Tôi đi thẳng đến phòng toilet và đấm thật mạnh vào những thứ nào có thể vì nước mắt tôi cứ thi nhau rơi xuống, tôi không còn nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Chợt tôi nghe tiếng em, em đứng trước phòng toilet và hét lên bảo tôi ra ngoài. Em cầm đôi tay rướm máu của tôi và hình như có chút thương… hại.
Về phòng trọ, tâm trạng tôi không tốt cho lắm. Ông anh trong phòng hỏi thăm tôi, tôi thuật lại câu chuyện cho anh nghe. Từ từ, anh nói với tôi mọi vấn đề, anh nói anh cảm nhận là em của tôi không yêu tôi, vì khi yêu em sẽ tìm mọi cách dẫn tôi về nhà em, và sẽ nắm tay chứng tỏ tình yêu của em trước mặt thằng đó. Anh nói mấy thằng đi làm rồi rất là “chai” mặt, nó khôn ngoan hơn tôi gấp nhiều lần. Trong những lời nói của anh, tôi rất bực mình với câu “em không yêu tôi” mà anh ấy nói, tôi thầm nghĩ trong đầu là anh biết cái shit gì mà nói, em của tôi không phải như người ta, em luôn để tình cảm trong lòng, và thật sự thì anh cũng có bao giờ chứng kiến tình cảm riêng tư của hai chúng tôi đâu chứ.
Và rồi tôi cũng dự định và quả quyết trong đầu là phải chia tay với em. Hôm đó, tôi thấy em có điều gì muốn nói, tôi hỏi thì em nói:
– Không có gì cả.
– Có gì thì cứ nói đi, tôi giục.
– Thôi để hôm khác.
– Hôm nay chứ không bao giờ có hôm khác gì cả.
Chúng tôi xuống dưới ghế đá ngồi, thật sự tôi biết được em muốn gì mà, thật sự tôi muốn em chủ động nói trước, tôi không muốn tôi phải làm em đau khổ, dẫu sao tôi là mối tình đầu của em. Em nói chia tay, tôi gật đầu ngay lập tức. Em cứ nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, vì em sẽ không bao giờ hình dung ra được người yêu em nhiều hơn bản thân mình lại đồng ý chia tay một cách nhanh chóng mà không lưỡng lự như thế.
Em khóc, nói rằng mình “sẽ không yêu ai được nữa” ngoại trừ tôi vì em “sẽ không bao giờ tìm được người yêu” em như tôi đã từng yêu em . Tôi đáp lại là em “đừng nghĩ như thế” vì tôi “sẽ yêu một người khác nhanh chóng” vì bản chất tôi là như vậy, rất dễ quên một người. Tôi nhớ ngày chia tay của chúng tôi rơi vào khoảng tháng 10.
Cuộc sống sau khi chi tay là mỗi người mỗi nẻo nhưng vì em đề nghị tôi chở em đi học nên tôi đã đồng ý.
Rồi một hôm, trước khi trở em về nhà, em nói là chở em tí xíu để em gặp bạn em. Tôi đồng ý và đứng chờ em như một đứa trẻ ngây dại chờ một người mẹ. 10’ trôi qua, rồi lại 15’, tôi sốt ruột đi tìm em. Tôi đứng trên văn phòng Khoa để xem ở đâu, quay qua quay lại thì cuối cùng tôi cũng nhận ra là em đang ngồi cạnh… “anh trai” của em một cách tình tứ và rất ư là vui vẻ. Tôi thật không thể tin vào mắt mình, nó là thằng khốn, là nguyên nhân chính mà chúng tôi phải chia tay cơ mà.
Lần sau, cũng lại là nguyên nhân “gặp mặt bạn 1 xíu” dẫu rằng tôi biết em gặp hắn ta.
Thật sự thì bây giờ tôi không biết em đang suy nghĩ điều gì, mà hình như em rất đỗi ngây thơ thì phải.
Bẵng đi một thời gian chúng tôi ít liên lạc với nhau hơn vì đi thực tập. Tôi có gặp đôi lần nhưng nhận thấy em có cái gì rất là lạ. Mỗi lần nghe điện thoại em chạy đi cách tôi rất là xa như muốn giấu tôi điều gì, thật khó hiểu!
Ngày tôi nghe mọi người bắt đầu xì xào mối quan hệ của em và người mà em nói là “anh trai”, tôi cũng cảm thấy bình thường vì dẫu sao em là con gái và tôi là mối tình đầu của em, chắc là sau khi chia tay em cần một người đàn ông để san sẻ.
Tối hôm đó, một người bạn trong lớp khác nhắn tin hỏi tôi là đã xem facebook chưa, tôi có thể biết được chắc là chuyện vớ vẩn giữa em và người đó, tôi nói tôi không quan tâm.
Ngày hôm sau, trên tòa soạn nơi tôi thực tập, bạn bè thực tập chung với tôi lại rỉ tai tôi về mối quan hệ của em và thằng “anh trai” của em, tôi giả vờ như chưa biết gì hết và buộc miệng “bình thường thôi, đã chia tay thì có quyền tự do” và tôi “không quan tâm”. Lát sau, thấy người bạn đang xem facebook có hình của em và “anh trai” của em, tôi nói bạn tôi để lại tôi xem: một album hình âu yếm giữa em và người mà em đã nói với tôi là “anh trai” chụp nhân dịp chuyến đi Đà Lạt mấy ngày được đăng lên mạng khoảng vào tháng 1, trong đó em ghi kỷ niệm một tháng… Trong khi chúng tôi chỉ mới chia tay trong tháng 10 thôi… mà.
Đầu óc tôi choáng ngợp vì tôi chưa bao giờ hình dung ra cảnh tượng em ôm một thằng con trai ôm em và thậm chí em còn chủ động ôm người ta và em để public cho mọi người xem như thế. Tôi cứ hình dung một nam một nữ đi chơi xa mấy ngày thì sẽ làm gì? Ôi, tôi không thể hình dung được mà. Em trong quá khứ là một người ngây thơ, kín đáo, không bao giờ cho tôi nắm tay trước mặt mọi người nhưng sao em lại như thế này? Bộ em không quan tâm đến cảm giác của tôi hay sao.
Tôi không hiểu, không hiểu thật mà. Tôi như muốn gục ngã thì người bạn thực tập chung với tôi hỏi tôi bị sao, tôi chỉ đáp là cảm thấy “nhức đầu quá”. Bao nhiêu tình cảm và mọi thứ tôi bỏ ra để có được em, để làm cho em thỏa mãn và hài lòng, tình yêu đơn sơ giản dị nhưng thấm đượm thứ tình cảm rất ư là sinh viên nhưng một tấm hình về tôi hay cái tên của tôi cũng chưa bao giờ được em post lên và điều đó thậm chí chỉ hiện hữu trong giấc mơ của tôi mà thôi, thế mà….
Cố gắng chạy người bạn về nhà và chạy chiếc xe đạp về đến phòng, tôi quăng chiếc xe đạp thật mạnh và bắt đầu tự hành hạ bản thân mình. Hình như ông trời cũng thấu hiểu lòng tôi, mưa rất to và dữ dội, kéo dài hơn 3 giờ và cũng là thời gian mà tôi ngâm mình dưới cơn mưa xối xả. Tôi đi lang thang trên đường cùng cái côn nhị khúc của mình…
Tôi không nhớ rõ là tôi đi điên được bao xa, chỉ nhớ là đi gần hết đường Nguyễn Thị Minh Khai. Mọi người dường như tránh xa tôi ra vì họ cẩm nhận được là tôi đang điên. Tôi chợt dừng bước khi một ý nghĩa chợt lóe lên trong đầu của tôi: chính em là người đã giang rộng cánh tay chào đón thằng đó mà, đúng không?
Một hôm, em chủ động chào tôi trên yahoo, em vẫn sử dụng cách xưng hô thân mật mà chúng tôi hay gọi nhau, nhưng tôi chỉ gọi tên em. Em nói tôi đổi thay và bảo rằng dẫu tôi đổi thay nhưng em vẫn giữ nguyên cách xưng hô này. Tôi chỉ 😀 (cười). Lần sau gặp em trên yahoo thì em đã gọi tôi bằng tên.
Tôi đã khóa tất cả những kỷ niệm trong quá khứ của hai đứa lại và không bao giờ lấy ra xem bởi vì tôi sợ phải sống trong ký ức của quá khứ vì chính ký ức của quá khứ có thể giết chết bạn bất cứ lúc nào và sống mãi trong ảo vọng đó, mãi sẽ không tìm ra được lối thoát.
Tôi và em học chung lớp nên hay phải đối mặt nhau. Tôi còn nhớ lúc trước, tôi có thể ngắm hình em cả ngày không chán nhưng bây giờ ngay cả ánh mắt của tôi cũng không có cảm xúc và cũng không muốn nhìn về phía em. Thật là lạ! Cũng là khuôn mặt ấy, cũng là tiếng nói ấy, cũng là con người ấy nhưng sao tôi không còn một cảm xúc nào thế này.
Hình như mọi người không hiểu tôi cái gì cả. Chuyện gì liên quan đến em mọi người cũng đem kể cho tôi nghe như thể tôi rất quan tâm đến dẫu là tôi không bao giờ hé lời hỏi han về em.
Học kỳ cuối đến, tôi hay ngồi một mình dưới cuối lớp, tôi thích như vậy vì được ngủ gục thoải mái. Không hiểu tại sao tôi lại hay ngủ gật trong lớp như thế. Một hôm đang ngủ, tôi giật mình ngồi dậy, nhìn thấy cô vẫn đang chăm chú giảng bài, tôi gật đầu ngủ tiếp, đột nhiên tôi lại ngồi dậy vì thấy bóng của đứa con trai nào đó ngồi cạnh em thì phải. Hóa ra là “anh trai” của em đây mà, giờ thì danh chính ngôn thuận rồi, tôi cười thầm và ngủ tiếp…
Rồi một album tình củm giữa em và “anh trai” đi chơi Zoo, VT… được em post lên một cách hoành tráng. Đặc biệt hơn nữa em cũng post lên những mẩu tin nhắn tình cảm qua yahoo và hình ảnh của em và nó lên như muốn khoe khoang rằng em rất là hạnh phúc.
Một thời gian tôi rất là sợ facebook, thậm chí mỗi lần nhìn thấy chữ hay trang web của facebook là tôi lại rùng mình. Bây giờ thì tôi lại rất thích vì tôi có thể chat chit trên facebook với những người bạn tốt. Thời gian gần đây tôi nhận ra nick facebook của mình đã bị em remove ra khỏi list hai trăm mấy chục người bạn của mình. Ồh, hóa ra bấy lâu nay quen em đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm thấy được em đối xử “đặc biệt” hơn người thường.
Đã từng tự hỏi tại sao em lại đối xử với anh như thế và đã từng không hiểu ra, nhưng bây giờ anh nhận ra lý do hóa ra thật đơn giản: EM CHƯA BAO GIỜ QUAN TÂM ĐẾN CẢM GIÁC CỦA ANH!
Bộn bề với công việc, tất bật với mọi thứ, miếng cơm manh áo, tôi cảm thấy nhớ… chiếc xe đạp dấu yêu của tôi (do đặc thù công việc tôi phải đi xe máy). Bên cạnh đó, dẫu sao phải cảm ơn em rất nhiều vì nhờ em anh nhận ra:
Tình yêu không nên mù quáng và không nên từ một phía quá nhiều mà là sự cân bằng giữa hai tâm hồn.
Tình yêu không nên ảo tưởng vì trong tình yêu bạn luôn khoe ra mọi thứ để chứng tỏ mình là số một trong khi sau đó sẽ không còn gì để khoe nữa cả. Tình yêu phải nên có cái gì đó thực tế một chút, nó không thể là một bộ phim Hàn Quốc ướt át mà trong đó người ta chỉ biết yêu nhau. Nếu yêu, và ngay cả trong cuộc sống cũng vậy: Hãy là chính mình.
Em thật nhỏ nhoi trong cuộc sống bộn bề của anh bây giờ. Nhờ thực tế phũ phàng giúp anh trở thành một người thực tế hơn. Không dứt khoát với quá khứ sẽ không bao giờ hạnh phúc được với tương lai, và anh cảm thấy quý trọng gia đình và bạn bè xung quanh hơn là một người yêu chỉ luôn nghĩ đến cảm giác của mình.
Cảm ơn bất cứ ai đã chịu khó đọc xong mấy dòng tâm sự này. Tôi xứng đáng có được hạnh phúc, và tôi sẽ có được hạnh phúc với người tôi yêu và yêu tôi nữa chứ. Dẫu sao kinh nghiệm “ngọt ngào” này lại giúp tôi chững chạc hơn. Thật ra bạn có biết tôi viết bài viết này cho ai không? Không phải cho tôi mà càng không phải vì em, mà tôi muốn nhắn nhủ (tôi không có ý dạy bảo bất cứ ai cả) rằng trong cuộc sống này ta không nên dành hết tất cả vì tình yêu, cuộc đời còn nhiều thứ khác bạn nên quan tâm hơn, gia đình, sự nghiệp và những người bạn tốt bụng của mình.
— Hết —
Để lại một bình luận