Vậy là buổi thi văn nghệ của lớp diễn ra tốt đẹp. May là ở vị trí cầm cờ, chỉ đi ra đi vào, không phải chạy nhảy nên em cũng đỡ lo cái khoản tung váy, tốc váy khoe bướm trước mặt ban giám khảo. Cũng nhờ con nhỏ bạn nhanh trí mới xử lý được đám lông đen, không thôi lại lồ lộ ra sau lớp váy trắng mỏng kia rồi.
Kể từ hôm đó, em rút kinh nghiệm, vì mình thường mặc váy không mặc quần lót nên phải làm sạch lông, vậy thì hiện tại thì em wax sạch lông, trụi nhũi luôn rồi. Nhìn nó cũng thích, thoải mái, sạch sẽ nữa.
Lần không mặc quần lót thứ 4 của em là vậy đó.
Phần 5
Lần thứ 5 không mặc quần lót: Lần đầu bị một thanh niên phát hiện…
Chuyện là ngày đó gần nhà em có quán hủ tiếu gõ, quán lề đường nhưng rất ngon, nhà đó 3 đời bán hủ tiếu gõ từ sau giải phóng. Thỉnh thoảng buổi tối muộn em hay ra đó làm 1 tô hủ tiếu mì. Mà mọi người biết đó, ngoài không thích mặc quần lót thì cả quần ngắn, quần dài gì em cũng không thích. Kiểu chỉ cảm tình với các loại đầm váy ấy. Đặc biệt ở nhà thì cứ mấy cái váy xòe, không quần lót, nó thoải mái vô cùng.
Hôm đó cũng như mọi ngày, em ra ăn hủ tiếu muộn. Ngồi bàn đối diện em là một thanh niên chắc cũng tầm 25 tuổi. Hồi đó em 19 tuổi, năm 2 Đại học. Bền ghế của mấy quán hủ tiếu gõ thì mọi người biết rồi đó, nó thấp. Ngồi không khép nép sơ hở là lộ ngay. Cơ mà chỗ đó tối, dưới bàn, dưới váy cũng tối như mực nên em khá là yên tâm, không sợ bị thanh niên kia dòm ngó. Vậy là không cần phải khép chân, hay chéo chân gì tất cho thoải mái.
Cơ mà cái quán hủ tiếu ngay ngã 3, cái thế em ngồi là quay mặt ra phía con đường đối diện. Xui rủi thế nào có một ông chạy xe hơi tấp vào lề đường đối diện, đèn rọi thẳng về phía em. Vì bị chói mắt nên em đưa tay che mặt. Khoảng 2 phút sau thì chiếc xe chạy đi, lúc này em mới thấy đường, bỏ tay xuống. Bất ngờ em phát hiện thanh niên kia cặp mắt vẫn còn dán vào dưới bàn em ngồi, nơi mà em nghĩ lúc nãy đèn xe đã rọi sáng, phơi cả cái bướm em ra ngoài. Thanh niên đó thì cười cười, em thì ngại ngại, không biết hắn ta đã thấy được gì? Cơ mà càng nhìn hắn cười, em càng cảm thấy có chút gì đó thích thích và rạo rực. Và không biết từ lúc nào, cái cảm giác ngại ngại không còn nữa, em lại tiếp tục ăn.
Thanh niên đó thì cứ thỉnh thoảng lại phóng ánh mắt về phía dưới váy em, lúc này em cũng chả thèm khép chân, che chắn nữa, cho thấy 1 tí chả mất mát gì mà cảm giác cũng khá là hay ho. Thỉnh thoảng có xe hơi đi ngang là y như rằng thanh niên ấy lại phóng mắt theo ngay giống như không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc đèn xe nó rọi vào cái bướm em vậy đó.
Và cứ như vậy, em mặc kệ và ăn xong rồi về. Và lúc đi về thì đã cảm giác giữa 2 chân rất ướt át. Đúng là cái cảm giác nửa muốn che, nửa muốn khoe nó rạo rực ghê gớm. May là thời điểm đó, bướm em vẫn chưa bị ai công phá, chưa biết được cảm giác sướng, chứ không thôi lúc rạo rực đó chắc có mà nước chảy cả ra ghế.
Phần 6
Lần thứ 6 không mặc quần lót: Lần đầu tiên gặp người cùng sở thích…
Thật ra, Hoa đếm lần thứ 6 không mặc quần lót là số lần không mặc đi ra đường thôi, còn ở nhà hầu như không mặc. Hôm nay Hoa sẽ kể lại lần đầu tiên gặp một người cùng sở thích, cảm giác nó rất chi này nọ luôn.
Hôm đó là buổi chiều, nhỏ bạn thân rủ qua nhà nó ăn hải sản, do ông anh nó mới đi Vũng Tàu mang về một thùng to tôm, cá, mực, ghẹ. Do hí hửng quá nên mới 3h chiều Hoa đã lật đật chạy qua phụ. Mà bà vợ ổng rất quý khách nên nào cho em phụ gì, cứ nói ngồi trên nhà chơi. Ngồi một lúc chán thì nhỏ bạn rủ đi qua tiệm tóc gần nhà làm nail, gội đầu. Tiệm dạng tiệm gia đình thôi, có 2 chị em làm, 1 người chuyên gội, massage mặt, 1 người chuyên làm móng.
Nhỏ bạn em chọn vào gội đầu, massage mặt trước, còn em làm nail. Chị làm nail cho Hoa cũng trạc 30 tuổi, có khuôn mặt rất hiền. Chị làm nail nhưng mặc bộ váy rất đẹp. Mọi người biết đó, cái tư thế ngồi làm nail mà mặc váy không mặc quần lót sẽ rất dễ bị lộ, do mình ngồi trên ghế, còn người làm móng sẽ ngồi đối diện, tầm mắt lưng chừng giữa hai chân của mình. Biết được như vậy nên Hoa cũng cố khép nép dữ lắm. Vì mình không mặc quần lót cho thoải mái chứ không phải mục đích là để khoe khoang trước mọi người.
Mà công nhận, ngồi làm móng, cứ khép nép, nó mỏi lắm luôn, nhưng cũng ráng chịu đựng. Và rồi chuyện bất ngờ xảy ra.
Chị gái làm nail cho Hoa trong lúc loay hoay lấy đồ, vô tình chị banh chân, cái váy bị quạt máy hất tung lên. Trong tích tắc Hoa cũng kịp nhìn thấy rõ con bướm trụi lông dưới lớp váy xòe không quần lót. Bị phát hiện, chị lúng túng chụp lấy tà váy, bụm lại dưới chân. Mặt chị đỏ bừng, tay hơi run run.
Thấy chị bối rối quá, được nước nên Hoa trải lòng, hỏi thử: “Ui, chị không có mặc chip à?”
Chị gượng cười, lí nhí: “Oh, chị không mặc quen rồi, thấy nó thoải mái”
Hoa lại ghẹo tiếp: “Chị gan ha, không mặc chip mà dám mặc váy ngắn thế kia?”
Chị lại lí nhí: “Mấy năm rồi chị không mặc, cũng mặc váy như vậy mà có bị ai thấy đâu, hôm nay không biết sao lại bị em phát hiện. Hix”
Thấy chị lúng túng rất thương. Bụng em nghĩ chuyện này cũng bình thường mà, mình đây là một ví dụ. Và được nước, em thổ lộ luôn chuyện mình cũng không mặc quần lót để khỏi phải khép nép nữa vì cũng mỏi lắm rồi.
Em bịt miệng cười: “Vậy là chị giống em rồi”
Chị ngơ ngác: “Em nói sao? Chị giống em hả? Vậy em cũng không mặc à?”
“Dạ, em cũng không có mặc.”
“Ui, em cũng gan vậy à, không mặc ra đường luôn, thật không đó?”
Nghe chị có vẻ không tin nên em nhẹ nhàng tách hai chân ra, không ngồi khép nép nữa: “Đó, chị thấy đó, trống rỗng dưới váy nè. Nãy giờ em chả dám banh chân luôn, ngồi khép nép muốn bệnh.”
Chị cười òa: “Trời, vậy mà nãy giờ không nói, hèn gì cứ ngồi khép chân thế kia. Mà em cũng cạo sạch phải không? Nhìn sạch sẽ, gọn gàng.”
“Dạ, do em thường không mặc chip, mà hay mặc váy, thỉnh thoảng mặc váy sáng màu nên phải dọn sạch cho an toàn.”
“Chị cũng vậy, chị không mặc cũng 5 năm rồi, cơ mà chị có chồng rồi nên cũng dễ, chứ em còn trẻ mà cũng gan ha.”
Lúc này hoa chỉ biết cười: “Dạ, vì em thấy tự do, thoải mái khi không mặc.”
“Ừ, không mặc thoải mái thật, nhưng mà em cũng phải cẩn thận, hay mặc váy ra đường, nhiều khi gặp sự cố, họ thấy và nghĩ mình không ra gì dù mình không có ý đó.”
Vậy là từ giây phút đó, 2 chị em cởi mở với nhau, tâm sự đủ điều xung quanh vấn đề thầm kín của 2 chị em.
Thật sự trước đó, Hoa không nghĩ lại có người cùng sở thích như mình vậy đâu, lúc nào cũng nghĩ mình bệnh thôi. Nhưng sau khi nghe chị chia sẻ về chị, về những suy nghĩ của mình về vấn đề đó, em thấy hết sức bình thường. Nhiều người không thích mặc quần lót không phải chủ đích là khoe hàng hay bệnh hoạn gì? Đơn giản là họ thấy tự do thoải mái, họ muốn sống đúng với cái bản chất trần trụi của con người từ thời xa xưa khi chưa có chiếc quần lót mà thôi. Mọi người, đặc biệt là các chị đã từng không mặc quần lót có cùng suy nghĩ như em không nè? Ngoài chuyện không mặc quần lót để thỏa mãn sở thích và sex thì đôi khi chỉ đơn giản là mình thích thì mình không mặc thôi, sống đúng bản chất trần trụi của con người thôi đúng không nè?
…
Còn tiếp…
Để lại một bình luận