bà dâm loạn quá! Phải không anh… anh có tha lỗi cho em không?
– Khờ thật! Đã bảo là không giận em rồi mà!
– Em muốn chính miệng anh nói là “Anh yêu Em!” Dầu biết rằng đã muộn màng, nhưng em cảm thấy mãn nguyện lắm… nói đi anh!
Quang nhìn thân xác người yêu oằn oại, chỗ vết đạn còn rỉ máu, mặc dù đã được băng bó, chàng hôn lên đôi môi chờ đợi của Phượng:
– Anh yêu Em! Mãi mãi yêu em… thôi em đừng nói nữa… kìa trực thăng cấp cứu đang chờ bên ngoài… Anh đưa em đi.
Dứt lời chàng bế xốc Phượng lên hai cánh tay chạy như bay ra ngoài, máu nàng thắm ướt một phần ngực bên phải chạy dài nhuộm đỏ chiếc quần lót của Quang, cánh quạt của chiếc trực thăng thổi tạc tóc chàng ra phía sau. Những giọt nước mắt của chàng rớt lên môi Phượng.
Trong lúc đó Hiệp quờ quạng đứng dậy đón lấy tấm chăn của một nhân viên cứu hộ quấn vào người để che đậy thân hình lõa lồ của mình. Tới lúc này chàng vẫn chưa khỏi bàng hoàn trước những gì xảy ra trước mắt. Tên đê tiện xâm phạm thân xác chàng là Tâm, Hiệp muốn đấm thật mạnh vào bộ mặt vô liêm sỉ của hắn cho thỏa căm hờn, nhưng bỗng nhiên Hiệp chùn bước tất cả mọi việc đã quá muộn màng, vả lại không thể làm như vậy trước đám đông vì sĩ diện của chàng. Hiệp mệt mỏi đi về phía góc giường ngồi thẫn thờ. Bổng chàng nghe tiếng gọi:
– Anh Hiệp! Anh ở đâu… anh Hiệp ơi có nghe em không?
Loan xuất hiện cũng trong tấm chăn quấn tới ngực, nàng chạy như bay về phía Hiệp, hai người ôm nhau thật mạnh, Loan khóc nức nở:
– Tưởng là cả đời này sẽ không gặp anh nữa… Anh có biết em nhớ anh lắm không?
Hiệp vuốt tóc người yêu hôn lên môi nàng âu yếm:
– Anh cũng vậy… nghỉ là sẽ mất em mãi mãi… hai ta đều là nạn nhân của một trò vui xác thịt!
– Em không còn nguyên vẹn để cho anh… anh có trách em không?
– Sự trinh trắng của xác thịt không bằng sự trinh trắng của tâm hồn. Điều anh muốn là chúng ta sẽ sống vui vẻ mãi mãi bên nhau! Quên đi quá khứ mà làm lại từ đầu.
Loan cắn nhẹ môi người yêu:
– Anh không sợ yêu em quá muộn màng sao?
– Hãy tự hỏi em trước! Em yêu anh có muộn màng không?
– Không! Nhưng dầu muộn màng, anh luôn luôn là những gì em muốn có!
Hiệp xúc động ôm chặt người yêu vào lòng, hai chiếc lưỡi quấn nhau say đắm. Những bước chân nhỏ dần, hình như mọi người đã ra ngoài.
— Hết —
Để lại một bình luận