Tại một ngôi trường chỉ dành cho những thằng những quý cô chỉ suốt ngày ăn chơi lêu lổng. Nói thẳng ra đó là trường Trung Cấp Nghề, theo như suy nghĩ của mấy cô mấy chú đó là nơi chẳng ra gì nhưng nếu được tiếp xúc lâu thì chắc hẳn không một ai là có thể quên được.
Tôi là một cậu nhóc khi bước vào năm nhất (à ở đây gọi là năm một năm hai chứ không phải là lớp 10 11 đâu) chỉ biết ngu ngơ vừa đến nhà xe thì bị các anh hỏi thăm rồi. Lúc đó tôi nghĩ mình đã làm gì đâu rồi cũng bị dập cho nát mặt, haizz cảm giác ức lắm vừa bị đánh vừa mất tiền xe còn bị tụi nó phá nữa.
Ngày hôm sau, hôm kia cũng như thế nhưng nhà trường đâu làm gì được tụi nó chỉ viết bản tường trình rồi hứa này nọ rồi cho qua thôi, nên tôi mới tập tành ăn nhậu với mấy ông lớn để dựa hơi thật sự lúc đó chả còn cách nào khác cả, rồi chuyện đến cũng đến mấy thằng đó cũng đánh tôi nhưng đã kịp làm gì đâu thì bị mấy thằng cha kia đánh không ngáp nỗi hì hì.
– Thằng nhỏ này em tao thằng nào đụng nó là không xong với tao đâu.
Rồi từ đó tôi sống yên ổn một thời gian nhưng điều mà tôi thấy chán nhất là ba mẹ tôi:
– Mày học được cái gì đâu thôi nghĩ đi làm!
Mấy bác nghĩ sao về việc này, ai có gia đình có con khoảng 14 đến 17 nên cẩn thận với lời nói của mình nhé đó là độ tuổi thiếu suy nghĩ mà chính những lời nói đó giúp nó cảm thấy vô dụng.
Tôi thì khác tôi lấy mục tiêu đó để cố gắng phấn đấu.
Bỏ mặc lời nói đó tôi vẫn cứ học, nhưng một thời gian cũng giảm ý chí đi và tôi nghĩ học, tưởng chừng như sẽ kết thúc thì cô chủ nhiệm tới nhà khuyên tôi đi học. Và mọi chuyện sẽ không có gì để kể nếu như trong giấc mơ tôi không gặp cô nếu như cô không quan tâm đến tôi.
Năm hai.
Bước vào năm học mới cũng là cô chủ nhiệm ấy.
Bây giờ tôi không còn là thằng nhóc nữa mà đã có tiếng trong trường đi đâu cũng nghe bàn tán đi đâu cũng bị dòm ngó.
– Đấy đấy ông đó quen với tụi du côn đó.
– Tao còn nghe nói ổng đánh nhau ghê lắm.
Tôi không biết nói sao nữa mấy con bánh bèo cứ bàn tán ầm cả lên.
Con trai nói luôn luôn suy nghĩ trước nhưng mấy mẹ thì khác lời nói đi đôi với suy nghĩ nên mấy cuộc cãi nhau thì đàn bà nói nhiều còn đàn ông thì nhìn nhau thôi chứ biết nói gì.
Có nhiều thằng ghét tôi nhưng tôi chả quan tâm điều tôi quan tâm đó là cô chủ nhiệm, cô chỉ cao 1m58 nên cũng hay bị mấy thằng loi choi nó chọc nên tôi lúc nào cũng đi sau thằng nào chọc thì thằng đó an bài rồi. Tôi đánh tổng cộng 7 thằng và tất nhiên cô không hề biết.
– Sao em lúc nào cũng gây chuyện vậy???
– Dạ em…
– Tôi sẽ gọi cho ba mẹ em.
Ba tôi nói rằng mày gây chuyện nữa tao cho mày nghỉ học không nói nhiều.
– Cô à cô đánh em bao nhiêu cũng được cô phạt em bao nhiêu cũng được nhưng đừng gọi cho ba em.
– Được em ra sau trường nhổ sạch đám cỏ kia cho tôi và bây giờ chạy 20 vòng sân nhanh.
Tất nhiên là tôi phải chạy 20 vòng.
– Sao bị phạt chạy mà vui thế không mệt à??
Tôi chỉ cười.
– Theo cô thì cô nghe con tim hay nghe lý trí của mình?
– Tất nhiên là lý trí bởi vì cô luôn suy nghĩ trước khi làm.
– Còn em thì nghe theo con tim của mình.
Tôi chỉ cười, cô thì suy nghĩ một hồi rồi đi.
– Vào lớp học đi sáng mai lên nhổ cỏ đó.
“Cái đám cỏ rộng 400 mét vuông này nhổ tới tết à” tôi thầm nghĩ!
Về tới nhà thì đi giữ gái làng tôi rất ghét mấy thằng làng bên nó cứ qua làng tôi ẹo ẹo như mấy thằng đực rựa ấy.
Sáng hôm sau lên trường xách cuốc ra sau trường dẫn theo 7 con bò để nó nhai cỏ tui ngồi chơi thôi(IQ 200) đến trưa dẫn bò trả lại cho chủ xong chiều cô ra kiểm tra nhưng ai ngờ bò ăn rồi bò ị cho hai mấy bãi kết quả tôi phải đi dọn phân bò.
Sáng hôm sau, trong giờ ra chơi lại có một thằng tự kỷ ngồi trong lớp cắm cúi vẽ hình cô.
– Anh T, mấy thằng kia đánh thằng bạn anh kìa.
Tôi chạy ra như một vị thần mém tí đụng vào mấy con bánh bèo kia.
– Tụi mày làm gì ở đây tính gây lộn à???
– Mắt mày có vấn đề hay sao mà hỏi.
Nó là thằng Phong lé, trả lời xong còn quăng dép vào mặt tôi.
– Thôi có gì từ từ nói đừng nóng.
– Nóng con mẹ mày!
Ngay sau đó nó với ba thằng nữa lao vào tôi.
– Từ từ, tôi vội nói.
– Tụi mày biết là nếu đánh tao thì tụi mày sẽ quy vào tội cố ý gây thương tích và có hai sự lựa chọn dành cho mày.
Một là tù một năm ba tháng.
Hai là bồi thường mười triệu với tất cả chi phí trị liệu cho tao, tụi mày tự lựa chọn đi. Nếu gia đình mày dư tiền thì cứ đánh tao thoải mái.
Với những lý luận của một thằng không biết luật pháp như tôi mà cũng làm cho tụi nó sợ thì tôi cũng không biết nói sao.
– Ok bữa nay tao không tính chuyện này nữa.
Phong lé nói xong rồi bỏ đi.
Thằng bạn tôi nó cáu với tôi.
– Đm sao mày lại để nó đi.
Tôi mới nói.
– Mày sao lúc nào cũng hấp tấp thế, nó 7 thằng mà chỉ có tao với mày sao chơi lại.
– Mày sợ nó à.
Thằng này lại cáu.
– Không phải tao sợ nó mà mình phải nhịn con người có một mạng thôi nên phải nhịn.
Lúc này nó không nói gì nữa chỉ bỏ đi vào lớp.
Đối với thằng Phong lé thì tôi giải quyết êm xuôi thôi mà tôi không muốn cho cô biết chuyện này.
2 tuần trước:
– Cô à, sau này em đánh nhau thì cô phạt em như thế nào?
– Em à, có những chuyện mình cảm thấy qua được thì cho qua đừng có gây rắc rối thêm, với lại cô cũng không muốn thấy em đánh nhau nữa.
– Em biết rồi thưa cô.
Phần 2
Hiện tại.
Đấy đó là lời nói mà cô đã nói với tôi.
Tôi dẫn cha nội mà tôi quen đến chặn thằng phong.
– Ê hồi nãy mày đòi đánh ai?
Vẻ mặt nó hơi sợ ngay lập tức tôi đến cạnh nó:
– Cảm giác bây giờ khó chịu lắm đúng không, bây giờ tao sẽ không đánh mày mày về đi và nhớ lần sau đừng làm gì dại dột nhé.
Tôi là thế đấy luôn đánh vào tâm lý của đối phương chứ không động tay gì cả, và tất nhiên thằng Phong nó cũng chơi thân với tôi hơn còn lũ bánh bèo thì.
– Ô anh T giỏi quá.
– Không cần đánh nhau cũng làm mấy thằng kia sợ.
Đàn bà là thế đấy nói luôn đâu cần suy nghĩ. Còn cô thì chỉ mỉm cười với tôi nhưng nụ cười đó tôi không dám nhìn nếu tôi nhìn thì tôi lại thương cô hơn.
– T thích trời mưa hay nắng.
– Cô thích gì?
– Cô thích trời mưa vì nó làm cho cô cảm thấy mát hơn.
– Còn em thích nắng hơn vì nó làm cho em nhớ đến nụ cười này nhớ đến những gì mình đã thấy trong giấc mơ.
– Nụ cười của ai vậy T, à biết rồi là người T yêu đúng không kể cô nghe đi.
– Rất giống cô nhưng nghiêm khắc hơn cô.
– À ra vậy.
Nhưng cô đâu biết rằng tôi đã thương cô dù biết không thể nào mà đến với cô được. Buổi chiều hôm ấy tôi với cô ngồi nói chuyện với nhau cô quan tâm đến tôi về tất cả mọi mặt, tôi cũng nghe lời cô rất nhiều.
Chiều thứ hai.
– Hôm nay tôi có một số chuyện muốn thông báo với các em, nào các em trật tự.
– Chuyện gì thế cô???
Cả lớp tôi nhao lên.
– Bên nghề sẽ cho các em đi thực tập ba tháng các em có thể xin vào các nhà hàng lớn để học hỏi (tôi học nghề bếp nhá) cụ thể như nào sẽ nói rõ sau.
– Còn việc thứ hai: Tuần qua em nào vi phạm tự giác đứng lên.
Thế là hơn nữa lớp đứng lên trai có gái có nhưng chung quy lại là.
– Dạ thưa cô bạn T dẫn em với thằng Sơn, Hoàng, Minh, Kiệt đi hái xoài trộm ạ.
Thêm một thằng nữa.
– Dạ thưa cô bạn T dẫn em đi đua xe trong nhà trường ạ.
Trong mỗi cuộc đời chúng ta đều có bạn bè nhưng bạn tốt hay xấu thì nên coi lại.
– Về việc bạn T vi phạm cô sẽ xử lý sau còn các em thì cứ theo quy định mà làm, còn mấy bạn nữ sao phạm quy.
– Dạ thưa cô tụi em đi theo mấy bạn kia xem bọn nó hái xoài trộm ạ.
Đó là tiếng của Của con Mai bánh bèo.
Và kết thúc bữa đó mặt ai cũng hầm hầm sát khí và đến giờ ra chơi trong khi tôi đang cố gắng hoàn thiện bức tranh thì đâu ra bốn đến năm con bánh bèo đến chỗ tôi. Tôi sợ nhất là con gái con trai mà ra tay đôi hay hội đồng gì tôi không ngán chớ tụi con gái thì thôi thề nó đánh vào lưng với nội lực ngang với “Như Lai Thần Chưởng” thì xác định in năm dấu tay vào lưng đến hai hôm sau mới hết, chắc các bác cũng từng như tôi rồi. Với lại tính tình của bọn này rất chi là thất thường mới đó còn bám theo mình để ăn xoài mà bây giờ nó cho mình ăn đòn.
Sau buổi học hôm đó tôi lại chạy lên sân thượng để gặp cô, tôi biết sau khi dạy xong cô thường lên đây để ngắm hoàng hôn.
– Ủa sao cô lại lên đây???
Tôi biết thừa nhưng vẫn phải hỏi.
– Ừ cô lên để nhìn quang cảnh xem thế nào.
– Dạ.
– Mà này em biết hoàng hôn nó như thế nào không?
Cô hỏi tôi mắt vẫn nhìn lên trời.
– Dạ không.
– Này nhá nó giống như trời nắng với mưa vậy, hoàng hôn mang nỗi buồn thì sau một đêm bình minh sẽ xóa hết và bắt đầu một ngày mới. Giống như em, em vi phạm khá nhiều nhưng cô lại không phạt em biết vì sao không?
– Dạ không.
– Tại vì đằng sau những vi phạm đó em lại làm rất nhiều việc có ích. Mấy thằng nhóc leo cây bắt tổ chim nhưng em lại cản và mắng tụi nó hay giúp cô lao công quét trần nhà chẳng hạn.
– Nhưng!
– Lúc đầu cô thấy em như thằng bất trị vậy, đánh nhau suốt ngày có lúc cô chỉ muốn đuổi học em nhưng nghề giáo viên không cho phép cô làm điều đó.
– Cô à tại sao cô lại để tụi nhóc kia nó Chọc cô vậy, nhìn không là em chịu không nổi rồi.
– Cô biết chứ, cô còn biết em luôn luôn ở sau cô mà.
– Sao cô biết?
– Haha có ai mà hôm trước chọc cô xong mai lên xin lỗi cô không chứ.
Phụ nữ có một đặc điểm mà đàn ông không có đó là “giác quan thứ sáu” đúng là như vậy những hành động của tôi đều bị cô thấy hết nhưng việc tôi thương thầm cô thì chắc chắn cô không hề biết vì đó là tài của đàn ông hì hì.
– T à cô thấy đám cỏ sau trường nó mọc cao rồi hay là em ra nhổ nha.
– Dạ em xin không dám đâu.
Tôi lắc đầu lia lịa.
– Hi hi.
Lúc này cô cười tít cả mắt lên. Lần đầu tôi thấy cô vui đến thế một năm qua cô cười chỉ xã giao thôi chứ thật ra tôi biết áp lực đè lên đôi vai bé nhỏ ấy rất nhiều. Từ quản lý lớp đến ngày dạy 5 tiết học với xử lý vi phạm rất nhiều tất cả đều dồn vào vai của cô ấy, nghĩ lại tôi cảm thấy bứt rứt nên tôi quyết định giúp cô ấy quản lý lớp thật tốt.
– Thôi trễ rồi, em về đi cô còn mấy cái hồ sơ cần giải quyết.
– Giờ còn giải quyết cái gì để mai đi.
Tôi lại lo cho cô nữa cứ đà này cô sẽ ốm mất.
– Về đi nói không nghe à! Muốn ăn đòn đúng không.
Cô có vẻ giận.
– Dạ thôi em về.
Tôi đành xuống nước mà về. Nhưng thể về được, gọi cho bà già kêu ở nhà thằng Khuê coi đá bóng rồi chờ cô ở nhà xe. Chờ mãi không thấy trong khi mặt trời đã mờ tối nên tôi vào xem thì thấy cô ngủ gục bên đống hồ sơ.
– Một đống hồ sơ mà kêu có mấy cái haizzz.
Tôi than thở một hồi rồi chạy mua cơm cho cô. Tôi biết thế nào cô cũng mệt vì áp lực nhiều đến thế.
– Cô ơi, cô ơi.
Tôi lay nhẹ vai của cô.
– Ai thế?
Cô trả lời giọng rất nhỏ.
– Sao em còn chưa về?
Cô giật mình khi thấy tôi ở đây, nhưng tôi mặc kệ thứ tôi quan tâm lúc này là sức khỏe cô.
– Này ăn đi.
Tôi đưa cho cô rồi rót nước cho cô.
– Cảm ơn nhé, mà em đã ăn gì chưa.
– Rồi.
Nhưng đã kịp ăn gì đâu, vội quá mua cho cô thôi quên mất mình cũng đang đói. Nhìn cô ăn sao giống mèo vậy trời 10 phút nửa hộp còn kêu no nữa, đúng lúc đó bụng tôi réo lên.
– Đệch sao lúc này.
Tôi thầm nghĩ nhưng cô lại cười và đưa phần còn lại cho tôi. Chỉ mất một phút mấy đồng hồ tôi dọn sạch luôn cái hộp.
Cuối cùng tôi giúp cô giải quyết đống hồ sơ rồi về. Tới nhà đóng 3 chén cơm rồi chạy vài dòng xong đi ngủ.
Sáng chủ nhật, một dòng tin nhắn đến tôi”chiều ra biển với cô nhé” thôi thôi tôi lúc này như một thằng điên vậy cảm giác sau khi chơi ma tuý sao thì cảm giác của tôi y như thế.
Phần 3
Chiều hôm đó, tôi mang cho mình cái chai dầu gội hét sô đờ gì ấy để thực hiện kế hoạch “prank” của mình và phi con wave ghẻ đến nhà cô để rước cô hi hi.
– Sao em đến sớm thế?
Cô vừa tưới cây vừa hỏi.
– Giờ tắm mới mát chứ để chiều lạnh lắm.
Tôi biện hộ với lý do củ chuối này.
– Uk chờ cô tí nhé.
5 10 16 phút mới chịu lộ mặt mà khi lộ mặt thì ôi máu mũi xịt hết còn đâu, cô bận áo hai dây với cái quần bị chuột cắn hết mẹ 3/4 rồi.
– Mặc thêm áo khoác nữa rồi đi.
Tôi không dám nhìn lỡ hứng lên rồi đi tù chứ chẳng chơi được.
– Thế này mát mà!
Cô bĩu môi.
– Không được đi ngoài đường người ta nghĩ mình là gì?
– Chị em!
Cô luôn thế đấy cứ tạo niềm hiểm khích cho tôi.
– Mặc áo vào đi khó nhìn quá.
Tôi nói đến đây thì cô mới vào nhà lấy cái áo và nói:
– Ông cụ non!
Chở tới biển thì cô chạy như con nít vậy khác hẳn ở trên trường.
– Sao cô ở trên trường khó lắm mà ở nhà lại dễ chịu vậy. Á á á.
Tôi chưa hỏi xong thì ăn cái véo tai rồi.
– Nói ai khó hả?
Lực càng lúc càng mạnh hơn.
– Hông hông… em không nói thế mà áiiii.
Sau một hồi tra tấn tôi xong cô mới trả lời:
Con người cũng có lúc vui buồn khó chịu hay dễ chịu thì mới ý nghĩa chớ.
Lúc này mới nhớ còn chai sô đờ trong cốp xe thế là chạy vèo ra lấy.
Để lại một bình luận