Phần 4
Khi đó, Cục Văn hóa có một cục trưởng, ba cục phó và tổng cộng hai chiếc xe hơi. Ngoài ba tôi còn có một tài xế khác, và ba tôi là tài xế toàn thời gian của ông Phương.
Tuy nhiên, tôi thấy rằng hầu như mỗi khi có một phó giám đốc nào đó cần tài xế đi công tác, ông Phương không để cho tài xế kia đi mà để ba tôi đi. Theo lời ông Phương là muốn ba tôi kiếm được nhiều tiền trợ cấp đường dài hơn, về cơ bản là hai lần một tháng, ít khi nào một lần.
Điều kỳ lạ hơn nữa là về cơ bản, bất cứ khi nào ba tôi đi công tác, mẹ tôi sẽ sắp xếp cho tôi ăn trưa ở nhà ông nội tôi. Tại sao lại có một sự trùng hợp như vậy nhỉ? Tôi mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì vậy tôi bắt đầu chú ý hơn!
Một lần khác, ba tôi lại đi công tác. Mẹ tôi rất muốn tôi ăn tối ở nhà ông nội vào buổi trưa, nói rằng mẹ không thể về nấu ăn vào buổi trưa vì bận công việc ở cơ quan. Tôi quyết định đi theo mẹ để xem chuyện gì đang xảy ra với mẹ.
Trong giờ nghỉ, tôi đến cửa hàng nhỏ trong trường và gọi điện thoại đến nhà ông nội, nói rằng buổi trưa tôi sẽ ăn trưa ở nhà bạn học cùng lớp. Trường tiểu học tan học lúc 11 giờ 45 phút trưa, và cơ quan của mẹ tôi tan sở lúc 12 giờ trưa.
Có sự khác biệt về thời gian là 15 phút ở giữa, và chỉ mất khoảng 10 phút để đi bộ từ trường của tôi đến cơ quan của mẹ tôi. Sau khi ra khỏi cổng trường, tôi chạy một mạch tới cơ quan của mẹ và lẩn trốn.
Tôi vừa cúi đầu nhìn quanh lần đầu tiên thì thấy mẹ tôi từ cổng Cục văn hóa đi ra, còn tôi đi theo mẹ từ xa. Trên đường đi, mẹ tôi không hề có ý đi đường vòng hay làm gì đó mà đi thẳng về nhà.
Tôi tự hỏi khi ở một góc nhỏ đối diện với lối vào sân lớn, rằng tôi có nghĩ lầm về mẹ mình không? Nhưng mẹ tôi rõ ràng nói rằng buổi trưa có việc phải làm, vậy tại sao mẹ lại về nhà? Tôi hơi khó chịu và muốn quay lại trường học, nhưng khi tôi quay lại và ngẩng đầu lên thì thấy ngay chiếc xe mà ba tôi thường lái, đang chạy về phía sân tòa nhà tôi.
Ba tôi đang đi công tác bằng xe hơi, vậy ai đang lái chiếc xe này? Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc xe. Nó không chạy vào sân nhà tôi mà vào sân của một khách sạn bên cạnh.
Ngay sau đó, tôi thấy ông Phương từ trong xe bước ra, nhìn quanh rồi đi nhanh về phía sân nhà tôi, đầu cúi xuống. Khi ông ấy đi vô sân, tôi lặng lẽ đi theo và theo dõi ông ấy từ khoảng cách xa. Khi tới trước tòa nhà, tôi nhìn quanh và đi vào. Tôi chạy theo nhưng không theo cầu thang. Thay vào đó, tôi nghe tiếng bước chân của ông ấy ở đầu cầu thang tầng một, tầng hai, tầng ba, tầng bốn, sau đó là tiếng mở cửa và đóng cửa. Hàng lang lại trở nên im lặng!
Chỉ trong giây lát, tôi có mặt ở tầng bốn. Đúng vậy, có vẻ như ông Phương đã điều ba tôi đi để hẹn hò với mẹ tôi! Nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy một sự phẫn uất bùng nổ, nhưng cũng đồng thời có một sự kích thích không thể giải thích được, và nhiều hơn nữa là một sự tò mò.
Tôi cố chịu đựng cơn đói của mình và nhìn chằm chằm vào một kho chứa than không khóa cửa ở góc tầng dưới nhà tôi. Sau gần một giờ, tôi ra khỏi nhà với cái đầu cúi gằm. Mười phút sau, mẹ tôi cũng bước ra với túi xách trên tay và một túi nhựa.
Tôi đi theo mẹ từ xa, thấy mẹ rời khỏi khu nhà và đi về phía cơ quan. Sau khi đi bộ vài phút, tôi thấy mẹ ném cái túi nhựa trên tay xuống bãi rác bên đường. Tôi tiếp tục theo dõi và thấy rằng mẹ tôi đã đi làm nên tôi quay lại trường mà không đi theo nữa.
Người cha đáng thương của tôi cũng cảm tạ đối phương vì lòng biết ơn, người cha ngu dốt thường xuyên nói đi nói lại rằng hai nhà chúng tôi có quan hệ tốt và ông Phương đối xử với ông thật chu đáo. Nhưng ba tôi không hề biết rằng ông Phương cố tình đuổi ba đi để làm tròn “việc tốt” với mẹ tôi.
Khi ba tôi trở về vào đêm hôm đó, ông vui vẻ nói rằng thủ trưởng Phương đã cho ông thêm 150 nhân dân tệ, và yêu cầu mẹ tôi cảm ơn ông Phương. Mặc dù trong lòng không thích ba tôi, nhưng tôi nghĩ ông rất đáng thương. Vợ mình hẹn hò với người khác, và mình vẫn muốn cảm ơn hắn!
Tôi trằn trọc trên giường vào ban đêm và không thể ngủ được. Mặc dù tôi đã có một số tưởng tượng về những gì mẹ tôi và ông Phương sẽ làm, nhưng chính xác họ đã làm gì? Tôi lại không có hình ảnh cụ thể.
Đột nhiên tôi có một ý nghĩ rất mạnh mẽ rằng tôi muốn xem mẹ tôi và ông Phương hẹn hò nhau như thế nào. Tôi sẽ làm gì? Làm sao tôi biết? Đương nhiên là nhìn lén, nhưng bằng cách nào? Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong tâm trí tôi.
Sau này, tôi theo mẹ hai lần, lần nào ông Phương cũng điều chuyển ba tôi đi công tác. Ông Phương đến nhà tôi vào buổi trưa. Lần nào mẹ tôi xuống nhà cũng xách theo một túi rác, mỗi lần ra khỏi sân để đi trước một đoạn nhất định rồi quăng nó vào bãi rác.
Lạ thật, có nơi chứa rác ngay cạnh lối vào căn hộ ở tầng dưới nhà tôi. Vậy tại sao lần nào mẹ cũng phải đi xa mới vứt? Tính tò mò khiến có lần thấy mẹ tôi quăng cái túi nhựa đi, tôi nhìn quanh không thấy ai để ý bèn nhặt cái túi nhựa lên, chạy đến một nơi không có ai ở gần và mở nó ra. Bên trong có bảy hoặc tám cuộn giấy vệ sinh và hai viên thuốc tránh thai. Bao cao su, giấy vệ sinh vẫn còn ướt và có một thứ chất lỏng màu trắng ở trong bao cao su.
Mặc dù tôi chưa bao giờ tận mắt chứng kiến người thật làm tình, nhưng đương nhiên tôi biết sự việc là gì và ý nghĩa của chúng sau khi xem phim khiêu dâm. Điều này càng khiến tôi nóng lòng muốn tìm cách xem mẹ tôi và ông Phương quan hệ tình dục như thế nào. Nhưng làm cách nào để tôi có thể bí mật nhìn thấy họ khi ông Phương đến nhà tôi để hẹn hò? Làm cách nào để họ không phát hiện? Điều này lại khiến tôi bối rối.
Mùa hè sớm trôi qua trong sự giày vò của sự tò mò. Một ngày nọ, mẹ tôi sắp xếp quần áo cho tôi mặc vào mùa hè. Tôi gói ghém đồ đạc và cất vào cái tủ trên tường ở phòng tôi.
Trên bức tường ngăn cách phòng tôi và phòng mẹ tôi có một dãy tủ âm tường treo lơ lửng từ hồi xây nhà. Khi tôi đang đứng trên chiếc tủ thấp ở cuối giường và xếp quần áo vô tủ thì chợt nhận ra rằng chiếc tủ trong phòng tôi chỉ cách nhau với phòng ba mẹ tôi một bức tường. Có một thanh giằng ngang nhỏ trên tường với một cửa chớp bằng gỗ, nghĩa là có thể nhìn thấy phòng ngủ của mẹ tôi trong tủ quần áo!
Trời ơi, tôi phấn khích quá! Đây chẳng phải là một nơi tuyệt vời để nhìn lén hay sao? Vào buổi tối, tôi đã lên một kế hoạch cẩn thận và bắt đầu chờ đợi chuyến công tác tiếp theo của ba tôi.
Ngày 14 tháng 10, tôi vẫn nhớ rất rõ ngày này. Gần một tháng trôi qua kể từ khi ba tôi đi công tác lần trước, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
Vài ngày sau, ba tôi về nhà vào buổi tối và nói rằng ông sẽ đến Sở Văn hóa tỉnh để gặp một phó giám đốc vào ngày hôm sau. Tôi biết đây chắc chắn lại là ý tưởng của ông Phương!
Tất nhiên rồi, ba tôi đi làm sớm vào ngày hôm sau. Khi tôi chuẩn bị đến trường sau bữa sáng, mẹ tôi nói:
“Tiểu Tuệ, trưa nay mẹ sẽ vô thành phố để nghiên cứu rồi ăn trưa nên trưa nay con tới nhà ông nội ăn nha!”
Tôi vừa nghe đã hiểu, hình như mẹ tôi đã thảo luận với ông Phương, và tôi phải xem hôm nay họ sẽ làm gì. Thế là tôi đồng ý ngay, nhưng nói với mẹ:
“Dạo này sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi, giáo viên giao rất nhiều bài tập về nhà vào buổi trưa. Nếu tới nhà ông nội mất thời gian quá, mẹ cho con ít tiền con ăn ở ngoài đi.”
Mẹ tôi suy nghĩ một lúc rồi đưa cho tôi 10 nhân dân tệ, nói rằng tôi phải ăn chứ không được mua đồ ăn vặt.
Tôi hầu như không học được gì suốt cả buổi sáng, trong lòng tôi luôn nghĩ về kế hoạch, và hơn thế nữa đó là kế hoạch không thể giải thích được với chút phấn khích trong sự tò mò.
Ngay khi tan học buổi sáng, tôi chạy thật nhanh về nhà. Vừa về đến nhà, tôi chui ngay vô phòng, leo vô chiếc tủ thấp ở cuối giường. Mở tủ quần áo, tôi đẩy hành lý trong tủ sang một bên rồi leo lên. May mắn là tôi không cao, chỉ hơi mập, trong tủ chỉ có hai cái túi nhỏ nên không gian cũng khá rộng. Ngoài ra, tôi có thể dựa vào mấy cái túi, vì vậy tôi có thể nằm nghiêng. Bên trong cũng không quá khó chịu, vì vậy tôi lặng lẽ chờ đợi nhưng lo lắng.
Cửa sổ ngang nằm ngay giữa phần trên của bức tường phòng mẹ tôi. Tôi có thể nhìn thấy hầu hết mọi nơi trong phòng mẹ khi thay đổi góc nhìn một chút trong tủ quần áo. Tôi lẻn vô phòng mẹ để kiểm tra thì không thể thấy gì bên trong thanh giằng ngang. Chỉ cần tôi không phát ra tiếng động, sẽ không ai biết rằng có một đôi mắt đang nhìn lén ở bên trong.
Chờ đợi luôn lâu, nhưng thực tế chỉ khoảng 10 phút, cuối cùng tôi cũng nghe tiếng mở cửa. Với tiếng bước chân, mẹ tôi xuất hiện trong phòng ngủ. Sau khi vô phòng, mẹ lại rời khỏi phòng sau đó và âm thanh phát ra từ phòng bếp. Chỉ vài phút sau, tôi nghe tiếng mẹ từ trong bếp đi ra, mẹ bắt máy và tôi nghe mẹ nói:
“À, em về nhà rồi… Ờ, được rồi, vậy em sẽ không làm chuyện đó.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi lại nghe tiếng bước chân của mẹ, lần này là bước vô phòng tắm. Không lâu sau đó, tôi nghe có tiếng gõ cửa nhẹ. Sau đó tôi nghe tiếng mẹ tôi bước ra khỏi phòng tắm, rồi tôi nghe tiếng cửa mở và đóng. Tôi chỉ nghe tiếng mẹ nói:
“Sao nhanh vậy?”
Bên tai tôi vang lên giọng nói của một người đàn ông:
“Lúc gọi điện cho em, anh đang ở dưới lầu mà.”
Đúng vậy, giọng nói chắc chắn là giọng của ông Phương.
Ngay sau đó, tôi nghe tiếng mẹ nói:
“Ồ, làm gì vội vàng như thế? Anh mang đồ ăn tới rồi thì ăn trước đi.”
Ông ấy dường như đang đẩy hoặc kéo mẹ vô phòng khi nói, vì tôi nghe tiếng bước chân khi ông ấy đang nói chuyện.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc tôi đã thấy ông Phương ôm mẹ tôi bước vô phòng ngủ. Mẹ đi trước và được ông Phương ôm chặt. Một tay ông ấy vòng qua eo mẹ từ phía sau, tay còn lại vuốt ve ngực mẹ. Ông ấy cứ hôn cổ và tai mẹ.
Khi mẹ tôi bị đẩy tới bên giường, mẹ xô ông ấy ra và nói:
“Chờ chút đã, để em kéo rèm lại.”
Ông Phương vuốt ve cổ mẹ và nói:
“Em nói gì vậy? Nhà em ở tầng bốn, xung quanh không có nhà nào khác thì ai nhìn vô đây được? Tống Mai ơi, lại đây với anh nhanh nào, anh nhớ em lắm.”
Mẹ tôi dường như không còn ý định phản đối nữa. Mẹ dựa người vào vòng tay ông Phương, để cho ông ấy sờ soạng và hôn hít một cách suồng sã, nhưng ngoài miệng lại nói:
“Bây giờ anh gần như biến thái rồi đó nghen, hôm qua còn dám động tay động chân ngay trong văn phòng của anh luôn. Em sẽ không tới đó nữa đâu. Khi anh đang ở trong văn phòng, nếu lỡ có ai nhìn thấy em thì còn mặt mũi nào mà sống nữa!”
Ông Phương lại hôn ngấu nghiến cổ mẹ, tiếp tục nhào nặn vú mẹ và nói:
“Ai biểu em quyến rũ quá làm chi? Anh nhớ em ghê gớm luôn.”
Mẹ lườm mắt nhìn ông ấy rồi nói:
“Sao không về với vợ đi, để bả chăm sóc cho anh.”
Ông Phương bắt đầu kéo dây nịt ngực của mẹ tôi sang hai bên, rất nhanh chóng cái nịt ngực và phía thân trước của mẹ lộ ra.
Mẹ tôi mặc một cái nịt ngực màu trắng, và cặp vú trắng như tuyết của mẹ được nó nâng cao hai bầu vú tròn trịa và mềm mại, tạo thành một khe vú sâu ở giữa.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh xuân trên ngực mẹ tôi khiến tôi không khỏi nuốt nước miếng.
Ông Phương tiếp tục cởi khuy nịt ngực của mẹ và nói:
“Đừng nhắc đến trái dưa mùa đông một khúc đó, bả làm sao so bì được với em. Em không biết tấm lòng của anh hay sao? Tất cả đều dành cho em.”
Trong khi nói, cái nịt ngực của mẹ tôi đã bị tuột xuống bụng, và ông Phương đã hoàn toàn lột bỏ nịt ngực trên người mẹ.
Tôi mở to mắt nhìn cơ thể mẹ tôi. Làn da trắng như tuyết khiến tôi lóa mắt. Vú mẹ tôi không to, không thể so sánh được với những người phụ nữ trong phim, nhưng nó săn chắc. Hai núm vú nhỏ trên đỉnh bầu vú giống như hai viên hồng ngọc, quầng vú màu đỏ sẫm có kích cỡ tương đương đồng xu, như bông hoa nở ra trong không trung.
Ông Phương đưa tay lên chộp lấy một bên vú mẹ tôi một cách thô bạo, phần thịt vú trắng nõn và mềm mại bật ra từ kẽ hở giữa các ngón tay ông ấy. Hai tay ông ấy nâng nhẹ phần dưới bầu vú của mẹ tôi vài lần, sau đó ông ấy bóp và nhào nặn vú mẹ. Trong tay ông ấy, vú mẹ tôi không ngừng thay đổi hình dạng. Ông Phương còn dùng ngón tay nhéo vô núm vú đỏ tươi của mẹ nữa. Hai núm vú bị cọ xát mạnh, thỉnh thoảng ông ấy dùng móng tay cào vào chúng.
Được kích thích bởi bàn tay của ông Phương, hai núm vú nhỏ giống như hai viên ngọc của mẹ tôi trở nên cứng lại và phồng lên cỡ hột sen. Cùng lúc đó, hai cái đầu của mẹ và ông Phương sáp lại gần nhau, và tôi nghe tiếng “chụt chụt” phát ra.
Một lát sau, ông Phương vòng tay ôm eo mẹ tôi và hôn dưới cổ mẹ đến khi mặt ông ấy ở giữa hai bầu vú của mẹ. Sau khi hôn qua lại hai bầu vú thỏa thuê, ông ấy ngậm một núm vú của mẹ tôi vô miệng rồi bú nút và liếm láp.
Mẹ đưa tay lên giữ đầu ông Phương để duy trì tư thế ngửa ra sau, cái miệng nhỏ nhắn của mẹ tôi hơi hé mở:
“Um… um… Làm nhẹ thôi anh, đau em…”
Ông Phương nhẹ nhàng đặt mẹ tôi xuống giường, giờ thì thuận tiện hơn nhiều. Trong khi hôn vú mẹ tôi, ông ấy mò Ɩồŋ mẹ qua lớp quần. Sau một lúc, ông ấy bắt đầu cởi khuy và kéo khóa quần của mẹ tôi.
Cái quần nhanh chóng được cởi ra, và ông Phương khéo léo luồn tay vô trong quần lót của mẹ tôi để mò Ɩồŋ.
Tôi nghe tiếng thở hổn hển nhè nhẹ của mẹ trở nên ngắn dần. Ông Phương sờ sẫm trong đó một lúc rồi rút tay ra khỏi quần lót của mẹ, kéo cạp quần mẹ rồi tuột xuống. Mẹ tôi hơi hẩy đít lên cho ông Phương tuột quần dài xuống tới đầu gối.
Cặp đùi trắng như tuyết của mẹ và chiếc quần lót màu trắng hiện ra trước mắt tôi.
Ông Phương tiếp tục hôn vú mẹ, bắt đầu dùng tay vuốt ve Ɩồŋ mẹ, đồng thời dùng một chân đẩy và móc chiếc quần dài của mẹ. Sau vài cú đá, quần dài của mẹ tôi bị tuột xuống mắt cá chân. Mẹ tôi đá chân vài cái, thế là cái quần cuối cùng cũng rơi khỏi cơ thể của mẹ.
Vì đang nhìn thẳng từ trên cao xuống nên tôi vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt của mẹ tôi, mặc dù mẹ đang nằm ngửa. Tôi thấy mẹ khẽ nhắm mắt, hai lỗ mũi phập phồng cứ nở ra rồi thu vào.
Khi ông Phương thò tay vô trong quần lót của mẹ tôi để sờ Ɩồŋ, tôi thấy mẹ tôi hơi cau mày, răng cắn nhẹ môi dưới, má lúm đồng tiền ngọc ngà và trắng nõn trở nên ửng hồng như đang say, xuân ý thấp thoáng. Tôi nghe những tiếng rên rỉ nông cạn và nhỏ nhẹ của mẹ, không biết phát ra từ cổ họng hay từ mũi mẹ:
“Uh… uh…”
Hai chân của mẹ tôi kẹp chặt vào nhau, cọ xát qua lại nhẹ nhàng, vướng víu vào nhau.
Ông Phương vừa bú vú mẹ tôi vừa sờ sẫm Ɩồŋ mẹ bên trong quần lót. Bỗng ông nhả núm vú ra khỏi miệng và nói với mẹ:
“Hôm qua anh đã nghĩ về em từ khi em rời đi. Anh cảm thấy rất ghen khi nghĩ là em với chồng em quan hệ trên giường vào ban đêm. Anh không ngủ được luôn. Khi nghĩ đến em ở trong văn phòng, anh không thể chịu nổi. Bây giờ em hãy cảm nhận nó đi.”
Nói xong, ông Phương nắm tay mẹ tôi đặt lên háng ông ấy, ấn vào và xoa bóp:
“Em rờ đi, nó cứng ngắc luôn.”
Ông ấy mở khóa quần, móc cặċ ra rồi dúi đầu cặċ vào tay mẹ tôi. Mẹ vùng vằng nói:
“Nếu anh cứ nghĩ chuyện tầm bậy hoài thì sẽ không nghĩ ngợi được gì cho công việc đâu.”
Mặc dù mẹ tôi nói vậy, tay mẹ vẫn bị ông Phương kéo và ấn vô cặċ ông ấy. Dường như mẹ phải cố tránh né vài lần, và cuối cùng đã cầm cặċ ông ấy và vuốt ve lên xuống thật nhẹ nhàng. Đầu cặċ màu đỏ tía của ông Phương thấp thoáng hiện ra giữa những ngón tay trắng trẻo mềm mại của mẹ tôi.
Bị ông Phương hôn hít và sờ soạng, mặt mẹ tôi đỏ bừng, ngực mẹ phập phồng theo nhịp thở dồn dập.
Một hồi sau, ông Phương rút tay ra khỏi quần lót của mẹ tôi, đưa nó ra trước mặt mẹ và lắc tay. Ngay cả ở trong tủ quần áo, tôi cũng thấy thứ gì đó sáng bóng trên ngón tay của ông ấy. Đó chính là khí Ɩồŋ của mẹ tôi!
Đó là dâm khí chảy ra từ trong Ɩồŋ mẹ tôi. Tôi thực sự không ngờ là nó nhiều như vậy. Tôi hào hứng nuốt nước miếng, bất giác đưa tay vào háng mình để giữ con cặċ, và một trái cầu lửa đang bốc lên ở bụng dưới của tôi.
Mẹ tôi quay đầu đi để tránh nhìn những ngón tay của ông Phương đang giơ ra trước mặt mình, nói với giọng có chút tức giận:
“Bây giờ anh thật sự đi quá xa rồi đó, định bắt em làm gì đây?”
Ông Phương mỉm cười và sau đó nói với giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ:
“Được rồi, không cho anh trêu chọc em nữa hả? Anh sai rồi, anh sai rồi.”
Ông Phương đưa ngón tay vô miệng và mút nó một cách ngon lành, sau đó nhìn xuống mẹ tôi đang trong vòng tay ông ấy và nói:
“Ái chà, thơm quá, dâm khí của em có khác nha.”
Nói xong, ông ấy đứng dậy, nhanh chóng cởi quần áo của mình, rồi cởi luôn quần lót của mẹ tôi ra.
Lúc này cơ thể của mẹ tôi hoàn toàn trần truồng trong không trung và hiện diện ngay trước mắt tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cơ thể trần truồng của mẹ tôi!
Tôi thấy mái tóc đen của mẹ tôi xõa tung trên giường, mắt mẹ khép hờ trên khuôn mặt trái xoan chuẩn mực. Mặt mẹ hơi ửng hồng, cơ thể mềm mại và mượt mà, làn da trắng nõn như phấn, vú trắng phau như tuyết. Hai núm vú đỏ tươi như mã não hấp dẫn, đôi chân ngọc ngà cân đối và thon thả, phần bụng ở dưới rốn hơi đầy đặn, vùng tam giác bí ẩn giữa hai chân hơi nhô lên, và lông mu tươi tốt đã có chút ẩm ướt.
Tôi ở trong tủ quần áo, thèm thuồng nhìn cơ thể mẹ tôi. Cặc tôi trước đây thỉnh thoảng mới cương cứng, giờ đang cương to lên và đau nhức. Trước đây tôi chỉ xem ba mẹ đụ đéo nhau, nhưng bây giờ mẹ tôi sắp đụ đéo với người đàn ông khác ngay trước mắt tôi. Tôi phải một tay che miệng và tay còn lại cầm con cặċ cương cứng của mình với sự kích thích.
Sau khi ông Phương nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người mình, ông ấy lao vào người mẹ. Nhưng mẹ tôi bất ngờ ngồi dậy và đẩy ông ấy ra rồi nói:
“Mang bao cao su vào.”
Sau đó ông Phương đi tới tủ quần áo trong phòng mẹ, ngồi xổm xuống và vươn tay sờ soạng vào kẽ hở giữa ngăn tủ và sàn nhà, vội vàng lấy ra một cái hộp nhỏ. Ông ấy mở hộp lấy ra hai cái bao cao su và đi về phía giường. Trong khi đi, ông ấy xé một cái túi bao cao su. Khi lên giường, ông ấy lấy bao ra khỏi túi và nói với mẹ tôi:
“Giúp anh tròng nó vô nào.”
Mẹ tôi đang ngồi trên giường, trừng mắt nhìn ông ấy và nói:
“Tởm quá à, thôi anh tự làm đi.”
Ông Phương tỏ vẻ bất lực, khẽ lắc đầu rồi thôi không nói nữa. Ông ấy khéo léo tròng bao cao su vào cặċ mình rồi đẩy mẹ tôi xuống giường, đưa tay giữ một chân của mẹ tôi, cơ thể ông ấy chúi tới trước giữa hai chân của mẹ.
Sau đó mẹ tôi và ông Phương cùng kêu lên những tiếng “um…” và “oh…” cùng một lúc.
Tôi thực sự không thể tường thuật chi tiết ở đây. Tôi thực sự đã thấy mẹ tôi và ông Phương ngoại tình. Tuyệt đối không còn nghi ngờ điều đó. Nhưng vì thời gian đã lâu và thực tế là lúc đó tôi còn trẻ, những ký ức về các chi tiết tôi nhìn thấy lúc đó đã không còn đầy đủ. Vì vậy đoạn mô tả cảnh ông Phương và mẹ tôi đụ đéo nhau đã được trộn lẫn với trí tưởng tượng. Do trình độ viết lách của tôi có hạn nên tôi đã không còn bút lực khi viết đến đây.
Theo những gì tôi có thể nhớ, họ đụ nhau hai lần. Lần đầu tiên thực sự được thực hiện bằng cách ông Phương đứng trên sàn nhà với đôi chân của mẹ tôi trên vai. Ban đầu, mẹ tôi muốn mặc quần áo, nhưng ông Phương không cho mẹ mặc. Mẹ tôi trần truồng ra phòng khách lấy cơm. Tôi nhớ là họ ăn mì sợi.
Sau bữa ăn, cả hai nằm trên giường và nói chuyện một lúc. Sau đó ông Phương lại bắt đầu sờ soạng mẹ tôi. Và hai người đã đéo nhau lần thứ hai, lần này họ dùng tư thế nam trên nữ dưới thông thường. Hai lần đều kéo dài khoảng mười phút. Mẹ tôi không la hét và nói tục giống như trong phim hay truyện sex. Hầu hết thời gian mẹ nhắm mắt lại và thốt ra từ miệng hoặc khoang mũi những tiếng rất nhỏ “hm… hm…”
Mỗi lần sau khi ông Phương và mẹ tôi đụ đéo xong, mẹ tôi đứng dậy lấy giấy vệ sinh để lau sạch cho mình trước rồi đưa cho ông Phương một ít giấy để lau chùi.
Sau lần thứ hai, khi nghỉ ngơi khoảng 15 phút, ông Phương mặc quần áo vào và rời đi. Mẹ tôi đi vô phòng tắm để rửa ráy, sau đó mặc đồ vào rồi ra khỏi nhà.
Khi họ đã đi hết, tôi cảm thấy quần áo của mình gần như ướt sũng. Trong tủ quần áo, ngoại trừ cửa chớp nhỏ, các cửa sổ đều bị bịt kín. Và vì phải dựa vào sức nặng, cộng với sự căng thẳng và phấn khích nên người tôi đẫm mồ hôi.
Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy một người đàn ông và một người đàn bà đụ đéo nhau, và thứ tôi nhìn thấy là mẹ tôi ngoại tình với người đàn ông khác. Điều này cho tôi nhận thức trực quan nhất về tình dục. Loại hưng phấn vô song này gần như chiếm hết tâm tư của tôi nên tôi không cảm thấy chán ghét mẹ tôi vì sự lừa dối của mẹ với ba.
Trong nhiều ngày, tôi đắm chìm trong sự phấn khích của việc nhìn lén, và khi về đến nhà, tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Tôi như không biết gì cả, ngoại trừ việc thỉnh thoảng cảm thấy hơi khó chịu khi thấy ba tôi.
Gần một tháng sau, tôi lại một lần nữa nhìn lén mẹ tôi ngoại tình với ông Phương, điều này vẫn khiến tôi rất phấn khích.
Sau đó, ngoài thích thú và phấn khích, tôi còn có một cảm giác lạ về mẹ tôi. Tôi bắt đầu nhận ra rằng mẹ không chỉ là mẹ tôi mà còn là một người đàn bà. Tôi so sánh mẹ tôi với những người phụ nữ trong phim khiêu dâm, để đánh giá cao. Mẹ tôi ngày càng đẹp hơn trong mắt tôi, và tôi đã nhiều lần mơ thấy trong một bộ phim, trong phim đó, mẹ tôi đang làm tình.
À, tôi chưa mô tả ngoại hình của mẹ tôi trước đây, vì vậy tôi sẽ giới thiệu sơ qua. Chiều cao của mẹ tôi là 1,62m. Tôi không biết cân nặng của mẹ tôi hồi đó, nhưng dáng mẹ hơi thon thả. Trong hai năm vừa qua, mẹ tôi có vẻ hơi tăng cân. Mẹ bắt đầu giảm cân vào năm ngoái nên bây giờ mẹ tôi trông mảnh mai như trước.
Khi đó, mẹ tôi để tóc dài thẳng, nhưng sau này về cơ bản là tóc dài xoăn. Mẹ đã cắt ngắn một lần trong hai năm qua, nhưng hóa ra nó lại trông rất già nên mẹ tôi không bao giờ cắt nữa mà để tóc xoăn dài. Mẹ tôi không có khuôn mặt trái xoan như cái dùi, kiểu khuôn mặt của những người nổi tiếng trên internet, mà là khuôn mặt trái xoan kiểu truyền thống.
Ngoại hình của mẹ tôi không gây cho người ta ấn tượng choáng ngợp nhưng lại rất hấp dẫn, càng nhìn càng thấy thú vị. Cũng có người hỏi rằng mẹ tôi trông giống với ngôi sao nào đó không. Dường như không có ca sĩ, diễn viên điện ảnh hay truyền hình nào giống mẹ tôi. Nhưng có một diễn viên kinh kịch tên là Lý Tinh Tố giống mẹ tôi hơn cả. Dù sao thì mẹ tôi cũng trẻ hơn bà ấy rất nhiều, và khuôn mặt của mẹ cũng không bầu bĩnh như Lý Tinh Tố. Ngoại trừ lông mày, mắt và miệng, họ giống nhau gần như 70%.
Vài năm trước, tôi đã xem Gala Lễ hội mùa xuân trên truyền hình vệ tinh Liêu Ninh và thấy Lý Tinh Tố hát lần đầu tiên. Hai mẹ con tôi thậm chí đã nói về chuyện mẹ tôi hao hao giống bà ấy. Dáng mẹ tôi nói chung là rất cân đối. Trong hai năm qua, mẹ tôi trở nên mập hơn khi già hơn. Nhưng năm ngoái mẹ đã giảm cân và bắt đầu học yoga. Bây giờ tỷ lệ tổng thể của vóc dáng mẹ tôi vẫn rất cân đối, đặc biệt là đôi chân rất thon thả, trông rất đẹp khi mẹ mặc váy mùa hè. Chỉ có điều là vú mẹ không được to lắm, thậm chí có hơi nhỏ. Trong khi đó đít mẹ lại đẹp.
Điều đáng khen ngợi là làn da của mẹ tôi rất tốt, nó rất trắng trẻo và mỏng manh. Ngoài những vết rạn da để lại trên bụng sau khi mẹ sinh ra tôi, nếu không nhìn những vết chân chim trên mặt mẹ, chỉ nhìn từ cổ trở xuống thì trông mẹ tôi trẻ hơn mười tuổi.
Để lại một bình luận