Tao nhớ hồi năm đầu, lúc mà tao chưa chuyển sang xóm trọ chỗ Mỹ Đình thì là ở xóm cave. Hồi đó còn ngáo ngơ đéo biết gì, nhìn thấy các chị em cứ ngực với đùi trắng ngần lồ lộ thực sự phấn khích lắm, chim cò cứ dựng ngược hết cả. Ấy vậy nhưng lại éo dám thẳng thắn mà nhòm, chỉ dám ngó ngó liếc liếc tranh thủ rồi lúc về phòng lại cùng thằng Thông bàn luận với nhau chị này trắng, chị kia to.
Trong mắt mấy chị cave đó thì bọn tao thực sự là những đứa trẻ, đương nhiên là thế rồi vì một đằng là gái xã hội, bươn trải đủ đường, tiếp xúc đủ người còn một đằng là mấy thằng thư sinh ngố rừng xuống phố. Chính vì thế cơ bản là ít giao tiếp, ít qua lại. Bọn tao lúc đó vẫn chăm học, đi học đầy đủ chả nghỉ buổi nào, thành ra ngày bọn tao đi học thì các chị ấy ngủ, tối bọn tao ở nhà thì các chị ấy đi, thời gian chạm nhau mỗi buổi chiều tà, cùng là khoảng thời gian tắm giặt vì xóm trọ ấy chỉ có 2 phòng tắm chung.
Sau độ nửa tháng thì cũng nắm được chính xác nhân khẩu, tuổi tác. Tao thì ấn tượng với 2 chị sinh năm 84, người miền Trung, ấn tượng ban đầu với cái giọng chọ chọe mà trước đó chỉ nghe trên tivi thôi, giờ mới gặp người miền trung bằng xương bằng thịt, thật là lúc mới đéo nghe được chữ nào.
Ấn tượng thứ 2 và sâu sắc là 2 chị đẹp vl, đẹp và ngon đến mức 2 thằng từng có ý nghĩ rủ nhau sang gạ các chị phá trinh trai hộ em cái.
Nghĩ thế như làm đéo gì dám. Bọn tao chuyên canh giờ các chị đi tắm giặt thì cũng cố ý đi tắm để loe xoe ra nhòm ngó. Về sau tao ngộ ra rằng các bà ý biết việc này, thậm chí là muốn trêu bọn tao nên cứ hở được cái gì thì cho nó lồ lộ mẹ hết ra.
Khốn kiếp, với thanh niên hoi, nhưng hình ảnh gợi dục xác thịt như vậy thật là những sự kích thích không thể chịu nổi.
Thứ 7, chủ nhật là khoảng thời gian hiếm hoi buổi ngày mà cả xóm trọ đông đủ, tuy nhiên không gian ấy chẳng có gì vui khi có sự góp mặt thêm của các thành phần buồi dái, lúc ấy tao chỉ biết là bạn của các chị phò, về sau mới hiểu đó là xe chuyên chở, bảo kê… Các bác ấy đến cười nói, chửi thề, gây ra một bầu không khí đặc mùi xã hội. Không khí ấy là một cái gì đó rất không phù hợp với sinh viên mới.
Có hôm đéo biết đùa hay thật, tao với thằng Thông đang ngồi bấm đàn tưng tưng thì 1 ông chạy sang hỏi có tiền không cho anh mượn mấy trăm. Bọn tao ngơ ngác nhìn nhau xong bảo bọn em làm gì có tiền, thằng cha rút con dao bấm quát luôn lên đm chúng mày có nôn ra không.
Hai thằng mặt tái mét tí thì són đái ra quần. May là nghe tiếng cười khúc khích của 2 chị miền trung, xong nghe tiếng 2 chị bảo thôi đừng trêu các em ấy nữa, 2 cậu ấy là điểm sáng nhất của xóm trọ này đấy. Thằng cha kia mới cười khành khạch bảo làm gì mà nhát thế 2 chú, bọn chú có 2 thanh niên, anh chỉ có một. Nếu lần sau rơi vào tình cảnh như thế 2 chú cứ vác ghế mà phang, mạnh mẽ lên các chàng trai. Đm, bài học quý giá đầu tiên về cách ứng xử thấy đúng vl.
Rồi lại một cuối tuần nọ, 2 thằng ngủ bảnh mắt mới dậy, ra sân ngóng thấy các chị đang phơi quần áo rồi. Thấy 2 thằng, 1 chị bảo hôm nay chị phải tắm sớm kẻo chiều tắm lại có người ra tranh, vừa tranh phòng, vừa tranh thủ. Vkl, 2 thằng đỏ bừng mặt đi vào phòng luôn, cave mà chơi chữ ghê phết.
Hôm ấy trời mùa thu mà nắng vl, đang nằm đọc truyện thì 1 chị miền trung sang hỏi kêu ơ phòng em không mất điện à, phòng chị sao mất điện ấy nhỉ. Xem giúp chị tí.
Dù gì cũng là sinh viên đại học, 2 thằng lọ mọ qua mà éo dám nhìn thẳng mặt. Phòng 2 chị thơm vl, toàn mùi phấn sáp. Tao tiến lại ngay đầu cửa có cái cầu chì sứ, mất điện nguyên nhân chủ yếu là đứt cầu chì, tháo ra thì đúng là đứt thật. 2 chị hỏi thế giờ sửa thế nào, tao bảo đi mua cái khác mà thay hoặc gọi chủ nhà. Chị kêu vậy tự đi mua chứ chờ chủ nhà có mà mùa quýt.
Thằng Thông kêu không cần mua, nó chạy về phòng lấy cái giấy bạc của bao thuốc lá vinataba gập gập xoắn xoắn lại nhét vào rồi lắp lại, đã có điện, thằng loằn cười khành khạch bảo thế này là thoải mái dùng rồi. Điện có, quạt chạy, gió thốc tung áo tung váy 2 chị lộ hàng. 2 thằng nhìn rõ, lí nhí kêu thôi em về phòng. Sau lưng lại là tiếng cười khúc khích.
Trưa, đéo biết làm gì lại lăn ra ngủ, thời ấy chưa có điện thoại, chưa có tivi, chưa có máy tính. Nói chung là chả có đéo gì, thời gian rảnh chỉ đọc sách, ra quán net chat chit, ngủ. Vậy là hết. Hoặc chán nữa thì lên xe bus đi từ đầu tuyến đến cuối tuyến xong lại ngược về đầu tuyến, vé tháng mà.
Đang ngủ thấy léo nhéo tiếng trai gái cãi nhau, xong lại nghe tiếng loảng xoảng. 2 thằng mò dậy mở cửa ra xem, âm thanh phát ra chính từ phòng 2 chị miền trung, giọng nam lớn tiếng chửi bằng những ngôn từ tục tĩu nhất, Có tiếng khóc và tiếng mếu máo từ giọng nữ miền trung khiến 2 thằng tao phải sang tận nơi xem.
Một thanh niên lạ mặt lắm, chắc cũng hơn bọn tao dăm tuổi đứng chống nạnh chửi bới, đéo hiểu chuyện gì. 1 chị miền trung cãi lại chọ chọe tao cũng đéo nghe rõ, chỉ biết sau câu cãi thì ăn ngay cái tát của thanh niên kia. 2 thằng thấy xót, đm, đúng là vùi hoa dập liễu theo đúng nghĩa đen. Xót, nhưng đéo dám cản, 2 thằng nháy nhau ra ngồi trà đá ngay cổng xóm trọ cho đỡ nhức đầu.
Bà bán trà đá người thủ đô gốc, giọng dễ nghe, bà bảo mấy đứa trong đấy lại đánh nhau à, tao gật, hỏi bà biết chuyện gì không, bà nói giọng thản nhiên pha chút khinh khỉnh bảo chịu, chuyện mấy đứa đĩ điếm, chúng nó đánh nhau như cơm bữa, vừa lúc sáng tao bảo lâu lâu thấy im im, thì giờ lại thấy bụp nhau đấy.
Tiếng khóc to hơn, có tiếng kêu gào. Vẫn là thằng Thông sốt sắng trước, nó bảo tôi với ông đi vào xem sao, nhỡ đâu có án mạng. VKL. Bà trà đá bảo chúng mày sinh viên ngoan hiền, xen vào chuyện xã hội làm gì, kệ cha chúng nó đánh nhau, chết bớt cho rộng đất. Nhưng thằng Thông đã đứng dậy rồi, tao thấy vậy cũng đứng dậy theo.
Đi vào. Thằng Thông xông vào phòng giữ tay thanh niên kia bảo thôi anh ơi, anh đánh các chị ấy làm gì, đàn ông con trai đừng đánh phụ nữ. Thanh niên kia ngó 2 thằng mặt non choẹt chừng vài giây rồi bảo không phải việc chúng mày, phắn đi. Thằng Thông bảo vâng, nhưng anh đừng đánh các chị ấy nữa thì em đi.
Thanh niên kia đéo nói đéo rằng cứ thế nện cho thằng Thông quả đấm, thằng Thông lảo đảo lùi về phía sau. Tiếng 2 chị miền trung mếu máo bảo anh đừng đánh bọn nó, chúng nó sinh viên biết gì đâu. Thanh niên lại chửi, đm mấy con đĩ này ai cho chúng mày nói, chửi xong định lao vào vả.
Thăng Thông tiếp thu nhanh bài học lần trước, nó tiến đến lấy cái ghế nhựa cứ thế mà phang và đầu thanh niên. Thanh niên vùng vẫy với thằng Thông, đây là thời cơ của tao cho hắn 1 cú đạp, hắn ngã chổng cò. Thằng Thông được thế cứ thế mà đập, vỡ tan cái ghế nhựa. Thanh niên kia lồm cồm bò dậy và chạy, vừa chạy vừa chửi.
Thằng Thông lại đỡ 2 chị dậy. 2 chị bảo 2 đứa đi trốn tạm đâu đi, tối thì về…
Sau vụ đó thì bọn tao suốt ngày đi lang thang tìm nhà trọ. Cuối cùng cũng tìm được chỗ trọ ở Mỹ Đình. Ngày chuyển trọ, thằng Thông bảo hôm đỡ chị miền trung dậy có tranh thủ bóp vếu phát, sướng rùng hết cả mình.
— Hết —
Tác giả: Tại Hạ
Để lại một bình luận