Phần 2
Nhìn Liên tôi thấy nhiều nét quen quen, nhất là nụ cười khoe cái răng khểnh bên trái miệng và nhất là đôi mắt. Cứ như tôi đã gặp ở đâu đó rồi. Có đôi lần tôi nhớ đến người con gái đầu đời mà tôi với em đã vụng về, đã lén lút trao nhau trái tim yêu nồng nàn, sôi nổi và mãnh liệt vì bị kìm hãm.
Em cũng tên là Lê. Tính ra thì em gọi tôi là cậu họ. Dù tôi và mẹ em cách nhau tới 4 đời nhưng vì họ nhỏ, ít người nên vẫn gần gũi. Mẹ em chỉ nhỏ hơn mẹ tôi 5 – 6 tuổi nhưng vẫn phân định ngôi thứ thím – cháu trong mọi hành vi của cuộc sống. Tôi và Lê bằng tuổi nhau nên khá thân thiết, đi đâu, làm gì cũng rủ nhau. “Cho có cậu, có cháu đỡ đần nhau” – Như mẹ của Lê, chị họ của tôi thường dặn dò. Trong nhà Lê là con thứ 2, trên có anh trai. Còn bên nhà tôi thì tôi là con út, trên còn có một anh và một chị.
Cũng chẳng cần những lời dặn dò của người lớn, tôi và Lê cứ gắn bó nhau như một lẽ tự nhiên. Từ nhỏ, trẻ con hay chơi trò vợ chồng, từng đôi trẻ đóng giả vợ và chồng để thi nấu cơm bằng nồi đất tự nặn và nấu canh bằng rau dền dại, rau muối với châu chấu, cào cào hay cá nướng để rồi thi xem cơm nhà ai ngon. Đôi nào thua thì phải đi lùa trâu cho đôi thắng cuộc.
Hoặc chơi những trò chơi mục đồng khác thì tôi và Lê cũng vào cùng phe.
Lớn lên một chút thì có những trò chơi hợp tuổi hơn và dần dần thấy ngường ngượng, e thẹn nhưng vẫn thích thú khi bên nhau.
Năm cả hai 17 tuổi. Với con trai thì tuổi này còn ngờ nghệch lắm. Nhưng với con gái như Lê thì đã biết đỏ ửng gò má khi tôi vô tình va chạm nơi ngực và nhiều lần tôi nghe Lê chỉ xưng tên và hỏi trống không, không còn cậu – cháu nữa.
Một buổi chiều hè năm ấy…
Ngồi trốn nắng, nóng trong vườn sắn đang mùa rợp lá lúc giải lao vì vớt đầy gánh rong dưới đầm mang về nuôi lợn. Lệ trải áo mưa xuống rãnh luống, trên lớp cỏ mật tươi mát để hai cậu cháu cùng ngồi. Quả là trời nóng bức thật. Tôi vẫn vô tư quần đùi, áo cộc ngồi đối diện. Chắc cũng bởi nóng nên Lê vén cao hai ống quần tới sát háng. Tôi liếc nhìn hai cặp đùi trắng hồng rồi bất giác nuốt nước bọt cái ực. Lê vô tư duỗi hai đôi chân thẳng về phía tôi rồi nằm ngả xuống. Đôi chân nàng chạm tới vòng chân đang khoanh tròn của tôi. Thấy khó chịu nhưng không lỡ hất ra, tôi nhẹ nhàng cầm hai chân Lê gác lên đùi mình mà không nảy sinh suy nghĩ tầm phào nào. Lê cứ để yên và nằm im, nón úp trên mặt nên tôi không biết Lê thức hay ngủ. Tôi cũng gà gà buồn ngủ khi tay vẫn đặt lên đầu gối của Lê. Không biết do mỏi bởi nằm lâu một tư thế hay sao mà chân Lê nhẹ nhàng co lên kéo theo cả tay tôi. Trong mơ màng nửa tỉnh, nửa say, bàn tay tôi trượt theo đùi Lê dần dần tới vòng ống quần nơi háng của Lê. Vẫn mơ màng, tôi thấy Lê cầm giữ tay tôi và lăn qua, lướt lại trên mảng đùi trắng mốp, nần nẫn của cô gái bước vào tuổi 18. Tôi đã tỉnh hẳn và háo hức xoa, hăm hở vuốt ve trên làn da mềm ấm. Tôi nghe tiếng thở dài rất nhẹ mà sâu dưới mái nón đang che trên mặt Lê.
“Gái thở dài, trai nằm sấp” – Tôi đã nghe câu này từ những người lớn để ám chỉ tuổi trưởng thành về sinh lý với những mong muốn không nói được thành lời của đám thanh niên nam, nữ từ tuổi trăng tròn.
Tôi cứ say mê vuốt ve, cũng chẳng biết tự bao giờ tôi dùng cả hai tay xoa vuốt lên hai đùi của Lê, mà không nói lời nào. Lê hất vội cái nón ra khỏi mặt, cặp má hồng rực lên, mắt long lanh như mời gọi. Cũng chỉ như là 1 bản năng của giống đực, tôi úp mặt xuống cặp đùi ấy để hít hà cái mùi thơm da thịt đang lan tỏa từ cặp đùi của Lê. Lê kéo tôi trườn trên thân thể đang căng tràn của mình đến lúc môi tôi chạm vào môi em. Trời đất như quay cuồng, như mộng mị. Hai tấm thân dần dần lõa lồ, quấn quýt vào nhau. Khi em cầm dương vật cứng nhắc của tôi kéo kề vào âm hộ đang dầm dề dâm thủy thì tôi như con thú ấn mạnh vào khe đào nguyên. Một tiếng kêu như bị kéo rạch, gai đâm… Những tiếng rên la trong cuống họng, những ngón tay cào cấu, bóp nặn…
Tôi dúm mông cùng lúc Lê ưỡn lên… Từng đợt tinh trùng nóng hổi, lần đầu tiên được nén rồi phóng ra ào ào… Rồi cả hai ôm nhau nằm ngủ lúc nào không hay cho tới lúc mặt trời đã sà thấp dưới ngọn tre. Lê lay tôi dậy. Dụi mắt nhìn đã thấy Lê mặc quần áo từ bao giờ. Lúc này tôi mới thấy đắm say, mới trân trân nhìn ngắm khuôn mặt và nụ cười ngượng nghịu, lấp ló chiếc răng khểnh nơi khóe miệng. Tôi lại đè ngửa Lê xuống mà cởi tung áo và tụt truồng em ra. Giờ tôi mới vò nắn hai bầu vú thanh xuân với quầng vú đỏ hồng và núm vú nhỏ xinh của Lê. Mặt tôi úp sụp lên ngực Lê. Tôi mút, tôi bú… rồi dụi dần xuống dưới háng em. Mặt tôi chạm vào mu Ɩồŋ với chòm lông mềm mại, lưỡi tôi quét liếm dọc khe Ɩồŋ. Một mùi là lạ, ngầy ngậy, nồng nồng… Tôi liếm và nuốt hết chả kịp phân biệt được mùi và vị của thứ chất nhờn đang trôi theo lưỡi tôi vào cuống họng. Lê quằn quại. Lê thở dồn dập. Lê rên lên ư ư… Lê cong ưỡn và hào hứng khi tôi đút con cặċ cường tráng tuổi 18 của mình vào sâu trong âm hộ em mà thúc, mà dập, mà phun trào dòng tinh khí sang em…
Những ngày sau, rồi những ngày tháng sau đó, hai chúng tôi cứ say mê, cuồng nhiệt trao, nhận…
Một đêm khi đi trực chiến,(ở nông thôn miền Bắc trong những năm chiến tranh, tuổi thanh niên chưa đi bộ đội thì tham gia dân quân vũ trang, tập quân sự và gác đêm canh giấc ngủ cho làng xã), ngồi bên nhau dưới ánh trăng. Khi hôn nhau và nói chuyện yêu đương… Lê bảo:
– Mình có lấy nhau được không hả Tuấn? Em sợ hai nhà không cho chúng mình lấy nhau. Em sợ lắm…
– Việc gì phải sợ? Để anh nói với bố mẹ chọn ngày ăn hỏi rồi cưới trước khi anh đi bộ đội…(Tôi đã có tên trong danh sách nhập ngũ vào đầu năm sau – Anh rể họ tôi tức bố của Lê là Xã đội trưởng kiêm Chủ tịch xã đã thông báo như vậy rồi.)
– Đừng vội anh ạ! Để em hỏi dò ý của Cô Ân (Là cô ruột của Lê, cũng là con nuôi của bác ruột tôi. Lúc đó chị Ân là Chủ tịch Hội phụ nữ xã).
Mấy hôm sau, Lê sang nhà tôi lúc không ai ở nhà, chỉ có tôi và em, em buồn lắm. Vừa khóc, vừa kể:
– Em nói chuyện với cô Ân rồi. Cô ấy bảo không được. “Thiếu gì người trong làng, trong xã mà hai đứa chúng mày cậu với cháu lại đòi yêu nhau, cưới nhau? Tao cấm chỉ, nghe không! Nếu không nghe, tao sẽ thưa chuyện với chú thím tao (tức bố mẹ tôi) để ngăn cấm…”. Làm sao bây giờ hả anh?
Tôi thẫn thờ không nói ra được thành lời. Rồi em lại cuốn hút tôi vào cuộc mây mưa tình ái…
Hồi ấy, có nhóm thợ xây dựng công trình thủy lợi đến quê tôi làm cầu, cống đường kênh tưới tiêu. Toàn đàn ông cường tráng, tôi chỉ biết tên mà chưa hề tiếp xúc với ai trong số họ. Vì họ đến vài ba tháng lại cuốn gói đi nơi khác. Họ cũng ở cùng trong các nhà dân và hay tán gái làng. Đám thanh niên nam làng xã tôi không hề ưa thích họ.
Tôi và Lê cứ vẫn yêu nhau, vẫn làm chuyện vợ chồng thường xuyên mà chẳng có gì để phòng ngừa có chửa…
Ngày tôi nhập ngũ, Lê khóc như mưa và ủ rũ, xanh xao lắm. Đêm trước ngày lên đường, Lê dâng hiến như dốc cạn tình và sức cho tôi. Tôi cũng đáp lại em với yêu thương và gắn kết như chưa hề có những cản ngăn. Lê trao cho tôi bức khăn thêu hai chữ T& L Ɩồŋg vào nhau. Một đôi chim nhỏ đang vờn nhau, đính mỏ vào nhau.
Rồi tôi lên đường nhập ngũ… Rồi dằng dặc những tháng năm bươn bả hành quân và chiến đấu mà chả còn tư tưởng nghĩ đến tương lai. Xác định là có thể hy sinh nên đa số đều như một trào lưu trong tư tưởng là đừng hy vọng ngày về vì “càng hy vọng càng dễ sinh ra tiêu cực…”.
Rồi tôi cũng trở về.
Hỏi đến Lê thì thấy nói sau khi tôi đi, Lê có chửa. Sợ mang tiếng chửa hoang, sợ ảnh hưởng đến cả nhà, cả họ (khi đó gái chửa hoang bị dè bỉu, phê phán và lên án khiếp lắm!), Bà cô của Lê (Chị Ân) đã bài binh, bố trận sao đó mà anh chàng công nhân làm cầu cống xin cưới Lê làm vợ lúc em đã có bầu. Hỏi giờ Lê ở đâu thì không ai chịu nói cho tôi biết. Tôi buồn mất mấy năm. Cũng chính vì thế, gần 40 tuổi tôi mới lấy vợ. Vợ tôi là gái thành phố nên cũng chẳng chịu lấy chồng sớm làm gì. Khi cưới nhau vợ tôi đã trên 30. Mãi mới sinh được con Nhạn thì vợ tôi mất. Những đêm ôm con ngủ, nhớ đến Lê là tôi lại thẫn thờ. Ước tìm lại được em…
Nói tiếp chuyện của Liên.
Liên cùng em gái quán xuyến việc cửa hàng Cafe của tôi và chăm nuôi con Nhạn như ruột thịt, chu đáo với tôi từng ly, từng tí. Biết quan hệ của tôi với Lê “em”, biết đứa con trong bụng Lê là con tôi, biết… Nhưng Liên không nói gì và cứ lặng lẽ sống, không niềm nở nhưng rất ân cần.
Những đêm nằm bên Lê, Lê kể cho tôi nghe về hoàn cảnh nhà mình và tình cảnh của chị gái mình. Qua Lê, tôi biết bố em đã mất từ chục năm nay. Mẹ đang ở nuôi đứa em gái út 11 tuổi ở quê. Chị Liên lấy chồng sớm, anh chồng người Tày dính vào buôn bán thuốc phiện đang ở tù với án chung thân, thoát tử hình vì có ông bà, bố mẹ là cơ sở cách mạng có công lớn trong kháng chiến chống Pháp. Mới đi tù được 3 năm thì anh ấy viết đơn gửi ra xin ly dị vợ để chị được tự do. Nhưng đã mấy năm rồi vẫn chưa chịu lấy chồng.
Hôm Lê sinh con trai, cả nhà mừng lắm. Con Nhạn cứ đòi vào thăm em bé, thăm mẹ Lê (Nói thêm, từ ngày nào đó tôi đã được nghe con gái tôi và Lê cứ âu yếm mẹ, con với nhau tôi thấy như được an ủi rất lớn). Tôi không gọi Liên là chị vợ cũng chẳng dám gọi xếch mé. Còn Liên cũng chỉ gọi tôi là anh, xưng em. Con Nhạn cũng quý Liên. Nó bảo: “Bây giờ con có hai mẹ nhá. Mẹ Liên là mẹ chị, mẹ Lê là mẹ em”. Nhìn thấy ánh mắt và nụ cười của con bé, tôi thấy vui.
Rồi một lần, Lê nói với tôi ngập ngừng:
– … Hay anh lấy luôn cả chị Liên em làm vợ đi anh. Để chị ấy đỡ buồn khổ. Nhìn chị ấy em thương lắm. Mẹ dặn em phải chăm chút, động viên chị ấy. Mẹ thương chị Liên nhiều lắm. Mà hình như mẹ với chị có điều gì đó cố giấu em…
Thú thực là tôi cũng thương Liên. Ngoài hoàn cảnh ra, Liên như một hình ảnh còn ấn tượng rất đậm trong tôi để nhớ về Lê trước đây ở quê nhà nay tự nhiên mất tích. Phải nói rằng Liên đẹp hơn em gái, kể cả làn da, vóc dáng…
– Em cứ nói thế. Liên biết là em bị mắng và anh bị mang tiếng đấy. Với lại… biết Liên có suy nghĩ như em không?
– Chị ấy nói với em rồi! Nếu anh chịu thì chị ấy chấp nhận. Nếu không cũng… xin anh đứa con để đẻ và nuôi chứ không lấy chồng…
Khi thằng con trai của tôi và Lê tròn tuổi. Lê đưa bé Nhạn đi mua sắm đồ mừng. Chỉ còn tôi và Liên ở nhà. Hàng quán bây giờ chỉ mở vào buổi chiều cho tới 9 giờ tối. Liên bế cu Tùng (tên con trai tôi) ru ngủ. Khi cu cậu ngủ yên, Liên đưa thằng bé cho tôi:
– Anh bế con nhé. Để em xuống dọn dẹp dưới nhà…
Tôi giơ tay đón con, vô tình tay ấn vào vú Liên. Liên đỏ mặt nhìn tôi, không nói gì.
– Xin lỗi Liên nhé!
– Anh…
Tôi nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn của Liên mà không thể cầm lòng. Tôi ôm cả Liên và thằng bé vào vòng tay mình.
– Anh để… em đặt con xuống đã. Nó vừa mới ngủ…
Đặt con tôi xuống giường, đắp tấm chăn mỏng cho nó xong Liên đứng thẳng hướng mặt về phía tôi như muốn nói, như đợi chờ…
Thế là tôi và Liên thành vợ chồng ngay trên giường mà tôi và Lê đã từng ân ái…
Tôi cũng hôn khắp người Liên. Một mùi hương ngan ngát, quen quen. Cũng tiếng kêu rên khi dương vật tôi ấn dập vào sâu tận cổ tử cung em. Cũng điệu bộ quằn quại, cấu véo lưng tôi và vỡ oà sung sướng khi tôi xuất tinh vào Ɩồŋ Liên… Tôi như đang thấy cuốn phim cũ hiện lên: Lê đây ư? Cháu Lê của cậu Tuấn đây ư? Người tình đầu tiên khi tôi và em cùng 18 tuổi đây ư…
Tôi và Liên giao hoan tới ba lần liên tục mà cu Tùng cứ ngủ tì tì.
Lê và con Nhạn tíu tít về nhà khoe bày các thứ đã mua được ra đầy giường.
Bé Nhạn tíu tít:
– Mẹ Liên bao giờ có em bé thì con và mẹ lại đi mua đồ nhé.
Liếc sang Liên, tôi thấy má Liên ửng hồng, ánh mắt như vui cười chứ không u sầu nữa.
Tháng sau, Liên bảo:
– Em có chửa rồi anh ạ.
Biết chuyện Lê và bé Nhạn vui lắm.
Lê bảo:
– Để thu xếp xem rồi cả nhà mình lên Cao Bằng thăm bà ngoại và dì Thoa nhé. Rồi còn về thăm quê nội nữa chứ.
Tôi nhất trí và nói:
– Anh sẽ lái xe đưa cả nhà mình về hai quê.
Cũng từ ngày Lê làm cùng tôi rồi Lê có chửa, sinh con cho tôi tôi vẫn chưa đưa Lê về quê cùng bố con tôi bao giờ.
Đêm ấy…
Tôi và Liên ngủ cùng phòng, xoa lên cái bụng chửa to tròn của Liên rồi làm tình với nhau. Tôi đột ngột hỏi Liên về tình cảnh của gia đình em mà tôi còn thắc mắc mà Lê”em” không biết rõ.
Liên ôm chặt tôi trong vòng tay, áp cái bụng bầu căng tròn và ấm nóng vào bụng tôi, nâng hai bầu vú nặn sữa non dí vào miệng tôi: “Chồng bú đi cho nay mai dễ ra sữa nhiều để con nó bú. Em yêu chồng, cảm ơn chồng vì tất cả. Nhất là thương yêu cả hai chị em em…”
Rồi Liên thủ thỉ kể:
– Em tuy mang họ Lục nhưng mẹ bảo bố ruột của em là người Kinh, quê mẹ ở…
Tôi cứng người khi nghe đến tên làng, tên xã nơi tôi sinh ra, lớn lên. Tôi càng đau đớn khi…
– Mẹ em bằng tuổi anh đấy, chồng ạ. Cũng chẳng sao nhỉ. Mẹ cũng tên là Lê đấy anh ạ. Mẹ bảo bố ruột em là người đầu tiên mẹ yêu và rất yêu mẹ. Mẹ có chửa em nhưng không nói cho người yêu biết vì bố em đi bộ đội ngay khi đó. Về sau bố dượng em mới lấy mẹ em, chấp nhận em là con ruột. Từ ngày lấy dượng, mẹ không dám về quê vì những lời bàn tán. Rồi sau mẹ sinh thêm em Lê, rồi đến em Thoa. Chuyện này mẹ chỉ nói với riêng em và sau khi bố dượng em mất. Mẹ nhiều lần khóc với em và bảo: “Rồi sẽ có ngày bố đẻ con sẽ tìm con, lúc ấy con cũng đỡ khổ và mẹ mới yên lòng. Mẹ tin ông ấy sẽ tìm con, tìm mẹ. Vì trước còn dượng nên mẹ giấu mọi người ở quê. Nay thì khỏi cần. Đợi khi nào đó mẹ sẽ đưa các con về quê mẹ, quê bố đẻ ra con. Nhưng… con chớ vội nói với em Lê nhé. Nó là đứa nhạy cảm và dễ tủi. Rồi tự mẹ sẽ nói…”.
Tôi choàng tay ôm chặt Liên vào lòng, hôn lên trán, lên mắt và khắp người Liên mà không nói được gì. Thấy tôi im lặng, Liên bảo:
– Chồng không hỏi gì à? Thế thì hôn vợ nữa đi và… ấy tiếp đi. Tháng sau là sắp tới ngày em sinh con cho chồng rồi. Phải kiêng và bàn giao chồng cho em gái đấy…
Rồi tôi như mộng mị thực hiện chức năng làm chồng.
Cả Liên và Lê không thể biết những suy nghĩ đang gào thét, đang giằng xé trong tôi.
Thật oan nghiệt! Thật chua xót! Chính người nằm cạnh tôi đây, người đang mang giọt máu của tôi trong bụng, người đã cùng tôi, cùng Lê “em” và con gái Nhạn của tôi đang vun đắp hạnh phúc của một gia đình lại chính là đứa con gái ruột của tôi với người cháu họ xa đã từng yêu thương hạnh hưởng ân ái vợ chồng. Người đó:
Là người mà chưa bao giờ nhạt nhoà trong trí nhớ của tôi: LÊ!
Người mà luôn song hiện trong tâm trí tôi cùng ng vợ chính tắc của tôi, ng đã sinh cho tôi bé Nhạn, con gái yêu thương, bé bỏng của tôi, người đã rời bỏ tôi, chia xa cõi tạm: LÊ!
Người mà đã run rủi trời định cho tôi người con gái thứ 2 để làm vợ thương yêu và có con trai cho tôi: LÊ!
(Giờ tôi có ba LÊ đều là vợ và cũng đều có con với tôi)
Và cũng chính người đó đã sinh cùng tôi ra Liên đề bây giờ chính con gái của chúng tôi lại mang thai cùng bố đẻ mà vẫn ngày ngày ân ái chuyện vợ chồng cùng nhau.
Tôi tự nhủ lòng rằng phải nói rõ với cả Lê và Liên trước khi gặp mặt người tình của tôi, người vợ đầu của tôi, đẻ ra hai người vợ hiện nay của tôi.
Nhưng có lẽ phải chậm hơn dự kiến ban đầu vì Liên mang thai đôi. Phải nghỉ nhiều tháng sau sinh và để tôi tìm cách nào êm thấm nhất.
Để lại một bình luận