Cô Y Tá Vân gõ cửa trước khi bước vào phòng Bác Sĩ Thành. Cô đóng cửa lại và đứng dựa lưng vào cánh cửa. Bác Sĩ Thành ngồi sau bàn giấy, đang đọc hồ sơ bệnh lý của một bệnh nhân sắp đến theo hẹn. Bác sĩ Thành mặc chiếc áo khoác trắng ra ngoài chiếc sơ mi màu xanh có thắt cà vạt đen. Ông vào khoảng trên 30 tuổi với thân hình cao lớn, khỏe mạnh, khuôn mặt sáng sủa, thông minh. Cô Y Tá Vân cũng như nhiều cô gái khác ngưỡng mộ, quý mến ổng. Bác Sĩ Thành mỉm cười nhìn Vân hỏi:
“Em có cần anh giúp gì không?”
Vân nũng nịu trả lời:
“Chắc chắn có chuyện nhờ anh rồi, nhưng phải chờ đến chiều nay”.
Vân là cô Y Tá có khuôn mặt duyên dáng, quý phái, thân hình mảnh mai, ngực nở, eo thon nhỏ, đôi chân dài. Đã có nhiều nam bệnh nhân say mê sắc đẹp của cô nên thường lui tới thăm Bác Sĩ trong khi bệnh tình của họ không có gì quan trọng. Họ chỉ đến để ngắm nhìn cô cho đỡ cơn nghiền, rồi về nhà nghĩ đến nhan sắc của cô mà thủ dâm.
Bác Sĩ Thành nháy mắt trả lời:
“Anh sẽ làm bất cứ điều gì em muốn. Anh không thể phản đối bất cứ việc gì người đẹp thích”.
Bác Sĩ Thành và Y Tá Vân đã làm việc chung với nhau từ nhiều năm. Họ đã yêu nhau nhưng cả hai đều đã có vợ, có chồng nên họ không dám đi sóng đôi với nhau ngoài phòng mạch. Đã nhiều lần họ làm tình ngay tại phòng mạch, sau khi bệnh nhân cuối cùng đã ra về. Đôi khi Vân đứng dựa lưng vào tường cho Thành đụ đứng. Có khi Vân tụt quần xuống đầu gối, khom lưng, chống tay lên cạnh bàn cho Thành đụ kiểu chó.
Khi vắng khách, Vân trần truồng nằm lên giường khám cho Thành thỏa mãn con mắt và bàn tay trước khi lưỡi và cặċ thọc sâu vào Ɩồŋ nàng. Nhiều lần họ ôm nhau, lăn lộn trên sàn phòng đợi. Phòng mạch của Bác sĩ Thành từ phòng khám bệnh, ra phòng đợi, vào phòng vệ sinh, không nơi nào không có dính nước Ɩồŋ của Vân và tinh khí của Thành.
Vân thong thả bước tới cạnh Thành. Nàng đưa tay nâng cằm chàng ngửa mặt lên, cúi xuống hôn chàng rồi nói:
“Buổi hẹn cuối cùng của anh hôm nay là 4 giờ, anh khám lâu lắm là đến 4 giờ 30 thì không còn ai nữa. Như vậy chúng mình còn hơn một tiếng đồng hồ rảnh rỗi bên nhau. Em nghĩ, anh có đủ thì giờ làm em ra tới hai lần.”
Nàng lại cúi xuống hôn lên môi chàng và thọc lưỡi vào miệng chàng. Thành đứng dậy ôm nàng, nhưng nàng đẩy ra nói:
“Hãy để dành đến sau khi hết khách, bây giờ đến lượt bệnh nhân đang chờ anh” – Vân vừa nói vừa đặt hồ sơ của bệnh nhân lên bàn.
Vân bước nhẹ ra phía cửa, đôi mông núng nính, đong đưa trong bộ đồng phục. Thành nhìn nàng đi ra, nhớ tới lúc Vân nằm trần truồng trên sàn phòng đợi, mắt lim dim chờ đợi chàng leo lên bụng và đút cặċ vào Ɩồŋ. Kỷ niệm đó làm cặċ chàng bắt đầu cương cứng. Vân vịn tay vào nắm cửa, quay lại nói:
“Bây giờ đến lượt khám của cô Hồng, em cho cô ấy vào nhé!” – Nàng nhìn chàng một hồi lâu, pha trộn lòng yêu thương và chút buồn rầu, rồi mở cửa đi ra.
Bác Sĩ Thành nghe thấy giọng Vân nói ngoài hành lang:
“Cô Hồng, Bác Sĩ đang đợi cô trong phòng khám, mời cô vào”.
Một lát sau, cô Hồng mở cửa bước vào. Bác Sĩ Thành đứng dậy đón tiếp Hồng và đóng cửa lại. Hồng khác hẳn với Y Tá Vân. Hồng cao lớn, tóc dài, đen mượt, thân hình nảy nở hơn Vân. Nàng còn trẻ, khoảng chừng 22, 23 tuổi, lấy chồng hai năm rồi nhưng chưa có con. Hôm nay nàng mặc áo đầm mỏng của mùa hè. Khi ngồi xuống, gấu váy kéo lên trên đầu gối, để lộ cặp đùi tròn trịa, trắng trẻo. Thành ngẩn ngơ nhìn cặp đùi khêu gợi của bệnh nhân và cặċ chàng vùng dậy muốn chọc thủng quần chui ra.
Bác Sĩ Thành lên tiếng trước:
“Chào cô, Hôm nay tôi có thể giúp cô việc gì?”
Sau một phút ngượng nghịu, lúng túng Hồng trả lời:
“Không hiểu tại sao, mỗi lần làm tình với chồng tôi cảm thấy đau đau”.
Thành nhíu mày hỏi lại với giọng nói rất nghiêm túc:
“Cô cảm thấy đau ở đâu?”
Hồng nhỏ nhẹ trả lời gần như nói thầm:
“Ở nơi kín đáo… bộ phận sinh dục…”
Mặt nàng ửng đỏ, bẽn lẽn, cúi xuống không dám nhìn thẳng Bác sĩ, nhưng nó lại làm tăng vẻ đẹp của nàng. Hồng khẽ nhúc nhích mông trên ghế nên gấu áo co lên, cặp đùi lại lộ thêm vài phân nữa.
“Việc này chắc chắn có thể giải quyết được, nhưng trước hết tôi phải coi lại xem sao.” – Chàng bắt đầu đo huyết áp, đặt ống nghe lên ngực xem nhịp tim, chiếu đèn soi lỗ tai, mũi và cổ họng…
– Hầu như mọi bộ phận trong người cô không có gì trục trặc nhưng tốt hơn hết, tôi phải khám lại nơi mà cô cảm thấy đau, như vậy cô có thấy phiền không?
– Được, không sao, xin Bác sĩ khám giúp.
– Để tôi gọi cô nữ y tá vào chứng kiến trong khi tôi khám chỗ kín của cô.
– Không, không cần ai chứng kiến. Tôi tin Bác Sĩ. Xin Bác sĩ cứ tiếp tục làm việc.
Khi nói mắt nàng nhìn thẳng mặt Bác sĩ với vẻ mặt tin tưởng, không ngượng ngập, chứng tỏ cho Thành thấy ánh mắt gợi tình của nàng. Thành đứng dậy và nói:
“Vậy thì tốt, chúng ta hãy bắt đầu. Xin cô hãy nằm lên giường khám”.
Nàng đứng dậy, đi lại giường khám. Lại một lần nữa Thành có dịp chiêm ngưỡng phía sau của nữ bệnh nhân xinh đẹp. Cặc chàng lại ngóc lên, nhịp tim đập nhanh hơn.
Hồng đứng cạnh bàn, cúi xuống, móc ngón tay vào quần lót kéo xuống để nó dễ dàng qua mông, qua đùi rớt xuống sàn nhà. Nàng nhấc chân bước ra khỏi quần lót, tháo giầy, leo lên giường. Nàng ngồi thõng hai cẳng chân xuống, đu đưa cạnh giường. Tấm giấy trắng trải trên giường nhăn nheo do sức nặng của thân nàng đè xuống. Hồng thở mạnh, cặp vú nhô lên, hạ xuống theo nhịp thở. Hai đầu vú săn cứng để chàng có thể thấy đầu nhọn đỏ hồng in lên chiếc áo mỏng vì theo thói quen nàng không mang nịt vú.
Bác Sĩ Thành vỗ vào chiếc gối nói:
“Xin cô nằm gối đầu lên đây”.
Nàng nằm xuống theo sự chỉ dẫn của Bác Sĩ. Không cần nhắc nhở, nàng tự động kéo áo lên trên bụng để nửa thân dưới hoàn toàn không còn gì che đậy. Nàng thở dài, nhắm nghiền hai mắt, sẵn sàng để Bác Sĩ làm việc. Bác Sĩ nhìn xuống phần dưới của người đẹp. Đám lông đen, không rậm, không thưa, lăn quăn phủ trên làn da trắng mịn của vùng tam giác đầy khêu gợi. Thành say mê ngắm nhìn cái bụng phẳng lì, nhẵn nhụi, không vết nhăn, cặp đùi rắn chắc, thon thon, không vết sẹo.
Bác Sĩ Thành đến ngồi xuống ghế ở cuối giường bệnh, giữa hai chân bệnh nhân. Tay chàng cầm chân bệnh nhân nâng lên và nói:
“Cô Hồng, xin cô co chân lên, để bàn chân đạp lên bàn đạp ở cuối giường này.”
Hồng với giọng nói rất nhỏ gần như nói thầm: “Vâng…”
Thành đặt một chân rồi một chân nữa của Hồng lên bàn đạp. Hai chân nàng yên vị trên hai thanh kim loại ở cuối giường.
“Xin cô nằm lùi xuống phía tôi, co đầu gối lên, để mông sát cạnh giường”.
Thành nuốt nước bọt, mắt theo dõi tấm thân ngà ngọc của Hồng lắc qua, lắc lại từ từ, lùi xuống phía chàng. Trong khi thân mình di chuyển, hai gối dần dần cao lên, hai đùi banh ra, áo nàng nằm nguyên chỗ cũ nên khi mông nàng tới điểm khám thì hai vú đã lộ ra. Hai đầu vú đỏ hồng, cứng nhắc chĩa thẳng lên trần nhà. Hồng vội vàng kéo áo xuống phủ đôi nhũ hoa.
Bác Sĩ Thành hỏi với giọng hơi khàn khàn:
– Cảm ơn cô Hồng. Như vậy rất tốt. Tôi bắt đầu khám, cô có thấy dễ chịu, thoải mái không?
– Vâng, tôi đã sẵn sàng, xin Bác Sĩ bắt đầu…
Bây giờ mặt Bác Sĩ ngang với bộ phận sinh dục của bệnh nhân. Thành nhìn cái Ɩồŋ mở rộng chỉ cách mặt chàng chừng vài chục cm. Chàng có thể nhận thấy hơi ấm thoát ra từ Ɩồŋ và cặp đùi hấp dẫn của nàng, như muốn hút mặt chàng vào đó. Chàng thấy ở mép Ɩồŋ một giọt nước nhờn vừa rỉ ra từ suối tiên. Biết Hồng đã gợi hứng, cặċ chàng ngóc dậy. Chàng phải điều chỉnh lại quần để giữ cặċ lại.
Không dùng bao tay như các Bác Sĩ thường dùng, Thành dùng một ngón tay chấm lên giọt dâm thủy đưa lên mũi ngửi và nói:
“Cô Hồng, Việc đầu tiên mà tôi phải làm là phải xem bên ngoài âm môi trước, rồi mới xem kỹ bên trong âm hộ xem có gì trục trặc không. Cô hãy nằm thoải mái, thư giãn gân cốt, đừng quan tâm đến việc tôi sắp làm.”
Lại một giọt dâm thủy ứa ra. Chàng lại dùng ngón tay chấm giọt nước Ɩồŋ xoa khắp mép Ɩồŋ. Ngón tay chàng vuốt dọc bờ môi và nói:
“Tôi thấy trên mép Ɩồŋ có một vết xước nhỏ. Nếu không xem kỹ thì cũng khó thấy, nhưng nó cũng làm cho cô cảm thấy khó chịu khi giao hợp. Vết thương này không quan trọng, dễ chữa thôi. Bây giờ xin cô hãy thư giãn…”
Hồng trả lời, nhưng tiếng nói của nàng quá nhỏ, Thành không hiểu nàng đã nói gì. Chàng dùng một ngón tay quẹt lên mép Ɩồŋ, lợi dụng cơ hội giải thích những điều không cần thiết đối với bệnh nhân. Ngón tay chàng xoa trên mép Ɩồŋ, với một giọng điệu nhỏ nhẹ, đều đều như ru ngủ:
“Nơi đây nôm na mình gọi là mép Ɩồŋ, nhưng theo cơ thể học gọi là âm môi”.
Chàng ấn ngón tay vào trong lỗ Ɩồŋ và nói:
“Đây là âm đạo, nó là một ống cơ có lót màng nhầy từ cổ tử cung kéo ra tới bên ngoài.”
Chàng ngoáy ngón tay một vòng trong khe Ɩồŋ rồi rút ra, xoa lên hột le nói: “Đây là âm vật, và tất cả bộ phận sinh dục ta gọi là LỒN. Chữ Ɩồŋ chàng nhấn giọng, nói lớn để kích thích bệnh nhân.”
Hai ngón tay Thành mân mê hột le và hỏi:
“Chỗ này cô có thấy đau không?”
Hồng nhỏ nhẹ trả lời:
“Không… Bác sĩ… không đau… nhưng tôi cảm thấy rờn rợn khó nói quá…”
Thành tiếp tục xoa, nắn hột le. Nửa thân dưới nàng bắt đầu di chuyển. Mông nàng xoay tròn trên giường khám bệnh. Một tay nữa của Thành đưa lên xoa bụng, xoa vùng tam giác, vuốt ve những sợi lông. Hai bàn tay banh mép Ɩồŋ để chàng nhìn rõ vành đai hồng đỏ bên trong.
– Tốt, mọi bộ phận đều tốt, vấn đề đau không phải ở đây. Xin cô hãy cho tôi biết rõ, trước khi làm tình, chồng cô có làm những động tác dạo đầu không?
– Bác sĩ nói gì tôi không hiểu.
– Dạo đầu có nghĩa là hôn môi, nút lưỡi, bú vú, liếm Ɩồŋ trước khi đưa dương vật vào âm hộ.
Hồng khẽ gật đầu trả lời: “Có”.
Thành suy nghĩ một lát rồi nói:
“Đôi khi, chất acid trong nước bọt của người đàn ông có thể làm cho người đàn bà cảm thấy khó chịu khi bị bú, liếm âm hộ. Việc này tôi phải thử lại mới biết rõ ràng được.”
Thành mỉm cười, không ngờ mình có thể nói được câu nói lố lăng, vô nghĩa đó. Quan niệm da Ɩồŋ bị dị ứng với nước bọt là một điều ngớ ngẩn, vô lý. Tuy nhiên bệnh nhân đâu dám cãi Bác sĩ vì biết đâu đó là sự thật.
Một lần nữa Hồng gật đầu ưng thuận để Thành thử lại. Thành kéo ghế lại xát cạnh giường. Chàng cúi xuống, hít một hơi dài, hương thơm từ Ɩồŋ nàng tỏa ra đầy lá phổi. Hương thơm tuyệt diệu xông vào mũi làm chàng ngây ngất mấy giây đồng hồ. Chàng lè lưỡi liếm lên hột le. Hồng thở hổn hển, toàn thân rung chuyển, hai tay đưa lên ngực, xoa bóp vú và xe đầu vú. Cùng lúc đó, mông nàng nhấc lên khỏi mặt giường, Ɩồŋ dí sát vào miệng Thành.
Trong khi, miệng Thành bú, mút, liếm hột le thì hai ngón tay chàng thọc sâu vào lỗ Ɩồŋ ướt sũng. Ngón tay tạm thay thế con cặċ ấn vào, rút ra, lúc nông, lúc sâu, lúc mạnh, lúc nhẹ, khi nhanh, khi chậm.
Thành đụ nàng bằng hai ngón tay. Hồng hất Ɩồŋ lên, hạ mông xuống nhịp nhàng với sự ra vào của hai ngón tay chàng. Miệng Thành ngậm mép Ɩồŋ, môi mím chặt kéo căng dài rồi lại nhả ra. Đầu gật gù, đớp, nhả, đớp nhả… làm cho âm môi sưng phồng, cứng nhắc.
Hồng không cảm thấy đau đớn mà lại nhận được những khoái cảm dâng trào. Thân nàng rơm rớm mồ hôi. Lưng nàng cong lên chỉ còn hai vai dính xuống giường. Mông nàng vặn vẹo, đẩy lên với hy vọng những ngón tay của Bác Sĩ đi sâu vào trong Ɩồŋ.
Cơn nứng của Hồng lên đến độ cao, nàng không còn bình tĩnh được nữa phải la lớn:
“Đút cặċ vào Ɩồŋ em đi… bác sĩ… em sắp ra rồi Bác sĩ ơi…”
Thành rời khỏi ghế, đứng giữa hai đùi mở rộng của nàng. Một tay Thành để trên Ɩồŋ, ngón tay xoay tròn trong lỗ, ngón cái đè xuống hột le. Tay kia cởi quần, khi cả quần dài lẫn quần lót rơi xuống sàn, chàng bước ra khỏi chúng và đi xát lại cạnh giường.
Chàng cầm cặċ cứng nhắc, rê quy đầu lên xuống dọc theo mép Ɩồŋ ẩm ướt. Bất thình lình chàng đẩy mạnh mông về phía trước, cặċ nhanh chóng lao vào hang sâu lút cán. Lồŋ nàng ấm và chặt tuyệt vời. Các cơ bắp Ɩồŋ nàng siết chặt cặċ chàng. Mông nàng cũng bắt đầu đẩy vào, rút ra nhịp nhàng. Chàng đứng bất động, ngắm nhìn cặċ chàng láng bóng ra, vào Ɩồŋ, xâm nhập, rồi lại rút lui và sự tương phản giữa bộ lông dái xám xịt với lông Ɩồŋ đen mượt. Khi nàng kéo Ɩồŋ ra, nửa cặċ chàng tắm nước Ɩồŋ long lanh tái xuất hiện ngoài ánh sáng, rồi lại mất hút khi bị Ɩồŋ nàng nuốt chửng.
“Cô thấy thế nào, cặċ tôi có làm Ɩồŋ cô đau không?” – Thành hổn hển hỏi Hồng khi Ɩồŋ nàng đang mút cặċ chàng một cách đáng sợ.
Hồng lắc đầu: “Không! Trái lại em cảm thấy thật tuyệt vời” – và nàng di chuyển thân mình nhanh và mạnh hơn.
Để lại một bình luận