Hãy quay đầu khi còn chưa muộn con à” nói xong thì bố nó bỏ tay nó ra và đi về một hướng nó chạy theo luôn mồm Bố ơi Bố ơi nhưng càng chạy nó càng bị bỏ xa lại phiá sau rồi bố nó biến mất trong khu rừng nó vấp phải cái rễ cây và bị ngã dúi dụi xuống đất. Giật mình tỉnh giấc hoá ra là nó mơ thấy ác mộng trời lúc này cũng đã sáng nó thấy bố mẹ đang ở dưới bếp người thì rang cơm người thì nấu cám.
Bất chợt trên môi nó nở một nụ cười phải rồi nó Đã biết mình sai rất nhiều nó là một thằng con hư đốn đã khiến cho bố mẹ nó buồn rất nhiều vì thế nó đã quyết định từ bỏ mọi cám dỗ từ bỏ mọi lời rủ đi chơi nó sẽ làm một đứa con ngoan không để phụ lòng bố mẹ bất cứ lần nào nữa. Sau cái vụ đó thì cả làng đi đâu ai cũng biết đến nó bạn bè thì có đứa biết đứa không nó cũng ngại lắm nhưng mà cũng kệ thôi dù gì thì chuyện cũng xảy ra rồi may mà nhà trường cũng không nhắc gì đến nữa.
Những ngày tháng học trò vẫn tiếp diễn như một quy luật ban ngày đi học tối ở nhà làm bài tập nó cũng ít đi chơi hẳn có thì cũng chỉ sang nhà thằng L giúp nhà nó vài việc lặt vặt mà thôi.
LỜI KẾT: Có lẽ câu chuyện nên kết thúc tại đây thôi tuy không được dài nhưng nó cũng là một qúa khứ không đáng nhớ của mình xin lỗi vì chưa xin phép ai hết mà đã đưa lên chuyện mong các bạn thông cảm Các Bạn Của Tôi. À phải rồi ít ra nó cũng phải có một cái tên chứ nhỉ và nó sẽ là hồi ức: “Cấp 2 và những người bạn”
— Hết —
Phần 4
Ngoại truyện
Vụ tai nạn của thằng bạn.
Tôi vẫn còn nhớ cái ngày mà thằng Đ bạn tôi nó bị tai nạn là buổi tối lúc 20h15p ngày 2 – 3 – 2015, khi đó tôi và thằng T đang ngồi ở trong Đình xem phim.
Tôi: Mày có biết phim gì hay không, tải về xem đi.
T: Ờ tải Gozilla đi, phim mới ra có vẻ hay.
Tôi: Ừ tao đang tìm đây rồi nhưng mạng lag lắm mày ơi.
T: Mày dùng cái phần mềm TubeMATE mà tải cho nhanh.
Tôi: Ừ vậy để tao tải.
Tôi và thằng T đang mải xem bộ phim mới tải về thì đột nhiên bên ngoài đường có rất nhiều xe chạy qua tôi cũng chỉ nghe thấy vài câu như ” Nhanh lên có tai nạn kìa ” Tôi và thằng T đứng dậy ngó xem đang xảy ra chuyện gì.
Tôi: Hình như có thằng nào bị ngã xe đấy tao nghe loáng thoáng vậy.
T: Tao với mày thử ra xem có chuyện gì.
Tôi và nó đi ra khỏi cổng đình thì thấy phía trên Cổng Tây có rất nhiều xe máy và tiếng người to nhỏ ở đấy. Vì tò mò tôi liền chạy một phát ra khu vực đông người đó xem có chuyện gì. Đến nơi tôi mới hỏi một người đàn ông gần đó.
Tôi: Chú ơi cho cháu hỏi ở đây xảy ra chuyện gì thế ạ.
Chú: Có mấy thằng thanh niên đi xe máy húc đổ tường nhà người ta kia kìa.
Tôi: Thế bọn nó có bị làm sao không vậy chú.
Chú: Có 3 thằng đi trên một xe, mẹ mấy thằng thanh niên nốc riệu vào phóng bạt mạng chắc cũng bị nặng lắm đấy đâm đổ tường cơ mà.
Lúc đấy thật sự tôi cũng sợ không dám lại gần xem là ai bị tai nạn chợt tôi giật nảy mình khi thấy Bố thằng Đ khuôn mặt đẫm nước mắt ngồi bệt ở bên đường luôn miện “Con ơi Con ơi.”
Không lẽ là thằng Đ bị tai nạn sao. Tôi liền đi ra hiện trường vụ tai nạn thì không thấy gì hết ngoài đống gạch đổ vỡ ra và cái xe wave alpha màu xanh đã bị nát hết phần đầu xe và một ít máu còn chưa kịp khô. Thì ra trong lúc đang nói chuyện với ông chú kia thì mấy thanh niên đã đưa 3 người kia ra Trạm y tế xã từ bao giờ rồi. Tôi liền chạy về nhà với sự lo lắng tột độ, lo cho thằng bạn không biết nó có bị nặng không.
Về đến nhà tôi liền lấy chiếc xe đạp rồi gọi điện cho thằng T xem nó đang ở đâu nó bảo đang ở Ngã ba, tôi liền phóng xe ra rồi 2 thằng chở nhau lên Trạm y tế xã. Lúc này ở Trạm rất là đông người lần đầu tiên tôi thấy ở đây đông đến vậy. Tôi tiến gần đến một đám người nhìn rất quen hoá ra cũng là mấy thằng bạn tôi có cả mấy đứa ở làng khác nữa. Tôi quay sang hỏi thằng Đa đang nói chuyện với mấy đứa làng khác.
Tôi: Thằng Đ có làm sao không mày. Có những ai bị vậy.
Đa: Còn anh T với cả thằng Q nữa nhưng mà thằng Đ bị nặng nhất 2 người kia thì bị nhẹ hơn.
Tôi: Đi vào xem bọn nó sao rồi mày ở ngoài này tao lo quá.
Đa: Từ từ… đợi thêm tí nữa đã y tá người ta đang băng bó.
Tôi đứng ngoài đợi với đám bạn khoảng 10p rồi cùng vào lúc này cũng 21h rồi. Lúc đi đến gần phòng cấp cứu thì tôi có nghe rất rõ tiếng khóc của bố mẹ thằng Đ tôi nghe mà ruột gan cũng co hết lại. Bước vào trong phòng đập vào mắt tôi là hình ảnh thằng Đ đang nằm trên giường mặt mũi thì xây xát, vẫn đang bất tỉnh, dường như tôi không còn nhận ra nó nữa, các bạn có thể tưởng tượng khuôn mặt nó giống như một Zombie đang trong giai đoạn thối rữa, tay thì bị gãy trên người có rất nhiều máu.
Tôi chỉ dám nhìn qua thôi vì ngay lúc đó tôi đã cảm thấy rất sợ. Nhìn xung quanh thì không có ai khác ngoài thằng Đ, chắc 2 người kia ở phòng khác. Theo suy đoán lúc đó của tôi thì người cầm lái chắc chắn là thằng Đ rồi bởi vì nó cầm lái nên mới tiếp xúc trực tiếp với bức tường nên bị thương nặng nhất.
Một lúc sau có lẽ là do thằng Đ vẫn bất tỉnh nên người nhà nó đã gọi xe con đến để chở nó lên bệnh viện tuyến huyện, tôi cũng muốn đi cùng lắm nhưng không có xe để đi nên thôi đi về nhà thằng Đa nghe ngóng tình hình vậy. Đến sáng hôm sau thì nghe nói thằng Đ đã qua cơn nguy kịch và chuyển lên Hà Nội chữa trị. Một thời gian sau thì đó được đưa về bệnh viện trên Thị Xã, tôi cũng có lên thăm nó một vài lần, nhìn thằng bạn khổ sở tôi cũng thấy tội cho nó, chỉ biết an ủi nó ráng ăn uống cho mau khoẻ để về cày NinjaSchool với tôi.
Sau cái vụ đó thì chúng tôi hay trêu thằng Đ với 2 người kia là “NGƯỜI XUYÊN TƯỜNG” phiên bản người thật hiện trường thật. Đến bây giờ nghĩ lại tự dưng thấy buồn cười. Nói cho một số bạn biết chứ thằng Đ sau cái vụ đấy thì mặt mũi nó cũng còn vài vết sẹo nên không còn ĐẸP TRAI như trước nữa nhưng mà trong đám con trai sinh năm 97 bọn tôi thì NÓ chính là thằng có VỢ đầu tiên đấy, đám cưới cũng tổ chức một thời gian rồi. Tôi á, dĩ nhiên là được mời rồi hehe. Được cái nó nhanh mồm nhanh miệng nên gái nó cũng thích.
Phần 5
Ngoại truyện
25/6:
Ra quân cũng được một thời gian khá dài rồi. Cuộc sống xô đẩy công việc ở quê thì chả đâu vào đâu. Qua lời giới thiệu của bà chị “Mày lông bông thế đủ rồi lên đây mà làm với chị, ở nhà có giúp bố mẹ được cái gì đâu, để chị giới thiệu vào làm cùng tổ với chị cả 2 cùng được tiền”.
Chả là chị nó làm ở một công ty May được mấy năm rồi nên cũng có quen biết vài cán bộ ở đấy nên mới hỏi được vị trí để nó xin vào làm. Bản thân nó là con trai nhưng ngày trước khi đi lính nó cũng đã từng đi làm một thời gian nên cũng biết chút ít về công việc mà nó sắp làm. Trong bữa ăn trưa ngày hôm đó nó nói với bố mẹ quyết định khăn gói lên thành phố xin việc chứ ở quê lương thấp quá mà phải toàn đi xa. Bố mẹ mừng lắm với quyết định của nó sau gần 1 tháng nghỉ ở nhà vì bị bệnh.
3 Tháng trước: 23/3.
Sau khi đã thi xong bằng lái xe máy tại Trường Trung cấp nghề giao thông vận tải Thái Bình nó có làm hồ sơ xin vào 1 công ty đồ chơi qua lời rủ của 1 ông anh đi lính cùng nó. 2 Anh em làm với nhau cũng được gần 2 tháng thì ông kia xin nghỉ vì nhiều lý do không tiện nói, nó thì cũng nghỉ sau ông ý 1 thời gian vì bị bệnh, nó viết đơn xin nghỉ 1 tuần nhưng 1 tuần sau nó vẫn chưa khỏi nên đã nghỉ tự do thêm 1 tuần nữa.
Ngày khỏi bệnh nó lên công ty để làm tiếp nhưng đến nơi thì nó mới nghe anh tổ trưởng nói là “Em nghỉ quá thời gian cho phép nên công ty đã phạt trừ hết lương của em theo Quy Định, nếu bây giờ em muốn làm tiếp thì sẽ bắt đầu lại từ đầu như công nhân mới”.
Ôi không thể nào, nó có nghe nhầm không chứ 10 ngày công tháng trước của nó bị trừ một phát hết sạch sao… Không… không thể nào. Nó liền phi một mạch vào phòng giám đốc trình bày lại toàn bộ sự việc cho chị phiên dịch rồi chị nói lại cho ông giám đốc, rồi ông lại nói cái gì đó với chị nó nghe mà không hiểu chỉ thấy Xì. Xà. Xì. Xồ (GĐ là người Trung Quốc) ông GĐ nói xong rồi chị quay ra nói với nó “Đúng như lời của anh H ( anh H là tổ trưởng của nó) đã nói với em. Công ty không đồng ý bất cứ trường hợp nào mà nghỉ quá số ngày quy định cho nên ngay bây giờ nếu em còn muốn tiếp tục làm việc cho công ty thì em sẽ phải làm lại từ đầu như một người mới, em cứ suy nghĩ cho kỹ đi rồi trả lời chị”
Nó nghệt mặt ra suy nghĩ một lát rồi nói: “Thôi dù gì thì mọi chuyện cũng đã như thế rồi, em cũng chẳng còn gì nữa, chị cho em được nghỉ ạ” Xong nó đi về tổ nơi mà nó đã gắn bó được hơn 2 tháng, chào tất cả mọi người nó ra về với một tâm trạng buồn bực vì vừa bị mất tiền vừa bị mất việc.
Hiện tại: Tháng 8.
5h30p Sáng.
Reng… reng… reng.
Tiếng chuông báo thức từ chiếc điện thoại vang lên khiến nó giật mình tỉnh giấc nó uể oải mắt nhắm mắt mở tắt quạt vắt màn lên và bước ra khỏi chiếc giường yêu quý:
– Đậu móa mới ngủ tí mà đã sáng rồi lại một ngày mệt mỏi đây * nó nghĩ thầm.
Sau khi đánh răng rửa mặt nó liền vào phòng làm ngay 1 bát mì tôm lót dạ, nhìn đồng hồ thì đã 5h50 nhìn 1 lượt quanh dãy trọ thì chưa thấy phòng nào mở cửa hết chắc vẫn đang say giấc rồi. Có mỗi mình nó là đi làm sớm thôi 6h đã phải vào làm rồi:
– Chết mẹ nó rồi không nhanh lên muộn thì ăn cức* nó lẩm bẩm.
Vì chỗ nó làm cũng khá là gần nên cũng hay đi bộ ra cho đỡ tiền xăng xe. Hôm nay nó dậy muộn nên phải vắt chân lên cổ mà chạy một mạch đến nơi thì thấy đang họp tổ may mà mọi người cũng không để ý nó lắm. Nó nhớ những ngày đầu đi làm, nó có một chị chức vụ là cô giáo luôn giúp nó tận tình mỗi khi nó làm hỏng hàng.
Nó rất quý chị này cũng vì không bao giờ to tiếng với nó và cũng hiểu nó 2 chị em khá là hợp nhau. Nó cũng có quen một vài người ở gần chỗ nó làm, Gái có, các chị có, các cô có, tổ nó có mỗi mấy thằng con trai nhưng toàn hơn tuổi nó nên cũng chẳng chơi được với ai. Nó được một chị ngồi gần sinh năm 92 tên L, đã có chồng và 1 con trông cũng xinh xinh thường hay nhắc nhở và giúp đỡ nó nên cũng có thiện cảm với chị này.
Đặc biệt có một nhỏ sinh năm 95, không biết có phải thật không nhưng vì lịch sự nên nó vẫn gọi bằng chị. Nó rất ấn tượng với nhỏ này bởi vì khá là đanh đá hay cãi nhau với nó, nó cũng hay trêu lại cho vui, nhỏ này thì người cũng hơi gầy, da không được trắng lắm nhưng mà có đôi mắt rất là đẹp. Mỗi lần nó nhìn vào đôi mắt ấy nó cảm thấy như nhỏ có thể đọc được hết suy nghĩ khiến nó bối rối vô cùng, nhỏ này còn có 1 chiếc răng khểnh nữa chứ cười cực duyên dễ thương hết sức.
Mọi người trong tổ hay gán ghép nó với nhỏ đó đâm ra ngại, chẳng biết nó ngại hay nhỏ kia ngại mà gần đây rất ít nói chuyện có thì chỉ vài câu xã giao không còn bông đùa như những ngày đầu, chắc là nhỏ nghĩ mình cũng chẳng ra gì thôi thì cũng kệ vào đây làm kiếm tiền chứ có phải để tia gái này nọ đâu. (Tui là tui trong sáng lắm đó nha hềhề) Nhưng mà có một điều mà không thể phủ nhận rằng nó có một cái cảm giác rất đặc biệt với nhỏ này mặc dù biết là nhỏ đã có người yêu. Nhưng mà nó biết đó hoàn toàn không phải là yêu chắc chắn luôn.
Có hôm nhỏ nghỉ vì bị ốm nó đã không ngại ngần gì mà xin số của nhỏ qua chị L. Nó nhắn tin hỏi thăm nhưng không cho biết tên, nhỏ thì cứ hỏi ai vậy rồi cảm ơn nghĩ mà buồn cười. Có một lần nó đến công ty khi đang cất xe ngoài nhà xe thì nó thấy nhỏ đó đang được một thằng nhìn cũng đẹp trai cao to chở trên con SH, tay thì vịn hờ eo thằng kia, nó nhìn từ xa thấy giống giống cũng không tin vào mắt mình đâu nhưng mà cái mũ đó, cái kiểu tóc đó khiến nó không tin cũng phải tin, nhỏ hình như biết nó đang nhìn hay sao mà quay về phía nó nhìn lại.
Chợt mặt nó cảm thấy nóng bừng các cảm giác chạnh lòng, hụt hẫng, bực bội đan xen nhau khiến nó chỉ muốn bước đi thật nhanh để không phải nhìn thấy nữa. Cả sáng ngày hôm đó nó không thèm nhìn mặt nhỏ không nói với nhau một câu nào. Đến trưa khi ăn cơm về nó có kể cho một bà chị nó hay nói chuyện thì bà ấy bảo là: “Mày có là cái gì của người ta đâu mà lại có thái độ như vậy.”
Chợt như nhận ra một điều đúng là CÓ LÀ CÁI GÌ CỦA NGƯỜI TA đâu cơ chứ. Thế là thái độ của nó lại trở lại bình thường và cái điệp khúc “Là cái gì của người ta” luôn được vang lên mỗi khi tiếp xúc với nhỏ.
Để lại một bình luận