Phần 6
Sau khi Tử Dương rời đi, không về nhà gỗ nhỏ tìm Lam Dao nữa.
Lam Dao thật sự tức giận:
– Sao hắn lại có thể không cần ta nữa!
Nàng tìm đến Thiếu Lâm Tự, đệ tử canh cửa nói cho nàng biết Tử Dương sư huynh không tiện gặp người khác. Nàng bảo đệ tử canh cửa truyền tin giúp nàng, nhưng tin tức bị trả lại.
Nước mắt đảo quanh hốc mắt nàng, nàng cố nén không khóc, đệ tử canh cửa nhìn thấy đều không đành lòng.
Cuối cùng nàng quật cường lau nước mắt, mong đệ tử canh cửa giúp nàng truyền tin cho Tử Dương…
Đệ tử canh cửa nói với Tử Dương đang cung kính niệm kinh trước mặt Phật Tổ:
– Sư huynh, vị cô nương kia nói… Nàng sẽ quên huynh.
Bởi vì tướng mạo của Tử Dương tuấn tú, đây không phải là lần đầu tiên bị một cô nương quấn lấy. Đệ tử canh cửa coi như không thấy gì, biết sư huynh nhà mình có định lực mười phần, chỉ coi Lam Dao là một ong bướm.
Đệ tử canh cửa cảm thấy Lam Dao là một cô nương xinh đẹp động lòng người như vậy, nếu gặp được nam nhân bình thường, chắc chắn đã được bảo vệ thật tốt. Chỉ tiếc nàng nhìn trúng Tử Dương sư huynh không ăn khói lửa nhân gian.
Tử Dương vẫn chăm chú niệm kinh, giống như hoàn toàn không để ý đến nội dung sư đệ canh cửa nói. Mãi đến khi đệ tử canh cửa rời đi, hắn mới mở to mắt, trong đáy mắt là đau thương.
Vào ban đêm, những người khác đều ngủ cả, trong điện chỉ còn lại mình Tử Dương.
Hắn vì quên Lam Dao không ngừng niệm kinh, cầu xin hóa giải tổn thương trong lòng.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhưng Tử Dương giống như không nghe thấy, vẫn gõ mõ niệm kinh như trước. Nhưng sao hắn có thể không nghe thấy được, công lực của hắn thâm hậu, e rằng cách tám trượng hắn vẫn nghe thấy được.
Lam Dao cười nhẹ, đêm nay nàng vô cùng kiên nhẫn.
Hai tay nàng nhẹ nhàng chạm vào vai hắn, dán sát vào tai hắn thổi một hơi.
Tử Dương không để ý đến nàng, bộ dạng giống như không bị quấy rầy, nhưng tiết tấu gõ mõ lại càng lúc càng nhanh.
– Tử Dương, ta rất nhớ chàng.
Mõ dừng một lát, lại tiếp tục.
Bộ ngực mềm mại của Lam Dao áp sát vào tấm lưng nở nang của hắn, hai tay non mịn mò vào trong vạt áo, lướt nhẹ trong ngực hắn, đầu lưỡi liếm từ cổ đến viền tai hắn.
Tử Dương vẫn bình tĩnh, không muốn bị nàng quấy rầy. Vốn tưởng rằng mình đã qua cửa, không ngờ bỗng nhiên Lam Dao lại ngậm chặt lấy vành tai hắn.
Toàn thân hắn cứng đờ.
Lam Dao còn muốn sờ xuống dưới lại bị Tử Dương đẩy ra, ngã nhào xuống đất.
Tử Dương đứng dậy, cau mày, nhìn Lam Dao từ trên xuống dưới:
– Nàng tới đây làm gì?
Lam Dao bị bại lộ thân phận, cũng không che giấu gì nữa. Nàng xinh đẹp nằm nghiêng trên mặt đất, một tay chống đầu, một tay tung tơ tằm ra, kéo Tử Dương đến gần mình…
Tử Dương không ngờ nàng dám khoe khoang võ công trước mặt mình, không chút để ý nên bị tơ tằm kéo lấy, đè lên người nàng.
Trên người nàng có hương thơm nhàn nhạt, lúc động tình trở nên nồng đậm, thúc giục dục niệm của người ta sâu hơn.
Đôi mắt của Tử Dương lạnh lùng, ngữ khí không sóng không gió:
– Người trong Ma Giáo tự tiện xông vào Thánh địa của Phật giáo, nàng không sợ ta giết nàng sao?
Tay hắn bóp cổ nàng, nhưng không dùng lực.
Lam Dao không chút để ý, kéo tay hắn ra, lại ôm lấy cổ của hắn. Môi hai người chỉ cách chưa tới một ngón tay, hơi thở ẩm ướt nóng bỏng làm bầu không khí càng thêm ái muội dâm mị.
– Giết ta không có ý nghĩa gì.
Lam Dao hôn hắn một cái, tiếp tục nói:
– Địt chết ta là được rồi.
Để lại một bình luận