Phần 1
Chuyến tàu subway Toronto 2 lao nhanh trong màn đêm. Trên tàu, người đi thưa thớt, đủ ghế cho mọi người ngồi. Khom mình ở một góc, Thu đang nhắn tin vào group chat của gia đình ở Việt Nam. 5 tháng kể từ ngày chia tay nhau ở Tân Sân Nhất, chưa có một ngày nào mà Thu không nhận được những lời hỏi thăm và động viên của bố mẹ. “Con hạnh phúc vì có nhiều niềm vui tại thành phố mới này. Con không stress nên con không làm đau bản thân đâu”. Những ngón tay Thu thuôn nhỏ chạm đều lên điện thoại, đôi môi nhỏ mọng thả nhẹ một tiếng thở dài.
– Bây giờ ở St Clair, về đến nhà là chín rưỡi. Ăn uống nghỉ ngơi là mười giờ, rồi làm bài đến mười một rưỡi, tắm rửa sấy tóc mười hai giờ, xem phim đến mười hai rưỡi rồi đi ngủ.
– Cô bé, thế thời gian nói chuyện với anh đâu?
Nam nhíu mày quay sang nhìn Thu, cách mặt Thu một bàn tay. Mùi nước hoa Lady Dior thơm dịu làm Nam lâng lâng. Ở bên cạnh Thu, Nam lúc nào cũng lâng lâng như trúng độc.
– Anh không thấy mười giờ đến mười một rưỡi là học à, anh không định giúp em?
– Hóa ra em nhận lời hẹn hò là để lợi dụng anh?
– Anh cũng muốn bị lợi dụng mà…
Câu nói vừa thốt ra, Thu đỏ mặt rời mắt khỏi Nam. Hai đứa mới đi chơi được 1 tháng, sau một thời gian dài quen nhau ở chỗ daỵ học thêm. Nam, sang cùng gia đình được 2 năm, cùng học Business Management nhưng trên Thu một khóa, cùng đi làm ở chỗ dạy thêm với Thu. Từ ngày nhận lời hẹn hò, Thu được dẫn đi chơi, đi ăn, đi khám phá thành phố và chia sẻ những câu chuyện. 1 tháng không nhiều nhưng cũng đủ với Thu về những lần nắm tay chặt, những cái ôm nồng ấm, và đặc biệt những nụ hôn nóng bỏng trên má: Những khoảnh khắc hạnh phúc của một cô gái tuổi mới lớn.
Thu ngẩng lên nhìn khuôn mặt còn đỏ hơn gấc của Nam. Sự ngây thơ và chân thật có lẽ là vẻ quyến rũ nam tính riêng của Nam.
– Sao trông anh buồn cười quá vậy anh Nam? Trời ơi anh còn già hơn tui đó.
– Em thì hay lắm, chỉ giỏi bắt nạt anh thôi. Sao trước mặt Vy với Khánh thì nai vậy?
– Anh tính làm phản hả? Mai đến nhà Vy mà anh hở ra chuyện hôm nay… thì em không chơi với anh nữa đâu…
Thu hếch mũi lên đe dọa Nam. Thứ 6 đến nhà Vy chơi là một điểm sáng hằng tuần của Thu. Vy ở cùng với anh trai trong căn nhà ở khu cận trung tâm, thoải mái và riêng tư. Cùng với Khánh, bạn trai của Vy, cả bọn sẽ vừa tán dóc, vừa nấu đồ Việt, rồi xem phim, chơi bài hoặc board game. Bằng tuổi với Thu nhưng Vy ngược hoàn toàn, tự tin, tươi tắn và tràn đầy năng lượng, bảo sao Khánh, con trai của một tập đoàn than ngoài Bắc lại mê đến vậy. Don, người anh 8x của Vy, đôi khi cũng xuất hiện và thể hiện beef steak thơm nức. Những con người mới quen, nhưng với Thu đây là cảm giác gần nhất với gia đình, hơn hẳn mỗi người một phòng im ắng tại khu trọ cùng ông chủ nhà hay xoi mói.
– Anh Nam không cần phải đưa em về nhà đâu. Mất mười phút đi rồi mười phút về, rồi ông chủ nhà lại bảo em dẫn bạn về.
– Trời tối lắm, để anh đi cùng em. Có chuyện gì thì hai người thay phiên nhau hét cũng đỡ mệt hơn. Anh đưa em đến nhà rồi về.
Ra khỏi trạm, Thu nở một nụ cười hạnh phúc. Tuy không vạm vỡ như Khánh, hay chững chạc như Don, Nam tỏa ra một vẻ mộc mạc và giản dị, những điều mà Thu rất trân trọng. Hành trình đi bộ từ trạm về nhà mang cái lạnh của những ngày cuối cùng của tháng 11, nhưng có sự nồng ấm từ bàn tay ghì chắc của Nam, và sẽ kết thúc tại cửa nhà trọ, cùng những lời yêu thương và những nụ hôn trên trán, trên má. Thu cần lắm những khoảnh khắc đó, đẩy lùi sự cô đơn độc ác đã từng ngự trị trong tâm hồn Thu.
Tiếng nói cười của đôi trẻ làm rộn ràng cả một góc phố. Họ như quên mất đi mọi thứ xung quanh, kể cả khi đã đến trước cửa nhà trọ. Họ dường như cũng không để ý thấy bóng người to béo đằng sau cánh cửa, mắt ti hí nhìn chằm chặp vào bàn tay đang nắm Thu và Nam, một giọng ồm ồm vang lên:
– Sao về muộn thế Thu?
Thu thả vội tay Nam ra, vẻ hoảng loạn được che đậy bằng một nụ cười bản năng, mắt long lay cùng giọng nói trong trẻo:
– Dạ con đi về thẳng sau khi đi làm. Bác đợi con lâu chưa hì hì…
Sự thân thiện đáng yêu của Thu làm cho ông chủ nhà dãn ra, dù vẫn đang nhìn đăm đăm vào Nam. Rồi ông quay vào nhà, nói vọng ra:
– Con làm gì nhà tắm của con lại lỏng rồi, con dùng washroom trên nhà nhé.
– Dạ vâng ạ, con xin lỗi bác!
Tiếng cửa đóng rầm phía sau, để lại không gian cho đôi trẻ. Nam lại ôm bàn tay lạnh của Thu vào lòng bàn tay nóng ấm của mình, tay còn lại hơ nhẹ lên khuôn mặt buốt giá của Thu. Cả lòng bàn tay vuốt dọc theo khuôn mặt thanh tú, làn da trắng và mịn màng. Thu ngả mình vào bàn tay Nam, mắt nhắm mơ màng cảm giác lần đầu yêu và được yêu, giống hệt như một tập truyện ngôn tình. Cánh mũi nàng phập phồng theo từng nhịp, đôi môi mọng căng mím chặt, mắt nuốt lấy những lời Nam đang nói:
– Hôm nay là kỷ niệm 1 tháng anh rủ em đi chơi đấy. 3 tiếng làm cùng và 1 tiếng đi về cùng em là 4 tiếng anh mong chờ nhất trong ngày. Anh có món quà tặng em này, mong là anh có thể làm cho em vui nhiều như mỗi lần anh nghĩ về em.
Nam lấy từ trong cặp ra một khung ảnh, hình hai đứa tại buổi hẹn hò đầu tiên tại Wonderland: Một bức selfie lè lưỡi, dễ thương và hồn nhiên. Thu ôm gì khung ảnh vào người, nụ cười rạng ngời trên môi, đôi mắt cay cay, giọng trách móc:
– Anh Nam hư quá, làm em khóc nè.
– Ahhh anh xin lỗi. Anh không cố ý. Đừng khóc mà.
Nam nhẹ nhàng đỡ lấy khuôn mặt Thu vào lòng tay mình, môi hôn lên những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Nam hôi dần lên, dọc theo hai dòng lệ, Nam hôn lên mắt rồi lên trán. Dừng lại một khoảnh khắc, Nam nhắm mắt trước khi thả nhẹ một nụ hôn lên cặp môi của Thu. Đôi bàn tay nắm chặt, Thu tập trung giữ lại từng nhịp thở đang tăng lên. Đôi môi đưa đâỷ nhẹ nhàng và rón rén, như một cặp nhảy đầm nghiệp dư, những bước nhảy chậm rãi nhưng đầy khó khăn. Mọi dây thần kinh như tập trung hết lên hai đôi môi, nhạy cảm nhưng da diết. Làn da má chạm lên nhau, một ấm nóng, một giá lạnh, đung đưa theo mỗi nhịp hôn. Chạm nhẹ, rồi lại ngượng ngùng rời ra, rồi lại rón rén tìm lấy môi nhau. Sự ngượng ngùng cũng là hồi kết cho nụ hôn đầu tiên của Nam và Thu. Cảm giác lâng lâng vẫn đọng lại trên khuôn mặt nàng, đôi mắt to, kiều diễm cùng một nụ cười hạnh phúc, răng cắn nhẹ lên bờ môi dưới, như muốn giữ lại những giây phút ngọt ngào vừa rồi.
– Ê Thu hôm qua kỷ niệm 1 tháng anniversary, mày với anh Nam có làm gì không?
– Thì đi làm xong anh ấy đưa tao về, nghe ông chủ nhà bêu tao làm hỏng toilet, rồi sau đó anh ấy hôn tao.
– Từ từ, anh ấy hôn chỗ nào?
– Ở môi…
– Owww. First kiss…
Vy nhảy cẫng lên, đôi bàn tay đập vào nhau liên hồi. Sự trẻ trung vui vẻ như được nhân đôi, tỏa ra cả một góc nhà ăn của trường. Hai đứa không có lớp chung buổi sáng nên chỉ vừa mới gặp nhau, kịp ngồi xuống ăn trưa trước khi học tiết cuối để về nhà Vy chơi. Cặp mắt Thu long lanh, đôi bàn tay ôm lấy khuôn mặt ngượng ngùng đang đỏ dần lên khi kể lại nụ hôn tối qua. Vy tròn đôi mắt thích thú nghe theo, miệng hờ, ngón trỏ rê ngang, đè lên bờ môi dưới.
– Ok đủ rồi. Tao phải đi tìm anh Khánh để đè ra hôn đây.
– Kinh quá. Làm ơn.
– Thôi đi. Nếu mày không thích sao nhớ rõ từng chi tiết đến vậy?
Thu cười ngặt nghẽo, nhìn theo con bạn trời đánh của mình, đang chu mỏ lên tự diễn hôn hít. Vẻ con lai của Vy khiến mọi hành động của nó đều dễ thương và cuốn hút. Khuôn mặt xinh xắn, đôi mày dày và cặp mắt to, màu mắt xanh ngọc, lấp lánh trên làn da trắng cùng mái tóc nhuộm vàng, uốn ngang vai. Nhưng thứ Thu ghen tị nhất với Vy là sự tự tin của nó, sự tự tin được dựng lên từ một tuổi thơ yên bình, và một người anh như Don, đi theo và bảo vệ Vy bằng mọi giá. Thu thích ở bên cạnh Vy và những lời nói thẳng thật của nó.
– Tí nữa gặp bọn con trai thì không trêu tao nhé, thật sự tao ngượng lắm.
– Vậy vào lớp mày phải kể hết cho tao nhé.
– Cho tao xin, hôm nay ra đề bài cho thi cuối kỳ đấy.
– Xì. Hai đứa điểm cao nhất lớp mà phải sợ à.
Thật sự là ngoài ngôn ngữ mới ra, việc học đại học bên này cũng không khó quá, nhất là năm đầu. Cả Vy và Thu đã quen với cường độ học cao tại trường quốc tế tại Việt Nam, nên làm quen rất nhanh. Trong khi Thu dành thời gian trống để đi làm thêm, Vy tham gia vào các hoạt động của trường, bóng chuyền và đóng kịch.
Lớp business 101 như đứng hình khi 2 cô sinh viên xinh đẹp bước vào lớp. Với khuôn xinh xắn, Vy thả dáng mảnh khảnh của mình trong một chiếc váy 2 dây đen, giày da nâu ngang mắt cá, cùng một chiếc áo khoác bò, chiếc cổ cao cùng xương quai xanh gợi cảm. Thu cũng trẻ trung trong quần jean bó, áo len ôm lên bờ eo và che qua bờ mông cong, tuy dày nhưng không thể che được sự nở nang của cơ thể nàng. Vẻ gợi cảm của hai cô gái tuổi đôi mươi là quá sức của lũ con trai trong lớp, khi thay phiên nhau đến tán tỉnh hai cô du học sinh. Suốt học kỳ vừa rồi. Trong khi Vy có thể trêu chọc lại một cách thoải mái, Thu chỉ có thể cười ngượng ngùng che đi khuôn mặt đỏ hồng của mình.
Tiết học cuối cùng trước khi kiểm tra cuối kỳ trôi qua một cách khẩn trương và vội vã. Ra khỏi lớp thì thấy Khánh và Nam đã đợi hai nàng từ bao giờ. Vy sà vào vòng tay của Khánh, kiễng cả hai chân lên mới hôn được vào má chàng. Khánh cao 1m8, vai rộng lưng to bản, mái tóc bóng bồng bềnh cùng nụ cười luôn thường trực trên môi.
– Kìa Vy, Thu với Nam cười em bây giờ.
– Anh không biết hả, anh Nam đã lấy mất trinh môi của bạn em rồi đó.
– Wow. Vậy mà tao hỏi mày có chuyện gì mới không mà mày không nói gì?
Khánh huých cùi chỏ vào Nam, ngón tay cái giơ ra ngưỡng mộ. Nam lấy người che lấy Thu, cố không để ai thấy khuôn mặt đang đỏ lên trông thấy của Thu. 4 cặp mắt nhìn nhau, quyến luyến nhưng ngượng ngùng không nói nên lời.
Cả bọn đi về hướng cổng trường, nơi có con Audi SUV đen đang đứng đợi. Anh Don đang nghe điện thoại khi cả bọn bước vào xe, Khánh ngồi trên, Thu, Nam và Vy ngồi dưới. Cả bọn nín lắng chờ Don nói chuyện xong, trong khi chiếc xe chầm chậm lăn bánh. Vẻ điềm tĩnh và trưởng thành của anh Don đòi hỏi sự phục tùng của tất cả mọi người xung quanh. Thu ghen tị với Vy nhiều lắm, dù bận rộn nhưng anh Don vẫn dành thứ sáu để chở bạn Vy đi chợ về nhà nấu nướng, hay lâu lâu chở cả bọn xuống trung tâm thành phố chơi. Anh Don gọi Vy là Little Girl (LG), cô gái bé nhỏ.
– Chào mấy đứa. Sorry anh có điện thoại. LG hôm nay có gây phiền toái gì không?
– Xì, anh lúc nào cũng kiếm cớ phạt em. Anh nên phạt Nam với Thu á, hai đứa nó hôm qua đi chơi lẻ không rủ em kìa.
– Anniversary của người ta em đòi đi làm gì. Không lo ôn thi mà suốt ngày chơi bời thôi.
– Em vẫn sẽ thủ khoa kỳ này cho anh xem. Nhưng em muốn được ăn món gì ngon cuối tuần này cơ.
Cả xe rộn ràng tiếng cười vì sự trẻ con nhõng nhẽo của Vy. Một lần nữa, Thu lại thu mình vào suy nghĩ riêng và ngưỡng mộ sự may mắn của Vy. Đằng sau những lời trách yêu và phàn nàn, Don quan tâm và để ý đến cuộc sống của Vy, quan tâm và chăm lo cho Vy một cách trọn vẹn.
Chiếc xe dừng vào một chợ châu Á trên đường. Cả bọn đồng ý lẩu hải sản là lựa chọn hoàn hảo cho một ngày giá lạnh như hôm nay. Một xe đầy những rau, hải sản, mì, thịt viên được chở ra xe. Anh Don cũng táp xe vào cửa hàng rượu gần đó, mua mấy chai soju và bia. Đi thêm mười phút nữa thì cũng về đến nhà. Ánh mắt Thu sáng cùng nụ cười mãn nguyện.
Ngôi nhà hai tầng với mái và gạch đỏ, cửa kính lớn nhìn thẳng vào phòng khách cao rộng, Khu đất nhà chỉ đủ hai xe trước cửa, nhưng vẫn có một khoảng vườn nhỏ trước sân với hoa tulip và hoa hồng trắng. Bậc tam cấp đi vào không gian cao trắng, điểm cùng ánh đèn vàng nhẹ. Phòng khách ngay sau hành lang đi vào, sau đó là phòng ăn, phòng bếp và phòng kính nhìn ra khu vườn đằng sau. Đồ đạc có tông màu gỗ nâu tự nhiên, cùng những bức tranh to trên tường. Cách trang trí đậm chất Á đông làm Thu cảm thấy thân thuộc như nhà mình ở Việt Nam.
– Ok bây giờ Vy với Thu rửa rau và sơ chế củ quả, Khánh và Nam chuẩn bị hải sản, anh sẽ hầm xương làm nước ngọt. Làm xong thì nghỉ ngơi đến sáu giờ tối mình liên hoan nhé.
– Ok anh.
Cả bọn đồng thanh. Chỉ loáng một tí là thức ăn đã được sơ chế và bọc từng đĩa một cho vào tủ lạnh. Mồi nước lẩu hải sản Thái thơm mùi dứa, là chanh, cà chua và ớt. Khánh và Nam lao vội ra chiếc TV sáu mươi inch ngoài phòng khách chơi game, anh Don thì lên phòng làm việc, để lại Thu và Vy ngoài phòng kính. Ngoài kia, khung cảnh mùa đông tối sớm của Canada đã tràn về, một màu xám đơn điệu của những hàng cây trụi lá. Đâu đó những chú sóc đang hối hả lục tìm đồ ăn ở dưới sân để mang về tổ. Thu thích nhất căn phòng này, nó cho Thu sự tự do khám phá thế giới bên ngoài, nhưng vẫn bảo vệ Thu với lớp kính dày bao bọc. Hai đứa như hai con mèo, cuộn tròn trong hai chiếc ghế bành, nhâm nhi socola sữa, đắm chìm trong những câu chuyện tuổi học trò.
Để lại một bình luận