Phần 40
Sáng, mình minh ló rạng sau những dãy nhà cao tầng trước mặt. Em cuộn tròn trong chiếc mền ấm áp, trong vòng tay ôm chặt của tôi. Cánh tay tê rần mất cảm giác nhưng tôi cũng chẳng buồn rút ra. Chỉ sợ em lại thức giấc. Hôm nay không phải đi học. Thôi thì ngủ nướng với tiểu thư lười này thêm chút … Tôi mỉm cười cuối mặt hôn nhẹ lên má em rồi im lặng ngắm nhìn người tôi yêu ngoan ngủ. Việc ưa thích của tôi từ khi yêu em đến giờ chỉ đơn giản ngắm nhìn em ngủ. Tôi luôn thích bị thức giấc nửa đêm bởi sự đụng chạm, chẳng bực tức vì bị phá giấc ngủ mà cảm thấy vui vì được tỉnh dậy để nhìn em … có nhiều lúc tưởng chừng như đang mơ, có lúc không thể tin được tôi lại có được người yêu tốt như vậy. Nếu người ta bảo tôi nên yêu hay nhìn theo một người đẹp, tốt hơn em … có lẽ tôi sẽ lắc đầu bởi vì … em quá tốt so với tưởng tượng của tôi. Có đồ điên mới vội rời bỏ em. Lại suy nghĩ miên man linh tinh, lại mỉm cười một mình cho đến khi ai đó vòng tay ôm siết lấy tôi thì thầm.
– Người yêu dậy hùi nào dzạ..
– Lâu rồi.
– Vậy làm gì dzạ.
– Nhìn tiểu thư của anh ngủ.
– Nhìn lén hả.
– Ừ.
– Hihi ai cho mà nhìn.
– Ờ … cứ nhìn.
– Nhìn hoài hổng chán hả.
– Chán.
– Xí chán sao nhìn.
– Thích.
– Ai cho mà thích.
– Vậy thì yêu…
– Đáng ghét …
Em dụi đầu vào lòng tôi
– Anh nè.
– Sao em.
– Giáng sinh … mình lên đà lạt chơi ha …
– Gì tự nhiên đòi lên trển chi …
– Em muốn đón giáng sinh ở nơi thiệt lạnh …
– Tại sao …
– Vì … em muốn được ôm …
– Trời ở đây cũng ôm được mà …
– Kệ … thích chỗ thiệt lạnh để được anh ôm thiệt ấm …
– Suy nghĩ ngộ ghê …
– Hi … nha anh … mình đi nha …
– Ờ ờ đi thì đi. Mà nghe nói trên đó mùa này đông lắm … sao kiếm chỗ ở được …
– Em có bạn trên đó. Nhà nó rộng lắm lun.
– Dạ … đi ha anh … năn nỉ đó …
– Ờ thì đi. Mà phải xin ông Kha. Quán mùa này đông nhiều việc làm lắm.
– Uhm … để em xin cho. Đố ảnh dám hổng cho …
– Trời … giang hồ quá ha …
– Chứ sao … hihi xin hổng cho em méc chị Tiên …
– Haizz … khôn thấy sợ lun …
– Hihi khôn vậy mới giữ anh được chứ … đồ ngốc …
– Sáng nói xấu hoài luôn …
– Thích …
Em cười khúc khích trong buổi sáng Sài Gòn se lạnh. Nắng hanh hao vàng ươm những bóng lá trước nhà … mọi thứ tự nhiên … đẹp đến lạ, Sài Gòn bỗng nhiên ngọt ngào đến lạ … Vậy là giáng sinh này … sẽ không một mình nữa rồi. Giáng sinh này sẽ có tình yêu thực sự bên cạnh chứ không nhạt nhẽo như bao nhiêu mùa giáng sinh trước, chỉ vu vơ với game, với cafe, với những trò chơi con nít một mình … Giáng sinh này tôi đã lớn … có lẽ sẽ là giáng sinh đầu ấm ấp bởi tình yêu. Tôi thực sự nôn nao đến giáng sinh, cái cảm giác chưa bao giờ tôi có được. Suốt từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ cảm thấy nôn nao đến giáng sinh, mọi thứ dường như rất bình thường với tôi, thờ ơ và lạnh lùng. Giờ … tôi mới thấy thực sự thích giáng sinh đến lạ lùng. Không phải con chiên ngoan đạo nhưng tôi cũng xin nguyện một lần bước vào thánh đường … kề vai cảm ơn chúa đã ban tôi cho em … một thiên thần thực sự. Ai trong thế giới này đều có một thiên thần dành riêng cho mình … và tôi biết thiên thần của tôi đã xuất hiện.
Để lại một bình luận