Thành mỉm cười hỏi lại:
“Không đau thật chứ!”
Nàng lại lắc đầu, không trả lời.
Chàng hỏi để mà hỏi chứ chàng thừa hiểu nàng đang vô cùng sung sướng. Chàng cũng cảm thấy cặċ chàng sắp nổ tung, ngọc hành co thắt. Chàng phải cố gắng đè nén, kìm hãm để tiếng rên rỉ khỏi thoát ra khỏi miệng. Chàng bắt đầu đóng cọc vào Ɩồŋ nàng mỗi lúc mỗi nhanh, càng ngày càng mạnh ăn nhịp với những nhát đẩy của nàng. Bao nhiêu tinh khí chàng dành dụm mấy ngày nay dốc hết vào Ɩồŋ nàng.
Hồng không kìm hãm được cơn cực khoái ập đến la lớn:
“Sướng… sướng sưưươơớnnngggg quá anh ơi, mạnh nữa đi… anh ơi…”
Sướng quá nàng đã quên mình là bệnh nhân đang khám bệnh mà gọi Bác Sĩ bằng anh.
Sau nửa phút, tinh khí xối xả tuôn ra, cơn khoái cảm tuyệt vời của chàng dịu xuống. Nhưng cặċ chàng vẫn còn bị Ɩồŋ nàng cắn, mút, vắt cạn mọi giọt tinh khí. Cuối cùng cơn cực khoái của nàng cũng từ từ hạ xuống và chấm dứt. Nàng nhắm mắt, duỗi thẳng hai chân, hai tay, nằm không dẫy dụa, thở hổn hển như người vừa dự cuộc chạy đua.
Bác sĩ Thành nghe có tiếng động ngoài cửa phòng. Chàng đoán biết cô Y Tá Vân gây ra tiếng động, nhưng cửa vẫn chưa mở. Thành bước lui lại, cặċ chàng teo lại, thoát khỏi sự kìm kẹp của Ɩồŋ, rớt ra ngoài. Chàng mặc lại quần, thắt dây lưng, sửa lại áo và cà vạt, hoàn lại cương vị Bác sĩ.
Thành đi vòng ra cạnh giường, lấy khăn giấy lau mồ hôi trên mặt nàng và lau sạch nước Ɩồŋ hòa với tinh khí của chàng. Nàng nằm bất động, mở mắt nhìn chàng một cách âu yếm. Tuy nàng không nói gì, nhưng nhìn ánh mắt chàng cũng hiểu nàng muốn cảm ơn chàng đã cho nàng những phút khoái lạc tuyệt vời.
Chàng cầm chiếc quần lót đặt vào tay nàng. Với giọng điệu như Bác sĩ nói với bệnh nhân: “Việc khám nghiệm đã hoàn tất. Xin cô mặc lại quần áo” – Bác sĩ đi lại bàn giấy ngồi xuống, ghi những gì vào hồ sơ bệnh của nàng không ai rõ.
Hồng uể oải, ngồi dậy, lê ra cạnh giường, bước xuống sàn nhà. Nàng mặc quần áo với dáng điệu khoan thai, thong thả, gần như còn ngái ngủ. Nàng ngồi xuống ghế đối diện Bác sĩ và nhìn chàng qua cặp mắt lim dim.
Bác sĩ hỏi:
“Cô còn thấy đau chỗ nào nữa không”.
Nàng lắc đầu, nhìn chàng, không nói và đưa tay nhận toa thuốc.
Thành vừa đưa toa thuốc vừa nói:
“Đây là loại kem làm giảm đau, em hãy thoa nhẹ vào vết xước trên âm môi trước khi giao cấu. Anh muốn em tiếp tục làm tình với chồng ngay ngày hôm nay vì lý do gì chắc em đã hiểu.”
Nàng gật đầu và nói: “Em hiểu, hẹn anh tuần sau cũng vào giờ này em sẽ đến để anh tái khám”.
Hồng đứng dậy, bắt tay từ biệt Thành rồi đi ra cửa. Chàng đưa tiễn nàng về với dáng điệu luyến tiếc vì không thể lưu nàng lại lâu hơn.
Mấy phút sau, cô Y Tá Vân mở cửa, bước vào phòng buồn rầu hỏi:
“Anh hẹn cô Hồng tuần sau tái khám?”
Nàng đi lại thay tấm giấy trải giường nhàu nát hỏi thêm.
“Anh đã đụ cô Hồng phải không?”
Thành trả lời: “Lúc nãy anh nghe có tiếng động ngoài cửa, anh biết là em đã nhìn qua lỗ khóa và biết hết mọi chuyện trong này rồi”.
Vân nhún vai, với thái độ giận giữ và buồn rầu nói:
“Đây có phải là lần đầu tiên anh đã làm cho hai người đàn bà cùng ra một lúc? Em rất buồn phải cho anh biết là lúc em nghe thấy tiếng rên rỉ khi cô ta đạt được tột đỉnh khoái cảm, nước Ɩồŋ em cũng trào ra ướt hết quần lót. Em ghen với cô ta.”
Thành cầm tay Vân an ủi:
“Vân em, anh rất yêu em. Đối với anh, em là nhất, hơn cả vợ anh nữa, đừng có ghen. Với cô Hồng hoàn toàn chỉ là phương cách vật lý trị liệu thôi, anh không có yêu cô ấy đâu mà em ghen.”
Vân trách chàng: “Anh sung sướng thấy rõ trên gương mặt khi anh đụ cô Hồng mà còn dám nói vật lý trị liệu thì ai tin được. Anh có biết vì yêu anh, em mới ghen?”
“Anh biết và anh cũng rất yêu em, nhưng em phải cho anh chữa bệnh cho người ta chứ. Cặc anh luôn luôn sẵn sàng, bắt cứ lúc nào em cần. Có khi nào anh không chiều ý em đâu.”
Hồng dịu cơn ghen, ngước mắt diễu cợt:
“Đúng vậy hả? Ngay bây giờ em cần. Còn 15 phút nữa mới tới giờ hẹn của bệnh nhân tiếp theo”.
Vừa dứt lời, Hồng nắm dây lưng quần giật mạnh.
Muốn hoãn binh để cặċ khôi phục lại khí thế, Thành nói:
“Còn có 15 phút, mình phải vội vàng, mất hứng em ơi! Sau bệnh nhân cuối cùng chúng mình còn hơn một tiếng đồng hồ nhàn rỗi, lúc đó anh sẽ đưa em vào chốn bồng lai hưởng lạc thú thần tiên.”
“Được rồi nhớ nhé! Em cho người kế tiếp vào ngay”.
Sau khi bệnh nhân sau cùng ra về, Vân khóa cửa phòng mạch, nhảy đến ôm cổ Thành hôn lên môi chàng rồi nói:
“Bây giờ đến lượt em khám bệnh cho anh bằng phương pháp vật lý trị liệu. Em nếm thử mùi vị nước Ɩồŋ của Hồng còn dính trên cặċ anh, xem nó ngon như thế nào mà làm anh mê mẩn, quên em.”
Vân đẩy Thành đứng dựa vào cạnh bàn và nhanh nhẹn lốt hết cả quần dài, quần lót của chàng. Nàng quỳ xuống, cầm con cặċ còn ngái ngủ, chưa tỉnh giấc cho vào miệng mút. Cặc Thành mau chóng cương cứng do môi, lưỡi điêu luyện của Vân.
Thành nâng Vân đứng dậy, cởi hết quần áo, để nàng ngồi trên ghế. Chàng ngồi bệt xuống sàn, banh hai đùi nàng dạng háng ra. Những ngón tay chàng được điều động đến thăm dò, khám xét rồi mở cửa động đào cho lưỡi xâm nhập cung cấm. Chân nàng run run khi lưỡi phóng vào lỗ Ɩồŋ, quét ngược lên hột le, môi mút những giọt mật ngọt từ trong suối rỉ ra.
Chiếc lưỡi tài tình của Thành đá vào hột le, thọc sâu vào lỗ Ɩồŋ, quét dọc mép Ɩồŋ, lúc mạnh lúc nhẹ, làm Ɩồŋ nàng tê tái, rung rung, mép Ɩồŋ mấp máy. Nước Ɩồŋ tuôn ra, miệng Thành mút, phát ra âm thanh xụp xụp hòa với tiếng rên rỉ của Vân tạo thành một điệu nhạc mê ly.
Tiếng rên rỉ của Vân lớn dần. Nàng cố gắng ngậm miệng, kìm hãm tiếng kêu, cắn răng cố giữ cho Ɩồŋ khỏi mấp máy. Cơn cực khoái đã gần kề. Thân nàng rung chuyển, rớm mồ hôi, chân run rẩy, tay đưa xuống ghì đầu chàng vào Ɩồŋ làm chàng nghẹt thở. Để thoát hiểm chàng phải cắn vào Ɩồŋ nàng, lúc đó tay nàng mới nới lỏng. Không kìm hãm được cơn cực khoái, nàng phải để nước Ɩồŋ trào ra chảy qua đít xuống ghế.
Thành bồng Vân đặt nằm ngửa trên bàn làm việc của chàng. Thành đứng dưới sàn nhà, cầm hai chân nàng đặt lên hai vai chàng. Tay cầm cặċ rê qua, rê lại dọc theo bờ suối đến tận cửa sau. Vòng đi, vòng lại, lượn quanh ngoài cửa hang, cặċ chưa chịu vô mặc dầu hắn đã biết rõ đường đi lối về.
Cơn nứng của Vân lại ập đến. Miệng Ɩồŋ hé mở, đón cặċ nhập cung, nhưng cặċ vẫn cứ lảng vảng bên ngoài, bắt nàng phải lên tiếng:
– Đút cặċ vào đi anh…
– Vào đâu?
– Vào Ɩồŋ, vào đít, vào đâu cũng được…
– Em muốn nó chui vào Ɩồŋ hay đít phải nói rõ, nó mới biết lối vô chứ…
Bực mình, Vân nắm cặċ đưa đến miệng Ɩồŋ, lùi xuống cho Ɩồŋ ngoạm cặċ, nuốt chửng. Thành lại rút cặċ ra, nhưng chàng bị hai chân nàng kẹp cổ, kéo đầu chàng gục xuống. Thế là mặt chàng bị vú nàng thoi trúng miệng, cặċ lại bị giam trong cung cấm. Nàng năn nỉ:
“Em xin anh, em lạy anh, đừng trêu em nữa, đụ em, địŧ em, cho em sướng như anh đã cho Hồng…”
Thành trườn lên, lấy miệng chàng bịt miệng nàng không cho nói. Tay trái ôm cổ nàng, hai ngón tay phải vê viên đầu vú, mông dập xuống, đóng cặċ vào sâu trong Ɩồŋ. Vân sung sướng, quằn quại trên bàn, mép Ɩồŋ cắn chặt gốc cặċ. Lưỡi chàng xoắn lấy lưỡi nàng. Cặc chàng dọng xuống Ɩồŋ nàng như chày giã gạo. Nàng rên rỉ, người rung rung, tứ chi ôm chặt chàng để hưởng cơn cực khoái lần thứ hai.
Vân phản đối: “Anh chưa ra? Sao anh không ra cùng em…”
“Anh sẽ ra cùng em, khi em ra lần thứ ba, đúng với yêu cầu của em lúc trưa nay…”
Chàng mỉm cười rút con cặċ còn cương cứng ra khỏi Ɩồŋ. Nâng nàng ngồi dậy, bế nàng cho đứng xuống đất. Vân cúi xuống, chống hai tay lên bàn. Thành đứng phía sau, lấy một ngón tay sọc vào lỗ Ɩồŋ, móc chất nhờn, bôi vào lỗ hậu môn. Chàng lại đút cặċ vào Ɩồŋ để bôi trơn đầu cặċ, rồi rút ra đâm vào lỗ đít Vân.
Một tay Thành xoa bóp vú Vân, hai ngón tay của bàn tay kia xọc vào Ɩồŋ nàng. Cặc chàng nằm sâu trong lỗ đít. Cùng một lúc, cặċ vào, ra trong lỗ đít, mấy ngón tay xe, xoắn vú và móc, ngoáy Ɩồŋ làm Vân không thể nhịn được nữa phải la lớn:
“Sướng quá anh ơiiii… Em ra. Aaaaa ra… sướng quá mẹ ơiiii…”
Các cơ bắp ở hậu môn cũng như Ɩồŋ co thắt liên tục làm cho Thành cũng phải vọt khí ra đầy lỗ đít Vân.
Vân hổn hển nằm ép bụng trên bàn, Thành nằm đè lên lưng Vân ngất lịm. Năm phút sau, hai người mới hồi tỉnh. Sau khi quần áo đã chỉnh tề, chàng và nàng hôn nhau lần chót trước khi chia tay và hẹn ngày mai gặp lại.
— Hết —
Để lại một bình luận