Lại một ngày đầu tuần…
Ngày nghỉ trôi qua thật nhanh. Hạnh lại mang cái tâm trạng uể oải của mình đến công ty. Cũng bình thường thôi. Đầu tuần, rồi sẽ lại phải đối mặt với cả núi công việc sắp đến, để lại tiếc nuối những phút giây rảnh rỗi của một ngày chủ nhật ngắn ngủi.
“Nhưng quả thật mình tiếc ngày chủ nhật làm gì nhỉ” – Nàng chán nản nghĩ…
– Làm gì mà thần mặt ra thế em, vẫn còn muốn nghỉ nữa à…
Giọng chị Vân vang lên làm nàng giật mình. Nàng liếc nhanh để tránh cái nhìn sắc lẹm của chị, nhưng nàng thừa hiểu đôi mắt ấy đang chiếu tướng nàng và dường như đang đọc thấu tâm can nàng…
– Dạ, không có gì chị ạ. Chỉ là em hơi ngái ngủ tí thôi.
– Chắc đêm qua lại bị người yêu quấy rầy phải không. Này nhưng nhìn đôi mắt vô hồn của em thì nên xem lại chất lượng đi nhé.
Lại giật mình. Hạnh phải công nhận, dù đã làm thư ký cho chị Vân được nửa năm, Hạnh vẫn không ít lần giật mình vì kiểu nói thấu tâm can của chị. Chuyện tế nhị, chị sẽ vẫn nói tế nhị nhưng vẫn chạm vào tim đen con người ta khiến người ta phải giật mình. Chị nói có gì sai không nhỉ? Đêm qua, như bao đêm cuối tuần khác. Như một thứ lịch trình, Long, người yêu nàng, ở lại nhà nàng. Lại một vòng xoáy. Đi chợ, ăn cơm, chở nhau đi xem phim, rồi về nhà. Và làm tình.
Đêm qua như thế nào nhỉ? Chẳng cần nhắm mắt run rẩy như miêu tả trong những bộ truyện dâm dục trên mạng, nàng vẫn có thể bình thản nhớ lại những giây phút ấy. Lại là hơi thở dồn dập như muốn điên lên của Long trước một cơ thể hoàn mỹ như của nàng. Chỉ có điều cái cơ thể ấy luôn thấy thiếu một điều gì đó. Một chút nhắm mắt, một chút rên rỉ nhẹ nhàng. Một chút nhăn nhó mỗi khi Long thúc mạnh quá đà. Và hết. Không hơi thở hổn hển dồn dập đáp lại. Không có sự quằn quại xoắn lấy nhau. Không có những cơn mê khiến đầu óc nàng mụ mị, la hét. Và không có cơn mất trí, khiến cả cơ thể trở nên căng cứng, co giật để xả ra những dòng suối sung sướng, mà người đời vẫn gọi là cực khoái.
Long không phải là người đàn ông đầu tiên và duy nhất của cuộc đời nàng. Nàng tự thấy mình không thể sống thiếu đàn ông. Chính vì thế, một chút điển trai, một chút lịch sự, và nhất là sự rụt rè đáng yêu, thậm chí là tôn sùng nàng, đủ gây cho nàng một chút cảm mến, khiến nàng chấp nhận tình cảm của Long. Có còn hơn không. Nàng đâu có thấy quá hứng thú với đàn ông nhỉ. Có người đàn ông nào làm nàng nhớ nhung đến quên ăn quên ngủ. Không gặp, có khi nàng cảm thấy mình đỡ phiền để đi ngủ sớm cho công việc ngày mai. Nhưng trời bắt tôi nàng có một cơ thể đẹp. Mà một cơ thể đẹp thì không thể để phung phí được…
Mà cực khoái là gì vậy? Sao bao kẻ hớn hở với những đêm cuồng dại của mình, để sang ra đến công ty mắt vẫn long lanh, ca hát líu lo, nhún nhảy soi mình trước gương trong nhà vệ sinh công ty. Còn những kẻ như nàng thì chỉ biết đến nó vì nó có tên là cực khoái. Còn hình thù, mùi vị, xúc giác của nó ra sao với nàng là một số không tròn trĩnh. Cả đàn ông nữa. Sao bao kẻ ở cái công ty này luôn huênh hoang những lời ong bướm với nàng, rằng họ sở hữu một khả năng vô tiền khoáng hậu đủ để các chị em phải ngất ngây và biến thành nô lệ của họ. Nhưng thực tế thì những người đàn ông có diễm phúc được cùng nàng tận hưởng lạc thú, thì toàn một mình lặng lẽ bước vào cõi thiên thai, để lại nàng đứng ở cổng thiên đường mãi mà chưa một lần được bước vào.
Lại là những đêm cuối tuần, Long đổ vật sang một bên nằm cạnh nàng, còn nàng chống mắt lên trần nhà nhìn vào khoảng không vô định.
Tại sao! Tại sao nhỉ. Họ đều là những tay lão luyện. Cả Long cũng vậy. Họ thừa lịch thiệp để không vội vã chồm lên chiếm đoạt cơ thể nàng, mà đều chăm chút vuốt ve nàng như một cô công chúa. Họ cũng say mê làm cái công việc hạ đẳng là liếm láp cho cô bé của nàng trong khi nàng hờ hững dạng đôi chân ngà ngọc của mình. Thực sự những phút giây ấy rất dễ chịu với nàng, đủ làm nàng lim dim tận hưởng cảm giác một chiếc lưỡi mềm, ấm đang cọ quẹt quanh cái nơi ẩm ướt ấy. Đúng là nàng có ra nước, có rên nhẹ! Nhưng chỉ thế thôi. Không lên đỉnh được!
Ta còn thiếu điều gì nhỉ?
Rồi nàng lại giật mình. Trong cơn hồi tưởng và suy tư ấy nàng như bị thôi miên bởi cái nhìn sâu thẳm của chị Vân. Chỉ khi chị khẽ nhếch mép, nàng mới lại giật mình. Không cần lời lẽ nào cả. Chỉ một chút nhếch mép cũng đủ để nàng hiểu vị thế thua cuộc của mình trong mắt chị Vân.
– Em chuẩn bị bản hợp đồng sắp ký với bên Vĩnh Tiến cho chị đi. Tuần này nhất định phải bắt được hợp đồng này. À gọi cậu Dũng lên đây nhé. Em vào làm việc luôn.
Nói rồi chị Vân bước vào căn phòng giám đốc riêng của mình. Phải công nhân, nàng đã đẹp, nhưng đặt cạnh chị Vân thì chỉ là một thứ tầm thường. Chị hơn nàng 5 tuổi, có thể đã kém tươi sang với nàng nhưng con người chắc lẳn, khỏe mạnh và cách ăn mặc quý phái, kín đáo phô diễn những đường cong chết người của chị khiến sức hấp dẫn của chị trở nên khác thường. Nhưng điều quan trọng hơn, sự thành đạt, quyết đoán của chị cùng những thành công chị có khiến cho những nhân viên như Hạnh, và tất nhiên cả lũ trai trẻ trong công ty mà chị tuyển vào vừa nể, vừa sợ và không khỏi một chút yêu quý chị. Nếu chị nói là tuần này nhất định phải bắt được hợp đồng này, thì có nghĩa là nàng và cả lũ nhân viên còn lại đừng mong để nó thoát. Quả thật, nàng chưa bao giờ thấy chị nổi nóng. Nhưng sự sắc sảo và lạnh lùng của chị mới là thứ đáng sợ.
Nhưng không sao! Bản hợp đồng này tối thứ 7 nàng đã cố tình ở lại công ty muộn để hoàn thiện. Cũng là một lý do để có thể không gặp Long.
– Chị ơi, bản hợp đồng đây ạ – Nàng khẽ khàng giao nó cho chị Vân khi bước vào phòng chị báo cáo.
Chị không nói gì, chỉ khẽ cầm, nhưng không quên nhìn thẳng vào mắt nàng. Cái nhìn sắc lẹm của chị khi đối diện với đôi mắt của người đối diện có lẽ là một thứ vũ khí đáng sợ nhất, khiến cho mọi thứ dũng khí trên đời của họ suy giảm nghiêm trọng.
Một chút nhíu mày, nhưng rồi dãn dần, dãn dần và cuối cùng là một nụ cười mỉm. Và một cái nhìn dịu dàng hiếm hoi:
– Tốt lắm, em luôn làm vừa lòng chị.
– Dạ…
– Này, chị hỏi thật nhé!
– Dạ, chị cứ hỏi.
– Người yêu em không biết làm em sướng hay sao mà cứ ỉu xìu xìu vậy.
Nàng toan nói lảng đi, nhưng lại cái nhìn ấy khiến nàng như muốn xả hết những điều trăn trở bấy lâu nay.
– Cũng không biết nói thế nào chị ạ. Anh ấy rất tốt. Chỉ có điều là em không cảm thấy vui lắm thôi.
– Ha ha yêu mà không làm cho mình vui thì giải tán đi chứ còn làm gì nữa. Cưới nhau vào có mà chán cả đời à!
– Không phải chị ạ! Mà cả người khác cũng không làm em vui.
– Oa, cô em xinh đẹp của tôi đừng nói là có mấy chàng một lúc nhé!
– Không, không chị ơi! Ý em nói là những người trước cũng vậy…
Một khoảng lặng ngắn ngủi, nhưng mênh mông.
Cái nhìn của chị Vân vẫn vậy, nhưng có điều gì đó khác lạ, ẩn ý, dò xét, và cả dè dặt, thứ chưa bao giờ thấy ở chị. Rồi chính chị phá tan sự im lặng ấy.
– Ồ, chuyện thế là không ổn rồi! Em thực sự không thích gần đàn ông à! Hay em thích phụ nữ? Haha chị đùa đây, nhưng nếu có thật thì không sao, vì chị không đuổi việc em vì điều đó đâu chị ạ.
– Không không chị ơi! Em chỉ hẹn hò với giai thôi đấy chứ. Nhưng… em không lên đỉnh được.
– Thật á!
– Vâng, còn chị?
Nói rồi Hạnh giật mình vì lỡ lời. Cả công ty không bao giờ biết về đời tư của chị mà cũng không dám hỏi!
– Chị á! Em nhìn chị lúc nào cũng mơn mởn thế này! Em nghĩ chị có thể thiếu nó được không?
Giờ thì nàng đã hiểu điểm khác biệt căn bản giữa chị và nàng. Những cơn cực khoái làm chị luôn tràn đầy sinh lực và hấp dẫn như vậy.
– Thôi đừng ỉu xìu như vậy nữa. Em đẹp như vậy không có lý gì em không được hưởng cái sung sướng nhất đời người đàn bà được. Em nên nhớ đàn bà chúng mình có thể có chồng giàu, con ngoan, tiền nhiều, nhưng nếu không biết hưởng sung sướng từ chính cơ thể mình thì cũng phí phạm, không bằng mấy đứa công nhân đâu.
Nàng lại chợt nhớ đến những ngày mới tốt nghiệp, công việc mới bắt đầu, nhưng với tính cách của mạnh mẽ của mình, nàng quyết tâm bám trụ đất thủ đô này, chấp nhận sống trong một xóm trọ nghèo với sinh viên, và cả công nhân nữa. Trong xóm trọ đấy hóa ra nàng lại là người sung túc nhất. Nhưng xóm trọ ấy với những bức tường mỏng tang không khỏi làm nàng xao lòng. Đêm đến, dội vào tai nàng là những tiến rên không ngại ngần, tiếng thở gấp gáp, đôi khi còn là một tiếng gào rú man dại như của loài mèo cái từ những căn phòng xung quanh. Những đêm bạn trai nàng theo về, thì nàng càng cảm thấy những tiếng rên khẽ khàng của mình trở nên vô duyên và chìm nghỉm trong màn đêm xóm trọ nghèo ấy. Chị nói đúng, nàng chẳng bằng một cô công nhân.
Tiếng gõ cửa khe khẽ, rụt rè cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Cả công ty này đều vậy. Khúm núm, khẽ khàng trước chị Vân.
– Vào đi!!!
Dũng trưởng phòng kinh doanh mặt tái mét bước vào phòng chị!
Câu trai trẻ này thực sự có tài, tốt nghiệp loại giỏi nên chỉ 2 năm làm việc dưới quyền chị đã được lên làm trưởng phòng. Ra ngoài cậu hoạt ngôn, thong minh bao nhiêu thì trước mặt chị, cậu vẫn chỉ là cậu trai trẻ rối rít cảm ơn chị khi chị đồng ý nhận vào làm.
– Dũng này! Chị thấy tuần này đã là tuần thứ 3 liên tiếp doanh thu của công ty giảm 5%. Em có ý kiến gì không!
– Thưa chị, đã bước sang mùa thu, nhu cầu mua sắm không còn như hồi hè nữa ạ…
– Đừng có nói với chị mấy thứ vớ vẩn như vậy! Chị lập ra một công ty kinh doanh tổng hợp với bao mặt hàng như vậy không phải để nuôi bọn em ba mùa trong năm, trừ mùa hè!
Dũng cúi gằm mặt.
– Để chị nói nhé. Lượng khách hàng mới đến đã giảm 30%. Lượng khách quay lại giảm 10%. Số loại hàng mới mà phòng kinh doanh đề xuất thì các đối thủ đã yên vị hết cả rồi. Làm ăn mà không đột phá, chị nhăm nhăm chạy theo đối thủ thì đừng làm nữa! Thôi em về bàn với phòng đi rồi trình sớm cho chị phương án đề xuất.
Dù đã quen với phong cách làm việc của chị Vân nhưng Hạnh cảm thấy chị hơi cực đoan. Dù sao thì tài năng của Dũng đã được công ty thừa nhận. Nàng cũng biết chị luôn có trong đầu các phương án, nhưng chị luôn bắt nhân viên của mình phải tự động não đề ra giải pháp. Nhưng nàng mơ hồ nhận thấy một điều. Hình như nàng đang nghĩ về Dũng bằng một thứ suy nghĩ vô cảm, không thương xót. Mà không chỉ với Dũng, với mọi đàn ông, cái phông nền suy nghĩ là một thứ lạnh lùng như vậy ở trong nàng. Có lẽ nàng không ngờ, đó là một thứ điểm chung chết người giữa nàng và chị Vân!
Để lại một bình luận