Phần 2
Chỉ cách một chiếc màn của thôi là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, bầu không khí đặc quánh khói, men rượu, hơi người… nằm lại phía sau lưng, tôi nắm chặt tay dìu em và một cô bạn bước xuống bên đường. Đích thân tôi đón taxi cho các bạn em, kiểm tra đồ đạc đầy đủ rồi mới chào tạm biệt mọi người kéo em lên chiếc xe của mình.
– Mệt lắm đúng không?
– Dạ.
– Anh đưa em về nhà nhé.
– Hôm nay em không muốn về nhà. Anh đưa em ra khách sạn gần đây đi.
– Khách sạn hả? Thôi cũng được.
– Anh chạy đi, chỗ này của bạn em quen.
– Ừ!
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, phố khuya vẫn sáng đèn, lác đác những chiếc xe lao nhanh trên đường. Tôi im lặng, em cũng ngả đầu lên vai tôi im lặng, chỉ còn tiếng xe, thi thoảng nghe thấy cả tiếng gió xuyên qua tóc em, thơm ngát.
– Em đói không?
– Một chút.
– Anh mua gì đó cho em ăn nha.
– Dạ.
Tôi mĩm cười cho xe chạy một vòng tìm quán ăn khuya mua hai phần cháo trắng hột vịt muối, dưa mắm, vài bịch sữa tươi không đường rồi chạy đến một khách sạn khá đẹp nằm trên một ngả tư quận một. Dường như bạn em không có ở khách sạn, chỉ có nhân viên ra đón, làm thủ tục nhận phòng xong tôi và em lên phòng sau khi em nói chuyện điện thoại chào hỏi với người bạn xong. Căn phòng tone trắng nhẹ nhàng có ban-công, cửa sổ nhìn xuống ngả tư đường, mùi lavender thoang thoảng. Tôi cũng không quan tâm lắm chuyện bên trong phòng có máy lạnh, cứ vậy mà mở tung một bên cửa sổ im lặng đứng nhìn xuống đường. Men rượu vẫn hừng hực trong người, đầu vẫn cứ lâng lâng những suy nghĩ của riêng mình. Lâu rồi không uống nhiều đến vậy, nhưng vẫn chưa muốn ngủ, cái thói quen không thể ngủ khi có men rượu trong người bao năm qua vẫn không thay đổi. Thay đổi làm sao được khi tôi hôm nay vẫn của là tôi đã từng, có lẽ trưởng thành hơn, gai góc, từng trãi hơn nhưng thói quen thì vẫn chưa bao giờ khác đi. Hơi nóng từ bên ngoài phòng lùa vào, cái lạnh của máy lạnh bên trong phòng xộc ra, một thứ không khí khiến tôi cũng suýt bật cười bởi chính mình.
– Hình như anh đã thay đổi nhiều hơn có đúng hông?
Tiếng Hân nhẹ nhàng đến từ sau lưng, tôi khẽ quay lại, em đang đứng dựa vào tường nhìn về phía tôi, có lẽ em đã đứng đó nhìn tôi cũng được một lúc rồi thì phải. Trên người em bây giờ không còn chiếc váy quyến rũ nửa thay vào đó là một chiếc khăn tắm màu trắng quấn ngang người, tuy khăn không nhỏ nhưng vẫn không đủ che đi cả thân người xinh đẹp của em, những đường cong trên bờ ngực, đôi chân dài thấp thoáng lộ ra dưới ánh đèn nhàn nhạt bên trong phòng. Cũng không phải lần đầu nhìn thấy em sexy như thế này nhưng lòng vẫn rộn lên, ngơ ngẩn ngắm nhìn. Tôi mĩm cười cho tay vào túi xoa xoa nhẹ những ngón tay vào lòng bàn tay chính mình, tay còn lai vuốt lấy mái tóc dài đang che đi một bên mắt.
– Ai rồi cũng phải khác mà em. Lớn hơn, trưởng thành…
– Từng trãi hơn đúng hôn?
– Ừ!
– Anh biết nhiều thứ ăn chơi hơn trước quá ha. Uống nhiều hơn nè, biết hút nè… tóm lại anh biết chơi nhiều rồi ha.
– Ừ! Anh nói rồi, có nhiều thứ anh đã từng trãi qua rồi mà.
– Là chị Thủy huấn luyện cho anh đúng hôn?
– Có thể nói là vậy. Sao em biết?
– Em vẫn liên lạc với mọi người thường xuyên. Chỉ có anh là trốn tránh em thôi. Đừng tưởng sau khi em đi, anh làm gì bên này em cũng hổng biết đâu nha. Em biết nhiều thứ lắm ha.
– Ờ ờ biết em hay rồi, thì anh có dám giấu gì em đâu. Thực ra Thủy dạy anh những thứ này cũng không hẳn là không tốt. Biết để biết và biết để điều chỉnh bản thân mình, chơi có chừng, dừng đúng lúc. Dù sao em cũng đừng lo lắng, anh không còn làm công việc cũ nữa cho nên cũng không còn phải tiếp khách ở những chỗ ăn chơi như vậy nửa đâu.
– Biết được vậy thì tốt. Anh đó… tới cả người từng trãi như chị Thủy cũng hổng thoát được khỏi anh. Rốt cuộc anh là người ra sao hả Mon?
– Rõ ràng là người xấu rồi.
Tôi bật cười có tránh ánh mắt nửa yêu thương, nửa giận dữ của em dành cho mình.
– Người xấu sao? Vậy hình như cũng nhiều người lao vào người xấu anh như thiêu thân quá ha.
– Ờ thì… thì cũng một vài người.
– Một vài người, chỉ sợ đem hết ngón tay ngón chân ra đếm còn chưa đủ nửa thì có.
– …
Tôi cười trừ gãi gãi đầu, cũng không biết phải trả lời làm sao, em dựa hẳn vào vai tôi, hướng ánh mắt nhìn xuống bên dưới đường.
– Ai mà hổng biết anh là tên khốn lăng nhăng, đa tình… vậy mà em lại đi yêu anh, thê thảm hơn là bị xua đi xa, khó chịu quá đi. Anh có biết anh đáng ghét ra sao hôn hả.
– …
– Anh đó… tưởng mình hay lắm hả, đa tình cho nhiều vô là hay lắm hả. Rốt cuộc anh cũng chỉ là một tên khốn cô đơn mà thôi.
– Ừ!
Tôi mĩm cười, nhìn về phía dưới lòng đường, những chiếc xe ngừng đèn đỏ giữa khuya rồi chầm chậm lao đi khi đèn xanh vừa điểm, mọi thứ đều bình thường, cuộc sống vẫn tiếp diễn, tôi vẫn lăng nhăng đi qua vài người… để rồi người đến người đi, tôi vẫn cô đơn long nhong một mình. Sau đêm nay, ngày mai… có chăng là lâu hơn thêm vài ngày nửa, cô gái đang ngả đầu lên vai tôi lúc này rồi cũng sẽ đi xa. Rốt cuộc… tôi cũng chỉ là một tên khốn cô đơn, nghe có vẻ thê thảm nhỉ, mà cũng không hẳn… tôi vẫn cười, vốn dĩ tôi đã luôn chấp nhận rằng có những người sinh ra định sẵn là cô đơn, chẳng có gì thê thảm cả, đơn giản đó cũng là một cách thưởng thức cuộc sống của riêng tôi mà thôi.
– Đang nghĩ gì đó?
– À đang nghĩ đến lời em nói.
– Sao? Ý kiến gì hôn?
– Không có! Em nói hoàn toàn đúng. Anh vốn là người xấu như vậy mà, người xấu thì không xứng đáng có thêm ai bên cạnh lâu dài.
– Hứ! Rõ ràng là vậy rồi. Đồ khốn lăng nhăng như anh, ai thèm yêu lâu chứ.
Em trừng mắt cắn nhẹ lên vai tôi, rồi lại nhẹ nhàng dựa vào, rõ ràng biết tôi xấu như vậy, nhưng em lại chẳng cam tâm rời đi, một mối quan hệ giữa một thằng long nhong và một cô gái ngốc đến kỳ cục. Đời không bao giờ là mơ, tình cảm là một thứ thật phức tạp, nhức cả đầu. Tôi chỉ biết mĩm cười khẽ vỗ vỗ nhẹ lên đầu một cách bất lực, mọi thứ xung quanh dính đến tôi hình như đều thật tào lao.
– Anh biết rõ chỉ cần anh thực sự quan tâm, sẽ luôn có người sẵn sàng bên cạnh anh thật lâu thật lâu mà.
– Ừ!
Tôi lại nhận một cú cắn thật đau vào cổ, hình như em muốn cắn cho tôi đến chết hay sao ấy, càng cắn càng mạnh, càng cắn càng đau. Nhưng tôi lại chẳng đẩy em ra, cứ siết chặt tay mà chịu trận, có lẽ nếu không có sẵn nhiều men rượu trong người tôi cũng không thể chịu được cái đau điếng như bây giờ đâu. Vừa cắn, em vừa khóc, nước mắt chảy nhe vào vết thương, vừa đau vừa xót.
Em rời cổ tôi ra, nhìn ngẩn ngơ rồi ghì chặt lấy bờ môi khô ráp của tôi. Nụ hôn của em mãnh liệt cuốn lấy như muốn hòa tan em vào tôi, men say tình tưởng chừng có thể đốt cháy em, thiêu đốt luôn chính tôi. Đi thật lâu, đi thật xa… bao nhiêu năm tuổi trẻ của một đời người vụt qua đi, rốt cuộc tôi cũng không thể chạy trốn được em thêm nửa. Tôi có yêu em không, mãi mãi chính tôi cũng không dám có câu trả lời, nhưng có lẽ em thì biết, có khi còn rõ ràng hơn tôi. Em rên rỉ, vừa khóc lại vừa cười, giận dữ rồi lại ngọt ngào, lạnh lùng và cháy bỏng… hàng tá cảm xúc cuộn trào trên cơ thể em như muốn nhấn chìm tôi vào cơn say tình tưởng chừng bất tận.
Em lao vào tôi bao nhiêu lâu, có lẽ cả hai đều chẳng thèm để ý đến thời gian. Bên ngoài trời đã hửng sáng, người em đầy mồ hôi cuộn lấy vào người tôi một cách trần trụi như muốn cùng hòa tan. Nắng sớm chiếu vào căn phòng, tôi càng được ngắm nhìn cơ thể hừng hực như muốn thiêu đốt đôi mắt tôi của em. Tay tôi xoa nhẹ lên bất cứ nơi nào trên người em tôi muốn chạm đến.
– Anh định sống như vầy đến bao giờ?
– Cũng không biết nửa.
– Có khi nào anh nghĩ đến một ngôi nhà và những đứa trẻ chưa?
– Đã từng… nhưng bây giờ thì không?
– Anh có biết cứ sống như vậy, sẽ rất cô đơn có biết không? Sẽ làm đau chính mình, làm đau thêm nhiều người khác yêu anh.
– …
– Giống như em.
– Anh xin lỗi.
– Ngoài xin lỗi ra anh còn gì khác nói với em không?
– …
Em ngẩn mặt nhìn tôi, đôi mắt ngấn nước chứa đầy những cảm xúc phức tạp của một cô gái. Tôi không dám nhìn lâu vào đôi mắt em, có lẽ sau tất cả, em chính là người bị tôi làm đau nhiều nhất.
– Anh đó! Lăng nhăng, long nhong khắp nơi… có khi nào muốn dừng lại chưa? Bạn bè anh lập gia đình hết rồi đó, cứ tưng tửng hoài. Dừng lại, nghĩ về ngôi nhà và nhưng đứa trẻ đi.
Em chu miệng cắn nhẹ vào ngực tôi rồi áp lấy đôi môi mình sát vào thì thầm, tôi tay xoa lấy má em nhè nhẹ.
– Đã từng nghĩ, nhưng bây giờ thì không. Anh không chắc sẽ còn có một ai chấp nhận được quá khứ của anh, chấp nhận một con người tệ như anh. Người không tốt không có quyền được bên cạnh thêm ai đó.
– Sao lại không? Anh đó, lúc nào cũng thích đóng vai ác, tối ngày tỏ ra mình người xấu, luôn có người yêu anh mà, sẵn sàng chấp nhận tất cả của anh mà. Trong đó có em.
– Chấp nhận được bao lâu, một tuần, một tháng hay một vài năm. Giống như anh và em ngay lúc này vậy, có thể yêu nhau, bất chấp tất cả đến với nhau, nhưng cũng chỉ một thời gian ngắn. Quen nhau đến với nhau không khó, nhưng để gắn bó cùng nhau một thời gian dài là một chuyện rất khác. Bên cạnh lý do gia đình em, con đường em đang đi hoàn toàn khác xa với anh, em có chắc với cá tính của mình, em sẽ không để tâm đến vị trí của cô ấy trong lòng anh không?
– Em…
– Anh đã nói rồi, thanh xuân con gái là có hạn, em không thể cố ép mình chấp nhận anh trong một thời gian để rồi phí phạm thời gian tuổi trẻ của mình. Anh nói cái này nghe có vẻ rất tệ, rất vô lý… anh yêu em và anh cũng yêu cô ấy. Con người anh vốn tham lam và đa tình, anh có thể yêu em hoặc yêu một ai đó… nhưng vị trí của cô ấy trong anh là không thể thay thế. Cho nên sẽ không có chuyện một cô gái yêu anh mà chấp nhận được thứ tình cảm đặc biệt anh dành cho cô ấy. Ngay cả anh còn biết điều này là không đúng nói gì là em hay một ai khác.
Em mĩm cười, nụ cười rất lạ, lại rúc sát vào ngực tôi, dường như câu chuyện em và tôi đang nói chẳng ảnh hưởng gì đến việc em thể hiện cử chỉ yêu thương ngay lúc này.
– Em thực sự rất ganh tị, nhưng cũng ngưỡng mộ chị ấy. Có thể được anh yêu nhiều đến vậy. Đi xa nhiều năm rồi, vậy mà chị ấy vẫn nắm giữ được trái tim của một con ngựa bất kham như anh. Có lẽ tới bây giờ chị ấy vẫn là người duy nhất có thể khiến đồ lăng nhăng như anh chấp nhận một mình vì tình yêu dành cho chị ấy.
– Thì… cũng đúng. Nhưng em cũng biết rõ anh vẫn long nhong lăng nhăng mà.
– Hì! Nhưng rốt cuộc vẫn là một kẻ cô đơn.
– …
– Đừng có tưởng tối ngày tỏ ra bất cần xấu xa là hay nhé đồ lừa đảo. Rõ ràng do anh chưa quen được chị ấy cho nên mới tối ngày tìm cách đẩy người yêu anh trong đó có em rời xa anh, tất cả vì chị ấy thôi có đúng hôn? Là anh chưa quên được chị ấy có đúng hôn?
– …
– Anh toàn tìm lý do để bao biện. Yêu một người, là chấp nhận người ấy dù người đó có ra sao, yêu một người là phải biết thông cảm cho quá khứ của người ấy. Không thiếu người sẽ thông cảm cho anh, sẵn sàng yêu thương bên cạnh anh đâu. Là do anh bất cần, là do anh thờ ơ, là do anh vì chị ấy mà không thể thực sự mở lòng mình mà thôi.
– …
– Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại. Anh đó, tối ngày chỉ biết khuyên người khác, nhưng mình thì lại cố chấp, ngang ngược, cứng đầu. Anh còn tương lại, chính anh cũng hiểu rõ mà, anh đâu thể cứ sống như vậy hoài được. Làm đau chính mình, làm đau luôn người yêu anh.
– …
Tôi thở dài, ánh mắt dường như có một chút bất lực ngửa mặt nhìn về phía xa, rồi lại cuối xuống nhìn thẳng vào em, bao nhiêu năm qua đi, em đã trưởng thành hơn thì phải, à mà quên, dù sao cả em và tôi cũng đều không còn quá trẻ như ngày trước nửa kia mà.
– Em đó, nói qua nói lại thì hay lắm. Hiểu anh hết, biết rõ mọi chuyện hết, suy nghĩ được hết… nhưng sao lại cứ dây dưa hoài với anh .
– Là em yêu anh, em vẫn yêu, chưa thích hết yêu được chưa? Ừ con đường em đi khác xa anh, ừ thì hổng đi cùng nhau được, rồi sao chứ. Ai biết được tương lai. Em kệ, giờ em vẫn cứ yêu anh đó, chưa thích yêu người khác đó, làm gì em?
– Này này, mới nói chuyện như người lớn xong giờ đùng cái giở giọng ngang ngược như con nít rồi đó hả?
– Kệ em! Đối phó với cái đồ cứng đầu tự tiện quyết định hết tất cả như anh, hổng ngang ngược hơn mà được hả? Làm như mình hay lắm, nói người khác ngang, anh mới là đồ ngang ngược nhất thì có. Quyết định cái gì rồi là bất cần, bất chấp tất cả.
– Ơ…
– Ơ gì mà ơ, anh đó nảy giờ nói chuyện thì nói vậy thôi, em cũng biết tức, biết giận biết ghen đó nha. Chưa thấy ai như anh, đang nằm bên cạnh em mà thản nhiên nói chuyện về tình yêu với cô gái khác. Vừa phải thôi nha.
– Ơ… này này là em khơi chuyện trước mà, nói cho đã giờ la anh.
– Hứ! Em hông biết, ngay lúc này anh là của em, anh đừng hòng trốn em nửa. Ít nhất tới khi em còn ở Việt Nam.
– Ờ ờ! Thì anh có trốn tránh gì đâu. Mà em định ở tới chừng nào? Bửa la về được tuần thôi mà, anh nhớ nay cũng gần tuần rồi còn gì?
– Chừng nào em đi rồi biết. Giờ thì ngoan ngoãn mà chiều em.
– Hơ… chiều… chiều gì?
– Hihi!
Em cười, nụ cười là lạ và ma mị, người em lại như con rắn cuốn lấy tôi, thành thục đầy cám dỗ. Em khẽ dừng hơi thở dồn dập lại nhìn sâu vào mắt tôi.
– Nhớ chị ấy nhiều lắm có đúng hông?
– Ừ!
– Tốt! Thành thực đó. Nhớ là chuyện của anh. Em hông cần thay thế chị ấy, em sẽ luôn là một thứ tình yêu rất khác của anh. Hư hỏng, ngu ngốc, khùng điên cũng được, miễn là bây giờ em thấy đáng. Em yêu anh!
– …
Tôi chợt lặng người đi, rốt cuộc mối quan hệ của em và tôi càng lúc lại càng phức tạp. Rõ ràng biết không thể đi lâu dài cùng nhau, vậy mà vẫn cố chấp, rõ ràng biết là sẽ tổn thương… vậy mà lại vẫn cứ không chấp nhận rời xa. Em lại lao vào tôi,tay xoa nhè nhẹ lên ngực tôi như cố vẽ nên dòng chữ gì đó, nhẹ nhàng hôn lên chính chỗ đó, nơi lồng ngực trái rồi cuốn lấy người như muốn dành tất cả cho tôi.
– Rốt cuộc anh là người ra sao hả Mon? Người như anh mà cũng có thể yêu một người nhiều đến vậy sao? Không thể tin được.
– Ừ! Anh cũng không tin nửa mà.
– Anh là tên khốn… sao lại có người như anh được hả. Sao anh yêu chị ấy lâu như vậy được hả? Vậy sao tình yêu anh dành cho em lại cũng thật như vậy được hả?
– …
– Em… điên mất rồi…
Và… em khóc, vừa cười vừa khóc… nụ hôn em vẫn không ngừng, miệng em vẫn rên rĩ, hơi thở vẫn dồn dập cuốn lấy tôi không muốn dừng. Em thật ngốc, bao nhiêu năm rồi cũng vẫn thật ngốc… và tôi thì vẫn luôn là một thằng rất khốn!
Để lại một bình luận