Phần 6
Thằng Cường bay vào tường sau đòn của Giang. Cả thân hình nó đổ sụp xuống nền nhà cái phịch. Giang tiến tới, hai mắt đỏ ngầu. Con dao nhọn giơ lên, ánh sáng bạc lẹ làng vút xuống… Á… á… hai tay thằng Cường huơ huơ trong không khí… Nó giật mình tỉnh giấc, một giấc mơ kinh hoàng. Mồ hôi nó vã ra như tắm.
Nó định thần lại rồi nhìn quanh, không thấy Lan, chỉ thấy mỗi Huệ đang say sưa ngủ sau cơn mây mưa cuồng loạn. Nó vuốt mặt cho tỉnh táo rồi nhìn Huệ âu yếm. Không có nàng thì cái ước mơ Má nó chủ động đưa cái Ɩồŋ ra cho nó cắm con cặċ vào chắc phải nằm mãi trong tưởng tượng. Nó thầm cảm ơn ngoại nó đã có công sinh ra hai vưu vật trần gian là má nó và dì Huệ. Hai cái Ɩồŋ tuyệt vời bây giờ nằm gọn trong tay nó cho nó mặc sức mà giày vò. Bây giờ nó chẳng cần phải tốn hơi sức mà theo mấy em chíp hôi. Bên cạnh nó bây giờ là hai thiên thần tuyệt vời. Sao cuộc đời nó hạnh phúc thế…
Kéo cái áo khoác phủ lên cái cơ thể trần truồng của Huệ, thằng Cường trở dậy xuống bếp lấy nước uống. Vừa dốc chai nước tu ừng ực cho thỏa cơn khát, nó vừa tìm Lan khắp nhà dưới nhưng không thấy. Nó bước vào phòng của Lan thì bắt gặp nàng đang đứng trước bàn thờ của Giang, vẻ mặt trầm ngâm buồn bã. Hai dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt thanh tú.
Lan đang khóc vì hối hận sau cơn nhục dục không kìm nổi. Nàng cầu xin Giang tha thứ cho tội lỗi mình. Cứ thế, nàng chẳng biết thằng Cường đang đi tới đằng sau. Phần thằng Cường, nhìn vẻ mặt Lan, nó biết rằng Lan đang sám hối, và như thế thì bao nhiêu công lao của nó đổ xuống biển hết. Nó nảy ra một ý định…
Thằng Cường nhẹ nhàng ôm lấy eo của Lan. Lan co rúm người lại khi vòng tay của con mình siết chặt từ từ. Cái áo ngủ mỏng manh không thể nào ngăn chặn cái nồng ấm phát ra từ thằng Cường. Giọng thằng Cường nhỏ nhẹ:
– Má! Má sao vậy? Má khóc à?
– Má sợ con ơi. Má đã phạm tội rất lớn với ba con. Chúng ta không còn là người nữa rồi!
– Dù gì đi nữa, con vẫn yêu má, má ơi. Ba có biết thì cũng không thể trách má vì má là của con, bây giờ và mãi mãi.
– Nhưng… nhưng…
– Không nhưng gì cả, má đừng suy nghĩ nhiều cho mệt. Mãi mãi con sẽ ở bên má, con sẻ yêu má suốt đời…
Vừa nói, hai tay thằng Cường vừa xoa xoa hai quả ngọc đào của Lan qua lớp vải mỏng mảnh. Lan ngước nhìn ảnh Giang e ngại định gỡ tay Thằng Cường ra nhưng đôi tay tham lam của nó cứ dính chặt lấy nàng. Nó xoa rồi nắn bóp vú nàng. Miệng nàng thì nói “Đừng con… trước mặt ba mà!” Nhưng cặp mắt nàng lại lim dim tận hưởng cái khoái cảm từ đôi tay của con nàng mang lại. Hằng Cường biết má nó đã lại rơi vào cơn đam mê nên liều lĩnh tấn công. Nó bỏ đôi ngọc đào mơn mởn rồi quỳ xuống tốc cái váy ngủ của Lan lên rồi chui tọt vào đó. Cái lưỡi diệu nghệ bắt đầu phát huy tác dụng. Nó lướt qua cặp mông tròn lẳn của nàng rồi tiến vào cái khe hở. Lan mất sướng khi cặp vú đã không còn bị tác động nên nàng tự đưa hay tay lên mà xoa vú, hơi thở bắt đầu dồn dập:
– Ư… ưm… ưm… ah… ư… ư…
Thằng Cường dang rộng hai chân nàng ra rồi nó chui đầu qua háng nàng. Mặt đối mặt với cái Ɩồŋ ngon lành của Lan. Hai tay nó bợ hay cái bờ mông của Lan, nó úp cái mặt vào cái khe suối mộng ảo đang chờ nó khơi dòng. Cái lưỡi luồn lách trong cái Ɩồŋ, chạm vào cái hột le rồi cứ thế mà tạo những cái vòng xoay trong cái lỗ nhỏ bé chật hẹp. Lan chịu không nổi sự kích thích nên nàng khép hai chân lại, hai tay vẫn mân mê hai quả đào tiên, ngửa cổ lên trời mà rên sướng:
– Ah… trời ơi… má sướng quá con ơi… bú mạnh nữa đi con… Làm cho má sướng đi con… ah… ahhh…
Thằng Cường nghe thế càng hứng tợn, cái lưỡi nó càng quậy mạnh bạo trong Ɩồŋ Lan nếu không thì hàm răng của nó cũng ngoạm lấy cái mu Ɩồŋ lông lá của Lan mà nhay nhay. Nước nhờn trong cửa mình Lan chảy ra ào ào nhưng tất cả cái thứ nước mằn mặn ấy đều chui vào miệng thằng con yêu quý của nàng. Cái mu Ɩồŋ bị cắn làm Lam có thêm một cảm giác sướng bất ngờ. Giang chưa từng cắn Ɩồŋ nàng trước đây. Nàng nói trong hơi thở đứt quãng:
– Ah… cưng ơi… ăn Ɩồŋ má hả… sướng quá… ăn đi… ư… ưmm… Má cho con đó… ah… ư… ư… aahhh…
Nàng ngồi hẳn xuống, cái Ɩồŋ của nàng chụp xuống mặt thằng Cường, Lan ôm ghì lấy đầu nó ấn mạnh vào:
– Thèm Ɩồŋ này… ăn đi cưng… ah… ah… ư… ư… ư…
Thằng Cường muốn nghẹt thở. Hai tay nó lần mò lên bộ ngực Lan rồi cho một ngón tay vào miệng Lan, nàng mút ngon lành. Hai quả ngọc đào phập phồng theo nhịp thở của nàng, theo nhịp đẩy mông của Lan trên cái mặt của đứa con. Nước nhờn chảy ra cái háng Lan cọ xát bôi khắp mặt nó. Xem chừng đã đủ cho chuyến du hành, Lan lột cái váy ngủ vất lên. Cái áo nhẹ nhàng đáp xuống phủ kín cái ảnh thở của Giang – coi như chàng không nhìn thấy – rồi lùi lại chiếm lĩnh con cặċ của thằng Cường. Hay tay nàng vuốt dọc lớp da bọc ngoài rồi đưa vào miệng mút vài cái. Nàng phóng tia nhìn dâm đãng về phía con mình, rồi hất hàm hỏi nó:
– Má muốn con làm ngựa cho má cưỡi, con có làm được không? Cưng yêu của má?
– Con là nô lệ của má, má muốn làm gì cũng được, cưng yêu của con ơi!
Không chờ đến câu thứ hai, Lan sửa tư thế rồi cẩm con cặċ to dài đầy những gân máu cạ cạ vào cái khe Ɩồŋ rồi rướn cao cái Ɩồŋ lên hạ xuống như chớp. Phụp! Con cặċ đang chĩa thẳng lên trời của thằng Cường hứng nguyên một cú dập như trời giáng biến mất vào cái miệng nhỏ bé của cái Ɩồŋ. Lan bắt đầu nhịp nhẹ nhàng, cả thân người nàng lắc lư theo cái nhịp ấy, như người đang cưỡi ngựa. Nàng la hét sung sướng:
– Ah… ngựa ngoan… phi nào… phi… ah… ah… ư… ư… ah… ưm… ưm… nhanh lên nào cặċ ngựa của ta… ah… ah… Trời ơi… sướng quá…
Thằng Cường trân mình chịu đựng. Hay tay nó đã bị Lan khóa chặt, nó chỉ còn biết hưởng ứng theo nhịp nắc của Lan bằng cách đẩy con cặċ của mình ngược chiều với cái Ɩồŋ. Nhờ thế mà Lan càng sướng, nàng la hét, nàng giả tiếng ngựa hí vang khắp phòng. Trong nàng bây giờ chẳng còn có chỗ cho sự hối lỗi. Nàng đang có một con cặċ ngựa trong Ɩồŋ, nàng đang phi trong hoan lạc, lần này do chính nàng chủ động.
Cứ thế, cái Ɩồŋ mẹ ở trên, con cặċ con ở dưới mà phối hợp với nhau đưa nhau lên đỉnh Vu sơn. Con ngựa trẻ trung của Lan chịu cho nàng phi được 20 phút thì đột nhiên Ɩồŋg lên bất kham. Nó hất nàng ngã xuống rồi nằm đè lên, con cặċ đâm được vài nhát nữa thì thằng Cường gồng mình, mắt nó tê dại hẳn đi. Con cặċ phun những dòng tinh nóng hổi đầu tiên vào cái Ɩồŋ của con ngựa cái chờ đợi.
Rồi nó rút thật nhanh ra vẩy mạnh con cặċ lên người Lan, những gợit tinh dịch bay vèo lên đôi ngọc đào, lên khắp thân thể Lan. Thằng Cường vồ lấy Lan mà liếm hết những giọt tinh dịch ấy. Lan bơi trong hoan lạc, trong sung sướng. Mắt nàng nhắm nghiền tận hưởng cảm giác lên thiên đàng. Cả hai từ từ chìm vào giấc ngủ muộn màng.
Ánh nắng mặt trời gay gắt làm Cường thức giấc. Vẫn cái cơ thể trần như nhộng với cái dùi cui to tướng nó đi xuống bếp. Lan đang làm điểm tâm, và ngoài cái tạp dề ra chẳng có thứ gì trên người nàng. Nàng quay lại nhìn nó âu yếm:
– Dậy rồi hả cưng! Chờ chút có đồ ăn liền!
Thằng Cường cười giả lả, nó ôm Lan từ phía sau. Một tay bóp vú, một tay mò xuống bóp nhẹ vào cái mu Ɩồŋ:
– Cần gì ăn! Chỉ cần cái này là cũng đủ no rồi.
– Đồ quỷ. Mới sáng ra mà đã thèm sò lông rồi hả. Đây không cho đâu nhé.
– Cưng ơi! Yêu quá, không cho này! Không cho này.
Hai tay nó tấn công vào hai yếu huyệt của Lan. Nàng vờ giãy giụa vùng vằng không chịu nhưng lại đưa tay tắt bếp. Cái tạp dề lại rơi xuống, cái Ɩồŋ và đôi ngọc đào lại hiện ra.
Hai người lại chìm vào cơn mây mưa. Cái Ɩồŋ lại được ngập tràn tinh dịch như những ngày trước đây, có khác chăng là bây giờ, con cặċ thọc vào không phải là của chồng nàng, thay vào đó, một con cặċ trẻ hơn, sung sức hơn, cặċ của đứa con yêu quý mà mười mấy năm trước, nó chui ra từ cái lỗ mà bây giờ nó dang ra sức thọc vào. Địa ngục mở toang chào đón hai linh hồn tội lỗi…
— Hết —
Để lại một bình luận