Phần 121
…
– Về rồi nè! Nay có gì ăn không vậy?
– Hihi nay chị học nấu canh chua nè, nhóc tắm đi rồi ra ăn cơm.
– Ừ chút ăn, nằm nghỉ chút, mệt quá!
Tôi nằm vật ra ghế, nhắm mắt thở phì, tận hưởng cảm giác êm ái sau một ngày dài đi học. Đột nhiên có đôi bàn tay nhẹ nhàng xoa lên lưng tôi, đấm đấm, bóp bóp.
– Bộ nay mệt lắm hả nhóc?
– Ừ, làm thuyết trình cả ngày chưa xong, mệt gần chết, mai nhóc phải đi họp nhóm làm nửa nè.
– Vậy mai, trưa nhóc có về ăn cơm hông?
– Chắc không kịp đâu.
– Uhm, để mai chị làm cơm cho nhóc đem theo hen.
– Thôi, mai có gì nhóc ăn cơm chung với nhóm luôn.
– Vậy cũng được. Nhóc xoay lại cởi áo ra nằm cho mát, áo toàn mồ hôi hông nè.
Tôi quay người ngồi dậy cởi áo ra cho chị đem cất, cầm ly nước cam lên uống một cách ngon lành. Tôi khẽ nhìn theo, thấy chị vừa xếp áo vừa cầm ba-lô đi học của tôi phủi bụi, sau đó chị xòe bóp tiền tôi ra xem, đếm đếm rồi tự móc trong ví của mình ra vài tờ tiền khác xếp chung trở lại vào trong bóp của tôi. Tôi bật cười nhẹ.
– Nè! Làm gì đó?
– Hihi bơm máu, nghỉ hổng lo nghỉ đi, nhìn gì nhìn!
– Bơm chi, còn tiền mà.
– Còn đâu, toàn tiền lẻ hông nè, hổng bơm mai cho nhịn đói, khỏi uống caffe luôn hen.
– Hehe không uống thèm sao, bơm thêm đi, bơm mạnh lên.
– Hứ! Đừng hòng!
Tôi gãi gãi đầu cười khì khì, tưởng gì chứ cho thêm tiền uống caffe là tôi khoái liền.
Thời gian nhẹ nhàng đi qua như vậy đó, bình thường đến lúc có cảm giác nhàm chán. Như cách mà chị từng nói, chị chẳng còn bày trò gì nửa mà trở lại với cuộc sống bình thường như bao người. Chị biến cuộc sống của tôi và chị chẳng còn như trong những câu chuyện mơ mộng của chị, mọi thứ bình thường đến mức có lúc tôi cảm thấy cũng nhàm chán thật.
Điều bất thường duy nhất tôi nhìn thấy được đó là ngày nào tôi cũng gặp chị, căn gác tôi thuê ở với bạn bè dường như hình thức cho có, bạn bè đều không biết đa số thời gian tôi đi đâu, làm gì, có thằng còn đoán tôi là dân cày game nên việc vắng nhà sống ở tiệm net cách khu trọ không xa trở nên bình thường.
Một ngày của tôi cũng rất dễ biết, quanh quẩn cũng chỉ caffe sáng ở cái quán cóc gần nhà chị, đọc báo, đến giờ thì đi học, trưa về nhà chị ăn cơm, nếu có buổi học chiều thì trở lại trường, không thì chui lên công ty làm nếu có việc, tối quay lại nhà chị ăn tối. Nếu hôm nào không làm quá nhiều việc mệt thì tôi sẽ đưa chị đi dạo phố, đi ăn tối bên ngoài, chạy qua quán ông Kha uống caffe, xem phim, xem kịch.
Gần đây không biết từ bao giờ tôi trở thành người vô sản, mọi chi phí lúc đi chung đều do chị trả, có muốn trả cũng không được vì tiền lương, tiền hàng tháng nhà gửi lên tôi đều đưa chị gần hết, chỉ được chị cho giữ một ít để xài linh tinh, uống caffe, có việc gì cần thì nói chị đưa.
Tôi cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều về vấn đề tiền bạc này, chị muốn giữ tiền thì tôi cho giữ, miễn chị vui là được, mà chị giữ tiền còn tốt hơn tôi nhiều, cái tật cứ có tiền trong người là xài, rồi cất tiền lung tung mất đầu này, hụt đầu nọ, giờ thì chị lo lắng cho tôi hết, chẳng còn cảnh đầu tháng huy hoàng, giữa và cuối tháng điêu tàn nửa.
Nếu tính toán rõ ràng ra chị còn tốn nhiều tiền vì tôi hơn nhiều, ngày trước tự giữ tiền, thiếu trước hụt sau, giờ lúc nào trong túi cũng có một số tiền nhất định để caffe, ăn uống, chi phí học hành hằng ngày, chi phí với bạn bè, xăng xe đều đều…được chị lo lắng chi tiêu hợp lý nên trong lớp mấy thằng bạn hay gọi tôi là đại gia, bởi vì dù là đầu hay cuối tháng, đi ăn uống, caffe, đóng tiền này nọ chẳng bao giờ tôi thiếu hay phải mượn ai trong lớp.
…
Hôm nay là thứ 7, tôi được nghỉ nửa buổi chiều, không phải đi làm nên về sớm chở chị đi chơi. Công ty có liên hoan ăn uống mừng hoàn thành một sự kiện khá lớn. Nhưng tôi không tham gia, lặng lẽ xin ông sếp cho về sớm, không phải tôi không thích tiệc tùng, chỉ đơn giản tôi muốn về ăn cơm với chị rồi đưa chị đi chơi nhiều hơn thôi, sớm một buổi thì đi chơi nhiều hơn một buổi.
Trên đường về tôi cứ cười nhẹ nhẹ một mình, dường như càng ngày tôi nghĩ về chị nhiều hơn, như là thói quen mất rồi. Sài Gòn nắng nhưng không quá oi bức, tôi ghé qua rạp chiếu phim mua sẵn hai vé vị trí ngồi tốt rồi mới qua nhà chị. Tắm rửa thay đồ ăn cơm xong hai chị em kéo nhau qua quán ông Kha chơi, chờ đến tối mát đi dạo rồi xem phim luôn.
Bình thường quán ông Kha thứ 7 và chủ nhật đông khách nên tôi và chị cũng hay tranh thủ qua phụ ổng kiếm hai vé uống nước miễn phí chơi. Từ lần bị chị buồn vì cứ lo làm kiếm tiền nhiều đến giờ, tôi không còn ôm đồm công việc nửa, nghỉ bớt làm thêm quán ông Kha, tất nhiên càng không được làm quán nhậu của ổng, việc công ty cũng làm vừa sức, không cố cày kiếm thêm hoa hồng nhiều nửa, tập trung thời gian vào việc học và dành nhiều thời gian bên chị hơn. Phụ đến giờ giao ca cũng vừa lúc tôi và chị bụng đói cồn cào.
Hai đứa chào ông Kha rồi chở nhau đi ra quán cơm gà khá nổi tiếng nằm ở quận 5, dù sao món gà vần luôn là món khoái khẩu của tôi và chị. Hôm nay chị mặc chiếc quần màu trắng, áo thun trắng đơn giản ôm sát người, còn tôi chị chọn cho một chiếc quần jean xám đen, áo sơ-mi sọc ca rô đen đỏ xanh trắng, nói chung tính ra tôi sặc sỡ hơn chị nhiều.
Hai phần cơm gà vàng ươm thơm lừng mang ra, nhìn miếng gà mà miệng thiếu điều nuốt nước bọt ừng ực, vừa múc được miếng cơm cho vào miệng thì đã có bàn tay thọt qua giật luôn cái đùi gà trên dĩa của tôi cho lên miệng ăn ngon lành.
– Ê! Gà của nhóc mà.
– Giờ nó là của chị, hihi!
– Sao gà trong dĩa không ăn, giành ăn của người ta.
– Tại đùi gà này ngon hơn, của chị hổng phải đùi gà.
– Vậy sao nảy đòi ăn ức với cánh gà?
– Thì đòi vậy chị mới được ăn thật nhiều gà hihi.
– Còn nhóc ăn gì?
– Nè! Ăn cơm phụ chị đi hihi
– Nỡ lòng nào…
– Ráng chịu… hihi… sao, giờ ăn hông?
– Ờ ăn thì ăn.
Tôi đành tiu nghỉu thưởng thức món cơm không cùng với nước sốt tương ớt, dạo này hay bị chị ăn hiếp, sử dụng quyền con gái ép tôi dữ dội, cãi lại thì bị dỗi, mất công lại phải năn nỉ còn khổ hơn, nói chung cứ cam chịu cho chị vui. Tay cầm đùi gà của tôi ăn, tay còn lại chẳng chịu buông tha tôi, cứ vòng ôm lấy bắp tay tôi tủm tỉm cười một mình. Đột nhiên chị quay qua dựa đầu vào vai tôi nói nhỏ.
– Anh!
– Gì?
– Hỏi em đi! Hỏi em yêu thương của em màu gì đi!
– Lại lèm bèm gì nửa đó?
– Đi, hỏi em đi, hỏi em yêu thương của em màu gì đi! Hỏi đi!
– Rồi rồi… thì yêu thương của em màu gì?
Chị mĩm cười…
– Màu trắng!
Tôi cũng mĩm cười im lặng ăn tiếp, ngay từ đầu tôi cũng đoán là màu trắng, dư sức biết chị vốn thích màu trắng mà.
– Hỏi em tại sao đi! Hỏi đi!
– Ờ thì tại sao?
– Vì yêu thương của em màu trắng, đi bên anh màu nào cũng sẽ thành một đôi. Hihi.
Tôi bật cười nhìn lại chiếc áo tôi đang mặc rồi nhìn qua chị, ừ thì cũng đúng, màu nào đi với máu trắng cũng hợp thành một đôi.
– Anh anh! Yêu thương của anh màu gì?
– Màu vàng!
– Tại sao?
– Cái đùi gà của anh em đang ăn màu vàng nhé!
Tôi bật cười, chị chu miêng nhéo tôi một cái rõ đau.
– Hứ! Đồ vô duyên!
– Aaa đau đau!
– Cho đáng đời! Pleee!
Tôi lắc đầu trước thái độ của chị, lúc nào cũng vậy, đi với tôi là cứ luyên thuyên những câu chuyện, những suy nghĩ như trong những câu chuyện tiểu thuyết, phim ảnh.
– Cho cắn miếng nè!
– Ờ ờ!
Chị chìa cái đùi gà đang căn dở cho tôi, tất nhiên tôi không ngại ngần cố cắn một miếng to nhất có thể.
– Thưởng nhóc đó!
– Thưởng gì?
– Vì…vì…hồi nảy có người kêu em và xưng anh.
Tôi ngẩn người, miếng gà như chặn ngang cổ họng nhưng vẫn không ngăn được nụ cười mĩm quen thuộc của tôi.
– Ừ! Quên!
– Hihi! Đồ ngốc!
“Chị mới ngốc! Có mỗi cách xưng hô thôi mà cũng vui đến vậy à?”
Tất nhiên tôi không nói thành lời, chỉ nhìn chị vui thôi, tôi cũng thực sự có cảm giác vui, ai ngốc hơn ai… làm sao biết được nhỉ.
Để lại một bình luận