Phần 20
Khi Tuấn gặp Mai Anh ở sảnh lễ tân bệnh viện thì nàng đã thay một chiếc váy dài trắng tinh. Bộ váy này nàng đã mặc một lần trong chuyến đi Vũng Tàu với anh mấy tháng trước.
“Tối nay em đi chơi với Thảo hả?” – Tuấn hỏi trong khi mắt nhìn đi đâu đâu. Vừa mây mưa một trận với em gái nàng ở nhà nên anh có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt người yêu.
“Dạ…” – Mai Anh trả lời yếu ớt, trong đầu nàng cũng đang suy nghĩ về cuộc hẹn sắp tới nên không mấy chú ý biểu hiện khác lạ của Tuấn.
“Mấy giờ em về?” – Tuấn lại hỏi.
“Chắc cũng trễ. Có khi em ngủ lại nhà Thảo rồi mai em lên thẳng đây luôn. Em có đem đồ theo để thay nè.”
“Ừm, vậy cũng tốt. Chạy xe cẩn thận nha.” – Nếu là bình thường có thể Tuấn sẽ nhận ra miệng nói đi chơi mà nét mặt Mai Anh lại đăm chiêu không có chút gì là vui vẻ. Nhưng vì lòng anh cũng đang rối rắm, từ lúc gặp nhau anh còn chưa nhìn mặt Mai Anh lần nào nên làm sao nhận ra được.
“Tít tít…” – Mai Anh áp ngón tay cái vào ô nhận diện vân tay trên khóa cửa. Căn chung cư của Thảo thuộc tầm trung – cao cấp, mỗi hộ đều lắp đặt khóa điện tử. Thảo đã tạo cho Mai Anh một tài khoản để nàng tự do ra vào.
Dù đã lui tới và ngủ lại nhiều lần, nhưng hôm nay nàng chợt thấy nơi này thật xa lạ. Một nỗi sợ không tên bùng lên khó kiểm soát giữ chân Mai Anh trước cửa, nàng cứ vậy đứng ngẩn ra đó. Cần gạt của ổ khóa vốn đè nhẹ là mở ra nhưng bây giờ như nặng tựa ngàn cân. Đã mấy lần nàng muốn quay lưng đi về nhưng suy nghĩ về bệnh tình của ba nàng không sao nhấc chân lên được.
Mai Anh biết rõ nàng và ba vốn không có quan hệ huyết thống gì, cô chú Sáu nói sự thật này cho con gái vào năm nàng lên 10. Lớn hơn một chút khi biết rõ nguồn cơn chú Sáu vì sao đứng ra gánh vác cho mẹ con mình, lòng nàng đã coi chú như cha ruột. Cũng vậy, từ khi còn nhỏ chú Sáu đã đối xử với nàng bằng tất cả sự quan tâm và thương yêu, chưa có ai từng nghĩ chú đang nuôi con người khác.
Gia đình nàng 5 người nương tựa vào nhau mà sống, giờ ba gặp nạn nàng sẽ bất chấp giá nào để cứu ông.
Ráng sốc lại tinh thần, Mai Anh hít sâu một hơi gạt tay nắm cửa.
Khi cánh cửa mở ra nàng thấy một ngươi đàn ông đang ngồi đối diện với Thảo trên bàn ăn, quay lưng về phía mình. Tóc ông khá dày, đen nhánh không có lấy một sợi bạc.
Thảo thấy Mai Anh đã tới liền đứng dậy ra đón, ba nàng thì vẫn ngồi yên không có phản ứng gì.
Khi được Thảo dẫn tới trước mặt ba mình, Mai Anh có cơ hội quan sát ông kỹ hơn. Đó là một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi, vóc người khá đậm, tay và chân thô to. Khuôn mặt ông vuông vức, cằm rộng. Mắt rất to, lông mày rậm và dày nhìn có vẻ hung dữ nhưng cũng lại khiến người khác cảm thấy tin tưởng.
Ông đang mặc bộ vest đen không tay cùng với áo sơ mi trắng, rất lịch lãm và trang trọng. Bộ đồ được may rất khéo, vừa vặn với dáng người chắc nịch của ông.
Mai Anh khá bất ngờ, ban đầu nàng đã tưởng tượng ba nuôi Thảo sẽ ăn mặc xuề xòa hơn, thậm chí chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm và đè nàng ra ngay khi vừa gặp mặt. Nàng thầm xấu hổ vì đã đánh giá ông quá thấp.
Lúc Mai Anh đang nhìn mình thì ông cũng thầm đánh giá cô gái trẻ trước mặt. Mái tóc dài mượt mà đen bóng, phản chiếu lấp lánh dưới ánh đèn led vàng. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, hàng mi dài cong vút. Lông mày dài và mảnh cụp xuống lộ vẻ đượm buồn. Tất cả phối hợp với làn da mịn màng trắng hồng tự nhiên làm cho người đối diện cảm thấy rung động.
Chưa bàn đến dáng người, chỉ riêng nhan sắc không tì vết của Mai Anh đã đủ làm ông gật đầu vừa ý.
“Anh từng thấy em một lần rồi. Anh tên là Hùng, Trần Đại Hùng. Về sau em cứ gọi anh Hùng là được. Em đói chưa? Giờ anh dẫn hai đứa đi ăn đã, chuyện khác tính sau.” – Giọng của ông trầm trầm ấm áp. Rồi không kịp để Mai Anh phản ứng lại ông đã đứng lên đi về phía cửa.
Thảo đẩy lưng Mai Anh đang ngây ra. Giờ nàng mới nhận ra Thảo cũng đã ăn mặc sàng với áo thun trắng cùng quần kaki dài màu cà phê sữa. Nhìn trẻ trung và thanh lịch đúng với phong cách tiểu thư của nàng.
Ba người vào thang máy rồi đi bộ ra sảnh chính. Ông Hùng đi phía trước, Thảo nắm tay Mai Anh chậm rãi theo sau.
Ông đã nhắn tin cho tài xế lúc trong thang máy nên khi họ ra tới cửa một chiếc xe 7 chỗ màu trắng ngọc trai lập tức chạy tới. Logo xe hình tròn viền đen, bên trong cắt thành 4 phần bằng nhau được tô màu trắng và xanh dương.
Ông Hùng bước lên trước ngồi cạnh ghế lái, để Thảo và Mai Anh ngồi băng sau. Lần đầu tiên Mai Anh bước vào chiếc xe sang trọng như vậy, nàng tò mò nhìn khắp nơi.
Xe bắt đầu lăn bánh đi về phía quận 2, một lúc sau thì dừng lại trước cửa The Deck, một nhà hàng – quán bar view sông xinh đẹp trong khu Thảo Điền.
Ông Hùng có vẻ là khách quen ở đây, cô lễ tân xinh đẹp nhanh chóng dẫn 3 người đến một bàn trống rộng rãi có không gian mở. Ngồi đây có thể thoải mái ngắm nhìn toàn cảnh sông Sài Gòn về đêm.
Mai Anh cứ ngồi đó chẳng biết nói gì. Thảo hỏi nàng vài chuyện linh tinh nhưng có ông Hùng ở đối diện nên nàng chỉ trả lời nhát gừng không được tự nhiên.
Ít phút sau thì thức ăn được đưa lên. Mỗi người có phần ăn riêng bao gồm 1 con tôm hùm cùng 4 con hàu nướng phô mai, một miếng beefsteak và vài món ăn nhẹ được trang trí tinh tế. Đồ uống có rượu vang đỏ và nước lọc.
Mai Anh mở to mắt nhìn dĩa đồ ăn trước mặt. Nhà hàng này trong mắt nàng là vô cùng cao cấp, đây cũng là lần đầu tiên trong đời nàng được ăn tôm hùm, trước giờ chỉ nhìn thấy nó bên trong bể kính của các nhà hàng hải sản.
Dưới sự hướng dẫn của Thảo, nàng lóng ngóng dùng dao và nĩa cắt thịt tôm thành từng miếng nhỏ, trong đầu có hơi lo lắng sợ ông Hùng đánh giá mình quê mùa.
Nhưng khi nhìn qua phía ông nàng liền muốn phì cười, sự căng thẳng giảm đi quá nửa. Ông Hùng đang dùng tay móc thịt tôm đưa lên miệng, ăn uống thoải mái chẳng hề có chút hình tượng gì cả.
“Ba tao là vậy đó, mày cứ ăn tự nhiên đi đừng ngại.” – Thảo quay sang nói với Mai Anh.
Giờ đã yên tâm hơn, Mai Anh tập trung vào phần ăn của mình, nàng tách thịt tôm rồi đưa từng miếng nhỏ vào miệng nhai chầm chậm. Tôm hùm cùng hàu rất tươi và ngọt, được nêm nếm vừa vặn với phô mai cao cấp béo ngậy. Bò beefsteak rất mềm nướng chín tái, miếng bò đo đỏ như tan ra trong miệng làm cho nàng thích thú.
Hơn một tuần nay Mai Anh hết căng thẳng thì là buồn bã. Hôm nay được ông Hùng dắt đi ăn uống ở nhà hàng ngoài trời ven sông, khung cảnh rộng lớn cùng với đồ ăn ngon lành giúp tâm hồn nàng thư thả hơn không ít. Mai Anh hít sâu một hơi cảm thụ luồng gió sông mát rượi.
Dần bớt đi sự câu nệ, nàng bắt đầu trò chuyện với Thảo trong lúc thưởng thức phần ăn của mình. Nụ cười dần dần hiện diện trên môi. Ở bên phía đối diện, ông Hùng tuy ra vẻ ăn uống sảng khoái nhưng ánh mắt vẫn luôn tập trung quan sát từng hành động cử chỉ của Mai Anh.
Ông ăn như gió cuốn, chỉ hai miếng là hết con tôm. Lại thêm vài miếng nữa đã giải quyết xong hàu và bò beefsteak. Ông lau miệng rồi đứng lên tiến về quầy bar, để lại hai cô gái ngồi với nhau khi hai người còn chưa ăn xong một nửa phần mình.
Không có ông Hùng bên cạnh, Mai Anh trò chuyện với Thảo thoải mái hơn nhiều. Sau một ít chuyện ngoài lề, đề tài liền quay về vấn đề Mai Anh quan tâm nhất lúc này.
“Ba mày hay dẫn mày tới đây ăn không?” – Mai Anh hỏi Thảo.
“Thỉnh thoảng thôi, một hai tháng một lần. Còn đi mấy chỗ khác nữa.” – Thảo trả lời làm Mai Anh cứng họng, cuộc sống của dân có tiền đúng là khác hẳn.
“Tao lo quá, hôm qua ba mày có nói sẽ làm gì tao không vậy?” – Nàng hỏi tới vấn đền chính.
“Không nói rõ. Mà mày nghĩ xem, ổng nói muốn check mày thì còn check gì được chứ, tất nhiên là coi người ngợm với kỹ năng ấy ấy rồi.” – Thảo trả lời.
“Còn… còn có kỹ năng nữa hả…” – giọng Mai Anh run run.
“Tao lo lắm. Nhỡ ai biết chắc tao chết. Còn chuyện… sức khỏe… thì sao?” – Nàng lại hỏi tiếp.
“Cái con này. Mày lo cái gì, tưởng đang đi làm gái mại dâm hả. Nói cho mày biết những người thuộc hàng đại gia mày sợ cái gì họ còn sợ gấp trăm lần mày. Mày sợ lộ bí mật một thì họ sợ lộ một trăm, họ giữ kín dùm mày còn không hết. Còn bệnh tật hả, mày không truyền bệnh cho họ thì thôi chứ còn lo bị lây bệnh, mấy người đó bảo vệ sức khỏe tới tận răng. Yên tâm đi.” – Thảo nói một tràng.
Nghe nói vậy làm Mai Anh yên lòng hơn một chút. Hai cô gái xinh đẹp ngồi ăn uống nói chuyện cũng thu hút một vài ánh nhìn nóng bỏng của các chàng trai xung quanh.
Hai ly cocktail được đưa lên đặt trước mặt hai người, cô nhân viên phục vụ nói nhỏ:
“Là của các anh bàn bên kia mời.” – Nói xong liền rời đi.
Mai Anh và Thảo ngẩng đầu nhìn thì quả thật ở cách đó một bàn có 3 thanh niên đang ngồi với nhau. Một chàng trai trong số đó nhìn hai nàng, tay khẽ nâng ly làm động tác mời.
Mai Anh còn đang ngạc nhiên chưa biết phản ứng ra sao thì Thảo đã mỉm cười đáp lại rồi đưa ly cocktail lên miệng uống một hớp, đây là Mojito, một loại cocktail nhẹ rất phổ biến được pha từ rượu rum, soda, chanh và lá bạc hà. Thảo quay sang nói với Mai Anh đang ngây ra khi đây là lần đầu trong đời nàng được người lạ mời nước.
“Uống đi không sao đâu. Để tao lo.”
Mai Anh nghe vậy chần chừ một lúc rồi cũng đưa ly lên môi nhấp một ngụm nhỏ. Mùi vị rất dễ chịu. Chỉ chốc lát nàng đã thấy thích món đồ uống này.
Thấy đã được chấp nhận, chàng trai nhẹ nhàng đứng lên tiến về phía hai nàng.
“Hai em đi ăn với gia đình hả? Anh là Thắng, cho anh làm quen được không? Anh chỉ xin số Zalo thôi, sẽ không ở đây làm phiền hai em đâu.” – Chàng trai mỉm cười nói với giọng nhã nhặn, thái độ cũng rất đúng mực. Anh nhẹ nhàng móc chiếc điện thoại Iphone đời mới nhất, mở Zalo rồi đưa đến trước mặt Thảo. Có vẻ anh chàng đã chú ý đến Thảo và Mai Anh ngay từ đầu nên muốn tranh thủ lúc ông Hùng rời đi để làm quen.
Anh nào biết ông Hùng ở quầy bar đã nhìn thấy hết nhưng ông không làm gì, chỉ yên lặng quan sát.
Mai Anh không tỏ thái độ gì, nàng im lặng thưởng thức ly Mojito trong lúc Thảo trò chuyện với chàng thanh niên trẻ tuổi. Nàng cầm điện thoại của anh bấm bấm vài cái, anh chàng cũng giữ đúng lời hứa rời đi ngay khi đã có thứ mình muốn. Tất cả diễn biến đều thu vào trong tầm mắt của ông Hùng. Ông chẳng tỏ thái độ gì, chỉ lặng lẽ uống cạn ly rượu trong tay rồi trở về bàn.
“Đồ ăn vừa miệng không?” – Ông Hùng hỏi Mai Anh.
“Dạ… ngon lắm ạ…” – Mai Anh trả lời giọng còn chút ngại ngùng.
“Ừ… Hai đứa ăn xong rồi thì ngồi chút cho mát rồi mình về thôi. Chuyện kia về nhà rồi nói.”
Bao tử Mai Anh nhảy lên một cái. Thứ mà nàng luôn băn khoăn từ hôm qua tới giờ rốt cục sắp phải đối diện với nó rồi.
Để lại một bình luận